Ma Long Phiên Thiên

Chương 147: Trốn!:Thiên Chấn!




Sở Huyền hít một hơi thật sâu, làm cho đại não tràn đầy cừu hận của mình tận lực giữ vững một phần tỉnh táo, ngược lại lạnh lùng nói với lão giả phía sau:

-Lý trưởng lão, không được giết chết hắn! Bổn công tử muốn tự mình hành hạ hắn!

-Dạ! Sở công tử yên tâm! Lần này lão phu tuyệt đối sẽ không để cho hắn chạy thoát!

Lý trưởng lão vội vàng cung kính nói, nét mặt già nua màu đen hơi có chút đỏ lên.

Lần trước hắn không giết chết Phong Liệt, ngược lại trúng gian kế của Phong Liệt, bị Phong Liệt ăn trộm gà thành công, thiếu chút nữa lấy mạng nhỏ của Sở Huyền, nét mặt già nua của mạng nhỏ thật sự thật là có chút không nhịn được.

-Như thế tốt lắm! Hừ!

Sở Huyền lạnh lùng trợn mắt, liếc mắt nhìn Lý trưởng lão một cái, trong lòng hắn chẳng những hận Phong Liệt, đối với lão thất phu này cũng hận muốn chết, âm thầm quyết định chủ ý, sau khi trở về nhất định phải diệt trừ cái lão già không làm nên chuyện này!

Mà lúc này, Phong Liệt phía dưới thấy rõ hai đạo nhân ảnh kia, con ngươi không khỏi co rụt lại, trong lòng ầm ầm đại chấn:

-Sở huyền người này thế nhưng không có chết? Ách! Quả thật là tai họa ngàn năm! Không tốt! Lý trưởng lão lão khốn kiếp kia cũng ở đây! Lão tử hôm nay phiền toái lớn!

Sau một khắc, hắn vội vàng phân phó cho Diệp Trì đang cùng Lạc Tiểu Thanh tâm sự ở nơi xa kia, nói:

-Diệp Trì, mau chóng rời khỏi nơi đây!

Diệp Trì không khỏi sửng sốt, nhưng thấy trên mặt Phong Liệt ngưng trọng, hắn lập tức không chút lựa chọn đem Lạc Tiểu Thanh đưa vào bên trong tàu cao tốc, sau đó liền khống chế tàu cao tốc nhanh chóng bay tới phía Phong Liệt.

Nhưng vừa lúc đó, phía trên cốc là một gã lão giả khí diễm ngập trời, đã giang hai cánh tay ra, từ trên trời cao mấy trăm trượng bay thấp xuống, phía sau hắn bảy hư ảnh Ma Long dài hơn năm trượng uốn lượn gầm thét, tản ra uy áp kinh khủng không gì sánh kịp, bao phủ trọn cái hạp cốc ở bên trong, khí diễm không ai bì nổi!

- Cương Khí Cảnh Thất Trọng Thiên cao thủ? Trời ạ? Đây là người nào? Trong đại hạp cốc này không là không cho phép có cao thủ Cương Khí Cảnh trở lên tồn tại có ở đây sao?

-Di? Đây là Lý trưởng lão của Ma Vũ Viện chúng ta! Bổn công tử trước kia đã gặp qua hắn một lần! Mau nhìn! Hắn là đi về phía Phong Liệt! Hừ! Quả thật chuyển vần, báo ứng khó chịu! Có trò hay để nhìn!

-Tốt nhất có thểđem Phong Liệt bầm thây vạn đoạn! Giải tỏa mối hận trong lòng Bổn công tử! Ti! Ngươi con mẹ, nhẹ tay chút, cẩn thận Bổn công tử chặt móng vuốt của ngươi!

"..."

Thấy Lý trưởng lão xuất hiện, mấy người Triệu Đống, Lữ Tranh đang được thuộc hạ băng bó tay gãy, vẻ mặt đau đớn đồng thời cũng không khỏi hả hê một trận, hận không được lập tức thấy cảnh tượng Phong Liệt ngã tại chỗ thê thảm như thế nào.

"Oanh"

Lý trưởng lão người trên không trung, liền lập tức mạnh mẽ tung ra một chưởng, một chưởng ảnh khổng lồ có mười phương viên trượng chợt bay về phía Lưu Tinh Phi Chu ở không trung, uy thế kinh khủng làm không gian bên trong cốc cũng khe khẽ chấn động, mấy trăm tên đệ tử Nguyên Khí Cảnh phía dưới không khỏi tâm thần chấn động, sắc mặt hoảng sợ.

Phong Liệt cũng là trong lòng kinh hãi, cao thủ Cương Khí Cảnh quả nhiên không phải chuyện đùa, một kích tiện tay của lão này là được ngưng khí thành hình, có thể so với cảnh giới Tiểu Thành của Địa Giai Chiến Kỹ, lại phối hợp với thực lực của bản thân, cùng Long Vũ Giả Chân Khí Cảnh so sánh với có thể nói là khác biệt giữa trời và đất, khác nhau một trời một vực! Cùng tiểu đệ tử Nguyên Khí Cảnh so sánh lại càng là khác biệt giữa Cự Long cùng con kiến hôi!

Khác biệt không thể tính bằng lẽ thường!

Bất quá, Phong Liệt cũng không thể có thể trơ mắt nhìn tàu cao tốc bị hủy, sau một khắc, trong nháy mắt hắn đem chính mình bao vây trong hắc vụ, đồng thời, vội vàng biến ra Hắc Ám Chi Thân.

-Cuồng Long Táng Thiên —— Táng Thiên Nhất Khiếu!

"Rống!"

Theo một tiếng long ngâm cao vút, một đạo hư ảnh Ma Long cực đại dài chừng mười trượng, giang hai cánh ra, kiêu ngạo khiếu trời cao, thân thể cao lớn uốn lượn vọt tới chưởng ảnh kinh khủng kia.

"Oanh!"

Một tiếng nổ rung trời.

Dưới sự va chạm, Long ảnh cùng chưởng ảnh đều mau chóng tiêu tán vô hình, nhưng dư ba kinh khủng kia ở trong hạp cốc tạo thành một cỗ gió lốc cuồng mãnh, đem vô số đệ tử Ma Vũ Viện đánh tới ngã trái ngã phải, kinh hô liên tục.

-Này —— điều này sao có thể? 'Táng Thiên Nhất Khiếu' của Phong Liệt thế nhưng có thể ngăn cản một kích của Lý trưởng lão?

-Hừ! Chắc là Lý trưởng lão dưới sự khinh thường không xuất toàn lực, nếu không một Phong Liệt mà thôi, ngón tay cũng có thể tiêu diệt!

-Không sai! Kế tiếp Phong Liệt hẳn phải chết!

"..."

Thấy Phong Liệt rống ra Long ảnh lại có thể ngăn cản một kích của Lý trưởng lão, vô số đệ tử phía dưới tất cả hai mắt đều lồi ra, khuôn mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc cùng không tin, trong lòng âm thầm đối với thực lực của Phong Liệt lại thêm một tầng nhận thức.

Chỉ là bọn hắn không biết, Lý trưởng lão chẳng qua là tiện tay đánh ra một kích, mà Phong Liệt cũng là thi triển uy lực Tiểu Thành của "Táng Thiên Nhất Khiếu", nếu không phải vẻn vẹn chỉ kém ngưng thần nhập ảnh, được coi là công kích ẩn giấu mạnh nhất của Phong Liệt.

Sau khi ngăn chặn thành công, trên mặt Phong Liệt không chút nào mừng rỡ, hắn trong lòng biết tự mình muốn ngồi tàu cao tốc chạy trối chết là không thể nào, liền vội vàng ra lệnh để cho Diệp Trì khống chế tàu cao tốc bay lên không trung bỏ chạy.

Mà chính hắn, thừa dịp Lý trưởng lão còn chưa giáng xuống đại hạp cốc, vội vàng triển khai tốc độ nhanh nhất, cực nhanh lao đi ra ngoài cốc.

Diệp Trì trong lòng không khỏi khẩn trương, bất quá hắn cũng không ngu, sau khi do dự một chút, hắn vẫn nghe theo lệnh của Phong Liệt, từ trên mặt đất bay về phía nơi xa, sau đó đột nhiên bay lên không trung, tránh được phạm vi công kích của Lý trưởng lão.

Mà Lý trưởng lão cũng không hạ thủ với tàu cao tốc nữa, cái hắn quan tâm chỉ là Phong Liệt.

Huống chi, hắn nhận ra chiếc Lưu Tinh Phi Chu này chính là của một vị cao thủ Cương Khí Cảnh của Nhạc gia từng ngồi, mọi người cùng ở Ma Vũ Viện, nên đều biết, tự nhiên cũng nhượng lại mấy phần mặt mũi.

"Oanh."

Thân hình gầy gò của Lý trưởng lão ầm ầm rơi xuống đất, chấn động khiến cả vùng đất cũng rung chuyển, thân hình hơi câu lũ lại giống như đinh dính trên mặt đất, chưa từng di động chút nào.

Hắn lãnh mắt thấy Phong Liệt chạy ra ngoài cốc, phía trên nét mặt già nua dần dần lộ ra một tia cười lạnh tàn khốc, trong lòng thầm hừ lạnh:

“Hừ! Chạy ra ngoài thì tốt! Lão phu có thể không cố kỵ chút nào thu thập ngươi cái tên tiểu súc sinh này! Lần này bản thân ta muốn xem ngươi có thể trốn đi nơi nào!"

Suy nghĩ một chút, Lý trưởng lão liền triển khai thân hình, không nhanh không chậm đuổi theo Phong Liệt, trên mặt lộ ra một tia hài hước giống như Lão Ưng đi bắt con gà con.

Phong Liệt không thểđoán xem Lý trưởng lão rốt cuộc có tâm ý gì, hắn chỉ biết là nơi hạp cốc này, đối với hắn mà nói được xưng tụng là lên trời không có đường, xuống đất không có cửa, hắn giống như ông trung chi miết, tất cả thủ đoạn cũng không thể thi triển.

Muốn hắn cùng cao thủ Cương Khí Cảnh cứng đối cứng, kia còn không bằng trực tiếp tìm một tảng đá lớn thoải mái đập đầu vào đó.

Cho nên, kế duy nhất, chỉ có một chữ trốn!