Ba người Hỏa Mãng vương, Thiên Trúc tiên sinh, Trang Huyền Cơ đều sững sờ, ngẩn người nhìn về phía mặt đất, toàn thân từ cao tới thấp đều kết xuất một tầng băng dày, hoảng sợ nhìn hố sâu kia.
- Hô…
Một cỗ hỏa diễm từ trong người Hỏa Mãng vương bạo phát ra, lập tức hòa tan hàn băng, hắn vội vàng nhảy xuống hố, một lát sau liềm dẫn một người bị đóng băng đặt lên mặt đất.
Người này không ai khác ngoài Phong Liệt.
Chỉ có điều hiện giờ Phong Liệt hai mắt trợn tròn, nếu không phải có Luyện Hồn ma khải hộ thể thì e là đã trực tiếp hóa thành thịt vụn.
Hỏa Mãng vương không nói một lời, phóng ra hỏa diễm hòa tan hàn băng, không lâu sau đó Phong Liệt dần tỉnh lại.
- Phong Liệt tiểu huynh đệ, ngươi không sao chứ?
Thiên Trúc tiên sinh xem xét Phong Liệt một chút rồi hỏi.
Phong Liệt đứng dậy, lau lau vệt máu ở khóe miệng, nhìn ba người, ho khan nói:
- Khụ khụ, ta không sao! Chết tiệt, nữ nhân kia…
- Tiểu huynh đệ, coi chừng họa từ trong miệng mà ra!
Phong Liệt trong lòng phẫn uất vô cùng, không nhịn được muốn chửi bới nữ nhân kia, nhưng lại bị Thiên Trúc tiên sinh ngăn cản.
Phong Liệt sững sờ, lập tức lại hiểu được, kinh hãi nhìn bầu trời, trong lòng chấn động hồi lâu.
Một chưởng kia giống như Thiên uy, quả thực khiến hắn không thể ngăn cản, nhưng khi chuẩn bị trốn vào không gian Long ngục tị nạn thì uy lực của một chưởng kia giảm bớt chín phần, điều này khiến hắn cảm thấy kỳ quái.
Chỉ có điều bất luận như thế nào hắn cũng hiểu rõ chút thực lực của mình so với đối phương thì quả thực là trời với đất, một chưởng kia từ không biết bao nhiêu vạn dặm phát ra nhưng uy lực vẫn mạnh mẽ như vậy, quả thực kinh hãi thế tục.
Nếu là địch với một tồn tại cường đại nhưu vậy thà tự tử luôn cho thống khoái, may mắn chỉ cần Lý U Nguyệt an toàn là được, Phong Liệt cũng không có ý định phân chia cao thấp với nữ nhân kinh khủng kia.
Đối với một chưởng kinh thiên kia, bốn người đều kinh hãi vạn phần, đều tự lựa chọn quên đi, không đề cập tới nữa.
Phong Liệt bình phục tập tình, nhìn Thiên Trúc, chắp tay nói:
- Đa tạ Thiên Trúc tiên sinh đã cho mượn Thiên Duyên kính! Chỉ là không biết giờ bảo kính…
- Ha ha, tiểu huynh đệ yên tâm, bảo kính bình an vô sự.
Thiên Trúc giơ lên đồ trang sức trên cổ tay, cười nói.
Giờ phút này Thiên Duyên Kính đã thu nhỏ nằm trong tay hắn, thắt trên cổ tay, giống như một món trang sức không hề thu hút.
- Ah, như vậy là tốt rồi! Nếu như bảo kính hư hao, vậy bán vãn bối đi cũng không đền nổi!
Phong Liệt cười hắc hắc nói.
- Tiểu huynh đệ nói đùa rồi!
Thiên Trúc tiên sinh cười cười, trầm ngâm một chút hắn liền chắp tay với Hỏa Mãng vương cùng Phong Liệt:
- Đã như vậy chúng ta xin cáo từ, tương lai ta sẽ để Huyền Cơ đi Tứ Phương thành tìm mấy vị, cáo từ!
- Cáo từ!
Phong Liệt và Hỏa Mãng vương vội vàng hoàn lễ, sắc mặt đều không được tự nhiên.
Thiên Trúc tiên sinh cũng không dài dòng, trực tiếp lôi Trang Huyền Cơ bay lên không trung, trong nháy mắt liền biến mất ở phía chân trời.
Dõi mắt nhìn hai người biến mất, sau đó Phong Liệt ăn vào một khỏa Diệu Xuân đan, chữa trị kinh mạch.
Sau một lát, ánh mắt Phong Liệt có chút lập lòe:
- Ngươi nói xem tại sao Thiên Trúc tiên sinh lại đối đãi với chúng ta như thế.
Nơi này chỉ còn lại hai người, lời này đương nhiên là nói với Hỏa Mãng vương.
Thiên Trúc tiên sinh có phần quá nhiệt tình, mặc dù Phong Liệt tự đại cỡ nào cũng không cho rằng một vị Các chủ lại vô duyên vô cớ đối tốt với mình như vậy, ngay cả chí bảo Thiên Duyên kính cũng sẵn sàng cho mượn, không chút do dự.
Cho dù là Hỏa Mãng vương cũng không có mặt mũi lớn như vậy.
Hỏa Mãng vương nhíu mày trầm ngâm một chút, khẽ lắc đầu nói:
- Điều này lão phu cũng không biết.
Trước khi Chiêm Thiên các tái xuất, Thiên Trúc tiên sinh một mực đảm nhiệm chức vụ Phó viện chủ Long Vũ học viện ở Thiên Long thần triều, danh tiếng không tệ, không phải là người ưa thích dùng quỷ kế. Nhưng thái độ của đối phương hôm nay có phần kỳ lạ, có lẽ cũng chỉ có một nguyên nhân có thể giải thích.
- Nguyên nhân gì?
- Tương lai cần ngươi trợ giúp!
- Hả? Điều này sao có thể! Nhưng cũng chỉ còn cách giải thích này.
Ánh mắt Phong Liệt khẽ nheo lại, trên mặt như có điều gì suy nghĩ.
…
…
Bên ngoài mấy vạn dặm, Thiên Trúc tiên sinh cùng Trang Huyền Cơ đang đứng trên một đầu đại điêu lông màu lam, bay giữa trời xanh.
Lúc này vẻ mặt Trang Huyền Cơ lạnh nhạt, khuân mặt tuấn tú phiêu dật tiêu sái, khí chất có phần giống Thiên Trúc tiên sinh, hai mắt lóe lên tinh quang trí tuệ.
Chỉ là hắn đang nhìn về bóng người phía trước, không tự chủ được lộ ra vẻ sùng kính.
- Sư tôn, ngài cho đệ tử đi theo người tên Phong Liệt kia là vì trên người Phong Liệt có thứ đáng để đồ nhi học tập sao?
Trang Huyền Cơ nghi hoặc nói.
Sở dĩ hắn hỏi như vậy là vì phương thức giáo dục của sư tôn từ nhỏ đến lớn có phần kỳ lạ.
Sư tôn chỉ dạy hắn tuyệt học bói toán, về phần phương diện khác không dạy, nhưng để hắn đi theo một số người khác để học tập.
Thí dụ như lúc bảy tuổi, hắn đi theo nhi tử một tên nô bộc để học kiên cường cùng ẩn nhẫn.
Khi mười tuổi để hắn đi theo một gã nô lệ giác đấu học không sợ cùng hung ác.
Khi 12 tuổi hắn đi theo một tên thích khách Phong Sát minh học ngụy trang.
….
Trong thời gian hơn 20 năm, hắn ngoại trừ học thiên toán, có thể nói đã đi theo hơn 100 vị sư phụ, học được vô số phẩm chất cùng kỹ năng khác nhau.
Hắn cũng rất thích giả bộ nhiều kiểu nhân vật khác nhau, hoặc bỉ ổi, hoặc xảo trá, hoặc nhát gan, hoặc háo sắc…
Cũng chỉ khi đứng trước sư tôn hắn mới trở lại làm chính mình, một người thừa kế Các chủ thông minh cơ trí, một tuyệt thế thiên tài được bồi dưỡng tỉ mỉ.
- Không! Trên người Phong Liệt không có thứ ngươi cần học tập. Luận mưu kế, mười hắn cũng không phải đối thủ của ngươi, luận thủ đoạn hắn kém xa ngươi vạn dặm, luận tính cách nhân phẩm ngươi không kém hắn chút nào, có lẽ chỉ có chiến lực thì hắn mới mạnh hơn ngươi, nhưng ngươi cũng không học được.
Thiên Trúc tiên sinh không hề quay lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn hư không xa xôi, trong mắt không rõ hiện lên thứ gì đó.
- A, ý sư tôn là…
Trang Huyền Cơ có phần khó hiểu nói.
- Trước kia vi sư từng nói cả đời ngươi có ba quan khẩu trí mạng, nếu vượt qua sẽ thuận buồm xuôi gió, nếu không qua chỉ còn đường chết, cho dù vi sư cũng không thể nghịch thiên cải mệnh, thay ngươi vượt qua.
Thiên Trúc tiên sinh thản nhiên nói.
- Đệ tử một mực ghi nhớ trong lòng, đã để sư tôn phí tâm rồi.
Trang Huyền Cơ nói.
Thiên Trúc tiên sinh khẽ lắc đầu, nói tiếp:
- Sở dĩ ta để ngươi đi theo bên người Phong Liệt ba năm là vì trong lúc vô tình ta phát hiện khi ngươi ở bên người Phong Liệt, ba đạo khí xui kia có xu thế thu liễm.
- Hả? Có việc này?
Trang Huyền Cơ đồng tử co rụt, trong lòng chấn động mạnh.
Ba đạo khí xui kia giống như ba thanh đao treo trên đầu hắn, tùy thời uy hiếp tính mạng, khiến hắn như nghẹn ở cổ họng, nếu như Phong Liệt thực sự có bản lĩnh này thì đừng nói ở cạnh đối phương ba năm, cho dù 30 năm cũng được.
Nhưng tiếp theo Thiên Trúc tiên sinh lại chần chờ:
- Điều này ta cũng không dám khẳng định!
- Theo lý mà nói, chỉ có người số mệnh cực kỳ nghịch thiên mới áp chế được khí xui của người khác. Nhưng theo ta quan sát, số mệnh tên Phong Liệt kia chỉ coi là tạm được, hơn nữa… còn đang không ngừng giảm bớt, giống như đang dùng khí kéo dài tính mạng. Nếu không có gì bất ngờ, trong vòng ba năm Phong Liệt tất chết!
- A!
Trang Huyền Cơ vô ý kêu lên, trong lòng suy nghĩ lời của sư tôn.
Đột nhiên, trong lòng hắn khẽ động, thập phần khó hiểu nói:
- Sư tôn, tên Phong Liệt này năm nay chưa đầy 20, cũng đã có thể trực diện đuổi giết cao thủ Thần Thông cảnh, thiên tài như vậy theo lý sao lại không tiến được vào Phi Ưng bảng?
- Uhm, đây cũng là chỗ vi sư khó hiểu, chỉ có điều Phi Ưng bảng do 36 vị tổ sư sắp đặt, vi sư cũng không hiểu nhiêu, chỉ có điều trên thân tên Phong Liệt này không ít điểm cổ quái, ba năm đi theo hắn ngươi quan sát một chút, có lẽ sẽ phát sinh nhiều tình huống không tưởng.
- Vâng, đệ tử tuân mệnh.
Trang Huyền Cơ cung kính lên tiếng, nếu Phong Liệt có hữu dụng vậy theo hắn ba năm có sao?
Thiên Trúc tiên sinh cau mày, định nói thêm gì, sau đó lại thôi.
…
Phong Liệt sau khi trầm ngâm hồi lâu, cũng không nghĩ ra Trúc tiên sinh có ý đồ gì, cuối cùng đành phải tạm thời bỏ qua!
- Đi thôi, tới Thiên Long thần triều!
Phong Liệt nhàn nhạt phân phó với Hỏa Mãng vương một tiếng, sau đó triệu hoán Kim Câu rời khỏi.
Lúc này, Hỏa Mãng vương hai mắt lóe lên, chần chờ nói:
- Công tử, lão phu có chuyện muốn nói.
Phong Liệt dừng lại, khẽ quay đầu lại, nói:
- Có chuyện gì?
- Công tử, một khi tiến vào Thiên Long thần triều, e là lão phu không thể tùy tiện ra tay, nếu không rất dễ bị đại quân chinh tiễu của Thần triều chú ý.
Hỏa Mãng vương nói.
- Ừm, ta hiểu được, sau này có địch nhân mà ta tự giải quyết được, ngươi đều không cần ra tay, chỉ cần tiềm ẩn trong bóng tối là đủ.
- Đa tạ công tử!
…
Phong Liệt làm người hai thế, đời trước đã từng đi qua Thiên Long thần triều, đương nhiên biết rõ trăm vạn đại quân chinh tiễu của họ.
Đó là một chi quân đội mạnh mẽ do Thiên Long thần triều gây dựng, là hung khí chuyên môn đối phó với Long vũ giả. Võ giả có thể gia nhập, tu vi kém nhất cũng là cao thủ Cương Khí cảnh, thậm chí còn có tin đồn cường giả Hóa Đan cảnh không ít hơn 30 tên.
Có lượng lượng vô địch này, mặc dù người của thập đại Chân long giáo phái tại trong phạm vi Thiên Long thần triều cũng không dám tùy ý làm loạn.
Hỏa Mãng vương hôm nay đã lui khỏi Hỏa Long giáo, càng không dám khiêu khích lực lượng lớn như này, vì vậy mới sớm nhắc nhở Phong Liệt một chút.
Hỏa Mãng vương hôm nay đã lui khỏi Hỏa Long giáo, càng không dám khiêu khích lực lượng lớn như này, vì vậy mới sớm nhắc nhở Phong Liệt một chút.
Tiếp theo, Phong Liệt phóng ra một tiếng huýt dài, sau đó trong không trung một điểm sáng vàng nhạt từ xa bay tới, lớn dần, đại điêu sải cánh dài gần sáu trượng nhanh chóng xuất hiện trên đỉnh đầu Phong Liệt.
Lê-eeee-eezz~!
Tiếng mãnh cầm minh vang khắp không trung, khiến lá cây rừng rụng xào xạc.
Phong Liệt nhìn Kim Câu trên đỉnh đầu lại lớn hơn một chút, trên khuôn mặt không khỏi hiện ra một tia kỳ dị.
- Nhị giai sơ kỳ? Ha ha! Khá lắm!
Không ngờ mới ba tháng không gặp vậy mà Kim Câu đã bước vào cánh cửa nhị giai, khí thế trên người mạnh mẽ hơn trước không chỉ mười lần.
Hiện giờ Kim Câu giương cánh đã rộng gần năm trượng, hai cánh che trời, mỏ dài giống như một thanh loan đao màu vàng sắc bén, hung ác dị thường, tiểu tử này e là đã vượt qua cha mẹ của nó rồi!
Thân hình Phong Liệt nhảy lên cao 30 trượng, sau đó hạ xuống người Kim Câu.
- Đi! Tiến về phía tây!
Lê-eeee-eezz~!
Một tiếng kêu chói tai vang lên, hai cánh vẫy động, Kim Câu như mũi tên rời cung bắn về phía bầu trời, biến mất giữa tầng mây.
Hỏa Mãng vương đứng trên mặt đất, lặng yên nhìn thân ảnh Phong Liệt biến mất, trên mặt hiện lên vẻ phức tạp.
Một lát sau, hắn khẽ thở dài một tiếng, sau đó cũng di động thân hình, bám theo.
Sau khi hai người rời khỏi không lâu, phía sâu trong rừng rậm từng đạo thân ảnh lam sắc thong thả xuất hiện, tổng cộng vài trăm người, tất cả trong đó đều là thế lực tàn dư Lam Vân Phượng dẫn theo.
Lần này Lam Vân Phượng tụ tập hơn một ngàn cao thủ tiến vào trong Ma Long sơn mạch, phân tán trong phương viên ba trăm dặm.
Chỉ có điều khi trước bị Hỏa Mãng vương tốn chút công phu liền tàn sát ba bốn trăm người.
Thậm chí ngay cả Phó thành chủ cùng sáu tên hộ pháp Thần Thông cảnh đều bị người làm thịt.
Những người tới muộn một bước chúng kiến cảnh tượng đó đều sợ hãi, ẩn nấp, cho tới giờ an toàn mới dám hiện thân.
Không lâu sau đó, từng đạo tín hiệu xé trời bay lên, cùng lúc, có vô số loại phi cầm truyền tin bay về phía xa.
…
Phong Liệt cũng không chú ý tới những sự tình diễn ra sau đó, tuy rằng hắn sớm đã phát hiện ra những người kia, nhưng cũng không thể nào tiêu diệt tất cả để diệt khẩu, vì vậy cũng đành mặc bọn chúng.
Lúc này, hắn ngồi ngay ngắn trên lưng Kim Câu, nhắm mắt xếp bằng, hai tay ấn pháp quyết, trong đầu không ngừng tham ngộ Ám Minh thần chưởng của bản thân.
Ám Minh thần chưởng mặc dù do bản thân hắn sáng tạo ra nhưng cho tới hiện giờ hắn cũng chỉ mới luyện một chiêu tuyệt kỹ này tới mức nhập môn mà thôi.
Nhưng một chưởng này ngoại trừ hủ tính cực kỳ kinh người, uy lực hiện giờ có lẽ cũng chỉ kém Táng Thiên Nhất Khiếu đã đạt tới cảnh giới đại thành!
Chỉ có điều chiến kỹ Linh cấp cũng chỉ là chiến kỹ Linh cấp, chỉ riêng thuộc tính hủ thực cũng đó khiến nó vượt xa chiến kỹ Địa cấp, thậm chí là Thiên cấp.
Trong thời gian tiếp theo, Phong Liệt vừa gấp rút lên đường, vừa tập trung tham ngộ tuyệt học, thời gian ngày qua ngày trôi qua rất nhanh.
Càng tiến gần biên giới Ma Long sơn mạch, Long vũ giả bên dưới ngày càng nhiều hơn, thỉnh thoảng còn có thể chứng kiến vài thôn xóm nhỏ, ẩn dấu ở dưới chân núi, thi thoảng khói bếp bốc lên khiến cho người ta cảm thấy thoải mái không hiểu tại sao.
Bảy ngày sau, Phong Liệt rốt cục cũng đi ra khỏi Ma Long sơn mạch, một bình nguyên lớn giống như dài vô tận, khiến cho Phong Liệt một cảm giác khác lạ.
- Thiên Long thần triều! Ta tới đây!
Ánh mắt Phong Liệt sáng lên, trong lòng không khỏi mở ra, đồng thời có một tia chờ mong không hiểu rõ.
Hắn cũng không quá quen thuộc Thiên Long thần triều, nhưng những sự kiện trọng đại xảy ra trong mười năm kiếp trước hắn vẫn nhớ rõ.
Một khắc này, trong lòng hắn không chờ đợi được, suy nghĩ làm cách nào lợi dụng những việc đó thu cho mình vài chỗ tốt.
Nhưng đúng lúc này trong tai vang lên giọng của Hỏa Mãng vương:
- Công tử, ngươi đang bị người theo dõi, là cao thủ, phía trước là địa bàn Lôi Long giáo.
- Hả?
Trong lòng Phong Liệt chấn động mạnh, có thể được Hỏa Mãng vương xưng là cao thủ, e là ít nhất cũng phải là cường giả Hóa Đan cảnh nha!
Không thể ngờ được chính mình vừa đi ra khỏi Ma Long sơn mạch đã bị cường giả như vậy theo dõi, thực không biết là chuyện đáng mừng hay phải than vãn nữa.
Chỉ có điều Phong Liệt cũng không sợ hãi, có Hỏa Mãng vương tồn tại, cao thủ Hóa Đan cảnh bình thường cũng không làm gì được mình.
Mặc dù Hỏa Mãng vương không đánh được chính mình cũng có thể tiến vào không gian Long Ngục, trốn trong đó nửa năm một năm, xem như bế quan, ai sợ ai?
Sau khi suy nghĩ một chút, Phong Liệt lệnh Kim Câu hạ xuống một tòa thành không xa.