- “Tổng hợp văn học trên đại lục”?
- “Các loại ngôn ngữ thông dụng trên đại lục”?
- “Địa đồ tập của Thiên Long vực”?
...
- Con bà nó! Viễn cổ Long Văn hẳn là rất quan trọng mới đúng, sao lại không tìm thấy nhỉ?
Phong Liệt hung hăng vò đầu một cái, mất kiên nhẫn ném một quyển sách cổ về phía sau, lại tiếp tục cầm quyển tiếp theo lên. Không được một lúc, phía sau đã ném thành một chồng mấy ngàn quyển sách, nhưng không một quyển có thứ hắn muốn.
Đúng lúc này, Phong Liệt đột nhiên cảm thấy phía sau xuất hiện một cỗ nguyên lực dao động nhàn nhạt, hắn vội vàng xoay người nhìn lại.
Chỉ thấy không biết từ khi nào, một vị lão giả có đôi mi dài đã đứng sau hắn mười trượng, đôi mắt ẩn chứa tinh quang bao la vạn trượng chính đang lạnh nhạt nhìn hắn, trong tay cầm một bầu rượu màu đồng, thỉnh thoảng lại đưa lên tu vài ngụm.
- Hả? Là ngài?
Phong Liệt đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức vội vàng cung kính hành lễ:
- Đệ tử Phong Liệt, bái kiến tiền bối!
Lão giả này không phải ai khác, đúng là vị cường giả thực lực sâu không lường được cho hắn “Cuồng Long Táng Thiên quyết” ở tầng ba Tàng Vũ đại điện.
- Ừm.
Lão giả nhàn nhạt ừm một tiếng, khi ánh mắt hắn dừng lại trên lệnh bài chưởng ngự trên hông Phong Liệt thì ánh mắt hơi lóe lên một chút, sau đó đã khôi phục lạnh nhạt.
- Phong Liệt, Cuồng Long Táng Thiên quyết của ngươi đã luyện ra chút thành tựu nào chưa?
- Hồi bẩm tiền bối, đệ tử hổ thẹn, chỉ vừa mới tu luyện thức sau cùng đến tiểu thành mà thôi.
Phong Liệt đáp lại chi tiết.
- Hả? Thế đã không tồi rồi!
Hai mắt lão giả hơi sáng ngời, hiện lên một chút tán thưởng.
Địa cấp chiến kỹ cực kỳ khó luyện, mặc dù lão giả đã sống mấy trăm năm, nhưng cũng vẻn vẹn tu luyện hai thức của Đại giai chiến kỹ đến tiểu thành mà thôi, nhưng vậy cũng đã đủ để kiêu ngạo.
Mà Phong Liệt thế nhưng lại tu hành một thức Địa cấp chiến kỹ đến tiểu thành trong vòng nửa năm ngắn ngủi, tư chất như vậy quả thật rất thần kỳ.
Tiếp đó, lão giả lại tò mò hỏi:
- Ngươi đang tìm thứ gì?
Đệ tử muốn tìm một quyển sách để dịch Viễn cổ Long Văn, không biết nơi này có có hay không?
Trong lòng Phong Liệt máy động, vội vàng mong đợi hỏi.
- Có thì có, nhưng ngươi tìm sai chỗ rồi.
Lão giả thản nhiên nói, đồng thời bản thân lại xoay người đi ra ngoài. Thẳng đến lúc sắp biến mất, mới truyền lại một câu từ rất xa:
- Phòng ba mươi bảy, kệ thứ mười hai, giá sách thứ chín có một bản, chắc đó chính là thứ ngươi muốn.
- A? Đa tạ tiền bối chỉ điểm!
Trong lòng Phong Liệt không khỏi vui vẻ, vội vàng lật đật chạy về phía phòng ba mươi bảy.
Chỗ hắn vừa ở mới chỉ là phòng số một của khu sách cổ này mà thôi. Nếu không có lão giả chỉ điểm, chỉ sợ lúc xem đến phòng ba bảy thì đã là ba năm ngày sau rồi, thậm chí là mười ngày nửa tháng cũng có khả năng.
Sau một lát, quả nhiên Phong Liệt tìm thấy một quyển “Viễn Cổ Long Ngữ Dịch Chú” ở chỗ lão giả chỉ. Hắn vội vàng lật nó ra xem một chút, phát hiện bên trong đúng là biên dịch diễn giải Viễn cổ Long Văn và văn tự thông dụng hiện giờ của đại lục, không khỏi mừng rỡ trong lòng, cảm kích lão giả kia không thôi.
Lập tức hắn cũng không trì hoãn thêm nữa, lập tức ôm bản Viễn Cổ Long Văn Dịch Chú dày cộp này chạy ra ngoài, đăng ký với chấp sự ở Tàng Vũ các một chút rồi vội vã rời đi.
Ở trên đường về, ven đường Phong Liệt gặp được mấy đệ tử, tất cả đều càng thêm kính cẩn hắn hơn. Thậm chí ngay cả một số đệ tử Chân Khí Cảnh thấy hắn cũng không tự giác mà thấp đi ba phần, tự động tránh đường cho Phong Liệt.
Sắc mặt Phong Liệt lạnh nhạt, nhất nhất gật đầu đáp lễ, nhưng trong lòng cũng không khỏi cảm thấy có chút lâng lâng.
Thời gian kế tiếp, Phong Liệt lại tiếp tục giam mình trong ám thất, sau đó lại trốn vào trong không gian Long ngục, chỉ để lại trong ám thất pho tượng Thiên Long đã thu nhỏ.
Trong không gian Long ngục, Phong Liệt đối chiếu văn tự với quyển sách Viễn Cổ Long Văn Dịch Chú, từng bước phiên dịch ra mấy ngàn Long Văn tự phù của Nghịch Long Hoàng.
Theo một đám long Văn tự phù được phiên dịch ra, trong lòng Phong Liệt đã càng lúc càng mừng như điên.
Bảy ngày sau, rốt cuộc đã phiên dịch xong hết mấy ngàn chữ này, Phong Liệt thở phào một hơi thật dài.
Cùng lúc đó, một bộ Long Vũ chiến kỹ có một không hai, thành quả của mấy trăm vạn năm cũng hiển hiện trong đầu Phong Liệt.
………..
Trong không gian của Long Ngục, Phong Liệt đứng dưới tấm bia cao trăm trượng Trấn Long Thiên Bi, cúi đầu nhìn chăm chú vào bệ đá trơn nhẵn như gương mà ngày xưa dùng để trấn áp Ngịch Long Hoàng, lông mày trầm ngưng.
- Sao? “Hoang Long Tế Thiên Kinh”? Xem ra bộ dáng không tệ.
Hàng ngàn long văn tự phù sau khi được phiên dịch ra, xâu chuỗi thành câu, Phong Liệt rốt cuộc cũng hiểu được những long văn tự phù này hàm nghĩa là gì. Chúng tổ hợp lại, tạo ra một bộ chiến kỹ hoàn toàn mới mẻ: “Hoang Long Tế Thiên Kinh”.
“Hoang Long Tế Thiên Kinh” chia ra làm ba thức: “Thương Long Hộ Thể”, “Quần Long Trụy Nhật” và “Hoang Long Tế Thiên”.
Làm cho Phong Liệt phải nhíu mày chính là, một bộ chiến kỹ rải rác đến mấy ngàn chữ, nhưng lại không giới thiệu phải luyện pháp như thế nào, cũng chẳng ghi lại uy lực của nó ra sao. Chỉ vẻn vẹn miêu tả rất nhiều về ý cảnh của ba thức chiến kỹ
Với kinh nghiệm của người hai thế giới, bộ chiến kỹ này miễn cưỡng cũng được xem là một bộ chiến kỹ thiên cấp uy lực hùng vĩ.
Bởi vì một khi nó được luyện thành, có thể dùng nguyên khí từ thế giới bên ngoài để ngăn chặn địch, mà không hề có cảnh giới hạn chế nào.
Nhất là chiêu thức thứ ba “Hoang Long Tế Thiên” là dùng hành động hiến tế địch nhân phát ra nguyên lực của bản thân, có thể nói là cực kỳ bá đạo, ác độc vô cùng. Uy lực không hề thua kém nơi nào.
Phong Liệt đã từng tu luyện kỹ thuật chiến đấu cấp khác như “Ma Long Tham Trảo Tam Thức”. Hơn nữa đã có sở thành. Hắn tinh tường biết rõ, ý cảnh cao thấp có trình độ rất lớn trong việc quyết định cao thấp một bộ kỹ thuật chiến đấu thiên cấp.
Chỉ cần nhìn từ điểm này, bộ “Hoang Long Tế Thiên Kinh” sự huyền diệu của nó trình độ không thua kém gì “Ma Long Tham Trảo Tam Thức”.
Bất kể như thế nào, Phong Liệt biết rõ chính mình nhặt được bảo bối rồi. Nét mặt vui mừng không thể nào che giấu được.
Kỳ thật ngẫm lại cũng đúng, chỉ bằng võ đạo nghịch long hùng hậu của bản thân, hơn nữa cùng với mấy trăm vạn năm ngồi thiền, dốc hết tâm huyết nghiên cứu, bộ kỹ thuật chiến đấu này tất nhiên sẽ không giống với bộ khác.
Sau vài phút trầm ngâm, Phong Liệt không kềm nổi sự muốn tu luyện. Hắn khoanh chân ngồi ở dưới đất, hai mắt khép hờ, trước sau bắt đầu luyện thức thứ nhất “Thương Long Hộ Thể”.
Thức thứ nhất của “Hoang Long Tế Thiên Kinh” “Thương Long Hộ Thể” chính là kỹ thuật chiến đấu phòng ngự.
Nó lấy ý cảnh là thời xa xưa, Nghịch Long Hoàng bị những tên Đại Long Hoàng hợp lực làm cho bị thương, trấn áp bắt vào Long Ngục tầng thứ chín mươi chín. Sau đó, bởi vì tranh giành nguyên lực những với tội Long khác trong Long ngục mà bị hợp lực khiến trọng thương.
Khi đó Nghịch Long Hoàng bởi vì thương thế quá nặng, đã vô lực xoay chuyển trời đất. Nhưng may mắn trong thời khắc mấu chốt, hắn được mấy trăm tên Long tộc bị giam giữ trong Long ngục tầng thứ chín mươi chín ngày xưa kịp thời ra tay hộ giá nên mới có thể chu toàn tính mạng tạm thời.
Mấy trăm Cổ Chân Long cả đám liều mạng dùng hết sức lực già nua của mình để bảo toàn tính mạng cho Nghịch Long Hoàng. Rốt cuộc có thể giúp hắn khôi phục lại một chút nguyên lực. Sau này tất cả Phạm Chi Long đều bị đánh chết, còn mấy trăm Cổ Chân Long đều kiệt lực mà vong, trở về cõi Niết Bàn.
Nghịch Long Hoàng cảm giác Nghịch Long Hoàng trong vòng vây bảo vệ của thuộc hạ, đại khái lĩnh ngộ ra chiến kỹ “Thượng Long Tái Sinh” nghịch thiên. Sau đó, hắn đã hao phí hơn mười vạn năm mới hoàn thiện được kỹ thuật chiến đấu này, đạt đến một trình độ thỏa mãn.
Chỉ có điều, bởi vì hắn một mực bị trấn áp dưới Long Thiên, hơn nữa chỉ còn vẻn vẹn có linh hồn. Từ đầu đến cuối không còn cách nào để tu luyện bộ huyền công, cũng không biết uy lực cụ thể như thế nào. Hết thảy chỉ có thể do Phong Liệt tự mình thí nghiệm.
Trong Long Ngục không gian yên ắng, chỉ có những đám mây trôi lững lờ.
Phong Liệt khoanh chân tĩnh tọa. Thể xác và tinh thần yên tịnh lại. Tình cảnh những Cổ Chân Long hợp lực hộ chủ chậm rãi hiện ra trong đầu.
Đồng thời, tinh thần của hắn đã hoàn toàn đắm chìm trong đó, tinh tế hiểu rõ ý cảnh.
Thời gian im ắng trôi qua, Phong Liệt giống như một bức tượng bất động phảng phất hương vị từ cổ chí kim. Thời gian dần trôi, cùng không gian hòa thành một thể, bày ra một bức tranh vĩnh hằng.
Sự tĩnh mịch tràn ngập cả tòa Long Ngục.
Ở bên trên Long Huyết Đại Lục, ngoại trừ một số hoàn cảnh đặc biệt thì đại đa số địa vực quanh năm suốt tháng đều là hoa xuân rực rỡ, lục ý dạt dào.
Hôm nay, Phong Liệt viện đã được hai chủ nhân Yên và Lục trong lúc rảnh rỗi đã trồng lên vô số hoa cỏ, thi nhau đua sắc dưới bầu trời.
Mặt trời rực rỡ chiếu lên cao. Trong nội viện hương thơm hoa cỏ lay động lòng người.
Giờ phút này, Yên và Lục vừa mới tu luyện xong, đang ngồi trên ghế đá, nhìn xem Tướng Dạ đang ăn thức ăn.
Từ khi cuộc thí luyện Đại Hạp Cốc chấm dứt, Phong Liệt liền giao Tướng Dạ cho Yên và Lục chiếu cố. Ngoại trừ mỗi ngày cho ăn một viên Long Nguyên Đan thì còn có thể uống huyết nhục cốt cách của các loại hung thú. Từ đó hấp thu tinh hoa của các loại hung thú.
- Hừ, cái thằng Tướng Dạ này chỉ thích ăn thịt sống, quả thực là ác tâm. Không được, ta phải khiến cho nó sửa cái thói quen xấu này đi. Cả ngày bẩn vô cùng, thật khó coi. Dạ, ra ăn bánh ngọt hoa quế này.
Lục cau mày lại, hầm hừ cầm một miếng bánh ngọt hoa quế, dụ dỗ Tướng Dạ đang gặm cái chân heo đầy máu trên đồng cỏ cách đó không xa.
Hôm nay, Dạ đã dài hơn ba thước, cao hơn một thước, chạy nhanh như con báo mà hành tẩu thì im ắng như con mèo.
Nó toàn thân lông đen rậm rạp. Bốn chân từ chỗ các đốt ngón đều mọc ra vô số gai ngược bén nhọn. Hơn nữa, lại còn thêm hai cái răng nanh dài mấy tấc, dữ tợn dị thường.
Ngay trên trán là một cái sừng nhọn màu vàng lợt, rất có vài phần của Vạn Thú Chi Vương rít gào trong núi rừng.
- Haha, Lục ngốc, Dạ là hung thú. Nó không ăn thịt người đã là may lắm rồi, lại còn bắt nó ăn bánh ngọt hoa quế của ngươi nữa.
Yên dùng một cái khăn mặt trắng nõn lau mồ hôi trên mặt, che miệng bật cười.
Quả nhiên, đôi mắt xanh đậm của Dạ nhìn miếng bánh ngọt hoa quế trong tay Lục, phát ra tiếng phì phì trong mũi rồi lập tức cúi đầu bận việc của mình. Lục Yên cảm thấy tức giận vô cùng, mà Yên cũng không nhịn được, cười đến run rẩy cả người.
Đúng lúc này, một vài thiếu niên kiện tráng từ bên ngoài bước vào trong viện.
Đi đầu là một gã thiếu niên mặt đen, tướng mạo hung lệ, đúng là Trương Đại Tài. Hôm nay y đã chiếm được Phong Liệt Quang, được thăng lên làm đệ tử hạch tâm. Khi xuất nhập đều có không ít đệ tử bình thường đi theo làm tùy tùng sai khiến, cũng là có chút con đường làm quan rộng mở.
- Hai vị sư tỷ, công tử còn chưa xuất quan sao?
Trương Đại Tài nhíu mày, lấy ra một tờ thiếp vàng, đưa tới trước mặt Lục và Yên.
- Vẫn chưa. Ồ, đây là của ai vậy?
Lục lên tiếng, tiện tay tiếp nhận thiếp mời, mở ra xem.
Yên ngay cả cái liếc mắt cũng không có hứng thú. Nàng có chút bất đắc dĩ thở dài nói:
- Phong sư huynh bế quang đã hơn một tháng rồi. Đây đã là chiến thiếp thứ chín mươi tám. Haiz, những người kia thật sự không biết lượng sức. Cả ngày chỉ biết ở Ám Vũ Phong kêu to, ngay cả ta cũng muốn dạy dỗ bọn hắn.
- Ồ, Yên, đây là chiến thiếp của Long Khuynh Vân của Kiên Võ Viện. Mấy tháng trước người này đã thất bại thảm hại trong tay sư huynh, như thế nào lại muốn tới làm phiền sư huynh nữa? Thật là đáng ghét.
Lục hậm hực nói.
Trương Đại Tài nhíu mày nói:
- Hai vị sư tỷ, lần này Long Khuynh Vân có thể nói là lai giả bất thiện. Tục truyền nàng ta đã bước chân vào Chân Khí Cảnh. Hơn nữa, nàng ta cũng đã sớm luyện thành cấp chiến kỹ “Huyết Long Vũ Thiên Bí Quyết”. Tuy công tử không đến mức phải sợ nàng ta, nhưng Long Khuynh Vân cũng là một đối thủ cần kiêng dè.
- Quan trọng nhất, công tử bế quan đã hơn một tháng. Những con ruồi kia cả ngày ăn rồi cứ ở dưới Ám Vũ Phong kêu la. Hơn nữa, Ám Võ Viện của chúng ta có một số sư huynh thực lực không tệ đã bị đánh trọng thương. Trong nội viện, một số lão gia đối với công tử đã có sự phê bình kín đáo rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không phải là biện pháp.
Quả nhiên, không ngoài Phong Liệt dự kiến, từ khi hắn được thăng nhiệm lên làm Đại sư huynh chưởng ngự của Ám Võ Viện, sau khi tin tức truyền ra, mười bảy viện khác đã phái một số đệ tử cùng đời đến khiêu chiến. Trong đó không ít những cao thủ đạt đến Chân Khí Cảnh.
Cái này chủ yếu cũng bởi vì, toàn bộ mười tám viện phái Ma Long Giáo, sáu trăm tám mươi bốn đời đệ tử, Phong Liệt là người duy nhất có được lệnh bài Đại sư huynh chưởng ngự.
Tuy Phong Liệt uy danh bất bại tại Ma Long Giáo, đủ để cho các đệ tử trẻ tuổi phải kiêng kỵ. Nhưng nếu là ai có thể trong tình thế này công khai dẫm nát Phong Liệt dưới chân thì địa vị của người đó lại càng không thể so sánh nổi. Đồng thời, tiếp cận đến địa vị Chưởng Ngự ngày càng gần. Đây là điều rất đáng giá để làm.
Có lẽ, đây cũng chính là dụng ý của Lãnh Phi Hồng.
Giờ khắc này, Phong Liệt đối mặt với hết thảy những hỗn loạn bên ngoài đều không biết chút nào. Hơn nữa, tất cả tinh thần của hắn đều đắm chìm trong một thế giới cường đại, khó có thể tự kềm chế.
Trong một tháng qua, Phong Liệt đã niêm phong vào kho trong người mười viên Long Nguyên Đan. Đồng thời bế phong hết thảy những cơ năng của thân thể, hết sức đầu nhập vào bên trong ý cảnh do mình kiến tạo.
Nhưng điều khiến hắn kỳ quái chính là, ý cảnh do hắn kiến tạo đối với “Thương Long Hộ Thể” chẳng lần ra chút đầu mối nào.
Hơn nữa, theo thời gian trôi qua, Phong Liệt đột nhiên phát hiện, đầu óc của mình vì vậy mà bắt đầu có chút đần độn. Thậm chí, rất có khả năng rơi vào hoàn cảnh tẩu hỏa nhập ma, từng bước kinh tâm.