Phong Liệt trong lòng không khỏi thầm cười nhạo, mấy cô nàng ngu ngốc này đoán chừng trúng phải mai phục của người ta vẫn còn không biết.
Đột nhiên, hắn nhếch mày, nghi ngờ nói:
-Tiểu Điệp, ngươi nói những người đó rất có thể đãtới nơi đó trước các ngươi sao?
-Đúng vậy a, Phong sư huynh, ta thấy bọn họ có mấy người đều xuất hiện từ phía sau thác nước.
Sở Tiểu Điệp nặng nề gật đầu nói.
-Nga? Nói như vậy, bọn họ chẳng lẽđang đợi cái gì sao?
Ánh mắt Phong Liệt khe khẽ lóe lên, trong lòng có chút kinh ngạc.
Theo lý thuyết thì nhóm người tiểu cô nương Diệp Thiên Tử này tu vi cao không cao, thấp không thấp, đoán chừng cũng không đáng phải khiến cho hơn mười tên cao thủ Nguyên Khí Cảnh Cửu Trọng Thiên có kinh nghiệm giết chóc mai phục.
Đã như vậy, mục đích của bọn họ là gì?
Đám người Long Khuynh Vân, Nhạc Đông Thần tất cả trong đôi mắt đều lóe ra tinh mang, mang một bộ dáng suy tư.
Lúc trước ở trên đường, Long Khuynh Vân là vì Long Cốt Linh Đằng không lâu sau đó, đã ăn một viên Huyền Nguyên Bất Tử Đan trân quý vô cùng, kinh mạch trong cơ thể đã khôi phục không ít, mặc dù còn xa mới đạt tới trạng thái khỏe hẳn, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có lực tái chiến.
Huyền Nguyên Bất Tử Đan chính là thần đan chữa thương nổi tiếng trên đời, giá trị thậm chí ngang bằng với Long Cốt Thánh Đan.
Kể từ khi ăn vào một viên Huyền Nguyên Bất Tử Đan duy nhất trong tay, dọc theo đường đi Long Khuynh Vân trong lòng đau gần chết, đôi mắt đẹp mỗi lần nhìn về phía Phong Liệt đều hận không được nhào tới cắn hắn mấy cái.
Phong Liệt bị nàng nhìn chằm chằm, trong lòng sợ hãi, thật sự sợ các nàng nổi đóa tại chỗ, nhưng sợ tàu cao tốc cứ như vậy mà rơi xuống đất, muốn né tránh tầm mắt Long Khuynh Vân cũng là một loại xa xỉ.
May mà một lát sau, thác nước đầm sâu theo lời của Sở Tiểu Điệp đã rơi vào trong tầm mắt của mọi người, cho đến lúc này, ánh mắt vô cùng phẫn nộ kia của Long Khuynh Vânmới rời khỏi người Phong Liệt.
Ánh mắt của mọi người rối rít xuyên thấu qua lỗ thông gió của tàu cao tốc, từ trên trời cao vạn trượng nhìn xuống địa phương phía dưới, nhất thời liền phát hiện, ở một chỗ dưới thác nước, có một đầm nước lớn với phạm vi vài trăm trượng, nước hồ xanh biếc trong suốt, phảng phất giống như một mặt kính bóng loáng.
Lúc này, đang có ba đầu Minh Lang Ngưu Độc Tử lớn nhỏ cảnh giới trong bờ đầmđang uống nước, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn ra bốn phía.
Chung quanh đầm nước là Tham Thiên Cổ Mộc Lâm xanh um tươi tốt, bao phủ toàn bộ mặt đất, khiến cho mọi người ở không trung căn bản không thấy rõ tình huống phía dưới.
-A! Long Cốt Linh Đằng!
Tề Xương Vũ đột nhiên kêu một tiếng kích động vô cùng, ánh mắt gian tà gắt gao nhìn về một góc ở phía dưới đầm nước.
-Cái gì? Long Cốt Linh Đằng ở đâu?
-Ở đâu?Ở đâu?
- . . .
Tâm trạng mọi người trở nên kích động, bảy tám đôi mắt như mười mấy viên Dạ Minh Châu phát ra tinh quang lấp lánh, đồng loạt dò xét phụ cận của đầm nước.
Phong Liệt cũng vô cùng kích động, hắn trợn to hai mắt quét một vòng bốn phía đầm nước, cuối cùng ánh mắt ngưng tụ, phát hiện được mục tiêu.
Chỉ thấy cách đám Minh Lang kiahơn mười trượng trên một tảng đá lớn cao hơn một trượng có một mảng cây mây màu vàng thẫm đang sinh trưởng, ngay cả tảng đá lớn kia cũng có thể bao phủ toàn bộ, gốc cây mây nàythân câygiống như long cốt với ánh vàng rực rỡ, ngay cả lá cây cũng lóe ra kim mang nhàn nhạt, chính là Long Cốt Linh Đằng trong truyền thuyết.
-Mau! Mau hạ xuống đi!
Nhạc Đông Thần không nhịn được hưng phấn hét lớn đối với một gã thuộc hạ khống chế tàu cao tốc ở phía trước.
-Chậm đã!
Long Khuynh Vân vội vàng lên tiếng quát bảo ngưng lại nói:
-Gốc cây Long Cốt Linh Đằng nàybảo lưu hoàn hảo, các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?"
Phong Liệt khẽ cau mày, đồng ý nói:
-Không sai! Những người đó rất có khả năng còn chưa đi! Chúng ta tiếp tục như vậy, nếu chuẩn bị không tốt sẽ trúng mai phục.
Nhạc Đông Thần nghe lời nói này, nhất thời sắc mặt hơi chậm lại, dần dần bình tĩnh lại, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng.
Khi mọi người đang phân vân, ba đầu Minh Lang ở phía dưới bờ đầm uống nước tựa hồ phát hiện sự tồn tại của Long Cốt Linh Đằng, sau khi nhìn trái nhìn phải một cái, ba đầu Minh Lang vừađập đập cái mũi, vừa chậm rãi đi về tảng đá lớn kia.
Mọi người sắc mặt quýnh lên, hận không thể lập tức nhảy xuống trời cao vạn trượng, đánh chết ba đầu Minh Langkia.
Mắt thấy ba đầu Minh Lang chạy tới nơi phụ cận cách Long Cốt Linh Đằng ba trượng, đột nhiên, chung quanh có động tĩnh.
"Xoẹt !Xoẹt !Xoẹt !"
Kèm theo ba tiếng nhẹ vang lên, ba cành khô từ trong rừng chợt bắn ra, vừa vặn chia ra cắm ở phía trên ba đầu Minh Lang, óc màu trắng văng khắp nơi, ba đầu lang lúc này bi thảm kêu một tiếng rồi mất mạng.
Nhưng vẫn chưa xong, khi ba đầulang bị mất mạng sắp ngã xuống đất thì đột nhiên, trong đầm nước nổ "Rầm" một tiếng, mặt nước yên lặng chợt bùng lên cơn sóng gió động trời.
Sau đó, một Đại Mãng màu xanh biếc to cỡ thùng nước đột nhiên nhảy lên, trong nháy mắt liền đem thi thể củaba đầu Minh Lang còn chưa ngã xuống đất nuốt vào bên trong cái miệng rộng màu đỏ như máu, sau đó "phốc thông" một tiếng chìm vào bên trong đầm sâu, trong chớp mắt liền biến mất không thấy.
Dần dần, đầm nước lại lần nữa khôi phục yên tĩnh, giống chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.
-Ti …
Thật lâu sau, trong tàu cao tốc viễn không liên tục vang lên thanh âm hít khí, trong lòng tất cả mọi người vẫn còn sợ hãi.
-Người trong rừng kia thế nhưng có thể lấy cành khô đánh nát sọ não cứng rắn của Minh Lang nhất giai, sợ rằng ít nhất cũng phải có tu vi Chân Khí Cảnh Sơ Kỳ!
-Không sai! Thậm chí … có thể là cao thủ Chân Khí Cảnh Trung Kỳ trở lên!"
-Còn có đầu Trường Giác Đại Mãng màu xanh biếckia, đây chính là một đầu Độc GiaoNhị Giai Hậu Kỳ Đỉnh Phong a! Hô, ta đã nói rồi, trên thế giới này cũng không có bữa trưa miễn phí!
. . .
Trong lúc nhất thời, mọi người nghị luận rối rít, trong giọng nói khó nén khỏi khiếp sợ.
Phong Liệt khẽ cau mày, lặng lẽ quét một vòng mọi người bên trong tàu cao tốc, âm thầm nhận định một chút toàn thân thực lực của mọi người.
Lúc này, bên trong tàu cao tốc có Long Khuynh Vân, Nhạc Đông Thần, Tề Xương Vũ, Long Vũ, Sở Tiểu Điệp tam nữ, còn có hai gã thị vệ Chân Khí Cảnh Tam Trọng Thiên của Tề Xương Vũ, thêm cả Phong Liệt tổng cộng mười người.
Những người này cộng dồn lại ở trong đại hạp cốc này coi như là một bộ phận thực lực không kém, mặc dù tình huống phía dưới không rõ, nhưng cũng không trực tiếp khiến cho mọi người lui bước.
Quả nhiên, đám người Nhạc Đông Thần, Long Khuynh Vân mặc dù sắc mặt cũng vô cùng ngưng trọng, nhưng lại không có một chút ý định lui bước nào, cũng cúi đầu rơi vào trầm tư.
Phong Liệt trong lòng âm thầm cười lạnh, hắn cũng không sao cả, cho dù tất cả mọi người đều lui thì hắn cũng sẽ không lui.
Có câu là cầu phú quý trong nguy hiểm, trên cái thế giới này ngày ngày có người chết oan chết uổng, nhưng ngày ngày đều có người mạo hiểm.
Sự thật chứng minh, những cường giả đăng cao tuyệt đỉnh kia, đều từ trong núi đao biển lửa hay gió tanh mưa máu mà thoát ra ngoài, mà những Long Vũ Giả kia vọng đồ cầu ổn, có lẽ cả đời cũng khó mà hiểu rõ được chân lý của Long Vũ Chi Đồ, cũng chỉ có thể giãy dụa cầu sinh cả đời trong khe hẹp ở tầng dưới chót.
Chỉ chốc lát sau, mọi người hết sức ăn ý liếc nhau một cái, đều thấy được ý điên cuồng trong mắt đối phương, là vì Long Cốt Linh Đằng, liều một lần cũng đáng.
Huống chi, cũng không hoàn toàn là liều mạng, có lẽ còn có thể làm ngư ông đắc lợi.
Dĩ nhiên, ở đây cũng không phải là tất cả mọi người đều muốn mạo hiểm, Sở Tiểu Điệp chỉ muốn mọi người hỗ trợ cứu Diệp Thiên Tử ra, mà hai thiếu nữ trong Ám Vũ Viện kia lại muốn thối lui khỏi đây, rời xa vòng xoáy này. Bất quá, tam nữ đều biết chính mình không có bao nhiêu quyền nói chuyện, nên biết điều ngậm miệng lại.
Sau khi trầm ngâm trong chốc lát, Long Khuynh Vân thâm trầm nói:
- Chúng ta có lẽ đã bị người nhà phát hiện, trước tiên rời khỏi nơi này đã. Sau đó tìm một chỗ kín đáo hạ xuống!
-Ừm! Nhạc Thành, đi tới phía khác của núi hạ xuống!
Nhạc Đông Thần phân phó một tiếng với vị thuộc hạđang điều khiển tàu cao tốc.
-Dạ! Công tử!
Mọi người sau khi thương nghị một chút, tàu cao tốc chậm rãi bay đi về phía xa, chỉ chốc lát sau, đã bay tới phía khác của núi nhỏ, mới cấp tốc hạ xuống trên một mảnh đất trống trong rừng, đám người Phong Liệt nối đuôi nhau đi ra.
Phong Liệt lãnh đạm nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút, phát hiện rừng rậm phía xa kia thỉnh thoảng lóe ra một tia u mang nhọn nhọn hung lệ, hiển nhiên có rất nhiều thú dữ thường lui tới, thoạt nhìn nơi này thật sự không phải là một địa phươngcó thể sống yên ổn.
Mà lúc này, Sở Tiểu Điệp tam nữ vừa ra ngoài đã bị từng âm thanh tiếng thú dữ rống to trong rừng truyền đến khiến cho sợ tới phát run, thấy vậy Phong Liệt âm thầm cau mày không dứt.
-Chúng ta người nào đi trước tới phụ cận của đầm nước xem xéttình huống ở đó một chút?
Long Khuynh Vân quét mắt liếc mọi người một cái, chậm rãi nói.
Mọi người ở đây, cũng chỉ có lời nói Long Khuynh Vân mơ hồ có thể khiến mọi người nghe theo, Phong Liệt mặc dù chiến lực mạnh nhất, nhưng bàn về tư cách vẫn xa xa không bằng Long Khuynh Vân được.
Nhạc Đông Thần suy nghĩ một chút liền nói:
-Để cho Nhạc Thành đi đi, hắn tương đối có kinh nghiệm.
-Hay là để ta đi a.
Phong Liệt đi ra, lạnh nhạt nói:
-Ở trong rừng cây, ta tương đối am hiểu a.
Thật ra thì nguyên nhân trọng yếu nhất là, hắn đối với hai gã thị vệ Chân Khí Cảnh Tam Trọng Thiên của Nhạc Đông Thần cũng không hề coi trọng, không thể nào tín nhiệm, vẫn là tự mình ra tay sẽyên tâm hơn.
-Ngươi …
Bị Phong Liệt cướp lời, Nhạc Đông Thần không khỏi cảm thấy mất thể diện, trong lòng tức giận không thôi.
-Tốt lắm! Có gì tốt mà phải tranh giành chứ?
Long Khuynh Vân không vui khẽ hừ một tiếng, nhưng ngay sau đó hắn liếc xéo Phong Liệt, lười biếng nói:
-Đã như vậy, vậy thì ngươi đi đi! Mặc dù Bổn công tử đối với ngươi rất không thoải mái, nhưng cũng không muốn ngươi cứ như vậy vừa đi liền không trở về, cẩn thận chút!
- Hừ hừ, không cần quan tâm, mạng của ta rất lớn a.
Phong Liệt cười lạnh một tiếng, nhưng ngay sau đó thân hình thoáng một cái, lướt vào rừng rậm, biến mất không thấy.
Đợi đến khi Phong Liệt đi xa, sắc mặt của Nhạc Đông Thần chợt giận dữ, nói với Long Khuynh Vân:
-Long sư huynh, Phong Liệt này thật sự không biết điều, nếu không thì chúng ta …
Long Khuynh Vân nhàn nhạt nhìn hắn một cái, hài hước nói:
-Nhạc Đông Thần, nói thật, ngươi cảm thấy hiện tại chúng ta một nhóm người này cộng dồn lại có thể đánh thắng được Phong Liệt hay không?
-Ách, điều này …
Nhạc Đông Thần sắc mặt chợt ngốc trệ, á khẩu không trả lời được.
Xa xa phía thác nước, âm thanh "ào ào" của nước khi rơi xuống vang lên không dứt bên tai, nhưng phụ cận đầm nước lại yên lặng tới mức đáng sợ, trong thiên địa tràn ngập một cỗ áp lực, không khí tựa hồ cũng có phần ngưng trệ.
Một luồng hắc vụkéo dài, vô thanh vô tức chậm rãi xuyên qua bên trong khoảng cách giữa các khóm lá dày đặc, dần dần đi tới phụ cận đầm nước.
Cuối cùng, hắc vụ kia ngừng lại trên đỉnh một cây đại thụ cách tảng đá lớn có Long Cốt Linh Đằng bao bọc hơn trăm trượng.
Màn sương mù này đương nhiên là do Hắc Ám Chi Thân của Phong Liệt biến thành.
Lúc trước Phong Liệt đã bước đầu đoán được, phụ cận đầm nước này có cao thủ Cương Khí Cảnhtrấn giữhay không, nếu không cũng sẽ không để Độc Giao Nhị giai đỉnh phong tồn tại, mà phạm vi dò xét tinh thần lực của cao thủ Chân Khí Cảnh chỉ trong phạm vi mười trượng quanh thân mà thôi, chỉ cần mình không đụng vào lưỡi đao phía trên, sẽ không bị người ta phát hiện. Lúc này, hắn mới dám trực tiếp hạ xuống phụ cận có Long Cốt Linh Đằng.
Phong Liệt ở trên đỉnh đại thụ, nhất thời, toàn cảnh của phụ cận rừng rậm thu hết vào mắt.
Chỉ thấy dưới một cây đại thụ bên kia đầm nước, một gã trung niên nam tử mặc áo đen, sắc mặt lạnh lùng đang nhắm mắt khoanh chân mà ngồi, chín hư ảnh Ma Long cao hơn ba trượng nổi lơ lửng phía sau hắn, bộ áo đen khẽ lay động, từng sợi Thiên Địa Nguyên Lực chung quanh bằng mắt thường có thể thấy được chậm rãi hòa hợp vào thân thể hắn.
Tên nam tử này đang đối mặt với Long Cốt Linh Đằng ngoài trăm trượng, hai mắt thỉnh thoảng mở ra, con ngươi tinh mang bắn ra bốn phía tản ra hàn mang làm lòng người kinh sợ.
-Chân Khí Cảnh Cửu Trọng Thiên?
Phong Liệt trong lòng nhẹ nhàng chấn động, trung niên nam tử này rõ ràng là một gãcao thủ Chân Khí Cảnh Cửu Trọng Thiên!
Không nghi ngờ chút nào, người lúc trước bắn ra cành khô đánh nát sọ não của ba đầu Minh Lang hẳn là người này không thể nghi ngờ.
Phong Liệt tự nghĩ lấy uy lực Hắc Ám Chi Thân của mình lúc này, phối hợp với các loại thủ đoạn, thật sự cũng không sợ cường giả Chân Khí Cảnh Cửu Trọng Thiên, nhưng muốn nói ai thắng ai bại, còn chưa thể nói rõ được.
-Ân. Tại sao hắn không lấy Long Cốt Linh Đằng đi?
Đột nhiên, Phong Liệt trong lòng dâng lên một tia ngờ vực.
Theo lý thuyết, người này mặc dù không giết chết được đầu Độc Giao kia, nhưng cũng không nên dây dưa ở chỗ này như vậy a?
Dưới trăm điều nghi vấn vẫn không có được lời giải, ánh mắt Phong Liệt lần nữa nhìn về gốc cây Long Cốt Linh Đằng trên tảng đá lớn ở cạnh đầm nước kia.
Quan sát gốc cây Linh Đằng này ở khoảng cách gần như vậy càng có thể cảm giác được sự thần kỳ nơi đó, một cây mâykia, từng mảnh từng mảnh lá cây giống như đều do một màu vàng thẫm tạo ra, tản ra kim mang nhàn nhạt.
Mỗi khi gió núi nhẹ nhàng lướt qua Linh Đằng, đều sẽ vang lên một trận "Leng keng" giòn vang rất nhỏ, phảng phất giống như những tấm kim loại va chạm vào nhau, rất là kỳ diệu.
Ở trên Long Huyết Đại Lục, phàm là linh hoa linh thảo trong tên có chứa chữ "linh", đều sẽ có được một chút công hiệu kỳ diệu, Long Cốt Linh Đằng này có thể cường hóa kinh mạch mấu chốt nhất trong cơ thể của Long Vũ Giả, tự nhiên lại càng không giống bình thường.
Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vnPhong Liệt cẩn thận quan sát một lượt, trong lòng không khỏi cực kỳ kích động, thoáng chốc, hắn đối với gốc cây Linh Đằng này nổi lên tâm tư nhất định phải có được.
Chỉ chốc lát sau, đột nhiên, ánh mắt Phong Liệt ngưng tụ, chỉ thấy Long Cốt Linh Đằng ở đây một cây mây có mũi nhọn thô to nhất, có một cái tiểu cầu hình bầu dục màu vàng nhạt, ước chừng to bằng quả trứng gà, đang ẩn trong đống lá lộn xộn, rất tầm thường.
Nếu không phải vấn đề vị trí góc độ của Phong Liệt, đoán chừng cũng rất khó khăn để phát hiện.