Ma Long Phiên Thiên

Chương 159: Cao thủ xuất quan




 

Mặc cho bên ngoài sóng gió thế nào, Phong Liệt lại thoải mái vượt qua ba ngày bình yên bên trong ám thất.

Trong ba ngày này, Phong Liệt cũng không nhàn rỗi, hắn kiểm kê một lần đống chiến lợi phẩm thu được từ trữ vật giới chỉ của đám người Nhạc Đông Thần, Thủy Thiên Lưu, Triệu Đống, Lữ Vanh, Lý trưởng lão trong lần thí luyện này.

Kết quả kiểm kê tự nhiên làm cho Phong Liệt vừa lòng, trừtên cường giả Cương Khí Cảnh Lý trưởng lão ra, đám còn lại đều là thế gia công tử cực kỳ giàu có, tài phú trong tay tất nhiên sẽ không ít.

Chỉ riêng Long tinh cộng lại đã đến hơn hai mươi vạn viên, còn có các loại Linh bảo sơ giai, trung giai, tổng cộng hơn một trăm món. Thậm chí, hắn còn bất ngờ thu hoạch được hai thanh trường kiếm Linh bảo cao giai. Tuy không thể so sánh với Huyết Long Vẫn của Long Khuynh Vân, nhưng cũng có thể coi là thần binh cực phẩm rồi, đây có thể nói là vui mừng ngoài ý muốn.

Mặt khác, còn có gần trăm bình đan dược các loại, tổng giá trị gộp vào cũng là một số lượng linh thạch không ít.

Sau khi kiểm kê xong, Phong Liệt lâng lâng phát hiện, hắn rõ ràng đã trở thành một phú ông không lớn không nhỏ. Lúc này, tài sản trên người hắn cũng chẳng kém cao thủ Thần Thông Cảnh bao nhiêu, điều này làm hắn không khỏi vui mừng một lúc.

Có lượng long tinh lớn như vậy, lúc nào hắn cũng có thể đi Luyện Thiên lô ở Tử Dương sơn, luyện chế lại Tế Thiên thần thương, coi như giải quyết nhu cầu về vũ khí.

Sau khi kiểm kê chiến lợi phẩm, Phong Liệt còn rất cố sức đả thông một cái lỗ nhỏ lớn chừng cánh tay trên vách đá dày như tường đồng vách sắt để có thể dễ bề chạy trốn.

Hắn đã sớm hạ quyết tâm, một khi có cao thủ tiến đến dùng biện pháp mạnh để mở ám thất của mình, lúc đó không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, cứ trốn đã rồi tính. Ngồi chờ chết cũng không phải tính cách của hắn.

Bố trí xong mọi thứ, Phong Liệt đã không có việc gì làm, tùy ý nằm lên giường nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng lúc này hắn lại chợt nhớ tới pho tượng Thiên Long quỷ dị kia, vì thế liền cầm ở trong tay quan sát tỉ mỉ.

Pho tượng Thiên Long này tản ra ô mang nhàn nhạt, rất nặng, rất cổ xưa, tang thương, đâu đâu cũng phát ra khí tức bất phàm.

Hơn nữa, điều làm Phong Liệt kinh ngạc là pho tượng này dường như còn ẩn chứa một cỗ khí tức cuồng bạo nội liễm. Tuy bề ngoài nhìn như yên lặng tường hòa, nhưng bên trong pho tượng dường như lại mơ hồ phát ra một cỗ ma khí mênh mông cuồn cuộn như muốn trấn áp tất cả mọi thứ.

- Chà, đây là một Linh bảo sao?

Phong Liệt nhíu mày nghĩ ngợi, sau đó liền bức ra một giọt tinh huyết tích lên trên pho tượng. Ngay sau đó hắn thất vọng phát hiện, tinh huyết chậm rãi chảy từ pho tượng xuống, không hề bị hấp thu, đây tự nhiên là nhận chủ thất bại.

Phong Liệt không khỏi lắc đầu bật cười, ngẫm lại cũng đúng. Nếu pho tượng này có thể lấy máu nhận chủ, trong miệng Độc Long Viên nhiều máu như vậy thì chắc đã sớm nhận chủ rồi, đâu đến phiên Phong Liệt hắn?

Tiếp theo, hắn lại thử chậm rãi đưa một tia nguyên lực vào pho tượng. Nhưng ngay sau đó, thân hình Phong Liệt đột nhiên run lên, trên mặt xuất hiện vẻ hoảng sợ.

- Điều này... sao lại như vậy?

Hắn chỉ cảm giác luồng nguyên lực mình vừa điều động đã bị pho tượng hấp thu ngay lập tức, tốc độ nhanh đến mức khó tưởng tượng, giống như trực tiếp biến mất vậy.

Dưới sự kinh hãi, Phong Liệt lập tức ném pho tượng đi, nó rơi trên một thanh trường kiếm Linh bảo sơ giai được đểbừa dưới mặt đất, vang lên một tiêng “ đinh” giòn tan.

Theo đó, Phong Liệt kinh nghi nhìn hai tay mình, phát hiện không có gì khác thường thì mới thở phào một hơi.

Thật là đáng sợ!

Lúc này, hắn không khỏi sợ hãi nghĩ đến việc vừa rồi. Nếu khi đó hắn vận chuyển nguyên lực toàn thân thì liệu có bịpho tượng kia hút sạch sành sanh không? Sau đó biến hắn thành một người phàm?

Thật lâu sau Phong Liệt mới dần bình ổn lại, đảo mắt nhìn pho tượng kia, đồng tử không khỏi co rụt lại.

Hắn kinh ngạc phát hiện, thanh trường kiếm Linh bảo sơ giai kia cư nhiên lại trở nên ảm đạm, nguyên khí mât sạch.

Phong Liệt chậm rãi nhặt trường kiếm lên, vuốt nhẹ một cái. Chỉ nghe “phốc” một tiếng, thanh trường kiếm vốn vô cùng sắc bén đã hóa thành bụi phấn rơi xuống.

- A...

Phong Liệt nhìn pho tượng Thiên Long trên mặt đất, đột nhiên hít vào một hơi thật dài, trong lòng cực kỳ chấn động.

- Đây rốt cuộc là thứ quỷ gì vậy? Tại sao có thể cắn nuốt được cả nguyên khí ẩn chứa trong Linh bảo?

Sau một hồi trầm ngâm, hắn liền tiếp tục nhặt một thanh trường kiếm Linh bảo lên, nhẹ nhàng chạm lên pho tượng, đồng thời quan sát cẩn thận mọi biến hóa.

Tiếp đó, hắn thấy được rõ ràng, thanh trường kiếm trong tay dần trở nên ảm đạm thất sắc như củi mục, tất cả tinh hoa của Linh bảo đã bị pho tượng nuốt sạch.

Phong Liệt cau mày, nhẹ nhàng nhặt pho tượng lên, trong mắt lấp lóe vẻ kinh ngạc nồng đậm.

Nhưng vào lúc này, việc làm Phong Liệt càng thêm khiếp sợ đã xảy ra!

Chỉ thấy đôi mắt vốn mông lung không rõ của pho tượng Thiên Long chợt bắn ra một mảnh u mang, chớp mắt đã bao phủ Phong Liệt. Sau đó, Phong Liệt liền biến mất trong hư không, mà pho tượng thì rơi bịch xuống mặt đất.

Ngay khi Phong Liệt biến mất, một thân ảnh mặc quần áo tảtơi bỗng xuất hiện bên trong ám thât. Đó đúng là thiếu niên mặt đen xuất hiện trên đỉnh Ám Vũ Phong kia, cũng chính là tổ sư gia của Ám Vũ Viện. Nếu Phong Liệt còn ở đó, không biết có bị dọa chết khiếp vì lão già này đột nhiên xuất hiện hay không.

- Ừm? Rốt cuộc là thứ gì làm cho lão tử cảm thấy quen thuộc như vậy?

Tiếp đó, hắn quét mắt một vòng quanh ám thất, nhất thời phát hiện ra pho tượng Thiên Long nằm trên mặt đất.

Ngay sau đó, đồng tử hắn bỗng co rụt lại, sắc mặt đại biến. Trong đôi mắt tang thương chất chứa sự hoảng sợ vô tận, giống như thấy được ác ma kinh khủng nhất trong lịch sửvậy.

- Mẹ kiếp! Nó... nó... sao nó lại xuất hiện ở đây? Lão tửkhông thấy gì! Lão tử không thấy gì hết! Đừng tìm đến lão tử a! Cứu mạng a a a...

Lão già này vừa thất kinh hô loạn, vừa rất nhanh biến mất khỏi ám thất. Trên Ám Vũ Phong, chỉ vẻn vẹn để lại vài tiếng gào không giống người của hắn, làm cho vô số đệ tửÁm Vũ Viện không hiểu ra sao.

Mà lúc này, trên Ám Vũ Phong, đám người Hồ Kiếm Trung thì còn đang đắm chìm trong sự kinh hãi khi tổ sư gia bỗng biến mất, thật lâu không hồi thần lại.

Vừa rồi bọn họ còn đang quỳ lạy tổ sư gia của mình, nhưng vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt, người này đã không thấy tăm hơi. Loại tu vi vô tung vô ảnh này làm đám cao thủ Thần Thông Cảnh như Hồ Kiếm Trung đều khiếp sợ không thôi.

Bọn họ biết rõ, cho dù là cao thủ Long Biến Cảnh cũng chẳng thể hư không tiêu thất như vậy. Bởi vì điều này đã chạm đến thiên địa quy tắc trong truyền thuyết, căn bản không phải người thường có thể tưởng tượng.

Ngay khi đám người Hồ Kiếm Trung vừa hồi phục lại, hai mắt lại chợt máy động. Chỉ thấy trên đỉnh núi lúc này lại có thêm một đạo thân ảnh. Mọi người không khỏi biến sắc, nhất tề ngưng mắt nhìn lại.

 

 Đấy là một trung niên nhân mặc áo trắng, đầu đội tửquan, thân hình cao lớn, da dẻ trắng nõn, hai mắt chớp động tinh mang khiếp người. Hắn mơ hồ tỏa ra khí chất nho nhã phiêu dật, nhưng uy áp mạnh mẽ lại làm cho tất cảmọi người khiếp sợ vạn phần.

Sau một lúc sửng sốt, Lãnh Phi Hồng lại đột nhiên bước lên chắp tay hành lễ:

- Đệ tử Lãnh Phi Hồng, bái kiến Tử Long hộ pháp! Chúc mừng Tử Long hộ pháp thành công xuất quan!

- Ừm, miễn lễ!

Trung niên nhân áo trắng thản nhiên gật đầu, nhìn thoáng qua phương hướng mà vị tổ sư gia mặt đen kia biến mất.

- Cái gì? Tử Long hộ pháp? Hắn chính là Tử Long hộ pháp đã bế tử quan ba trăm năm của Ám Vũ Viện?

- Tử Long hộ pháp... Hắn chính là cao thủ Long Biến Cảnh duy nhất còn tồn tại của Ám Vũ Viện? Hắn... Không phải hắn đã bị Già Thiên của Ma Vũ Viện ta... Khụ khụ!

...

Sau một hồi biến ảo sắc mặt, đám người của Ám Vũ Viện và mấy tên hộ pháp Ma Vũ Viện nhất thời phát hiện, TửLong hộ pháp này thoạt nhìn giống tổ sư gia hơn cả vị tổ sư gia mặt đen kia. Mọi người cũng không dám chậm trễ, vội vàng tiến lên cung kính hành lễ, nhưng vẻ mặt thì lại khác nhau.

 Đám người của Ám Vũ Viện thì tâm thần phấn chấn không thôi, biểu lộ trên mặt vừa mừng vừa sợ. Mà ánh mắt mấy tên hộ pháp của Ma Vũ Viện và Hồ Kiếm Trung thì đều lập lòe, liếc ngang liếc dọc.

Trước hôm nay, Long Vũ giả mạnh nhất mà Ám Vũ Viện công khai chỉ vẻn vẹn là vài vị cường giả Hóa Đan Cảnh. Hơn nữa, những người này đều bị Ma Long giáo chủ xếp đến bên ngoài trấn thủ cấm khu của mỏ quặng, vài chục năm không về một chuyến.

 Đó cũng là nguyên do căn bản nhất vì sao mà Ám Vũ Viện lại suy yếu lâu ngày.

Thử nghĩ một chút, phia trên không có cao thủ làm chỗ dựa, tự nhiên sẽ không có quyền lên tiếng trong mười tám viện phái.

Nhất là ở lúc phân chia tài nguyên tu luyện, đó không chỉ là vấn đề được ít hay nhiều, mà là ngay cả có được hay không cũng phải xem tâm tình của Giáo chủ đại nhân.

Lúc này, mọi người của Ám Vũ Viện thấy viện phái của mình vậy mà lại có một vị cường giả Long Biến Cảnh, tất cả đều như trẻ con tìm được cha mẹ mình, trong lòng hung hăng gạt một giọt lệ vui mừng.

Sau khi mọi người nhất tề hành lễ một lần, ánh mắt sắc bén của Tử Long hộ pháp đột nhiên nhìn chằm chằm vào Hồ Kiếm Trung đang đứng trong đám người. Hắn hừ khẽ một tiếng, nhàn nhạt nói:

- Hồ Kiếm Trung, việc ngươi làm những năm này, bản tọa đều nhìn trong mắt. Hôm nay bản tọa cũng không giết ngươi, mang người của ngươi biến đi!

Thân hình Hồ Kiếm Trung run lên, mồ hôi lạnh túa ra ào ào. Lập tức, hắn quỳ rạp xuống đất, cung kính lạy Tử Long hộ pháp vài cái rồi mới vội vàng quay đầu chạy xuống núi.

Cùng lúc đó, mấy tên thân tín mà Hồ Kiếm Trung bồi dưỡng ở Ám Vũ Viện cũng vội vã đi theo, trong đó có cả tổ phụ của Tần Trọng.

Sau đó, đám hộ pháp của Ma Vũ Viện cũng phát hiện tình huống không ổn, cho nên đều cáo từ rời đi.

Rất nhanh, trên đỉnh núi chỉ còn lại Tử Long hộ pháp và Lãnh Phi Hồng, cùng với những thành viên chân chính của Ám Vũ Viện.

Ánh mắt Lãnh Phi Hồng hơi lóe lên, vẻ mặt bi thương nhìn Tử Long hộ pháp, cắn răng nói:

- Hộ pháp tiền bối! Ba trăm năm qua, Ám Vũ Viện chúng ta đã nguyên khí đại thương...

- Không sao cả!

Tử Long Hộ pháp cười khẽ cắt đứt Lãnh Phi Hồng, ngạo nghễ nói:

- Chỉ cần trấn sơn chi bảo của chúng ta còn thì lo gì không thể đông sơn tái khởi? Huống chi, lần này chúng ta còn có một tòa núi lớn vô cùng bền chắc làm chỗ dựa, không ai có thể rung chuyển được! Thậm chí trăm năm sau, ngai vị Giáo chủ chí tôn có khi sẽ đến phiên Ám Vũ Viện chúng ta cũng không nhất định ấy chứ!

- A? Hộ pháp tiền bối, ngài đang nói vị tổ sư gia kia sao? Hắn... Hắn rốt cuộc là ai vậy?

Sắc mặt Lãnh Phi Hồng cả kinh, có chút chần chờ hỏi.

- Ha ha, hắn à, hắn là một người muốn chết cũng khó trong truyền thuyết...

- Trong sách cổ mà viện phái chúng ta để lại, có không ít ghi chép về hắn. Ta tin các ngươi đều đã nghe nói về tổ sư gia đời thứ ba của Ám Vũ Viện chúng ta – Tuế Nguyệt lão ma! Nếu không có sự xuất hiện của hắn, có lẽ bản tọa còn phải ngủ đông trăm năm nữa.

Tử Long hộ pháp cười nói.

Nghe Tử Long hộ pháp nói vậy, đám người phía dưới nhất thời hít một hơi khí lạnh.

- A...

- Tuế Nguyệt lão ma? Hắn còn chưa chết sao?

- Chẳng lẽ đó chính là lão yêu nghiệt năm ấy dùng Nhất phẩm huyết mạch đáng bỏ đi nhất, trăm năm đột phá Chân Khí Cảnh, hai trăm năm Cương Khí Cảnh, bốn trăm năm đột phá Thần Thông Cảnh, sáu trăm năm đột phá đến Hóa Đan Cảnh... Mỗi lần đều đột phá bên trong đại nạn, cả vạn năm mà vẫn không chết kia?
Từ lúc lập giáo đến nay, Ma Long giáo đã có lịch sử hơn mười vạn năm. Trong khoảng thời gian dài như vậy, dĩnhiên Ma Long giáo đã trải qua vô số thời khắc huy hoàng, cũng trải qua vô số lần suy sụp. Tuy lịch sử có thăng có trầm, nhưng đại đa số tinh túy vẫn được truyền thừa xuống đầy đủ.

Trong khoảng thời gian đó, ngàn vạn vị tiền bối có cống hiến lớn cho Ma Long giáo đều được hậu nhân ghi nhớ vào trong Chiến Sách của Ma Long giáo, để cho những đệ tử đời sau chiêm ngưỡng.

Trong đó, có một người được gọi là Tuế Nguyệt lão ma, nhưng rất tiếc, đây lại là một tên quái thai. Mặc dù hắn được rất nhiều hậu nhân ca tụng, nhưng cũng không phải vì có công tích gì đặc biệt.

Hoàn toàn tương phản, ở thời kỳ thượng cổ, người này làm xằng làm bậy, không chuyện ác nào không làm, chọc không biết bao nhiêu tai họa, bị người khác đuổi giết quả thực là chuyện như cơm bữa. Cũng may hắn chỉ làm ác ở bên ngoài, coi như trung tâm với Ma Long giáo, cho nên mới không bị xử lý theo giáo quy.

Tuế Nguyệt lão ma, tên gốc không rõ, lai lịch không rõ, con số chính xác cũng không rõ, nhưng đại khái là thuộc về tổ sư đời thứ ba.

Người này nổi danh vì sống lâu, cho nên mới được gọi là Tuế Nguyệt lão ma.

Theo ghi lại, lúc còn trẻ, tư chất của người này cực kỳ kém cỏi, chỉ là Nhất phẩm Ma Long huyết mạch cùi bắp nhất.

Nhưng hắn lại cực kỳ dẻo dai, cũng không hề nản chí, vẫn chăm chỉ khổ luyện. Lấy trăm tuổi bước vào Chân Khí Cảnh, hai trăm tuổi bước vào Cương Khí Cảnh, bốn trăm tuổi bước vào Thần Thông Cảnh, sáu trăm tuổi vươn tới Hóa Đan Cảnh, sáng tạo ra một thần thoại mà thế nhân không thể không ca ngợi.

Sự tích của hắn được ghi lại trong Chiến Sách cũng là vì động viên những đệ tử tư chất kém nhưng chăm chỉ, mỗi khi nói đến việc này đều sẽ đem lại hiệu quả khích lệ không tưởng tượng được.

Mặc dù là cao thủ Long Biến Cảnh cũng chỉ có được hai ngàn năm thọ nguyên mà thôi. Ấy vậy mà, khi TuếNguyệt lão ma sắp hao hết thọ nguyên của Long Biến Cảnh thì lại mơ hồ ngộ nhập vào một động phủ do Viễn cổ Ma Long hoàng để lại. Hắn cực kỳ may mắn ăn vào một viên Trường Thọ quả chuyên dụng của Viễn cổ Long Hoàng, tựnhiên lại có thêm tuổi thọ vạn năm.

Kỳ ngộ nghịch thiên như vậy, trên thế gian gần như chưa từng có.