Hai nàng thướt tha đi trong đám người nhốn nháo, như là phong cảnh đẹp nhất trên đời, muốn không gây chú ý cũng khó, hấp dẫn ánh mắt đa số đệ tử, khiến người tiếc không muốn dời tầm mắt.
Nhưng Phong Liệt thấy hai phong cảnh tuyệt đẹp này thì thất thần một lát rồi thấy nhức đầu.
Có lẽ là bởi vì lo lắng, có lẽ là trốn tránh cái gì, dù sao hắn hơi sợ thấy Diệp Thiên Tử, còn Sở Điệp thì hắn trốn tránh.
Phong Liệt hơi do dự một chút, lập tức xoay người đi xa, lòng thầm nhủ: bà điên kia tuyệt đối đừng nhìn thấy mình!
Tiểu Lục ôm cánh tay Phong Liệt, khuôn mặt đầy sửng sót nói:
- Ủa? Sư huynh, chúng ta không qua bên kia nhìn xem sao?
Phong Liệt vừa bước nhanh đi vừa ngượng ngùng ho khan nói:
- A? Khụ khụ! Bên kia không có gì để xem, chúng ta đi vào bên trong luôn đi!
- Ồ. Ủa? Đó là Diệp Thiên Tử và Tiểu Điệp! Sư huynh, bọn họ đi hướng bên này!
- Đừng xoay người, cứ coi như là không thấy gì hết!
- A? Ồ!
- …
Tiểu Yên và Tiểu Lục mặc dù phát hiện hình như Phong Liệt cố ý trốn tránh Diệp Thiên Tử nhưng không hỏi nhiều, họ lờ mờ thấy ra giữa hắn và nàng có chút việc xảy ra mà người ta không biết.
Thật ra muốn nói đến thì hai cô gái này có chút oán giận Diệp Thiên Tử.
Nếu không phải bà điên đó gây rối thì họ sớm chính đại quang minh cùng sư huynh mình yêu song túc song phi rồi.
Nhưng hôm nay ba người muốn làm chuyện thân mật còn phải kiêng dè Diệp Thiên Tử, giống như trộm quan hệ vậy, thật sự là buồn cười!
Nhưng Phong Liệt không biết rằng Diệp Thiên Tử và Sở Điệp đang đi hướng hắn.
Lúc trước hắn đến đã làm ngàn vạn đệ tử dấy lên xôn xao khá lớn. Diệp Thiên Tử và Sở Điệp vốn cách chỗ này không xa làm sao không chú ý được?
- Thiên Tử tỷ tỷ, dường như Phong sư huynh không muốn gặp chúng ta. Có phải là ta làm gì sai khiến Phong sư huynh ghết không?
Sở Điệp thấy Phong Liệt xoay người đi xa thì khuôn mặt hơi ngại ngùng biến buồn bã, dùng thanh âm chỉ bản thân nghe thấy uất ức than thở.
Mặc dù nàng ngây thơ hồn nhiên, không hiểu chuyện đời nhưng tuyệt đối không ngốc, hơn nữa có mẫn cảm phụ nữ trời sinh.
Nàng cảm nhận rõ ràng từ lần trước ở tiểu viện của Diệp Thiên Tử tiếp xúc với Long Vũ bị Phong Liệt thấy thì Phong sư huynh dĩ vãng chăm sóc nàng rất nhiều, không hề che giấu lộ tình yêu đột nhiên biến mất, đến hôm nay ngay cả nhìn nàng cũng không muốn.
Cảm giác này khiến nàng biến hoảng loạn, dường như có thứ gì vốn thuộc về nàng đang dần mất đi.
Diệp Thiên Tử nghiến răng, hầm hừ nói:
- Tiểu Điệp, ngươi không nên suy nghĩ lung tung! Lý do hắn trốn tránh chúng ta là bởi vì hắn có tật giật mình! Hừ hừ! Bổn tiểu thư sớm nhìn thấu tên này rồi ! ở mặt ngoài giả bộ đạo mạo trang nghiêm, thật ra đầy bụng nam đạo nữ xướng! Không phải thứ tốt!
Nàng nhìn Phong Liệt dần đi xa, lòng kiềm không được bực mình, hận không thể đi lên chém cho Phong Liệt vài đao.
- A? Người đàn bà đó là ai?
Diệp Thiên Tử chợt trừng mắt chỉ vào Tiểu Yên, Tiểu Lục bên cạnh Phong Liệt, ngay sau đó nàng nhướng mày liễu, nghiến răng nghiến lợi hừ nói:
- Hừ! Phong Liệt xấu xa! Tên lăng nhăng ong bướm đó! Mới mấy ngày không gặp đã trêu hoa ghẹo cỏ rồi, quá đáng giận! Hơn nữa còn kiếm thứ thấp kém như vậy. Muốn dáng người không dáng người, muốn mặt mày không mặt mày, sao so được với bổn tiểu thư? Đúng là có mắt không tròng!
- A?
Sở Điệp vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Diệp Thiên Tử, hé môi, rất đáng yêu.
Diệp Thiên Tử bị Sở Điệp nhìn mặt đỏ ửng, xấu hổ vội phân bua:
- A...khụ khụ! Ta chỉ là tiếc hận thay cho hai nha đầu ngốc Tiểu Yên, Tiểu Lục mà thôi!
- Không được! Ta phải đi ngăn cản hắn!
- A? Thiên Tử tỷ tỷ, thế này...thế này không tốt lắm đâu?
- Có gì không tốt? Hừ hừ! Gặp chuyện bất bình phải có người xen vào! Bổn tiểu thư lo chắc rồi !
- …
Phong Liệt chưa đi ra mấy bước thì sau lưng truyền đến giọng nũng nịu bực mình nói.
- Phong Liệt! Ngươi đứng lại đó cho ta!
Vừa dứt lời, một bóng dáng mơ hồ xuất hiện chặn đường Phong Liệt.
Phong Liệt âm thầm cười khổ một cái, bất đắc dĩ giương mắt nhìn, mỹ nữ trước mắt không phải Diệp Thiên Tử thì còn có ai? Sau lưng Diệp Thiên Tử không xa còn có một bóng dáng yêu kiều khác đứng, dường như do dự có nên đi lên không, chính là Sở Điệp biểu tình phức tạp.
Lúc này Diệp Thiên Tử mặt lạnh như băng, nghiến răng nghiến lợi trừng Phong Liệt, mắt như bắn ra lửa.
Nàng không hiểu tại sao thấy Phong Liệt thì bỗng tức giận, đặc biệt là hắn vừa nhìn nàng liền trốn tránh, khiến nàng rất giận.
Phong Liệt điều chỉnh biểu tình, nghiêm trang hỏi:
- Diệp Thiên Tử, có chuyện gì không?
Diệp Thiên Tử mặt cứng đờ, mắt chớp lóe, chỉ vào Tiểu Yên và Tiểu Lục đã thay đổi diện mạo, thở phì phì nói:
- Phong Liệt! Bọn họ là ai?
Tiểu Lục thấy Diệp Thiên Tử không chút khách sáo đe hỏi Phong Liệt thì rất tức giận.
Nàng tiến lên một bước, nói:
- Chúng ta là ai liên quan gì đến ngươi?
Diệp Thiên Tử lạnh lùng nhìn Tiểu Lục, trong mắt càng đậm vẻ đối địch hơn, nàng nói với Phong Liệt:
- Phong Liệt! Ngươi khắp nơi hái hoa ngắt cỏ, ngươi xứng với Lý U Nguyệt không? Ngươi xứng với Tiểu Yên, Tiểu Lục không? Đồ vô sỉ lăng nhăng!!!
- A?
Tiểu Lục sửng sốt kêu một tiếng rồi đùa cợt nhìn Diệp Thiên Tử, nói:
- Hì hì! Dường như ngươi muốn nói nhất là sao xứng với ngươi, đúng không? Nhưng sư huynh hình như không liên quan gì đến ngươi đi?
Diệp Thiên Tử quýt lên, bất giác nói ra lời trong lòng:
- Ai chúng ta không có quan hệ, chúng ta là...
- Khụ khụ! Được rồi !
Phong Liệt thấy tình hình không tốt, mau chóng đánh gãy lời của nàng:
- Diệp Thiên Tử, chuyện không phải như nàng nghĩ, sau này rồi sẽ hiểu.
Hắn nghĩ cứ để Diệp Thiên Tử nói tiếp thì chưa biết chừng sẽ phanh phui ra cái gì nữa, Phong Liệt tin tưởng lấy tính tình không sợ gì của nàng thì đúng là có thể làm được điều đó.
Diệp Thiên Tử khinh thường nói:
- Hừ! Rõ ràng là lăng nhăng còn không dám thừa nhận! Thật không biết ngươi nhìn trúng hai tiện nhân này ở điểm nào, ngươi thèm đàn bà lắm ư?
Phong Liệt nhíu mày.
Hắn chưa kịp nói gì thì Tiểu Lục đã nhịn không được châm chọc nói:
- Hừ hừ! Hèn chi sư huynh không thích ngươi, giống như mụ đàn bà chanh chua, đàn ông nào chịu được?
Tiểu Lục vừa dứt lời Phong Liệt liền biết không ổn.
Quả nhiên, lửa giận mới giảm trong lòng Diệp Thiên Tử giờ lại bùng cháy lên.
- Ngươi...đồ tiện nhân vô sỉ! Ngươi mắng ai là mụ đàn bà chanh chua!?
Diệp Thiên Tử quát lớn, rút ra băng ma kiếm, vèo một tiếng nhanh chóng đâm hướng ngực Tiểu Lục.
- A!
Tiểu Lục giật nảy mình, nàng không ngờ Diệp Thiên Tử nói là làm, hoảng loạn quá quên cả trốn tránh.
- Cẩn thận!
Phong Liệt thấy tình hình nguy hiểm thì kéo Tiểu Lục ra sau, vươn tay phải bắt lấy cổ tay Diệp Thiên Tử, nhíu mày nói:
- Diệp Thiên Tử, ngươi đã quậy đủ chưa?
- Ngươi...! Phong Liệt chết tiệt! Ngươi lại còn bênh nàng!?
Diệp Thiên Tử bị Phong Liệt ngăn cản thì càng tức giận hơn, lửa giận trong lòng không thể đè nén.