Ma Long Phiên Thiên

Chương 151: Pho tượng không nên hiện thế!:Thiên Chấn!




Phong Liệt nhìn Độc Long Viên, hai mắt hơi nheo lại. Trong lòng hắn cũng có ý định xử lý con Độc Long Viên này, bất quá, sau một lúc trầm ngâm, hắn lại đột nhiên thay đổi chủ ý.

Ngay sau đó, chỉ thấy hắn cười khẽ một chút, đem hơn phân nửa Độc Linh Chi còn thừa lập tức vứt hết cho Độc Long Viên.

- Hống!

Độc Long Viên vừa nhìn thấy Độc Linh Chi thì hai mắt chợt sáng bừng lên, đột nhiên gầm lớn một tiếng, nhào lên bắt lấy Độc Linh Chi bỏ vào miệng, nhai nhai vài cái rồi nuốt ực xuống.

Thấy một màn như vậy, Phong Liệt không khỏi nuốt nước bọt, trong lòng hung hăng run rẩy một chút.

Đối với độc tính của Độc Linh Chi, Phong Liệt sớm đã thấy đủ, người bình thường dính một chút thôi sẽ chết ngay lập tức, thậm chí mà ngay cả cao thủCương Khí Cảnh thất trọng thiên như Lý trưởng lão dính phải cũng không kéo dài được bao lâu. Nhưng giờ phút này, Độc Long Viên thế nhưng lại đem nó nuốt chửng, điều này thật làm cho người ta khó có thể tưởng tượng.

Sau khi nuốt Độc Linh Chi, thân hình cường tráng của Độc Long Viênlập tức có phản ứng, chỉ thấy quanh người nó rất nhanh đã xuất hiện một mảnh lục mang, phun ra nuốt vào không ngừng.

Ngay sau đó, nó vội vàng để tứ chi chạm đất, làm ra một cái tư thế quái dị. Nhất thời, chỉ thấy vô tận thiên địa nguyên khí chung quanh bắt đầu chậm rãi đổ về phía cơ thể nó.

Chỉ chốc lát sau, Phong Liệt kinh ngạc phát hiện, nguyên bản một ít miệng vết thương nhìn rất kinh khủng cùng với đoạn cốt trên người Độc Long Viên thế nhưng khôi phục lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.Hơn nữa, khí thế của nó cũng đangtăng lên rất nhanh.

Qua mười lần hô hấp, lục mang trên người Độc Long Viên mới thu liễm, đột nhiên dựng người lên ngẩng đầu gầm thét vài tiếng cực kỳ hưng phấn. Tiếng gầm to lớn vang tận mây xanh, chấn độngkhắp cả núi rừng chung quanh, khiến cho cây cối rụng lá lả tả.

Mà phía sau, ánh mắt Phong Liệt lại trở nê ngưng trọng, trong lòng âm thầm kêu khổ.

Hắn thật sự không nghĩ tới, sau khicon Độc Long Viên này ăn Độc Linh Chi, chẳng những thương thế toàn thân khôi phục như lúc ban đầu trong mười lần hô hấp ngắn ngủi, mà thậm chí cả tu vi đều tăng lên một bậc, nghiễm nhiên đã tiến nhập Tam giai hậu kỳ, khí thế so với lúc trước mạnh hơn phải gấp mười lần.

Tính sai!

Nếu bây giờ nó trở mặt, vậy thật đúng là hắn tự chui đầu vào rọ! Phong Liệt không khỏi sinh lòng hối hận.

Nhưng ngay khiPhong Liệt lo sợ trong lòng, Độc Long Viên lại chỉ vẻn vẹn lạnh nhạt nhìn hắn một cái, sau đó liền thả người nhảy vào trong rừng sâu, trong chớp mắt đã biến mất không thấy.

- Phù!

Mắt thấy Độc Long Viên biến mất vô tung, lúc này Phong Liệt mới thở phào một hơi, nhưng trên mặt lại không khỏi nở một nụ cười khổ.

Lúc trước sở dĩ hắnném Độc Linh Chi cho Độc Long Viên, một là chính mình không chắc chắn xử lý được tên to xác này, hai là thấy nócường hãn như vậy, trong lòng Phong Liệt nảy ra ý định mời chào nó, nếu có thể sử dụng nó thì kiếm lớn rồi.

Đáng tiếc, mời chào cái gì, thiếu chút nữa đã toi cơm rồi.

Thấy mọi việc nơi này đã xong, Phong Liệt cũng không định ở lâu, hắn quay đầu nhìn Băng Long Niết Bàn Liên trong băng đàm, tâm tình nhất thời tốt lên, trong lòng vui mừng không tự kìm hãm được.

- Hắc hắc, lão già Lý trưởng lãokiagiết chết Băng Giao, linh liên này tự nhiên trở thành vật vô chủ, vừa lúc tiện nghi cho lão tử! Hắc hắc hắc!

Phong Liệt cười đắc ý vài tiếng, sau đó không chút khách khí đem gốc Băng Long Niết Bàn Liên kianhổ tận gốc, thu vào bên trong trữ vật giới chỉ.

Thiên địa linh vật bậc này thế gian khó tìm, tính sơ sơ ra thìđấu giá cũng phải được hơn mười vạn Long tinh, thậm chí là nhiều hơn.

Băng Long Niết Bàn Liên băng hàn thấu xương, sau khi Phong Liệt hái được nó thì toàn thân đã kết một tầng băng mỏng, từ trong đến ngoài đều lạnh buốt, làm hắn nhịn không được mà run run vài cái, không thể không khoanh chân ngồi xuống vận chuyển Nguyên lực khu hàn.

Nhưng đúng lúc này, trong rừng đột nhiên vang lên một loạt tiếng động.

Ngay sau đó, một con vật to lớn màu xanh cao ba trượng đột nhiên vọt ra từ trong rừng, nhảy đến trước người Phong Liệt ba trượng, một đôi mắt to nhấp nháy nhìn chằm chằm hắn.

Không hề nghi ngờ, đây đúng là con Độc Long Viên vừa đi xa lúc trước.

Trong lòng Phong Liệt không khỏi kinh hãi, vội vàng thu công đứng dậy, vẻ mặt cảnh giác đề phòng nhìn nó.

- Này! Vượn lông xanh, không phải ngươi đã đi rồi à?Sao lại trở lại?

- Ô!

Độc Long Viên ngửa đầu kêu một tiếng với Phong Liệt, sau đó, chỉ thấy nó tiếp tục đem móng vuốt thò vào trong cổ, mò qua mò lại.

Đồng tử trong mắt Phong Liệt co rụt lại, không khỏi cảm thấy điếng người. Chẳng lẽ nó địnhlôi cây gậy kia ra đại chiến một hồi với mình?

Đó quả thực là hắn cầm chắc cái chết a!

Người trong nhà biết việc nhà mình, trong lòng Phong Liệt tự biết hắn có bao nhiêu bản lĩnh.Hắn nghĩ chỉ sợ ngay cả một gậycủa Độc Long Viên mình cũng nuốt không trôi.

Hơi trầm ngâm một chút, trong lòng Phong Liệt hung áchạ quyết tâm, chuẩn bị tiên hạ thủ vi cường!

Nhưng một màn kế tiếplại làm Phong Liệt ngây dại.

Không đợi hắn động thủ, Độc Long Viên đã lấy tay ra khỏi miệng mình. Cùng lúc đó, trong tay nó nhiều ra một thứ màu ngăm đen hình rồng, cao chừng một trượng.

Kế tiếp, nó không chút do dự đem vật kia vứt cho Phong Liệt, vẽ ra một hình vòng cung trên không trung, sau đó nó liền tiếp tục tung mình vào trong rừng, biến mất không thấy.

- Hả?

Trong lòng Phong Liệt sửng sốt, không rõ nó có ý đồ gì.

Bất quá, lúc này hắn cũng có thể rõ ràng cảm giác được, dường như Độc Long Viên cũng không có ác ý đối với mình.

Độc Long Viên cả người là độc, Phong Liệt cũng không dám lấy tay ra đón, đầu tiên hắn dùng Nguyên lực bao bọc lấy vật hình rồng kia, sau đó mới nhẹ nhàng cầm nó vào trong tay, vẻ mặt kinh ngạc quan sát.

Kế tiếp, Phong Liệt rất nhanh liền thấy rõ ràng, đây là bức tượng một con rồng, nửa người dưới đang cuộn mình, nửa người trên sải rộng hai cánh ra, ngửa đầu ngạo khiếu trời cao..

Thân hình bức tượng rồng này lớn chừng cánh tay, vảy trên người trông rất sống động, phát ra ánh sáng u tối, giống như được điêu khắc bởi loại tinh kim quý hiếm nào đó vậy.

Cầm vào tay khá nặng, cũng hơi lạnh, ước chừng khoảng một trăm tám mươi cân, nhìn rất cổ xưa, rất khí phách, chỉ có điều là nhiễm mùi tanh nhè nhẹ của Độc Long Viên.

Nhìn qua thì đây rất giống một pho tượng Ma Longbình thường, chẳng qua thoạt nhìn lịch sử có chút lâu đời, hơn nữa ô mang mênh mông gây cho người ta một loại cảm giác mông lung như không phải sự thực vậy.

Đối với nhân loại trên Long Huyết đại lục mà nói, Chân Long pho tượng không xa lạ một chút nào.Trong nhà rất nhiều phàm nhân đều thờ phụng Chân Long pho tượng, cúng bái nó để cầu sự bảo hộ.

Nhưng sau một lát, Phong Liệt nhìn pho tượng, đồng tử chợt co rụt lại. Hắn rõ ràng phát hiện, Chân Long pho tượng này cũng không phải là Ma Long pho tượng bình thường!

Bởi vì nó thậm chí có mười hai chiếc Long trảo!

- Thiên Long pho tượng? Cái gì —— điều này sao có thể chứ!

Thân hình Phong Liệt hơi run lên, nhịn không được kinh hô ra tiếng, trong lòng thoáng chốc cuộn trào kinh đào hãi lãng, từng đợt từng đợt đánh úp lại, thật lâu không dừng.

Viễn cổ đồn đại, thập đại Chân Long trong Thái Cổ Long Giới tiến giai đến mức tận cùng thì liền có thể trở thành Thiên Long, từ nay về sau liền có thể ngao du thái hư, nghịch chuyển luân hồi, nắm trong tay thiên địa căn nguyên, thay đổi quy tắc thế giới, tương đương với "Thần" trong thần thoại.

Mà Thiên Long cảnh giới cao nhất chính là mười hai trảo Thiên Long, mười hai chiếc Long trảonày phân biệt ý nghĩa nắm giữ mười hai loại quy tắc trong trời đât! Tương đương với cảnh giới đại viên mãn!

Đương nhiên, điều này còn không đủ để làm cho Phong Liệt khiếp sợ!

Nguyên nhân lớn nhất làm Phong Liệt khiếp sợ làpho tượng mười hai trảo Thiên Long này căn bản không nên xuất hiện trên đời!

Viễn cổ Thiên Long, cũng chỉ ngẫu nhiên có ghi lại trongmột ít điển tịch truyền lưu từ thượng cổ của thập đại Chân Long giáo phái trên đại lục.

Hơn nữa theo ghi lại, mặc dù ở trong Viễn Cổ Long Giới, Thiên Long cũng chỉ là truyền thuyết thần thoại, không ai có thể chứng thực nócó thật sự tồn tại hay không.

Chẳng qua, điều làm thế nhân vạn phần khó hiểu chính làtừ xưa đến nay, trên thế giới này còn chưa bao giờ lưu truyền pho tượng hoặc bức họa củaThiên Long, không ai có thể giải thích đượclà vì sao.

Trước kia, cũng có một số nhân loại muốn dựa vào những điều được ghi lại để điêu khắc một pho tượng Thiên Long dùng cho việc cung phụng.

Nhưng không ngờ rằng, mỗi khi mọi người điêu khắc vượt qua chín chiếc long trảo, pho tượng lập tức sẽ vô thanh vô tức tiêu tán trong thiên địa.Mà đồng thời, ngay cả người điêu khắc cũng sẽ hồn phi phách tán.

Vô số vạn năm qua, điều này gần như đã thành một lời nguyền rủa không ai có thể phá giải, làm hàng triệu hàng tỉ thế nhân nghe thấy đã biến sắc.

Nhưng hiện giờ, lại có một pho tượng mười hai trảo Thiên Long thật sự xuất hiện tại trước mắt Phong Liệt, làm cho tâm thần hắn không thể không kinh sợ.
Hai tay Phong Liệt cầm pho tượng Thiên Long, sắc mặt dại ra thật lâu rồi mới dần dần phục hồi tinh thần lại.

Vô luận như thế nào, nếu pho tượng Thiên Long này có thể bảo tồn đến bây giờ, vậy tất có đạo lý của nó, có thể là do tài liệu đặc biệt a! Phong Liệt nghĩ thầm trong đầu.

Nhưng kế tiếp, hắn lại vì hành động của Độc Long Viên mà kinh ngạc vô cùng, không rõ Độc Long Viên đưa pho tượng này cho mình là có ý gì?

Nghĩ mãi không ra, Phong Liệt không khỏi lắc đầu bật cười. Có lẽ tên to xác Độc Long Viên kia căn bản không biết thứ này là gì, coi nó như một món đồ kỷ niệm a.

Hắn nghĩ nghĩ, liền muốnthu hồi pho tượng, tạm gác lại ngày sau có thời gian rảnh thì tiếp tục nghiên cứu một phen.

Nhưng kế tiếp, hắn lại phần kinh ngạc phát hiện, pho tượng Thiên Long này căn bản không thể thu vào bên trong trữ vật githới chỉ, điều này nhất thời làm sắc mặt Phong Liệt trở nên ngưng trọng.

Những thứ không thể bỏ vào trữ vật giới chỉ, Phong Liệt cũng không phải chưa từng thấy, thí dụ như Chân Long nghịch lân lấy được từ Viễn Cổ di tích, cũng là không thể thu vào trong trữ vật giới chỉ.

Điều này đủ để nói lên một việc, pho tượng Thiên Long này tất không phải phàm vật.

Trong lòng Phong Liệt chấn động, trên mặt lộ ra một chút mong đợi, hắn tiếp tục đem pho tượng nâng lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào, nghĩ muốn tìm ra chỗ bất phàm từ nó.

Pho tượng Thiên Long chỉ cao không đến một thước, Long thân lớn bằng cánh tay trẻ con, nửa người dưới uốn lượn, nửa người trên sải cánh, ngẩng đầu hướng lên trời như đang gầm thet, một đôi Long Giác bén nhọn chỉ xéo trời cao, hai mắt mông lung, mười hai chiếc Long trảo hoặc nắm hoặc mở, chỉ trảo sắc bén, lóe ra ô mang sắc bén.

Cả pho tượng hồn nhiên thiên thành, hình thái tự nhiên. Trong thoáng chốc, Phong Liệt giống như chứng kiến một conThiên Long chân chính đang ngạo khiếu Thiên địa, bễ nghễ thương sinh. Càng nhìn kỹ, hắn càng có thể cảm nhận được khí thế kinh thiên mà pho tượng phát ra, làm cho Phong Liệt âm thầm kinh hãi.

Đúng lúc này, đột nhiên, không trung phía xa mơ hồ có vài tiếng hô quát truyền vào trong taiPhong Liệt.

Phong Liệt trong lòng vừa động, vội vàng đảo mắt nhìn lại, chỉ thấy trên trời cao, một cái điểm nhỏ màu đen chính đang không ngừng lướt đi, nhanh chóng trốn tránh công kích, hung hiểm vạn phần.

- Hử? Là Diệp Trì và Lạc Tiểu Thanh!

Ánh mắt Phong Liệt ngưng lại, hắn lập tức nhận ra, điểm nhỏ màu đen kia đúng là Lưu Tinh Phi Chu mà Diệp Trì khống chế. Rất rõ ràng, giờ phút này Lưu Tinh Phi Chu đang lâm vào nguy cơ vì bị mấy conhung cầm Nhất giai, Nhị giai truy kích.

- Hống!

Ánh mắt Phong Liệt trở nên lạnh lùng, không chút do dự ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng thét dài. Đồng thời, một cỗ uy áp kinh khủng hung hăng khuếch tán ra xa.

Ngay sau đó, mấy con hung cầm đang truy đuổi Lưu Tinh Phi Chu nhất thời bị kiềm hãm, cả đám dừng lại giữa không trung, thân hình lạnh run, trong đôi mắthung lệ xuất hiện vẻ sợ hãi.


Diệp Trì và Lạc Tiểu Thanh trong Phi Chu cũng khiếp sợ vạn phần, nhưng tóm lại phản ứng của bọn họcũng khá nhanh.

Sau một chút ngơ ngác, Diệp Trì liền vội vàng thay đổi phương hướng, bay về phía phong Liệt. Mà mấy con hung cầm kia lại không dám di động chút nào, tùy ý để Phi Chu rời đi.

Thấy Phi Chu thoát hiểm, Phong Liệt cũng yên tâm lại.

Theo đó, hắn nhìn thoáng qua pho tượng Thiên Long trong tay, lông mày không khỏi hơi nhíu lại.

Giờ phút này, tuy hắn nhìn không ra pho tượng này có tác dụng gì, nhưng không chừng nó lại là một món đồ cổ có giá trị đã tồn tại vô số năm tháng.

Nhất là, qua vô số vạn năm thì pho tượng vềThiên Long mười hai trảo gần như là không tồn tại.Đây có thể nói là kỳ tích, một khi hiện thế, tất sẽ khiến cho rất nhiều cường giả muốn có được.

Cho nên, tận lực không để cho ai biết mới là sáng suốt nhất!

Nếu không thể thu vào trữ vật giới chỉ, Phong Liệt lược hơi trầm ngâm một lúc, sau đó lấy một miếng gấm đen ra từ trữ vật giới chỉ, phủ kin lên pho tượng Thiên Long, làm một cái dây đeo rồi cài lên đai lưng.

Pho tượng Thiên Long này chỉ lớn chừng một thước, cũng không chiếm mất bao nhiêu chỗ, hơn nữa đối với Long Vũ giả Nguyên Khí Cảnh cửu trọng thiên như Phong Liệt mà nói, sức nặng một trăm tám mươi cân cũng là việc rất nhỏ.

Chẳng qua, một số đệ tử tự cho là phong lưu trong Ma Long giáo cũngthích đeo một ít ngọc bội, ngọc như ý ở bên hông để thêm phần tao nhã.Mà Phong Liệt lại đeo một cái bọc nhỏ căng phồng, có vẻ thoáng có chút quái dị.

Vừa mới thu thập xong, Lưu Tinh Phi Chu đã vô cùng nhanh chóng hạ xuống mặt đất, cánh cửa vừa mở ra, Diệp Trì và Lạc Tiểu Thanh song song đi xuống. Chứng kiến Phong Liệt bình an vô sự, vẻ mặt hai người không khỏi vui mừng vạn phần, vội vã chạy đến hỏi thăm.

- Phong sư huynh!

- Phong sư huynh! Ngươi không sao chứ? Thật tốt quá! Chúng ta mau lên Phi Chu đào tẩu a, nếu không lão già kia sẽ… —— ách?

Diệp Trì chỉ nói một câu, nhưng ánh mắt nhìn về phía Phong Liệt đã không nén được sự kích động.

Mà Lạc Tiểu Thanh thì vội vã muốn lôi kéo Phong Liệt lên Phi Chu.

Phong Liệt có thể nhìn ra được, đôi vợ chồng son này đều cảm kích mình từ tận nội tâm, quan tâm chính mình, làm trong lòng hắn rất có cảm xúc. Hắn khẽ cười cười, nói:

- Ta rất ổn! Chúng ta mau rời khỏi đây thôi!

Nhưng vào lúc này, Diệp Trì và Lạc Tiểu Thanh đồng loạt thấy được một xác chết gần như đã hư thối cách đó không xa, không khỏi bị kiềm hãm, thần tình đầy vẻ khiếp sợ.

Chiếc trường bào màu màu đen rách rưới cùng với chiếc mũ màu bạc trên đầu, đều làm hai người có cảm giác quen thuộc.