Ma Long Phiên Thiên

Chương 174: Núi Tử Dương




Phong Liệt phong thái thanh nhàn chậm rãi đi trên con đường sơn đạo lót bằng đá xanh, bên tai nghe tiếng rao hàng ầm ầm, tiếng trả giá, nhưng trong lòng lại bình tĩnh như mặt nước, không chút gợn sóng.

Còn phía sau hắn Yên, Lục thì mặt mày hưng phấn, vừa đi vừa ngó nghiêng bên trái bên phải, chứng kiến những long thú sủng vật hai bên đường. Hai cô gái đều không nhịn được duỗi đầu ngón tay ra sờ sờ, khiến Phong Liệt buồn cười không thôi.

Hôm nay, đại danh của Phong Liệt tất cả mọi người Ma Long Giáo đều biết. Người trên đường nhìn thấy Phong Liệt đều không tự kìm hãm được, phải ngoái nhìn mấy lần, liên tục tự động né tránh.

Còn một số nhân sĩ bên ngoài Ma Long Giáo khi nhìn thấy lệnh bài Chưởng ngự bên hông Phong Liệt cũng không khỏi đồng tử co rụt lại, trong nội tâm thất kinh, cẩn thận e sợ rước họa vào thân.

Phong Liệt đối với những người xung quanh không thèm để ý tới. Mắt thấy sắp tới nủi Tử Dương, hắn nói với Triệu Đống bên cạnh:

- Thương hội Lữ gia là nhà nào?

- Tòa nhà màu đỏ trước mặt.

Triệu Đống chỉ vào tòa nhà ở lưng chừng núi.

Phong Liệt theo hướng chỉ của Triệu Đống, chỉ nhìn thấy lưng chừng núi có một tòa lầu các trơ trọi, lẻ loi. Phía trước có treo tấm chiêu bài “Lữ Tự Hành”. Người đến người đi ngược lại có chút náo nhiệt, một cảnh tượng buôn may bán đắt.

Triệu Đống trầm ngâm một chút, khẽ cau mày nói:

- Phong huynh, hai người huynh đệ Lữ gia đã dám làm chuyện như vậy, chắc hẳn là sẽ có âm mưu. Cần phải chú ý đề phòng. Nếu không, chúng ta thỉnh các vị trưởng lão ra mặt? Hôm nay, với mặt mũi của huynh, thỉnh các vị trưởng lão ra mặt là không thành vấn đề.

Nghe được hai người đàm luận chính sự, Yên cũng quan tâm nói:

- Đúng vậy, Đại sư huynh. Huynh đệ Lữ gia đều không từ mọi thủ đoạn ác ôn nào. Lần này chúng dùng Diệp Trì áp chế huynh, nói không chừng còn bố trí cạm bẫy nữa đấy.

- Haha, không cần lo lắng quá mức. Bọn họ việc làm lần này đã sớm lọt vào mắt rất nhiều người. Chỉ cần Lữ gia không muốn là kẻ địch với toàn bộ Ma Long Giáo thì bọn hắn cũng không dám không quang minh chính đại đối phó ta.

Phong Liệt khẽ cười nói.

- Công tử nói rất đúng, với thân phận của công tử ngày hôm nay, Lữ gia cũng không dám quá mức kiêu ngạo.

Trương Đại Tài sắc mặt hung ác nói.

Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Phong Liệt cũng buồn bực không thôi, nghĩ mãi cũng không rõ huynh đệ Lữ gia đang có mục đích gì.

Theo lý mà nói, với thân phận của hắn ngày hôm nay, trên địa bàn Ma Long Giáo, bất luận là ai muốn chính diện đối phó với hắn, cũng tương đương với việc chính diện đối phó Ám Vũ Viện. Chỉ cần không phải là kẻ đần thì chỉ sợ không có ai dám làm như vậy.

Nghĩ mãi mà không rõ, hắn cũng chẳng muốn phiền não suy nghĩ tiếp. Nước đến thì đất chặn thôi.

Sau đó, Phong Liệt cùng mọi người nghênh ngang hướng về phía “Lữ Tự Hành”.

Núi Tử Dương tổng cộng cao có mấy trăm trượng. Đoàn người chỉ đi một lát là đã tới trước cửa Lữ Tự Hành. Cũng không đợi người bẩm báo, đám người Phong Liệt bước chân đã trực tiếp bước vào trong đại sảnh.

- Hừ, ngươi làm việc chó chết như thế nào vậy? Khách nhân muốn một kiện thượng phẩm linh bảo, ngươi lại cầm hai kiện làm gì vậy? Vạn nhất làm hư thì ngươi đền như thế nào được? Có phải không muốn sống rồi không?

- Vâng, vâng, nô tài biết sai. Mong Nhị công tử thứ tội.

- Hừ, ngươi nửa năm nay bổng lộc sẽ không có. Nếu còn phạm sai lầm như vậy, bổn công tử róc xương róc thịt ngươi.

 

Đám người Phong Liệt vừa mới đi vào trong đã bắt gặp một gã thiếu niên sắc mặt âm tàn đang giáo huấn một gã đệ tử. Nghe nguyên nhân của hắn có vẻ rất buồn cười. Hơn nữa, thiếu niên này cũng chẳng phải ai xa lạ, là người từng bị Phong Liệt phế đi, Lữ Vanh.

Từ khi bị Phong Liệt phế đi chức năng làm đàn ông, Lữ Vanh bắt đầu trở nên hỉ nộ vô thường. Động chút là nổi giận, thậm chí còn lấy việc tra tấn người khác làm niềm vui.

Mấy tháng qua, gia nô Lữ gia chết trong tay y không dưới hai người. Hạ nhân của Lữ gia hôm nay nếu nhìn thấy Nhị công tử của Lữ gia thì giống như nhìn thấy Diêm La Vương, sợ tới mức hai chân run lên, một đám kêu khổ thấu trời.

Lúc này, chứng kiến đám người Phong Liệt bước vào, Lữ Vanh vốn là sắc mặt cả kinh, nhưng lập tức trong mắt nổi lên một tia oán độc. Y gạt tên hạ nhân của mình qua một bên, ngược lại âm hiểm mỉm cười hướng đám người Phong Liệt đi tới.

Phong Liệt đứng chắp tay, sắc mặt lạnh nhạt nhìn Lữ Vanh cà lơ phất phơ hướng mình đi tới. Một ít khách nhân trong đại sảnh nhìn thấy tình cảnh này đều liên tục lui ra một chút, để tránh bị tai bay vạ gió. Đồng thời trên nét mặt biểu lộ sự vui mừng khi xem náo nhiệt.

Lúc này, Lữ Vanh khuôn mặt vốn anh tuấn bắt đầu vặn vẹo, phản phấng sự thâm độc của một con độc xà, toàn thân toát ra một cỗ ý tứ cam chịu.

Phong Liệt nhẹ nhàng cười. Đối với sự hung ác của Lữ Vanh không sợ chút nào. Hơn nữa, chứng kiến chính mình tự tay sửa trị một gã ác ôn thành một gã biến thái, trong lòng hắn mơ hồ còn có một tia cảm giác thành tựu.

Chứng kiến sắc mặt bất thiện của Lữ Vanh, Trương Đại Tài đột nhiên tiến lên một bước, ngăn Lữ Vanh lại bên ngoài một trượng.

Lữ Vanh hung ác trừng mắt nhìn Trương Đại Tài, lập tức hừ lạnh nói với Phong Liệt:

- Hừ, Phong Liệt, bổn công tử không nghĩ ngươi lại dám tới đây.

Phong Liệt khẽ lắc đầu, không thèm quan tâm, nói:

- Ngươi quá đề cao chính mình rồi? Chẳng lẽ ngươi còn có cái gì đáng cho Phong mỗ e ngại sao?

Bị Phong Liệt miệt thị như thế, Lữ Vanh sắc mặt giận dữ, nhưng sau một khắc, y lại cố gắng đè nén nộ khí xuống, oán độc mà nói:

- Hừ, bớt sàm ngôn đi. Muốn lấy cái mạng nô tài chó má kia của Diệp Trì thì đi theo ta.

Sau khi dứt lời, y liền quay người, hướng một cái phòng đằng sau đi đến. Trước khi biến mất đằng sau cánh cửa, còn ném ra một câu:

- Chỉ cho một người vào thôi. Nếu không thì Diệp Trì hẳn phải chết.

Phong Liệt nhíu mày, trong nội tâm âm thầm cảnh giác. Trò hay kế tiếp sợ là muốn bày ra sân khấu rồi.

- Công tử, có muốn trực tiếp bắt lấy y hay không? Ép hỏi là ra ngay thôi.

Trương Đại Tài sắc mặt hung ác, nói với Phong Liệt.

- Không cần, các người cứ chờ ở đây là tốt rồi. Để tôi đi xem.

Phong Liệt trong lòng biết được trong Lữ Tự Hành này nhất định là cao thủ Lữ gia tọa trấn. Mạnh bạo nắm chắc không phải rất lớn. Hơn nữa, cũng không quan trọng.

Sau khi an bài mọi người xong, liền đi theo phía sau Lữ Vanh, đi về phía gian phòng cuối một hành lang vắng vẻ.

Đám người Yên, Lục nhìn thấy Phong Liệt biến mất đều âm thầm lo lắng. Nhưng bọn họ cũng biết chính mình không giúp đỡ được cái gì, chỉ đành chờ ở bên ngoài.

Phanh!

Một tiếng vang thật lớn.

Phong Liệt vừa bước vào bên trong cánh cửa kia, thì cánh cửa liền tự động đóng lại.

Phong Liệt trong cơ thể nguyên lực âm thầm vận chuyển lại. Đồng thời hắn đánh giá một chút hoàn cảnh chung quanh, phát hiện đây là một không gian cực lớn, có phạm vi gần trăm trượng.

Bên trong trống rỗng không có cái gì. Nhưng bốn phía đều là tường đồng vách sắt kín kẽ, không ánh sáng, u ám vô cùng.

Lúc này, cùng đứng với Lữ Vanh bên ngoài còn có Lữ Tranh cùng với bốn gã cao thủ Chân Khí Cảnh cường hoành khí thế.

- Phong Liệt, ngươi rốt cuộc cũng đã tới.

Lữ Tranh âm trầm lên tiếng.

- Hừ, muốn chơi cái gì thì cứ lên đây hết đi, Phong mỗ bồi hết. Diệp Trì ở đâu?

Phong Liệt lãnh đạm nói.

- Diệp Trì sao? Lát nữa ngươi sẽ gặp hắn. Nhưng trước mắt, điều ngươi cần làm là để cho bổn công tử xả giận.

Lữ Tranh lạnh lùng cười. Lập tức y phân phó bốn gã cao thủ Chân Khí Cảnh bên cạnh nói:

- Lên cho ta, đừng đánh chết hắn là được rồi. Nhưng ít nhất phải bắt hắn nằm ít nhất một năm rưỡi trên giường. Sau khi thành công, bổn công tử sẽ có thưởng.

- Vâng, công tử!

Bốn gã cao thủ Chân Khí Cảnh ngay ngắn lên tiếng, rồi đột nhiên phóng xuất ra khí thế cường hoành, từng người rút binh khí, hướng Phong Liệt chậm rãi bước tới.

Bốn người này theo thứ tự là hai gã cao thủ Chân Khí Cảnh tầng thứ ba cùng với hai gã Chân Khí Cảnh tầng thứ sáu. Tuy khí thế bất phàm, nhưng vẫn không được Phong Liệt để vào mắt.

Phong Liệt hai mắt có chút nheo lại, nhìn xem bốn người này, trong lòng không khỏi âm thầm nghi hoặc.

Theo lý thuyết, tin tức mình có thể đấu chiến với cao thủ Cương Khí Cảnh đã sớm lan truyền khắp Ma Long Giáo, huynh đệ Lữ thị không có khả năng không biết gì cả. Nhưng vì sao lại còn an bài bốn gã Long võ giả Chân Khí Cảnh giáo huấn mình chứ?

Khẳng định là có vấn đề!

Suy nghĩ như thế, trong nội tâm của hắn có thêm vài phần cảnh giác.

Nhưng, bất luận thế nào, trước phải giải quyết vấn đề trước mắt mới là đúng đắn.

Sau một khắc, hắn lập tức phóng xuất ra một mảnh sương mù dày đặc. Đồng thời biến ảm hắc ám chi thân. Vì để dự phòng bị địch nhân tới gần, hắn cũng rút ra Tế Thiên Thần Thương, không dám có chút chủ quan.

- Chết đi! Hắc!

Một gã cao thủ Chân Khí Cảnh thét lớn một tiếng. Đồng thời thanh trảm mã đam trong tay hung hăng bổ về phía Phong Liệt đang ở trong đám khói đen, khí kình cường hoành trên không trung đưa tới một hồi khí bạo chi âm, khí thế bất phàm.

Nhưng sau một khắc, không đợi trường đao của y rơi xống đã có một vòng ô mang xẹt qua cổ của y. Phốc một tiếng, một cái đầu bay lên. Thân hình không đầu lảo đảo vài bước mới té xuống, máu tươi phun ra khỏi cổ tới ba thước.

Cái này…?

Chứng kiến Phong Liệt gọn gàng giải quyết một gã cao thủ Chân Khí Cảnh tầng thứ sáu, huynh đệ Lữ Tranh Lữ Vanh hai người không khỏi hút một ngụm khí lạnh, sắc mặt khó coi vô cùng, nội tâm lo sợ bất an.

- Lên! Tất cả đều đồng loạt ra tay, không cho hắn ta một cơ hội.

Lữ Vanh hổn hển quát to một tiếng.

Dưới mệnh lệnh của y, ba gã cao thủ Chân Khí Cảnh còn lại liếc mắt nhìn nhau, sau đó trong mắt hung quanh lóe lên, hung hăng cầm binh khí lao về phía Phong Liệt.

Bốp, bốp, bốp.

Âm thanh phá không bén nhọn đâm vào màng tai của mọi người. Ánh đao chói mắt khiến cho mọi người không dám nhìn gần.

Nhưng Phong Liệt lại nghiêm nghị không sợ, đại thương trong tay vung lên, phát ra tiếng xé gió ô ô, quấy động không gian. Nhưng thương phong ba thước sắc bén vô cùng kia lại không để lại dấu vết, đột nhiên xẹt qua hư không, đồng thời cũng xẹt qua thân thể ba gã cao thủ Chân Khí Cảnh.

Xoẹt!

Bốp, bốp, bốp!

Liên tiếp ba tiếng trầm đục vang lên, nương theo tiếng kêu thảm thiết, ba gã cao thủ Chân Khí Cảnh tất cả đều phân thây thành hai đoạn, rơi xuống đất không nhúc nhích, nội tạng xổ đầy ra ngoài, làm cho người khác nhìn thấy muốn buồn nôn.

Đối với những địch nhân, Phong Liệt chưa bao giờ nương tay.

Chỉ trong thời gian nháy mắt, bốn gã cao thủ Chân Khí Cảnh chết thảm ngay tại chỗ. Huynh đệ Lữ Tranh Lữ Vanh cả kinh, tay chân lạnh ngắt, khẽ run lên.

Cho dù hai người đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng giờ khắc này vẫn bị thủ đoạn tàn nhận của Phong Liệt làm cho cả kinh. Trong lúc nhất thời có chút si ngốc.

- Diệp Trì ở đâu?

Phong Liệt quát lạnh một tiếng. Hắn thời gian dần trôi qua đã mất đi tính nhẫn nại, vừa nói vừa hướng hai người bức tới.

- Phong Liệt, ngươi không được qua đây.

Lữ Tranh Lữ Vanh nhìn thấy Phong Liệt bước tới, lập tức sắc mặt đại biến, vừa vung vẩy trường kiếm đề phòng, vừa chậm rãi lui về phía sau, thân hình run rẩy không thôi.

Mắt thấy Phong Liệt sắp hạ độc thủ với hai người, Lữ Tranh đột nhiên nói:

- Phong Liệt, chúng ta chấp nhận thua. Diệp Trì ngươi có thể mang đi. Nhị đệ, đệ mở phòng tối ra, thả bọn họ đi.

- Đại ca….!

Nghe Lữ Tranh nói muốn cho Phong Liệt mang Diệp Trì đi, Lữ Vanh tựa hồ rất không cam lòng.

- Đừng nói dông dài! Hắn không phải là người chúng ta có thể đối phó. Cứ để cho bọn hắn đi.

Lữ Tranh quyết đoán nói.

Phong Liệt nheo hai con mắt lại, buồn cười khi nhìn thấy hai huynh đệ kẻ xướng người họa. Hành động này thật sự quá mức vụng về, nhưng hắn cũng không có vạch trần.

 

Lữ Vanh hung hăng thở dài, lập tức đi tới một góc của không gian, đột nhiên đập mạnh một cái, chỉ nghe ầm ầm một tiếng vang thật lớn. Một cửa động rộng khoảng một trượng nứt ra, sương mù dày đặc.

- Phong Liệt, Diệp Trì đang ở trong đó. Mang theo hắn rời khỏi đây đi.

Lữ Vanh chậm rãi lui cách cửa động, oán độc nói với Phong Liệt.

- Các người xuống dưới dẫn người ra. Nếu ko thì đừng trách lão tử không khách khí.

Phong Liệt hừ lạnh một tiếng nói.

Lúc này, mặc dù là kẻ đần cũng có thể nhìn ra trong phòng tối tất nhiên là có điều không hay trong đó. Mặc dù biết đối phương không dám giết chết mình, nhưng cái khó là không biết có đồ vật gì ác độc đang chờ đợi hắn.

- Hừ, Phong Liệt, chúng ta chỉ là muốn dạy dỗ ngươi một lần mà thôi, ngươi không đến mức giết chết hai người chúng ta chứ? Nếu như ngươi thực muốn giết chúng ta, ngươi cũng phải chết chung. Dùng mạng của hai chúng ta đổi một cái mạng của ngươi ngược lại cũng đáng. Hừ hừ!

Lữ Tranh cực kỳ lưu manh nói.

- Chúng ta sẽ không xuống dưới đấy đâu. Ngươi nếu không dám đi thì vậy hãy để cho Diệp Trì chết luôn ở dưới.

Lữ Vanh cũng âm trầm cười nói.

Phong Liệt ánh mắt có chút lập lòa, quét trên mặt hai người một vòng, trong lòng hắn tựa hồ như bắt được cái gì.

Trong tình cảnh này, hai người kia muốn quang minh chính đại đối phó mình, chỉ sợ chỉ có một con đường có thể thực hiện được.

Sau một khắc, Phong Liệt ánh mắt lóe lên, nói:

- Được rồi, ta ngược lại muốn nhìn các người có thể bày ra cái trò bịp bợm gì.

Sau khi dứt lời, Phong Liệt liền tiến lên, không chút do dự nhảy vào trong động khẩu.

Ầm một tiếng, cửa động một lần nữa đóng lại.

Sau khi thực sự nhìn thấy Phong Liệt đi xuống, Lữ Tranh Lữ Vanh liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt cả hai đều ngưng trọng.

- Nhị đệ, chúng ta làm như vậy, sẽ không mang lại phiền toái cho gia tộc chứ?

Lữ Tranh sắc mặt do dự nói.

Lữ Vanh âm trầm cười lạnh nói:

- Đại ca, anh cứ yên tâm đi, việc này tuyệt đối không sơ hở chút nào.

- Vừa rồi, động tĩnh tại đây tất nhiên không thể lừa gạt được người ở bên ngoài. Người khác cũng biết chúng ta chỉ muốn dạy dỗ Phong Liệt một phen mà thôi. Nếu hắn bình yên đi ra ngoài, chỉ cần hắn rời khỏi Lữ Tự Hành của chúng ta, có xảy ra bất cứ vấn đề gì cũng không đổ lên đầu chúng ta được. Hừ, mặc dù đoán được có liên quan với chúng ta, nhưng không có chứng cứ, Ám Vũ Viện cũng không làm gì được Lữ gia chúng ta.

- A, tự tay chôn vùi một thiên tài đích thật, cảm giác này hoàn toàn không tệ. Hắc, hắc…