Ma Long Phiên Thiên

Chương 208: Thần cấp?




Lan Tiếu Y bực mình trừng Phong Liệt, tức giận nói:

- Hừ! Đừng lấy bụng dạ tiểu nhan đo lòng quân tử! Bổn tiểu thư mới không thèm làm cái việc lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!

Nói rồi nàng đi ra xa.

Không biết tại sao thấy ánh mắt Phong Liệt cảnh giác khiến nàng khó chịu, nàng vừa đi vừa đá mấy hòn đá cuội ven đường, bực mình hầm hừ:

- Hừ! Có cái gì ghê gớm đâu! Chờ giải trừ chú thuật rồi thì bổn tiểu thư sẽ để ngươi thấy cái gì gọi là mỹ nữ thật sự, cho tên khốn nhà ngươi biết cái gì gọi là có mắt không tròng! Tức chết ngươi luôn!

Phong Liệt không để ý đến Lan Tiếu Y, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mỹ miều đang vô cùng thống khổ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, rất là đau lòng.

Lát sau, hắn phát hiện Lý U Nguyệt không gặp nguy hiểm gì lớn thì mới yên bụng, đáy lòng khẽ thở dài.

Lý Thiên Hổ đã bị hắn vắt cạn hết giá trị, sạch sẽ một thương đâm xuyên não, đưa gã lên tây thiên.

Phong Liệt có từng nghĩ đến thu phục Lý Thiên Hổ, dù sao gã ở Lý gia có địa vị khá cao, làm quân cờ cũng có ích.

Nhưng ngẫm nghĩ rồi cuối cùng hắn từ bỏ quyết định, thực lực hiện nay của hắn còn chưa đủ để khống chế một quân cờ thần thông cảnh, mạo hiểu quá lớn, nếu sơ sẩy thì sẽ tự chuốc vạ.

Hơn nữa Lý Thiên Hổ chết có thể kích thích mâu thuẫn giữa Lan gia và Lý gia, cuộc đại chiến chó cắn chó giữa hai địa gia tộc Phong Liệt rất mong chờ thấy, tốt nhất là cả hai gia tộc cùng chết hết.

Phong Liệt từ miệng Lý Thiên Hổ biết được một số tin tức liên quan thiên tru lệnh bài, tiếc rằng gã không hiểu nhiều lắm.

Hắn chỉ biết thiên tru lệnh bài liên quan đến một ước định xa xưa, cũng là giấy thông hành đi đến nơi cổ xưa nào đó.

Nhưng không biết tại sao mây giờ lệnh bài này đã đánh mất nguyên lực, còn có thượng cổ bí pháp của Lý gia mới hồi phục được tác dụng của nó.

Phong Liệt cười khổ lắc đầu, tạm quăng chuyện thiên tru lệnh bài sang bên.

Mặc dù hắn rất tò mò về lệnh bài kia nhưng biết rõ hiện tại không có khả năng nhúng tay vào, tạm gác lại chờ sau này thực lực mạnh mẽ hơn rồi lại nghiên cứu nó.

Tiếp theo, Phong Liệt khoanh chân ngồi xuống cách chỗ Lý U Nguyệt trăm trượng, tùy tay láy ra một chiếc nhẫn trữ vật màu hoàng đồng, mặt lộ vẻ mong ước.

Không chút nghi ngờ, nhẫn trữ vật này chính là của Lý Thiên Hổ.

Lý Thiên Hổ là cường giả thần thông cảnh, hơn nữa còn là dòng chính truyền nhân, một trong người thừ kế gia chủ của Lý gia, nên tài sản rất đáng mong chờ.

Phong Liệt sốt ruột nhỏ máu nhận chủ nhẫn trữ vật rồi len thần lực vào trong.

Không lâu sau, trên mặt Phong Liệt lộ nụ cười vừa lòng.

Lý Thiên Hổ đúng là không làm hắn thất vọng, bên trong nhẫn chỉ là long tinh đã tới ba trăm sáu mươi vạn, đúng là kếch sù, sắp bằng một năm thu nhập của Lữ gia 'Lữ tự hành'.

- Hắc hắc! Quả nhiên vẫn là giết người cướp của là kiếm được nhiều tiền nhất!

Phong Liệt lắc đầu cảm thán, không thèm che giấu sự đắc ý.

Mặt khác, linh bảo trung, hạ cấp gồm có ba mươi lăm cái, nhưng Phong Liệt không để chúng nó vào mắt.

Có ba cao cấp linh bảo, gồm một thanh trường kiếm màu lửa đỏ, một bao tay bạc mỏng như cánh ve, và chiến y trắng, đều là cực phẩm trong cao cấp linh bảo, giá trị không nhỏ.

Còn có vài chục bình đan dược đủ loại, một số tài liệu luyện đan, luyện khí không là vật tầm thường, khiến Phong Liệt kiếm món hời.

Đương nhiên từ chiến lợi phẩm của Lý Thiên Hổ lấy được thứ quan trọng nhất là bổn mệnh thần binh, một trường kiếm nhất phẩm huyền bảo, tuyệt đối là vật vô giá, sớm bị Phong Liệt cất đi.

Một lát sau, Phong Liệt chỉnh lý, phân loại xong tất cả, đoán sơ thì hắn từ người Lý Thiên Hổ vớt một cú gồm long tinh năm, sáu trăm vạn, đó là còn chưa tính đến huyền bảo trường kiếm không thể dùng long tinh tính toán, thu hoạch cực kỳ phong phú.

Thu dọn xong Phong Liệt cầm một lọ dược hoàng thủy tinh, cau mày.

Hắn nghĩ mình sống hai đời, cũng hiểu biết kha khá về đan dược trên đại lục này, nhưng bây giờ hắn đúng là chưa từng gặp ba viên đan dược rực rỡ bên trong bình.

*Phụt* một tiếng khe khẽ, hắn mở nắp bình ra.

Thoáng chốc có sương mù vàng nhạt tỏa ra trong không khí. Mắt Phong Liệt nghiêm túc, hít sương vào phổi.

Tiếp theo người hắn run lên, vội đậy nắp bình lại, mặt đầy tâm sự.

Hắn cảm giác rõ ràng, sau khi ngửi một chút sương vàng thì mùi hương nhàn nhạt lan tràn khắp người.

Sau đó hắn bỗng cảm thấy cốt cách kinh mạch của mình nhảy lên vài cái, như là sói đói đã đói bụng rất lua gặp được cái đùi dê nướng chín, đói khát khó nhịn.

Phong Liệt lòng dậy sóng, trong đầu nhanh chóng suy ngẫm tin tức liên quan tình huống như vậy.

Qua thật lâu sau chân mày nhíu chặt dần giãn ra, ánh mắt Phong Liệt dần toát ra mừng như điên, kiềm không được kinh kêu:

- Cái này...không lẽ cái này là tôi thể đan dược? Thần cấp ?

Qua một phen suy tư, Phong Liệt rốt cuộc khẳng định, ba viên đan dược ánh vàng rực rỡ này chính là một loại hiếm thấy trên đời, tôi thể thần đan.

Trên Long Huyết đại lục đan dược chia làm hạ, trung, thượng, cực phẩm, gồm bốn đẳng cấp. Trên cực phẩm nữa thì gọi chung là thần cấp.

Đương nhiên, thần cấp đan dược có phân loại kỹ càng nữa nhưng không phải người bình thường có thể sở hữu được.

Long võ giả cấp thấp bình thường dùng long nguyên đan cũng chỉ là hạ phẩm đan dược, mà chữa thương thánh dược diệu xuân đan thì thuộc về thượng phẩm, còn có thể khởi tử hồi sinh huyền nguyên bất tử đan thì thuộc loại cực phẩm đan dược vô cùng quý giá.

Lúc này, ba viên đan dược ánh vàng rực rỡ trong tay Phong Liệt chỉ là một lũ dược hương đã khiến gân cốt trong người hắn cùng cộng hưởng, hiển nhiên là đã đạt đến phạm trù trong truyền thuyết thần cấp đan dược.

Đặc biệt khiến Phong Liệt vui mừng là đan dược này còn là tôi thể thần đan mà hiện giờ hắn cần nhất.

Đây đúng là buồn ngủ mà gặp chiếu manh!

Mặc dù Phong Liệt không biết hiệu quả rõ ràng của đan dược ra sao nhưng chắc không quá kém.

Giờ phút này, Phong Liệt mừng như điên, nếu không phải Lý Thiên Hổ đã bị đưa đi tây thiên thì hắn rất muốn cảm ơn cái tên này.

Hiện tại nhìn Phong Liệt thong dong vậy chứ thời gian gấp rút lắm rồi.

Mấy tháng sau hắn sẽ phụng mệnh đi Thiên Long Thần Triều nhậm chức, bởi vậy trong khoảng thời gian này hắn phải cố gắng hết sức tăng cao tu vi cho mình.

So sánh với người khác thì tốc độ tu luyện của Phong Liệt đã cực kỳ nghịch thiên, chưa tới một năm ngắn ngủi mà đã đột phá đến chân khí cảnh, dù không dám nói là sau này không ai làm được nhưng ít nhất cũng là trước kia chưa từng có.

Nhưng trong nhà mới biết chuyện nhà, Phong Liệt biết rõ một chút thành tựu này còn thiếu nhiều lắm.

Lấy tu vi chân khí cảnh nhất tầng hiện giờ của hắn, một khi ra Ma Long giáo, rời khỏi ám võ viện che chở thì ở ma khí viện Nhạc gia, Lữ gia, Triệu gia, các đại gia tộc và Ngân Nguyệt sơn trang, vô số cường địch đang chờ hắn, sẽ là nguy cơ chồng trứng lên cao nguy cơ sắp ngã, hơi sơ sẩy là sẽ tiện hội vạn kiếp bất phục.

Nếu may mắn, có lẽ hắn có thể cầu một đường sinh cơ giữa kẽ chở các đại thế lực. Nếu xui chút thì sẽ bị bị các đại thế lực cấu xé không còn một mẩu xương, đó là điều tất nhiên.

Vậy là hắn chỉ có mấy tháng chuẩn bị, trong khoảng thời gian này hắn phải cố gắng hết sức tăng cao tu vi, mỗi tăng thực lực một phần thì thêm một hy vọng giữ mạng.

Nhưng muốn tăng tu vi không phải chuyện một sớm một chiều.

Đối với long võ giả thì ảnh hưởng đến nhân tố tu luyện chủ yếu có nguyên khí, bản thân có tư chất huyết mạch, công pháp ưu khuyết, tâm tình tu vi và độ mạnh thân thể.

May là đối với Phong Liệt đã trùng sinh thì tư chất huyết mạch, công pháp ưu khuyết, tâm tình tu vi thì không thành vấn đề, đầy đủ nguyên khí cũng không phải xa không thể với tới. Nhưng chỉ mình độ mạnh thân thể là Phong Liệt bị kẹt, giống như một thùng nước thiếu đi một khúc tre ngắn nhất lại ảnh hưởng tổng thể đại cục.

Hắn ở trong dạ mạc đại hiệp cốc từng nuốt một viên long cốt linh quả hiếm thấy, nó từng khiến cường độ gân mạch của hắn đạt đến mức độ kinh người.

Nhưng khi hắn đột phá chân khí cảnh rồi thì thân thể mạnh mẽ và tu vi lại lần nữa đạt đến cân bằng, ưu thế này do đó biến mất.

Nếu không ra ngoài ý muốn thì sau này hắn chỉ có thể tu luyện tốc độ chậm để tránh cho xuất hiện tình huống tu luyện vượt qua gánh nặng thân thể, nổ tan xác bỏ mình.

Nhưng hiện giờ ba viên không biết tên tôi thể thần đan lấy từ chỗ Lý Thiên Hổ đối với Phong Liệt tựa như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết.

Chỉ cần thân thể đủ mạnh mẽ, hắn tin tưởng nhất định có thể trong thời gian này khiến tu vi càng lên một tầng.

Còn tăng cao nhiều ít thì phải xem hiệu quả của đan dược này.

Còn việc tăng tu vi thì cần nhiều nguyên khí, Phong Liệt không mấy lo lắng, bởi vì trong hang nhất tầng bí cảnh hóa linh còn có rất nhiều nguyên khí linh dịch, nếu không cùng lắm thì đi một chuyến.

Phong Liệt nhìn đan dược trong tay, mặt mày hớn hở, nếu không phải sợ ảnh hưởng Lý U Nguyệt ở phía xa thì hắn rất muốn ngửa đầu cười to.

Đúng lúc này, Lý U Nguyệt đột nhiên mở mắt ra, thở dài một hơi, khuôn mặt hơi tái nhợt lộ hưng phấn khó thể che giấu.

- U Nguyệt! Nàng không sao chứ?

Phong Liệt lòng căng thẳng vội bước nhanh đến, thấy tay giai nhân không ngừng run rẩy thì kiềm không được hơi đau lòng.

- Yên tâm đi, người ta không yếu đuối như vậy, chỉ mở kinh mạch thôi mà...ái da! Đừng đụng! Đau chết người ta!

Lý U Nguyệt định khoe khoang với Phong Liệt thì bị hắn vô tâm đụng vào kinh mạch trên tay, đau đến nàng mắt trợn trắng.

- Ách... Hắc hắc!

Phong Liệt nhanh chóng rút tay trở về, ngượng ngùng cười. Chợt mắt hắn sáng rỡ, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái bình trắng, nhét một viên thuốc trắng vào miệng Lý U Nguyệt.

Hắn dịu dàng nói:

- Nào, nuốt nó đi!

- Ô... Đây là cái gì vậy?

Lý U Nguyệt nhíu mày nuốt dược trắng xuống, dược vào miệng liền tan, một chút lạnh lẽo nhanh chóng tràn ngập thân thể.

- Đây là thanh linh tuyết dung hoàn, là lương dược chuyên môn dùng để phụ trợ mở kinh mạch, ổn định kinh mạch. Sau này mỗi lần nàng mở kinh mạch thì hãy nuốt vào một viên trước đã, sẽ không thấy đau đớn mà còn có tác dụng ổn định tâm thần, tránh cho tẩu hỏa nhập ma.

Phong Liệt giới thiệu công dụng viên dược, cũng nhét nguyên bình dược vào tay Lý U Nguyệt.

Thanh linh tuyết dung hoàn cũng là một trong những chiến lợi phẩm lấy từ Lý Thiên Hổ, trên đại lục nó thuộc hàng cực kỳ xa xỉ phẩm, so với ngưng nguyên đan Diệp Thiên Tử cho hắn không kém cạnh gì, người bình thường không dùng được, xem như siêu đẳng.

- A? Quả nhiên không đau nữa, còn có thứ tốt như vậy?

Chỉ giây lát Lý U Nguyệt liền cảm thấy bớt đau nhiều, mắt đẹp sáng lên, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.

- Quá tốt! Ta lập tức đả thông luôn tám kinh mạch còn lại, rất nhanh là có thể luyện thành thần công! Hi hi!

Nói dứt lời Lý U Nguyệt vội vã muốn mở kinh mạch, chạy ra mấy bước thì chợt khựng lại, xoay người nhanh chóng hôn lên mặt Phong Liệt. Trước khi hắn kịp phản ứng thì nàng đã chạy trốn vào sương mù phía xa.

Phong Liệt ngây ra, rồi thì dở khóc dở cười lắc đầu, giai nhân tặng một nụ hôn khiến lòng hắn ngứa ngáy. Chỉ tiếc bây giờ có nhiều chuyện phải làm, nếu không thì hắn rất muốn...

Phong Liệt có quyền khống chế tuyệt đối với long ngục không gian, tinh thần của hắn có thể tùy ý quan sát mỗi một tấc đất, cũng tùy tâm xuất hiện ở bất cứ đâu, cho nên không sợ Lý U Nguyệt gặp nguy hiểm.

Lúc này Lan Tiếu Y ở biên giới phía xa khoanh chân ngồi, không biết đang tu luyện cái gì.

Hơi trầm ngâm suy tư, Phong Liệt chợt nhoáng người lên, biến mất trong long ngục không gian.

Bên ngoài vẫn là một mảnh tối đen, xung quanh rừng cây ngoài tiếng dã thú cấp thấp gầm rống ra thì khá là yên tĩnh.

Phong Liệt cảnh giác quan sát tình hình xung quanh, phát hiện không có ai thì yên lòng biến ảo Ma Long Hắc Ám Chi Thân, tựa u linh mơ hồ nhanh chóng đi tới truyện tống trận.

Bây giờ đã cứu Lý U Nguyệt ra rồi, tiếp theo hắn phải làm hai việc. Một là đi hang nhất tầng bí cảnh hóa linh giao lấy một ít nguyên khí linh dịch, hai là bình yên quay về ám võ viện.

Còn mấy sát khí quái dị thì Phong Liệt định tạm thời cho qua, sau này nghiên cứu thêm. Dù sao bí cảnh này đối với hắn bây giờ không phải là nơi ở lâu, mỗi thêm một giây là tăng phần nguy hiểm.

Một chuyến bí cảnh này mặc dù hắn chưa thể tiếp xúc tới bí mật sâu trong bí cảnh nhưng cũng cảm thấy không uổng chuyến này.

Hắn chẳng những giải quyết vấn đề Lý U Nguyệt mà còn được chập long châu, tôi thể thần đan, nguyên khí linh dịch, và thiên tru lệnh bài, lại hồi phục một phần nguyên khí phân trấn long thiên bia, đột phá chân khí cảnh, cộng thêm các nhẫn trữ vật bên trong tài sản kếch sù, thu hoạch đúng là lớn lao, Phong Liệt khá vừa lòng.

Đương nhiên, ngoại trừ cục nợ Lan Tiếu Y.

Vậy nên tiếp theo Phong Liệt lấy một phần nguyên khí linh dịch, sau đó thành công đi ra bí cảnh. Chuyến đi bí cảnh xem như là đại viên mãn.

Vùng này mới chỉ là khu vực bên ngoài nhị tầng bí cảnh, hiếm khi thấy long thú mạnh mẽ, dù ngẫu nhiên gặp mấy con thì chỉ là long thú nhất, nhị cấp cản đường mà thôi. Phong Liệt dễ dàng đánh đuổi, một đường thẳng tiến.

Một lát sau, Phong Liệt dọc theo con đường đã đến, trèo qua mấy ngọn núi to, từ xa thấy truyền tống trận tỏa ra ánh sáng tím trong bóng đêm.

Nhưng tình hình tiếp theo khiến Phong Liệt hơi bực mình.

Hắn núp trong thân cây rậm rạp cành lá nhìn phía xa. Chỉ thấy ngoài mười dặm, gần truyền tống trận duy nhất đang bị bảy, tám cao thủ mặc thống nhất trang phục Lan gia ba vây.

Xem tình hình thì người Lan gia thật sự theo lệnh của Lan Tiếu Thiên phong tỏa truyền tống trận.

- Bà nội nó! Thế này thì làm sao đây...ủa?

Phong Liệt nhíu mày nhìn truyền tống trận, đang vắt óc suy nghĩ thì bỗng truyền tống trận lóe tia sáng, sau đó một bóng người khí thế hùng dũng xuất hiện trên cao.

Làm Phong Liệt giật mình là sau lưng người đó uốn lượn chín ma long ảo ảnh dài hơn hai mươi trượng.

Dù cách mười dặm nhưng Phong Liệt có thể rõ ràng cảm nhận khí thế kinh thiên, dường như không khí trong trời đất biến nặng nề nhiều.

- Cường giả hóa đan cảnh cửu tầng?

Phong Liệt con ngươi co rút, lòng rung động.

- A? Không lẽ đây chính là cứu binh mà Lý Thiên Hổ kêu người đi gọi...Lý gia Ma Chưởng lão tổ?

Đang khi Phong Liệt suy tư thì nghe một thanh âm hùng hồn không tha xâm phạm vang vọng.

- Lan gia nhi, chẳng lẽ khi dễ Lý gia ta không có người sao? Hừ!

Vừa dứt lời, chỉ thấy cái bóng trên cao tùy tiện vỗ một chưởng, phút chốc ngàn vạn chưởng ảnh như bông tuyết rơi xuống.

Sau đó, bảy, tám người Lan gia gần truyền tống trận không kịp phản ứng đã trúng chưởng ngã xuống đất, không ngừng hộc máu, không ai đứng vững.