Ma Long Phiên Thiên

Chương 207: Tù nhân




- Rầm rầm…

Sau hai tiếng nổ vang trời liên tục, hai cái vòi rồng đều bị tan biến mất,mà con ma long khí thế ngợp trời kia cũng chỉ rụt lại một chút rồi lại tiếp tục tán công với tốc độ chóng mặt.

Hơn nữa, nguyên khí trong vòng phạm vi mấy trăm trượng đều không ngừng quy tụ về phía con ma long và nhanh chóng bổ sung sức mạnh cho nó.

Đây đúng là chiến dưới mặt đất đạt tới cảnh giới nghịch thiên nhất.

Về mặt lí thuyết thì nếu Phong Liệt đủ sức mạnh tinh thần thì chỉ cần một chiêu này là có thể hấp thụ liên tục nguyên khí của trời đất, uy lực không ngừng bành trướng, thậm chí còn tạo ra một lỗ thủng lớn trên bầu trời.

- Không được

Lý Thiên hổ không khỏi thất thần hoảng sợ ,trong tình thế nguy hiểm thế này, hắn chỉ có thể dùng nốt chút nguyên khí còn lại trong người tạo thành một lớp bảo vệ dày quanh người hắn.

Một lúc sau lại, chỉ nghe thấy một tiếng “rầm” lớn vang dội cả trời đất

Cơ thể đang bị trọng thương của Lý Thiên Hổ trong chớp mắt đã bị đánh bay ra xa cả trăm trượng làm đổ rạp cả hơn chục cây đại thụ mới rơi xuống, ngã vật ra đất, quằn quại nôn ra máu.

- Khụ, khụ,… Ọa

Lý Thiên Hổ lại nhổ ra một ngụm lớn máu tươi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trắng, quần áo trên người đều bị cháy thành tro bụi làm lộ ra cả bộ giáp đen không còn lành ở trong, đến là nhếch nhác.

- Súc sinh, Ta đã biết ngươi là ai rồi! Ngươi chính là Phong Liệt đúng không? Ngươi chính là Phong Liệt của ám võ viện! Khụ khụ

Lý Thiên Hổ vịn vào một cái cọc gỗ, cố hết sức đứng lên, nghiến răng chịu đựng lại gần nhìn Phong Liệt, ánh mắt cô cùng oán hận.

Phong Liệt cũng không ngạc nhiên gì khi hắn đoán được ra thân phận của mình, dù sao thì chiêu ma long của mình mọi người cũng đều biết rồi.

Chỉ là Phong Liệt có chút ngạc nhiên, bộ chiến giáp Linh Bảo của Lý thiên Hổ bị mình nghiền nát tơi tả cả rồi nhưng sao người hắn vẫn như không hề bị làm sao vậy, có chăng chỉ làm cho nội thương của hắn nặng hơn chút thôi.


Điều này cũng làm cho Phong Liệt hiểu ra, với sức mạnh hiện tại của mình thì vẫn còn thua xa các cao thủ thần thông khác, cơ bản vẫn chưa ở bậc thượng đẳng.

Dĩ nhiên, điều này cũng chỉ là séc mạnh chiến đấu của bản thân Phong Liệt, nếu như cộng thêm chức trấn long thiên nữa thì đã khác rồi.

- Hừ, ngươi biết rồi thì sao chứ, dù sao ngươi cũng chỉ có một mình ở đây, cũng sẽ chết thôi


Phong Liệt cười lạnh lùng

Có thể dễ dàng thấy tình cảnh lúc này, Lý Thiên Hổ đã cố gắng hết sức, ngoài thân xác cường tráng thì không còn biết dựa vào cái gì nữa.

Mà Phong Liệt không thể ngờ rằng thân xác cường tráng của hắn có thể trụ được sau chiêu ma thần chưởng

- Phong Liệt, ngươi chính là người của ma võ viện, ngươi đây chính là kẻ phạmthượng, ngươi chính là…

- Xoẹt

Lý Thiên Hổ còn chưa kịp nói hết thì đã bị cắt ngang bơi một âm thanh sắc bén nhói tai, hắn chỉ kịp nhìn thấy một cây thương màu đen trong tay Phong Liệt vừa biến mất, không đợi hắn phản ứng gì đã cảm thấy lồng ngực lạnh toát

- Phốc phốc

Một tiếng trầm đục

Lý Thiên Hổ vô cùng ngạc nhiên nhìn lại, thì thấy ngực mình đã bị ây thương sắc nhọn đâm xuyên qua, tấm chiến giáp giáp Linh Bảo chỉ còn mỏng như tờ giấy không có chút tác dụng bảo vệ gì

- Sao có thể như vậy! Cơ thể ta đâu có thể bị binh khí linh bảo khác làm thương được. Điều này là không thể.

Vẻ mặt Lí Thiên Hổ như không thể tin nổi, xác thịt hắn cường tráng vô cùng, cho dù là linh bảo có cương sa thì cũng khó có thể đâm thủng, mà cây thương của Phong Liệt cũng thuộc về Linh bảo, thật khso có thể tưởng tượng được.

Chỉ là hắn không biết, trong cây thương của Phong Liệt còn có một thứ khác mà khó có thể kiếm được trên đời này_ chính là phá không kim

- aaaaaaaaaa

Không để hắn nghĩ nhiều, khí luyện hồn sa bỗng lan ra, Lý Thiên Hổ không chịu được gào thét thảm thiết, hắn chỉ cảm thấy linh hồn của mình phàng phất như phải chịu một cực hình tàn khốc nhất trên đời, đâu khổ vô cùng

Phong Liệt khẽ nhíu màu, hắn không muốn tiếng gào thét thảm thương của Lý thiên Hổ làm cho người khác đến đây.

Ngay sau đó hắn lập tức rút cây thương ra rồi đâm thẳng vào miệng Lý Thiên Hổ, chỉ lệch một chút là chọc thủng cổ họng của hắn

Miệng Lý Thiên Hổ ngậm nguyên đầu cây thương lạnh băng, tiếng gào thét thảm thiết bỗng im bặt, mồ hôi trên mặt chảy không ngừng, ảnh mắt hoảng sợ nhìn Phong Liệt như muốn cầu cứu

Lý Thiên Hổ vốn là gã cao thủ thần thông chuyên quát tháo thiên hạ, vậy mà nằm mơ cũng không thể nghĩ rằng có một ngày lại bại trong tay của một con sâu chân khí cảnh thế này

Nhưng trong lúc như thế này, trong lòng hắn không có chút khuất phục mà chỉ là sợ hãi, sợ chết, sợ cái kiểu đau khổ này.

Hắn biết rõ rằng nếu như Phong Liệt muốn thì hắn có thể đâm cả nghìn phát lên thân các này của hắn

- Hỏi ngươi vài câu! Ngươi có thể không trả lời, nhưng ta dám chắc ngươi sẽ hối hận.
Phong liệt lạnh lùng nói.

- ờ, ờ

Lý Thiên Hổ mơ hồ kêu lên 2 tiếng, tỏ vẻ đồng ý

Đường đường là một cao thủ thần thông lại bị roi vào cái cảnh này cũng đã đủ thê thảm rồi, mà phong Liệt hắn lại không có chút gì là có vẻ thương cảm.

Bởi vì chính là hắn muốn tận tay cống nộp những mỹ nữ cho cổ giới, đúng là tội không thể tha.

Tiếp đó Phong Liệt đang định hỏi hắn thì lông mày hắn bỗng dựng lên, hắn nghe được cách đó không xa trong rừng có tiếng tay phần phật vọng qua, rõ ràng có người đang nhanh chóng tiếp cận chỗ nãy.

Suy nghĩ một lúc, Phong Liệt lập tức mở ra một khe không gian, rồi đẩy Lí Thiên hổ nhốt vào bên trong và chính hắn cũng biến mất luôn

- Ơ, người đâu rồi

- Mau nhìn này! Kia là thi thể của người Lý gia
-….


Một lúc sau, cái chỗ 2 người vừa biến mất bỗng xuất hiện thêm vài dấu chân nhưng lại không thấy bóng người nào, đúng là chiêu thức quen thuộc của Lan gia

Trong long ngục không gian, Lý U Nguyệt kinh ngạc khi nhìn thấy Lý Thiên Hổ trong bộ dạng thê thảm, miệng không ngừng chảy ra máu đỏ thẫm.

Lan Thần Yi tuy cười nhưng trong lòng vô cùng hoảng sợ, lúc này Lý Thiên Hổ tuy bị thương rất nặng nhưng không thể che giấu được uy áp thần thông

Đặc biệt là một cao thủ thần thông như vậy cũng lại trở thành tù nhân của tên chân khí cảnh long võ Phong Liệt.

Điều này quả là khó làm người ta tin được.

Lúc này, Lan Tiếu Y bồng thấy tò mò về tên Phong Liệt, thậm chí còn muốn nhìn xem tướng mạo Phong Liệt , xem dưới cái tướng mạo của hắn có ẩn chứa cái gì đó ác ma cường đạo không.

Lý Thiên Hổ nhìn xung quanh, thấy Lý U Nguyệt cách đó không xa, cũng lâu lâu lại thẫn thờ ra

- Lý U Nguyệt? Ngươi cấu kết với kẻ thù bên ngoài mưu hại tam thúc, đúng là đại nghịc bất đạo.. aaaaaa…


Lý Thiên Hổ đang định quát Lý U Nguyệt thì bỗng nhiên bị Phong Liệt dùng thương đâm thẳng vào đầu gối cắm thẳng xuống đất

- Ở chỗ này, ngươi không là cái gì hết

Phong Liệt lạnh lùng nói, rồi lập tức rút cây thương ra nhanh chóng đâm thêm mấy chục phát xuống phần dưới của Lý Thiên Hổ, đâm cho Lý Thiên Hổ hết cách chữa.

Lúc này Lý Thiên Hổ đau quằn quại lăn ra mặt đất liên tục gào thét thảm thiết.

Bách túc chi trùng tử nhi bất cương, mặc dù Lý Thiên Hổ người đang bị thương nặng nhưng dù sao cũng là một cao thủ thần thông, Phong Liệt không muốn tại mình mà lại có thêm sự cố gì nữa.

Lý U Nguyệt lạnh lùng nhìn Lý thiên Hổ thê thảm chưa từng thấy, trong đôi mắt đẹp có gì đó không đành lòng nhưng lập tức tan biến ngay lại trở về ánh mắt kiên định.

Bắt đầu từ lúc đó, nàng phân chia rõ giới hạn với Lý gia, chỉ là U Nguyệt của một mình phu quân mà thôi

Phong Liệt lặng lẽ theo dõi sắc mặt của Lý u Nguyệt, trong lòng thờ phào nhẹ nhõm, Mỹ nữ U Nguyệt quả không làm mình thất vọng.

- U Nguyệt, nàng hãy ra xa một chút để tránh hắn chó cùng rứt dậu
Phong Liệt nhẹ nhàng nói với Lý U Nguyệt

- Vâng

Lý U Nguyệt vâng một tiếng rồi lạnh lùng liếc nhìn Lý Thiên Hổ, sau đó nhanh chóng đi ra xa.

Phong Liệt lại quay sang nhìn Lan Tiếu Y, thái độ của hắn với cô gái này thì khác hẳn, hắn không kiên nhẫn được mà quát lên:
- Cô cũng tránh xa chút đi

- Ngươi… hừ!

Lan Tiếu Y thở dài chán nản, cũng đều là mĩ nữ mà sao lại đối xử khác nhau như vậy chứ?

Nhưng tình thế mạnh hơn người, mặc dù trong lòng cô thầm giận nhưng vẫn đành phải thật thà đi xa ra một chút

Đợi đến lúc Lý U Nguyệt và Lan tiếu Y đều ra xa rồi, Phong Liệt mới cười lạnh một tiếng, dùng cây thương phong ma thần tạo thành lớp khí ức linh hồn bao phủ cả Lý Thiên Hổ

- Lý thiên Hổ, đừng mong có thể giở bất cứ trò gì, cây thương của ta đã từng tiêu diệt bao nhiêu linh hồn hóa đan cảnh, không tin ngươi có thể thử.

Nghe Phong Liệt nói xong, Lý Thiên hổ giờ đây như một phế nhân run lên bần bật, lúc trước hắn vẫn còn nghĩ có thể thoát ra lúc Phong Liệt không đẻ ý, đây cũng là cách duy nhất hắn có thể thưc hiện.

Nhưng bây giờ, hắn nghe Phong Liệt nói đã từng tiêu diệt linh hồn hóa đan cảnh thì lại cảm nhận được khí ức quỷ quái bên ngoài kia, như vậy cũng không dám manh động nữa, bởi vì lớp khí ức quỷ quái anyf rất dễ làm thương linh hồn của hắn.

- Phong Liệt, đừng giết ta. Ngươi muốn làm gì cũng được, chỉ cầu xin ngươi giữ lại mạng cho ta!
Lý Thiên Hổ co rúm trên mặt đất, toàn thâm đẫm đìa máu, tóc dài rối tung, giọng vô cùng cầu khẩn không còn chút gì là một cao thủ nữa/

Phong Liệt cười lạnh lùng:
- Giữ lại mạng cho người cũng không phải không được, nhưng, ngươi phải thành thật trả lời ta mấy cây hỏi, làm ta thỏa amnx mới được!

- Được, được, nếu không biết thì không nói, ta nhất định không nói dối, biết gì nói nấy. Nếu có nửa câu nói dối thì…

Nghe Phong Liệt nói có thể giữ mạng mình, hai con mắt bị mớ tóc dài kia che lấp của Lý Thiên Hổ bỗng sáng lên một tia hi vọng, mà cũng trở nên vô cùng oán hận, ngoài miệng thì liên tục trả lời.

Hắn tuy bị phong Liệt làm cho không thể chữa đơpcj, nhưng không có nghĩa là hoàn toàn không thể hồi phục.

Giữ lại núi xanh, không lo không có củi đốt

Chỉ cần còn lại linh hồn bất diệt, khi Đông Sơn bắt đầu lại, đến lúc đó, tự nhiên có thể báo thù rồi

Chỉ có điều, hắn lại không hiểu hết ý câu nói của Phong Liệt, làm thế nào để Phong Liệt thỏa mãn thì không phải chỉ Phong Liệt nói là được.

Khi Phong Liệt đang tra tấn thẩm vấn Lý Thiên Hổ thì Lý U Nguyệt ở phương xa tìm một khối đất sạch sẽ khoanh chân ngồi xuống, tâm tình bình tĩnh lại, từ từ tiêu hóa cảm ngộ võ học có được từ Ma Băng lão tổ.

Ma Băng lão tổ là cường giả hóa đan cảnh bát tầng, hơn nữa đã từng một lần trở thành 'Thiên Triền ma vương' uy danh hiển hách trên Long Huyết đại lục. Sức chiến đấu của bà đương nhiên là không thể nghi ngờ, cảm ngộ chiến kỹ võ học cũng có chỗ hơn người.

Lát sau, Lý U Nguyệt dần phát hiện từ trong ký ức của Ma Băng lão tổ lĩnh ngộ chiến kỹ sâu sắc nhất là tuyệt học thành danh của bà, ‘Thiên Triền Thần Trảo’.

Thức ‘Thiên Triền Thần Trảo’ vốn đến từ địa cấp chiến kỹ 'Thiên Triền vô tà thần công', hơn nữa chỉ là thức cuối trong đó.

Nhưng mà Ma Băng lão tổ chưa từng hiểu sâu về mười hai thức khác của bộ thần công tuyệt học này, chỉ mình thức cuối ‘Thiên Triền Thần Trảo’ là luyện thành đỉnh cảnh giới, phất tay đã đủ phát huy ra sức chiến đấu gấp trăm lần, hiếm khi gặp đối thủ, uy phong không thể đỡ.

Hơn nữa bà trải qua mấy trăm năm khổ tâm cô nghệ nghiên cứu, từ một thức chiến kỹ diễn hóa xuất vô tận sát chiêu, khiến cho uy lực lại lần nữa mạnh mẽ gấp vô số lần.

Cái gọi là một chiêu chiêu tiên, ăn biến thiên, Ma Băng lão tổ dựa vào một thức ‘Thiên Triền Thần Trảo’ từ đó trong cuộc chiến phong vương đánh bại cao thủ khắp thiên hạ, một hơi bắt lấy phong vương, danh chấn đại lục.

Sau khi Lý U Nguyệt biết được tin này thì lòng rất kích động.

Cho đến ngày hôm nay nàng vãn chưa từng tu luyện bất cứ địa cấp chiến kỹ nào, một chiêu ‘Thiên Triền Thần Trảo’ dù là chiêu thức hay uy lực thì đều khiến nàng rất thích, giống như đo ni đóng giày cho nàng vậy.

Hơn nữa nàng vững tin rằng, chỉ cần nàng mở ra mười tám kinh mạch cần cho tu luyện tuyệt học này, rồi hoàn toàn tiêu hóa cảm ngộ sâu sắc của Ma Băng lão tổ với tuyệt học này là có thể dễ dàng luyện ‘Thiên Triền Thần Trảo’ đến đỉnh, đột phá tới cảnh giới Ma Băng lão tổ.

Nhưng muốn tu luyện chiêu ‘Thiên Triền Thần Trảo’ cần phải tự mở ra mười tám kinh mạch ở tay, cánh tay, vai, công trình rất cầu kỳ.

Hiện tại Lý U Nguyệt đã không là cô gái mới vào Ma Long giáo, hoàn toàn không biết gì về tu luyện. Mặc dù nàng chưa từng mở kinh mạch nhưng cũng biết trong đó gian nan cùng thống khổ, nàng do dự.

Nàng chậm rãi mở đôi mắt như thu thủy ra, nhìn phía xa Phong Liệt đang bức cung, trong mắt dần lộ tình cảm sâu đậm khắc cốt.

Thẫn thờ trong chốc lát, một tia dịu dàng biến thành vô cùng kiên quyết. Nàng bỗng cắn răng, luồng nguyên lực tinh thuần trong người chợt biến thành lưỡi kiếm sắc bén chậm rãi di chuyển, tùy theo đó là vô tận khổ sở, nhưng khóe môi nàng cong lên nụ cười dịu dàng.

Lan Tiếu Y ở không xa nhìn Lý U Nguyệt biểu tình dịu dàng, mỹ diễm vô song, dưới áo choàng lóe tia sáng, không biết trong mắt nàng ẩn giấu điều gì.

Nàng vốn định tiến lên bứt chuyện, muốn từ chỗ Lý U Nguyệt hiểu một ít tình huống liên quan Phong Liệt. Dù sao cái tên Phong Liệt quá bí ẩn, mà thực lực thì mạnh đến không thể tưởng tượng làm nàng không có chút cảm giác an toàn. Nàng thật sự không thích loại cảm giác này.

Nhưng dường như Lý U Nguyệt không thèm để ý đến nàng, tự mình tu luyện, điều này khiến nàng thấy buồn bực.

Thật lâu sau, nàng chần chờ một lúc đang định tiến lên chủ động gợi chuyện thì bước chân chợt khựng lại. Nàng thấy đôi tay thuôn dài của Lý U Nguyệt bỗng nổi gân xanh, chảy ra từng vệt máu đỏ, đây rõ ràng là dấu hiệu mở kinh mạch.

Lan Tiếu Y thầm kinh ngạc, không ngờ thiếu nữ thiên kiều bá mị, tài sắc không kém gì nàng lại có can đảm như vậy, dùng tu vi sơ kỳ chân khí cảnh mở ra kinh mạch, trong đó phải chịu bao nhiêu thống khổ và nguy hiểm đây?

Phút chốc Lan Tiếu Y thầm nảy lòng khâm phục Lý U Nguyệt, dù sao nàng bước vào cương khí cảnh rồi mới bắt đầu tu luyện địa cấp chiến kỹ.

Khi Lan Tiếu Y ngơ ngác nhìn Lý U Nguyệt thì sau lưng bỗng vang lên thanh âm trầm thấp.

- Nếu nàng dám có ý đồ xấu với nàng ta thì ta sẽ trước tiên giải quyết nàng!

Lan Tiếu Y giật nảy mình, vội vàng xoay người nhìn lại. Quả y như rằng không biết từ khi nào Phong Liệt đã xuất hiện sau lưng nàng cách mười trượng, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn nàng.