Trời xanh không phụ lòng người, bỏ ra mấy tháng, dưới sự trợ giúp của rất nhiều linh đan, hơn nữa bản thân mang dòng máu của cửu phẩm thiên tài, Lý U Nguyệt cứ như thế đạt được kỳ tích vọt từ nguyên khí cảnh ngũ trọng thiên lên đến nguyên khí cảnh cửu trọng thiên, quả thực khiến cho vô số người kinh ngạc.
Lúc này Lý U Nguyệt vẫn hoàn toàn không biết gì sự sắp xếp của gia tộc, theo Lý Thiên Hổ đi vào trong đại điện âm, thấy vẻ mặt mọi người trong đại điện âm u xám xịt cũng không biết vì sao.
Thấy Lý U Nguyệt xuất hiện, tất cả mọi người trong đại điện đều lộ ra một sắc mặt kinh ngạc, ngay cae ba gã phục tùng cũng phải nhìn xuống, hai mắt Hóa cảnh đan sáng lên.
Nhưng, mọi người nghĩ tới nhiệm vụ lần này của Lý U Nguyệt, bản thân lại âm thầm tiếc nuối không thôi.
Không đợi Lý U Nguyệt bước lên phía trước chào từng người, Lý Bính Thần đã nói với một lão thái bà duy nhất trong ba cao thủ Hóa cảnh thần:
- Ma băng lão tổ, nha đầu kia giao cho người rồi! Trong vòng mười ngày phải để cho nó đột phá chân khí cảnh, nếu không nàng căn bản không thể chịu nổi âm sát khí đệ nhị trọng trong Bí cảnh.
Ma băng lão tổ hờ hững nhìn Lý U Nguyệt, hừ nhẹ một tiếng nói:
- Không vấn đề!
Lý U Nguyệt trong lòng run lên, vẻ mặt mờ mịt nhìn mọi người, trong lòng có một tia dự cảm không ổn.
Lý U Nguyệt còn chưa mở miệng nói được câu nào đã bị Ma Băng Lão Tổ đưa về một cái động ở phía sau núi.
- Tiền bối! người – tại sao người mang ta đến nơi này?
Lý U Nguyệt trong lòng bất ổn đi theo sau Ma Băng Lão Tổ, vẻ mặt lo lắng không ngừng, mở to mắt nhìn Ma Băng Lão Tổ tản ra một thứ linh dược bất đồng khí ném vào trong một cái thùng gỗ to đựng đầy nguyên khí linh dịch.
- Mang ngươi đến đây, đương nhiên là giúp ngươi nâng cao tu vi, tu vi của ngươi quá yêu!
Ma Băng Lão Tổ lạnh lùng nói.
Ma Băng Lão Tổ được xưng là “ Thiên Triền Ma Vương”, năm đó dựa vào “ Thiên Triền Ma Vương” tuyệt kỹ mà tung hoành giang hồ hiếm có đối thủ, cường thế phong vương, uy chấn thiên hạ.
Chỉ có một lần cách đây ba trăm năm trước trong một lần đoạt bảo, bà bị một gã Độc vương gây thương tích, bất đắc dĩ sau đó đã thoái ẩn giang hồ, sau đó trở thành một người cung phụng cho Lý gia.
Cho tới bây giờ, vết thương bên trong của bà vẫn chưa thể hồi phục hawnt, mỗi đêm trăng tròn nhất định sẽ phát tác một trận khiến cho bà vô cùng đau khổ.
Điều này khiến cho thời gian trôi qua, tính tình của bà càng trở nên cổ quái, lạnh lùng tàn nhẫn.
Vốn tính cách của bà như thế nên bà không có nói thêm gì với Lý U Nguyệt, nhưng muốn giúp Lý U Nguyệt nâng cao tu vi thì cần phải có sự phối hợp của Lý U Nguyệt mới được, vì thế bà liên nhẫn nại giải thích cho Lý U Nguyệt.
- Ồ?
Lý U Nguyệt vẻ mặt sững sờ, tuy lúc trước có nghe lbt nói muốn lão thái bà này giúp mình nâng cao tu vi, nhưng nàng chỉ cho là mình nghe nhầm, không nghĩ rằng đó lại là sự thật.
Nâng cao tu vi là chuyện tốt, Lý U Nguyệt cũng vô cùng muốn nâng cao tu vi của mình, nhưng giờ phút này nàng came thấy có chút lo lắng trong lòng.
Nàng đã phải chịu không ít đau khổ, đã không thể tin tưởng rằng trên đời sẽ không có cái gì vô duyên rơi xuống đầu mình, vì thế nàng phải đề phòng với tình huống lạ lùng này.
Thứ nhất, nàng thấy được sự ẩn giấu trong ánh mắt của người nhà Lý gia, dường như có chuyện gì đó không hay đã xảy ra.
Ánh mắt Lý U Nguyệt có chút hấp háy, bèn thử thăm dò nói:
- Tiền bối, tu vi của ta quá thấp thì có thể chậm rãi tu luyện, nghe nói cưỡng ép để tu vi tăng lên thì sẽ có trở ngại, ta nghĩ là không nên phiền toái tới tiền bối ngài.
- Hừ!
Ma Băng Lão Tổ chân mày nhảy dựng lên, giọng nói lạnh lùng:
- Đây là mệnh lệnh của gia chủ! ngươi thân là người nhà Lý gia thì cần phải học cách phục tùng sự sắp xếp của!
Nói rồi, Ma Băng Lão Tổ liền tiếp thêm dược liệu, không muốn phản ứng Lý U Nguyệt.
- Quả nhiên có vấn đề!
Lý U Nguyệt sắc mặt bất động, nhưng trong lòng có chút rùng mình, không khỏi có chút lo lắng, nàng âm thầm xem xét xung quanh, rồi lại bất đắc dĩ thở dài.
Biết có vấn đề thì có thể làm gì được? Dựa vào năng lực của bản thân hiện nay thì căn bản không có cách nào xoay chuyển được vận mệnh.
Nàng vừa thức tỉnh Ma huyết long mạch, lực lượng tăng mạnh khiến cho nàng tin tưởng hơn nhiều, thậm chí trước giờ vẫn cho rằng mình là một cường giả, sau này sẽ khoong bị Thiên hương viên bắt đi.
Nhưng sau khi đến Ma long giáo mới biết được rằng, chút lực lượng của mình vẫn còn có hạn, trong giáo quy củ, gia tộc quy củ thậm chí còn thiệt hơn nhiều hồi còn ở Kim lân thành, những người chung quanh có thể xúc phạm tới mình ở đâu cũng có.
Nhất là hôm nay, nàng mặc dù biết rằng có chuyện không hay xảy ra với mình, nhưng vẫn cảm giác không có cách nào thoát khỏi nó, chỉ có thể bị động tiếp nhận.
Đối với tất cả chuyện này, trong nội tâm nàng vô cùng không cam chịu, nàng thậm chí còn khát khao lực lượng mạnh mẽ hơn Phong Liệt, nàng không cầu mong cao tuyệt đỉnh, vạn người ngưỡng mộ, chỉ cần có thể sống trên đời này, có thể cùng người mình yêu cùng nhau sống tới cuối đời.
Nhưng ngay cả đối với Nguyên khí cảnh đối với nàng mà nói hoàn toàn là một nguyện vọng xa vời không thể chạm tới.
Một lát sau, Ma Băng Lão Tổ đã chuẩn bị xong xuôi linh dịch, trong thùng gỗ tỏa ra nồng nặc mùi thuốc.
Phần linh dịch này lấy nguyên khí linh dịch làm chủ, mặt khác còn làm tăng thêm vô số linh dược quý hiếm để tôi gân luyện cốt, đủ khiến cho Lý U Nguyệt nâng cao cảnh giới.
- Vào đi! Cố gắng nâng cao tu vi!
Ma Băng Lão Tổ giọng nói lạnh lùng dặn dò Lý U Nguyệt.
Thân thể mềm mại của Lý U Nguyệt khẽ rung lên, cho dù trong lòng không muốn nhưng dưới sự giám sát của Ma Băng Lão Tổ, nàng chậm rãi bước vào bên trong cái thùng, từ từ bước vào trạng thái tu luyện.
Vừa tiến vào bên trong cái thùng, nàng lập tức cảm nhận được những linh dịch chứa trong này không kém gì nguyên khí tích tụ trong Đại hạp cốc,có thể tu luyện được nửa phần công phu.
Ma Băng Lão Tổ chứng kiến Lý U Nguyệt tiến vào trạng thái tu luyện, bà cũng khoanh chân ngồi xuống, hai mắt hơi nhắm, phối hợp cùng tu luyện.
Chỉ đợi Lý U Nguyệt đột phá đến nguyên khí cảnh cửu trọng thiên, bà sẽ rat ay giúp đỡ Lý U Nguyệt đột phá bình cổ,tiến một bước dài vào chân khí cảnh.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Lý U Nguyệt ở bên trong chiếc thùng chăm chú luyện hết sức, Ma Băng Lão Tổ ở bên ngoài cách đó mười trượng đang nhắm mắt ngồi xuống, toàn bộ không gian vô cùng yên tĩnh.
Hiện tại Lý U Nguyệt hoàn toàn hiểu rõ việc tu luyện đầy đủ hơn so với trước đây, nàng lần này cho dù thân ở trong môi trường đầy đủ nguyên khí, cũng không phải điên cuồng nạp vào mà chỉ cần chậm rãi và lượng sức đi vào, khiến cảnh giới ở một mức trạng thái cân đối.
Nhưng mặc dù nàng tận lực tốc độ chậm, nhưng trong thời gian ngắn ngủi sau đó, nguyên khí cảnh bát trọng thiên của nàng cũng dần tiến tới nguyên khí cảnh cửu trọng thiên, bất luận là tổng lượng ngyên lực hay là cường độ thân thể đều cao lên gấp đôi.
- Hắn nếu như biết hiện tại ta cũng đạt tới nguyên khí cảnh cửu trọng thiên nhất định sẽ rất vui, hì hì!
Trong đôi mắt xinh đẹp của Lý U Nguyệt lặng lẽ hiện ra một tia vui mừng, không kiềm chế được bèn nghĩ tới Phong Liệt..
Nhưng lão thái bà cách đó không xa lại không nhẫn nại nhếch miệng, khẽ hừ một tiếng.
Sức lực tăng vọt khiến cho nàng vô cùng mừng rỡ, sau một hồi vui vẻ, nàng lại một lần nữa chìm đắm trong tu luyện.
Cũng không biết là bao lâu sau, Lý U Nguyệt đột nhiên bị một tiếng rên thống khổ đánh thức, nàng chậm rãi thu công, sau đó đảo mắt quan sát nhưng vô cùng hoảng sợ trước cảnh tượng trước mắt.
Chỉ thấy Ma Băng Lão Tổ ngồi cách đó mười trạng, lúc này đang ôm đầu quay cuồng không ngừng trenemawtj đấy, mấy chiếc bàn trong đại sảnh động phủ bị đạp đổ đầy trên mặt đất, trong miệng thỉnh thoảng phát ra một tia sương mù màu xanh lá, khiến cho người nghe thấy buồn nôn.
- Ah – đêm trăng tròn! Đêm trăng tròn chết tiệt !
- Thiên độc lão nhân! Bổn tọa sẽ không tha cho người! giết! giết!
Ma Băng Lão Tổ điên cuồng rống lên, bên trong động phủ giống như bị một trận oanh tạc, thỉnh thoảng chém ra một chưởng khiến cho chấn thiên loạn chiến, âm thanh ầm ầm không dứt, cả tòa động phủ dường như muốn sụp đổ.
Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng gọi lo lắng:
- Ma Băng Lão Tổ! Người không sao chứ?
- Cút! Cút hết cho ta! Giết! Ta giết chết ngươi!
Ma Băng Lão Tổ lảo đảo chạy đến một góc, hung hăng vung một chưởng, chỉ nghe thấy một tiếng “ầm ầm” vang lên, một khối đá lớn mấy trăm vạn cân rơi ầm xuống chắn ngay trước cửa động, vô cùng chặt chẽ, ngăn cách trieetjd dể động phủ với thế giới bên ngoài.
- Hả - cái này!
Lý U Nguyệt chứng kiến ảnh tượng như thế sợ hãi tới mức biến sắc, trong lòng không trấn tĩnh lại được, không hiểu Ma Băng Lão Tổ này tại sao đột nhiên phát điên như vậy?
Hơn nữa không gian chung quanh tràn ngập mùi thối, Lý U Nguyệt không thể hít thở được, cảm giác hỗn loạn, toàn thân chao đảo muốn ngã.
Sợ tới mức nàng phải cố gắng bịt miệng lại, nhanh chóng nhảy ra khỏi cái thung chạy về hướng xa xa.
Tình hình này, nàng biết là nên cách vị lão thái bà kia càng xa càng an toàn.
Nhưng động phủ này diện tích nhỏ, cấu tạo vô cùng đơn giản, về cơ bản nhìn một cái là không sót chỗ nào khiến cho nàng muốn tránh cũng không tránh khỏi
Càng nghĩ, nàng chỉ có thể trốn ở trong góc ngách, hy vọng lão thái bà không đụng đến gần mình.
Ma Băng Lão Tổ lúc này đau khổ tới cực điểm, tâm trạng hoảng hốt, vô cùng điên cuồng, vào những đêm trăng tròn bà đều lặng lẽ bế quan, một mình im lặng ôm nỗi đâu khổ tái phát, dù sao việc này người ngoài cũng không biết rõ, nếu không chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến địa vị của mình ở Lý gia.
Nhưng mấy ngày nay, trong gia tộc họp thượng nghị gia tộc, bà đã quên mất chuyện của mình.
Đêm nay trăng tròn, bà đang ngồi trong thế không đề phòng bất ngờ, thần trí của bà trong chốc lát rơi vào trạng thái điên cuồng.
- A – ta không chịu được nữa! Thiên độc chết tiệt! Bổn tọa quyết không đội trời chung với ngươi!
Ma Băng Lão Tổ đau khổ không chịu nổi ôm đầu, trong động phủ hỗn loạn, âm thanh ầm ầm không dứt bên tai, để lại những âm thanh lưu lại trên vách tường động khiến người ta giật mình, trên không có vô vàn những hạt bụi rơi xuống, cả tòa động như muốn sụp đổ, cái thùng dược đựng Lý U Nguyệt lăn đùng trên mặt đất, linh dịch màu đen trôi ra đầy đất, một màn hỗn độn.
Lý U Nguyệt nhìn Ma Băng Lão Tổ đang nổi điên, trong lòng vô cùng lo lắng, nàng âm thầm cầu nguyện, lão thái bà này điên rồi, đừng có qua đây, đừng có phát hiện ra mình.
Chỉ tiếc, ông trời không nghe thấy lời cầu nguyện của nàng, thật đúng là cái gì càng sợ hãi thì nó sẽ càng tới.
Một lát sau, Ma Băng Lão Tổ đã phá hủy phần nửa động phủ, lảo đảo đi tới gần Lý U Nguyệt.
- A! Thiên độc! Ngươi đi chết đi Giết!
Đôi mắt đỏ như máu điên cuồng phát hiện ra sự tồn tại của Lý U Nguyệt, trong miệng la to đánh về phía Lý U Nguyệt.
- A! Tiền bối nhìn rõ ràng lại đi! Ta không phải thiên độc! Ta là Lý U Nguyệt!
Lý U Nguyệt giật mình biến sắc, nàng vừa giải thích cho Ma Băng Lão Tổ, vừa chạy thật xa.
Chỉ có điều thực lực nguyên khí cảnh cửu trọng thiên của nàng sao có thể là đối thủ của cường giả hóa đan cảnh bát trọng thiên, Ma Băng Lão Tổ mặc dù thần trí mơ hồ, nhưng chỉ cần quay nhẹ một cái đã chắn trước người Lý U Nguyệt.
Tiếp đó, Ma Băng Lão Tổ hung hăng giơ tay lên muốn chụp về phía đầu cảu Lý U Nguyệt, muốn tránh cũng không tránh được, Lý U Nguyệt sợ hãi nhắm mắt, trong lòng không ngừng kêu lên sợ hãi:
- Chết chắc rồi! chết chắc rồi!
Nhưng trong lúc nguy cấp, đôi mắt điên cuồng của Ma Băng Lão Tổ đã xuất hiện một tia rõ ràng, bà hung hăng lắc đầu, hung huawng nhìn Lý U Nguyệt dưới lòng bàn tay, thì thào lẩm bẩm:
- Lý U Nguyệt! Cửu phẩm huyết mạch! Cửu phẩm huyết mạch.
Thời gian dần trôi qua, một ý niệm điên cuồng đột nhiên xuất hiện, mắt của bà càng ngày càng sáng trở lại.
Một lát sau, Ma Băng Lão Tổ đột nhiên thò tay đặt trên vai Lý U Nguyệt, nguyên lực thông qua bàn tay điên cuồng giữ chặt lấy Lý U Nguyệt.
- Vô lượng quán chú!
- Ha ha ha! Bổn tọa đã chịu đủ loại tra tấn rồi! Cửu phẩm huyết mạch? Xem như đây là thù lao mà nhà họ Lý trả cho ta sau bao nhiêu năm vất vả!
Ma Băng Lão Tổ cắn răng, cố nén sự đau đớn, cười điên dại, nguyên lực trong cơ thể phẩn nào truyền trong cơ thể Lý U Nguyệt, phong tồn lại.
Lý U Nguyệt sau khi bị giội lực vào đầu, cũng đã bị phong ấn huyệt đạo, không thể nhúc nhích được, sắc mặt hoảng sợ vô cùng trước Ma Băng Lão Tổ.
Chỉ một phút đồng hồ ngắn ngủi sau đó, ba thành nguyên lực của Ma Băng Lão Tổ đã tràn vào cơ thể Lý U Nguyệt ( cái này còn gọi là Vô lượng quan đỉnh thần công), có thể phát ra cực hạn.
Nhưng Lý U Nguyệt hôm nay còn chưa tiêu hỏa nổi nguyên lực tam thành Hóa đan cảnh bát trọng thiên, chỉ là Ma Băng Lão Tổ phong ấn trên cơ thể nàng mà thôi.
Nhưng dù vậy nàng cũng không chút thuận lợi đột phá được khí cảnh, tiến cấp tới chân khí cảnh nhất trọng thiên, hơn nữa cảnh giới còn không ngừng tăng lên.
Đương nhiên, Ma Băng Lão Tổ gần đây vì lãnh huyết tàn khốc, vì tư lợi, bà ta đương nhiên không vô cớ làm mai cho người khác.
Ngay khi giội vào đầu xong xuôi, Ma Băng Lão Tổ cười gian một tiếng, linh hồn xuất hiện không do dự, lập tức một đạo hình ảnh phù phiếm xuất hiện trên không trung, đúng là linh hồn của Ma Băng Lão Tổ.
Bà ta vất vả tới bây giờ chính là vì thời khắc này.
Nhưng khi bà ta sắp tiến hành đoạt xá Lý U Nguyệt trong biển, đột nhiên có một làn khí màu xanh lá bay ra từ trên đầu nàng, lập tức hòa thành một thể với linh hồn của nàng.
- Hả? Chuyện gì thế này? Đây là thứ gì? Không -
Ma Băng Lão Tổ chốc chốc la hét lên, sau khí tiếp xúc với làn khí màu xanh lá, linh hồn của bà nhanh chóng tan rã theo.
- Ha ha ha! Thiên quấn tiện phụ! Ba trăm năm, rốt cuộc ngươi không nhịn được lại phải bỏ cái then thể này mà đi à? Lão phu đã đợi giờ khắc này lâu rồi, ha ha ha ha!
Một tiếng cười điên cuồng đột nhiên truyền đến từ phía xa xa, loáng thoáng len lỏi vào trong động phủ.
- Hả? Thiên độc? thì ra là ngươi! Ngươi dám hạ độc thủ với linh hồn xuất thể của bổ tọa! Ngươi đáng chết! Đây là cái thứ quỷ quái gì?
Ma Băng Lão Tổ kinh hãi muốn chết, cố gắng tách ly ra, tiếng thét chói tai vang lên, tiếc là bà ta đã phí công.
- Ha ha ha! Đây là loại độc được tôi luyện bảy trăm năm của bổ tọa! Phệ hồn độc! Ngươi hãy từ từ hưởng thụ! Ha ha ha!
Tiếng cười đó xa dần rồi từ từ biến mất.