Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 97: Man Chú








Trần Quang Đình có chút cảm kích nhìn Trương công công, tùy tiện nói:

- Thần nghe nói, lần này chúc thọ, là Vương gia chủ động xin Bệ hạ?

- Đúng vậy.

- Thần không rõ, Vương gia trước giờ ghét tục vụ, sao…

- Bởi ta muốn tới xem vị quận chúa tỷ tỷ này của Trấn Bắc phủ.

- Vương gia, ngài đúng…

- Trần sư phụ, ngài cả nghĩ quá rồi, vị quận chúa tỷ tỷ này, không phải ta có thể hưởng dụng được, đây là người mà phụ hoàng chuẩn bị cho nhị ca, cũng là ứng viên Thái tử phi tương lai.

Trương công công nghe bí mật Hoàng thất, có chút tặc lưỡi:

- Nhị điện hạ tính cách nhu hòa, còn vị quận chúa này, không phải người có tính tình tốt.

Lời này của Trương công công còn có chỗ trống chưa nói, nhưng đám người đều hiểu rõ.

Thân nữ nhi, lại có thể chống được cả một cái Hầu phủ, lại biết giết gà dọa khỉ, vừa xuất thủ đã diệt tộc người ta, gà chó không tha.


Loại nữ nhân này, cũng được chọn làm Thái tử phi?

Từ cổ chí kim, những người trên vị trí hậu cung chi chủ quyền khuynh triều chính, chí ít lúc mới vào cung, đều là thiếu nữ ngây thơ rực rỡ.

Cần qua thời gian tôi luyện chốn thâm cung, từng bước trưởng thành, mới có thể để phượng uy lâm triều.

Nhưng vị quận chúa này, trước khi nhập cung, đã có đủ tiềm chất!

- Chính vì tính cách nhị ca nhu nhược, làm người quá công chính khiêm tốn, cho nên phụ hoàng mới cảm thấy, cần có một vị Thái tử phi như thế tới phụ tá nhị ca. Nữ nhân này, có thủ đoạn, có tâm kế, lại đủ tàn nhẫn, ngoài triều lại có đệ nhất trọng trấn làm ngoại thích, chà chà, chờ nhị ca kế vị, ai dám bắt nạt tới đầu hai người bọ họ?

Đây vốn là lời đại bất kính, nhưng Trương công công cùng Trần Quang Đình chỉ liếc mắt nhìn nhau, coi như không nghe thấy.

- Lần này ta tới đây, không chỉ mang theo lễ vật mừng thọ lão phu nhân, mà còn mang theo lễ vật tự chuẩn bị, tới lấy lòng vị tẩu tử tương lai này. Mọi việc đều phải đi tiềm trạm trước, nói không chừng, một ngày nào đó, thân thể nhị ca có vấn đề, sớm… ừm, các ngươi hiểu. Sau đó tẩu tử này của ta muốn diệt tư thần, lúc lấy tôn thất ra khai đao, có thể nhớ tới chút tình nghĩa hôm nay, thả cho ta một con đường sống.

- Điện hạ, người ngoài đều nói điện hạ hoang đường bất kham, nhưng thần lại thấy điện hạ có nhãn tuệ thông lược không ai bằng, cho nên thần thực sự không hiểu, vì sao điện hạ không…

- Trần sư phụ, lời như vậy, sau này không cần nói nữa.

Lục Vương gia lắc đầu một cái, nói tiếp:

- Sau một đời hùng chủ, thường sẽ chọn một người có chí thủ hộ làm kế nhiệm, nhị ca, là ứng viên mà phụ hoàng vừa ý nhất. Nói thế nào a, tính của nhị ca, phù hợp để thu thập cục diện hỗn loạn sau khi phụ hoàng “Hùng tài đại lược”, mà ta, sẽ không theo đường đàng hoàng chỉ biết ngồi không trên ghế, không làm gì cả. Ngươi có tin không, phàm là ta có một chút suy nghĩ tranh bị, ngày mai, Mật Điệp tư liền có thể đào được long bào tử trong Vương phủ của ta.

- Ý điện hạ là, Bệ hạ còn muốn động binh? Hướng nam, hay hướng bắc?

- Trần sư phụ, ta hơi mệt rồi.

Trần Quang Đình lập tức quỳ xuống.

- Thần nói lỡ, mong điện hạ…

- Trần Quang Đình, mau đứng lên!!!

Trương công công kích động hô.

- Không, điện hạ không tha thứ cho thần, thần sẽ không đứng lên, điện hạ…

- Trần Quang Đình, Man tặc kia, đánh tới chỗ chúng ta rồi!!!!

Trần Quang Đình lập tức dứng dậy, chạy băng băng.



- Được, ta dọn dẹp một chút, ai nên vào chỗ đấy.

Trịnh Phàm nhảy xuống khỏi đỉnh lều, Tứ Nương cùng Đinh Hào theo sát phía sau.

- Chủ nhân, chúng ta?


Đinh Hào có chút không hiểu.

- Đi cứu giá.

- Cứu giá?

Trịnh Phàm gật gù, chỉ chỉ nơi đóng quân trước mắt:

- Thấy cờ xí Hắc Long kia không?

- Có, là Hoàng tử Yến quốc tới chúc thọ.

- Ừm.

Đinh Hào tuy còn chút hồ đồ, nhưng vẫn nắm thương chuẩn bị theo Trịnh Phàm.

- Ách… A Hào, ngươi không cần đi.

- Chủ thượng không tin thuộc hạ?

- Không phải, hắn không biết ngươi.

- Hả?

Trịnh Phàm đưa tay vỗ vỗ vai Đinh Hào:

- Nếu ngươi không muốn được đóng hộp khiêng về, vậy không nên đi theo chúng ta.

- A, vâng…

Tuy Đinh Hào không hiểu gì, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ.

Thanh âm Trịnh Phàm cùng Tứ Nương truyền tới:

- Tứ Nương, chút nữa ta nên hô, Đại Yến Trấn Bắc quân Hộ thương giáo úy Hổ Đầu thành Trịnh Phàm ở đây, Man tặc chớ có càn rỡ hay là…

- Chủ thượng, ta thấy hơi dài, có thể sẽ không kịp.

- Vậy thì nói Trịnh Phàm ở đây, chớ có càn rỡ? Nhưng ta cảm thấy có chút hơi ngáo.

- Hay là, để chủ thượng để nô gia hô giúp?

- Ngươi hô thế nào?

- Nô gia biến âm: A, vị cường giả này là ai? A, đây không phải là Đại Yến Trấn Bắc quân hộ thương giáo úy Hổ Đầu thành Trịnh Phàm sao!

Trịnh Phàm: “…”




Một vòng lại một vòng.

Một sóng lại một sóng.

Thiết kỵ Trấn Bắc quân hung hãn không sợ chết, bọn hắn như hóa thân thành linh kiện trong một cỗ máy, chỉ cần thượng quan hạ lệnh một tiếng, liền không có chút tình cảm.

Rốt cục, vòng trận tiếp theo. Sa Thác Khuyết Thạch không thể phá tan quân trận, lại bị một vòng xung phong đẩy lùi.

Đây cũng là dấu hiệu chứng minh khí huyết của hắn đã dần khô cạn!

Tên giáo úy chỉ huy trận bắt đầu hạ lệnh bày trận, tiếp đó, ba cái phương trận đồng thời xung phong, tuyệt không cho Sa Thác Khuyết Thạch cơ hội thở dốc.

Nhưng, ngay khi quân trận biến hóa, Sa Thác Khuyết Thạch bỗng nhảy lên, huyết khí quanh thân phát ra huyết quang chói mắt, nhún một cái, nhảy khỏi vòng vây của thiết kỵ.

- Sao, sợ chết rồi?

Một tiếng quát khẽ truyền tới, tiếp đó, một tên trung niên đại tướng mặc hắc giáp, cầm thiết chùy bay lên.

Hiển nhiên, người này là cường giả của Trấn Bắc phủ, lúc trước vẫn ẩn mình không ra, giờ nam tử lôi thôi có ý phá vây, cho nên lập tức xuất hiện chặn giết!

Trấn Bắc hầu phủ, không phải chỗ muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.

Một người khí huyết chính thịnh, một người khí huyết đang suy.

Nhưng Sa Thác Khuyết Thạch không chút sợ hãi, hắn vốn đã coi bản thân là kẻ đã chết rồi.

Lúc xung trận, hắn đã giết mấy trăm tên Trấn Bắc kỵ, người bị thường càng vô số, cũng đã đủ rồi.

“Oanh!”

Đại chùy đập tới nắm tay.

- Man chú, Tử tuyền!