"Bà nội nó! Hèn chi chỗ này có nguyên khí đậm đặc như vậy, hóa ra vì tồn tại cái con này! A? Nguy rồi!
Đang lúc Phong Liệt ngộ ra thì hóa linh giao bỗng ngửa đầu hú chói tai, rào một cái trồi ra khỏi hồ nước, kéo thân hình hùng vĩ dài hơn hai mươi trượng như là lốc xoáy bạc nhanh chóng vọt hướng Phong Liệt.
Bây giờ Phong Liệt cảm nhận rõ rệt hóa linh giao phát ra uy nhiếp mạnh mẽ không kém gì Lý hộ pháp lúc nãy, làm hắn tinh thần hoảng sợ.
Dù là tốc độ hay thực lực thì Phong Liệt tự nghĩ tuyệt đối không cách nào đối kháng cùng cái con to xác này.
Lửa sém lông mày, hắn không chút do dự trốn vào trong long ngục không gian.
- Gri...
Khoảng cách ba trăm trượng chớp mắt rút ngắn, tiếng hút chói tai sắc nhọn, hóa linh giao há mồm máu táp hụt. Nó bỗng cuộn người ngóc cổ lên nhìn xung quanh, hình như rất kinh ngạc vì mất đi mục tiêu.
- Phù...nguy hiểm quá!
Trong long ngục không gian, Phong Liệt xuất hiện trên đỉnh trấn long thiên bia cao trăm trượng, nghĩ mà sợ quệt mồ hôi lạnh. Hắn biết mình không phải đối thủ của hóa linh giao, trước tránh đầu sóng là tốt nhất.
Nhưng ai biết khi Phong Liệt mới thở ra thì bên dưới trấn long thiên bia phát ra tiếng tức giận dường như vô cùng u oán:
- Ủa? Tạp chủng! Ngươi rốt cuộc xuất hiện! Mau lăn tới chỗ lão tử...!
Phong Liệt ngẩn ra, cụp mắt xuống nhìn, chỉ thấy một thân hình già nua bán trong suốt tức điên định bay lên nhào tới chỗ hắn.
"A? Lữ Tiêu? Bà nội! Sao quên mất còn có lão già này nữa!"
Gần đây Phong Liệt có nhiều việc quá, phải vội vàng luyện chế thần thương, lại bị Diệp Thiên Tử gây rối, cùng Tiểu Yên, Tiểu Lục tham khảo nhân sinh, kết quả bận tới bận lui, lại quên mất trong long ngục không gian có một đại cao thủ hóa đan cảnh Lữ Tiêu.
Mãi đến nghe tiếng rống to này Phong Liệt mới nhớ tới sự tồn tại của lão già này.
Phong Liệt bỗng biến sắc mặt, lòng rên rỉ.
Lão già hóa đan cảnh này không hề dễ đối phó hơn hóa linh giao bên ngoài chút nào, thậm chí s sánh thì Phong Liệt thà ra bên ngoài đối đầu con thú chỉ số thông minh không cao còn hơn là ở chung với lão già.
Trầm ngâm một lúc, Phong Liệt lập tức độn ra khỏi long ngục không gian.
Nhưng khi Phong Liệt sắp nhích người thì chợt phát hiện lão già Lữ Tiêu đã bán trong suốt, rõ ràng là thể linh hồn.
Hơn nữ ngoài mấy trăm trượng nằm một cái xác già nua mất hết nguyên khí, đúng là thân xác ban đầu của lão rồi.
Thấy vậy mặt Phong Liệt lộ vẻ mừng như điện, chậm rãi đứng dậy khỏi bia đá, nhìn Lữ Tiêu chạy đến, cười lạnh.
- Hắc hắc, lão già, còn sót lại thể linh hồn cũng dám vênh váo với lão tử hả? Xem coi ta đùa chết ngươi!
Thấy Phong Liệt không hề sợ hãi mà còn người khùng khục thì Lữ Tiêu vừa bay lên vừa thầm kinh ngạc.
"Ủa? Sao tiểu tử này không trốn? Không lẽ bị cái thế thần uy của lão phu hù ngu ra? ừ ừ! rất có thể! Dù sao chỉ là một tên nguyên khí cảnh mà thôi, tâm lý chịu đựng kém chút cũng không có gì kỳ!"
Lữ Tiêu tốc độ nhanh như tia chớp, mắt thấy cách Phong Liệt ngày càng gần, khuôn mặt già nua lộ nụ cười đắc ý.
Lão thậm chí vừa nghĩ đến đoạt xá thể xác cửu phẩm huyết mạch thiên tài hiếm tháy trên đời thì kiềm không được tinh thần kích động, khoảng thời gian này oán niệm Phong Liệt cũng do đó phai nhạt nhiều.
Hơn mười ngày nay không ai đoán đươnc Lữ Tiêu, đường đường là hóa đan cảnh nhất tầng đã ăn đau khổ như thế nào.
Thân xác già nua của lão vốn đại hạn sắp tới, nguyên lực mỗi giây mỗi phút sẽ tan biến trong trời đất, cố lắm chống ba năm đã là không tệ, việc đoạt xá đã lửa sém lông mày.
Nhưng không ngờ từ khi bị đánh vào long ngục không gian, bị trấn long thiên bia mạnh mẽ tước đoạt, thân xác già nua của lão tán loạn nguyên lực nhanh gấp trăm lần, vốn sống được ban năm vậy mà ngắn ngủi mười ngày đã tiêu hao hầu như không còn.
Cuối cùng lão hắn không thể không linh hồn ly thể, trở thành bộ dạng quái quỷ như hiện giờ đây.
Thiên địa quy tắc có hạn, bất cứ thể linh hồn nào đều không có khả năng thoát ly thân thể mà tồn tại lâu dài trên thế gian này. Nếu là cường giả chân khí cảnh, cương khí cảnh bình thường thì e rằng linh hồn ly thể không đủ giây lát liền tan thành mây khói, rơi vào luân hồi.
Nhưng người quái dị dẫu sao cũng là cường giả hóa đan cảnh, linh hồn cực kỳ cường đại, dù không còn thể xác ký gửi thì thể linh hồn có thể đơn độc tồn tại một thời gian, ba, năm tháng không thành vấn đề.
Hơn nữa cường giả hóa đan cảnh đã có thể phất tay đạn chỉ là mượn dùng nguyên khí thiên địa đánh bị thương địch thủ, dù chỉ là một linh hồn cũng có sức chiến đấu không tha khinh thường.
Nếu Phong Liệt ở bên ngoài gặp phải người quái dị bây giờ thì chỉ có nước bỏ chạy, tuyệt đối không có sức đánh lại.
Nhưng hôm nay hai nay hai người ở trong long ngục không gian, Phong Liệt chẳng những có trấn long thiên bia cường đại làm hậu thuẫn, quan trọng nhất là trong trời đất này không có một chút nguyên khí.
Lữ Tiêu muốn xử lý Phong Liệt chỉ có thể dựa vào lực linh hồn cực kỳ mạnh mẽ.
- Khặc khặc khặc khặc! Tiểu tử, lão phu sẽ đối xử thật tốt thân xác của ngươi! oa ha ha...khặc!
Khi Lữ Tiêu bay tới trước mặt Phong Liệt ba trượng thì không chút khách sáo lẻn vào thức hải của hắn, linh hồn cường đại hóa đan cảnh muốn đoạt xá một nguyên khí cảnh ngay cả thể linh hồn còn thưa hình thành thì thật là dao mổ trâu giết gà.
Nhưng có ai ngờ chính lúc này Phong Liệt đột nhiên hừ lạnh một tiếng, phút chốc tay nắm một thanh trường thương trượng hai, thương phong sắc ám kim toát ra ánh sáng sắc bén âm u khiến người không dám nhìn gần.
- Hừ! Lão già, ngươi vui mừng quá sớm rồi!
*Vèo!*
Một tiếng xé gió rách màng tai vang lên, tiếp theo thương to trong tay Phong Liệt bỗng nhiên huyễn hóa ra vài chục thương ảnh khí thế hùng hồn, đâm tới Lữ Tiêu.
- Khặc khặc khặc! Súc sinh, chẳng lẽ sư nương của ngươi không cho ngươi biết binh khí dưới huyền bảo không có tác dụng gì với linh hồn à?
Lữ Tiêu khuôn mặt già nua tràn đầy khinh thường, lười tránh bóng thương thật giả bay đầy trời. Thậm chí lão cố ý thả chậm tốc độ, muốn nhìn biểu tình bó tay chịu trói của Phong Liệt.
Nhưng ngay sau đó, lão kinh ngạc phát hiện bụng mình bỗng có một cái lỗ hổng.
Ánh mắt lão từ kinh ngạc biến thành chấn kinh, vì lỗ hổng càng lúc càng to, chớp mắt nửa người của lão đã hòa tan vô hình.
- A...đây là sao? Súc sinh, ta phải giết ngươi...a!
Lữ Tiêu vô cùng kinh hoàng lập tức lùi ra trăm mét, vẻ mặt tuyệt vọng nhìn thể linh hồn của mình nhanh chóng tan biến, kiềm không được hét to.
Phong Liệt một tay nắm thương, mặt treo nụ cười nhạt, giễu cợt cười bảo:
- Hắc hắc hắc! Lão già, không lẽ sư nương của ngươi không cho ngươi biết luyện hồn sa có thể khắc chế linh hồn à?
- Cái gì? Luyện hồn sa? Trong thương của ngươi có luyện hồn sa? Điều này không thể nào! Lão phu không cam tâm a...!
Lữ Tiêu mắt lồi ra, không cam lòng gầm rống, chớp mắt đã hoàn toàn tan thành mây khói.
Từ đây một cao thủ hóa đan cảnh vô cùng uất ức đã chết.
- Hừ! Gieo gió gặt bão
Phong Liệt khinh thường khẽ hừ, hắn nhìn thương to trong tay, biểu tình rất vừa lòng.
Nếu là đối phó long võ giả có thân xác máu thịt, khi mũi thương đâm trúng kẻ địch chỉ có thể khuếch tán một phần khí thể luyện hồn sa tổn thương linh hồn kẻ địch nhưng không đủ trí mạng.
Nhưng nếu đối thủ thể linh hồn thuần túy thì đâm một chết một, tuyệt đối không có cơ may.
Bây giờ nếu đã tiêu diệt Lữ Tiêu rồi thì xem như Phong Liệt đã trừ đi một khói tâm bệnh, long ngục không gian rốt cuộc lại trở về tay hắn.
- A? Bên ngoài cái con hóa linh giao kia không biết đã đi chưa nữa?
Phong Liệt cau mày.
Trầm ngâm một lúc, hắn ở đỉnh đầu mở ra một cái khe nhìn bên ngoài.
Ngay sau đó, hắn kinh ngạc phát hiện một nguyên khí hóa dịch dính đặc xuyên qua khe hở tuôn vào trong long ngục không gian, chớp mắt biến thành nguyên khí đậm đặc bị trấn long thiên bia hấp thu.
- A? Không lẽ đây là đang ở trong hồ nước?
Phong Liệt đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo đột nhiên nghĩ đến chỉ có trong hò nước mới có nguyên khí hóa thành thể lỏng.
Phong Liệt không hay biết khi hắn mới trốn vào long ngục không gian thì bên ngoài pho tượng thiên long biến thành bụi phấn, vừa đúng dính vào cánh bướm sau lưng hóa linh giao, bị nó mang vào trong hồ.
Phong Liệt biểu tình thay đổi liên tục, lát sau trong lòng hiện ra một ý niệm điên cuồng, thành hình, tâm tình hắn cực kỳ kích động.
Đây là cơ hội rất lớn cho hắn. Lúc trước chính mắt hắn thấy nguyên dịch hồ nước này đến ba trăm trượng, nếu hoàn toàn bị trấn long thiên bia hấp thu thì thiên bia sẽ hồi phục đến mức độ nào đây?
Thật khiến người mong chờ!
Nhưng nếu mình càn rỡ cướp đoạt nguyên khí trong hồ nước thì có khiến cao thủ đến ngăn cản không?
Ngẫm nghĩ một lát sau, mắt Phong Liệt lóe dứ? Huống gì lão tử chỉ láy đi một phần nguyên khí thiên địa mà cao thủ không thèm thôi, không đến mức gây tai vạ lớn đi?
Sau khi long võ giả đạt đến đỉnh cương khí cảnh rồi thì muốn tu vi tăng thêm một bậc qun trọng nhất là cảm ngộ với võ đạo.
Còn về nguyên khí, long võ giả từ cương khí cảnh trở lên có thể dễ dàng hốt đủ long tinh cung cấp nguyên khí cho mình, nên đương nhiên không cần.
Đây cũng là tại sao trong nhất tầng bí cảnh có nguyên khí thiên địa đậm đặc như vậy mà không có cao thủ nào tới đây tu luyện.
Phong Liệt đặt quyết tâm xong lập tức tâm ý động, phút chốc bên trên long ngục bỗng xé ra một khe hở rộng chừng nửa thước, dài một trượng.
Ngay sau đó, thác nước đen dính đặc từ bầu trời lao ngục đổ xuống, cho long ngục yên lặng đã lâu có phong cảnh đặc biệt mới.
Nhưng thác nước này mới đổ xuống giữa không trung thì rất nhanh hóa thành từng đợt nguyên khí linh vụ, theo sau điên cuồng tuôn vào trấn long thiên bia cao đến trăm trượng, tu sửa vết hằng nhiều lần trải qua tang thương.
Phong Liệt ở trên thiên bia, đứng yên, vẻ mặt kích động nhìn bia đá. Hắn không quên chia ra một lũ tâm thàn cẩn thận chú ý tình hình bên ngoài.
Lúc này trấn long thiên bia tựa như một khối đất khô hạn đã lâu đang đón mưa móc.
Từng vết nứt rộng thì cỡ vài chục trượng, chi chít giao nhau, như là sao trên trời đếm hoài không hết.
Nguyên khí thiên địa thật nhiều ùa vào, nguyên khí dần vui mừng phát hiện từng vết rạn trên bia đá đang chậm rãi khép kín, mặc dù tốc độ cực chậm nhưng nó đúng là xảy ra.
Cùng lúc đó, khí thế chấn nhiếp không thể chống cự từ thiên bị chậm rãi tăng cường. Thậm chí bốn chữ to màu máu 'trấn long thiên bia' càng lúc càng chói mắt như là có thể nhỏ máu vậy.
Nhìn trấn long thiên bia biến đổi to lớn, Phong Liệt vui mừng nở hoa.
Thiên bia hồi phục nguyên lực, điều này tăng cường thực lực cho Phong Liệt.
Rất khó tưởng tượng trấn long thiên bia uy chấn viễn cổ long giới nếu hồi phục cái thế thần uy thời viễn cổ thì Phong Liệt đánh ra thiên bia, có phải sẽ khiến cao thủ long biến cảnh thành tro bụi không? Chỉ nghĩ thôi đã khiến người hưng phấn rồi.
Nhưng Phong Liệt biết rõ cho dù hồ nước nguyên khí hoàn toàn bị thiên bia hấp thu, cũng còn kém rất xa để nó hồi phục như cũ.
Giờ phút này, bên ngoài long ngục không gian, tâm tình của hóa linh giao cách biệt với Phong Liệt một trời một vực.
Nó trơ mắt nhìn nước trong hồ quanh thân giảm đi từng chút một, kinh ngạc và cũng rất tức giận, thân thể to lớn lăn lộn rít gào trong hồ, dấy lên sóng nước ngập trời.
Ông trời đáng thương nó đi, những nguyên khí này đều là nó vất vả khổ cực nuốt vô số long thú bao nhiêu năm qua mới gom góp tích luỹ đi ra bảo bối.
Ngày thường một ít cao thủ Ma Long giáo ngẫu nhiên đến lấy một, hai lít còn khiến nó đau như dao cắt, giờ nó trơ mắt nhìn nước hồ điên cuồng biến mất, quá buồn cười!
Gầm rống lăn lộn nửa ngày, hóa linh giao rốt cuộc phát hiện tội khôi họa thủ, cũng chính là khe hở bỗng dưng xuất hiện ở đáy hồ, điều này khiến cái đầu chưa từng suy nghĩ của nó vắt óc đau đầu.
Nếu có sinh linh khác dám đụng đến bảo bối của mình thì đừng nói phải huyết chiến một trận, nuốt vào bụng mới hết giận được.
Nhưng hôm nay, đối mặt khe hở qusai dị kia khiến nó chịu bó tay, chỉ đành trơ mắt nhìn nước hồ biến mất.
Một tấc, hai tấc, một thước, hai thước, một trượng, hai trượng...
Thời gian trôi qua, hồ nước to lớn phạm vi ba trăm dặm mặc nước chậm rãi giảm sút dần thấy đáy, bộ xương long thú to như núi cũng dần lộ ra.
Hiện tại hóa linh giao đã phát hiện nước quanh người nó chẳng những không đủ che đậy thân hình mà thậm chí không đủ cho nó uống.
Trái ngược là Phong Liệt ở trong long ngục không gian mừng như điên, không thể bình tĩnh.
Hiện tại biểu tượng mất hết linh khí, khô khan không ánh sáng của trấn long thiên bia đã không còn, mặc dù còn vài trăm khe hở khá lớn không thể hoàn toàn lành lặn nhưng đã tỏa ra ánh sáng xanh lăn tăn, linh khí nhiếp người, lực chấn nhiếp kinh khủng dần nổi liễm, rất kỳ diệu.
Đặc biệt khiến Phong Liệt kinh ngạc là trấn long thiên bia vốn cao trăm trượng giờ tăng lên đến ba trăm trượng, nằm ngoài dự đoán của hắn.
Phong Liệt chợt nhớ ra lúc hắn vào hoàn cảnh tỏa long đài tạo ra thì từng thấy bên trong trấn long thiên bia cao cỡ vạn trượng.
- A? Không lẽ trấn long thiên bia lành lặn cần to đến vạn trượng? Ài, đường còn xa xôi đây!
Phong Liệt ngửa đầu nhìn bia đá xanh to lớn, miệng bất đắc dĩ thở dài, nhưng trên mặt vẻ vui mừng không thể che giấu, điển hình được lợi còn lên mặt.
Đúng lúc này, bên ngoài trừ tiếng hét phát hiện của hóa linh giao ra đột nhiên có thanh âm kinh ngạc rõ ràng truyền vào tai Phong Liệt.
- Ủa? Sao lại thế này?
- Nguy rồi! Có người đến!
Phong Liệt giật mình, nhanh chóng tam ý động khống chế long ngục khép lại khe hở kia, hoàn toàn biến mất.
Phong Liệt lặng lẽ phân ra một lũ tâm thần chú ý tình hình bên ngoài, thấy có một ông lão mặc đồ đen biểu tình âm trầm đứng trên mặt nước, nhíu mày nhìn hồ nước bên dưới sắp cạn, biểu tình liên tục thay đổi.
Hóa linh giao trông thấy ông lão như có chỗ dựa, mắt lóe tia ỷ lại uất ức vòng tới vòng lui, không ngừng phát ra tiếng *gri gri...*