Johnny ngây người, Google? Trong giới
thời trang New York anh cũng coi như có uy tín nhất định, có thể nói bất kỳ người phụ nữ nào cũng đều nghe qua danh tiếng của anh, chưa từng
nghĩ có người biết tới anh qua những thông tin trên Google?!
Kiệt Lộ nhịn không được bật cười, Kỳ Kỳ trả lời rất thú vị, mà vẻ mặt Johnny lại rất khôi hài.
Kỳ Kỳ không rõ mình nói điều gì đáng để
người ta chê cười, cô chính là trả lời đúng sự thực thôi, mà người cô
vẫn bị Kiệt Lộ ôm chặt, vừa rồi cô định tránh ra, lại bị anh kéo trở về, bây giờ cô lại tránh ra lần nữa.
“Đi, anh đưa em đi tham quan.” Cánh tay thuận tiện lại đặt trên thắt lưng ôm cô bước đi.
“Kiệt Lộ, có mấy người muốn gặp cậu.”
“Để lát nữa cũng được, tớ đưa Gigi đi tham quan nơi này đã.”
“Cậu có thể chờ, nhưng những người đó không cần thiết phải chờ cậu, tốt nhất là bây giờ đi luôn.” Johnny nhắc nhở anh rõ ràng.
Kiệt Lộ cũng không lưu tâm. “Không nghiêm trọng đến vậy chứ?”
“Những người đó rất có ích cho sự nghiệp của cậu, cơ hội này không đến lần thứ hai đâu.” Johnny kiên định nói.
Tuy rằng bọn họ nói chuyện với nhau bằng
tiếng Anh rất nhanh, nhưng Kỳ Kỳ đại khái hiểu được nội dung câu chuyện, cũng biết Johnny ngại cô ở đây, nên không tiện nói thẳng.
“Nếu anh có việc quan trọng, anh đi làm việc của mình đi, em ở đây chờ anh.” Cô mở miệng nói.
“Không có việc gì quan trọng cả, chỉ là gặp mặt vài người, nói vài lời khách sáo mà thôi.”
“Nhưng lần gặp mặt này sẽ ảnh hưởng rất lớn tới tiền đồ của cậu.” Johnny không khách khí bổ xung thêm một câu.
Kiệt Lộ chính là người rất thoải mái, cực kỳ không thích giao tiếp xã giao, tuy là một nhà thiết kế tài hoa,
nhưng tính tình lại biến đổi khôn lường như nghệ sĩ.
Vừa nghe đến việc gặp gỡ này giúp ích cho tương lai của anh, Kỳ Kỳ lập tức nói: “Một khi đã như vậy, chắc hẳn là
anh nên đi gặp họ.”
Kiệt Lộ sửng sốt, nhìn Kỳ Kỳ. “Nhưng anh…”
Đôi mắt Johnny sáng lên, vội nói: “Trong
những người tham gia party hôm nay, không ít người nổi tiếng đều có mặt, chỉ cần trong đó có người coi trọng thiết kế của Kiệt Lộ, nhất định sẽ
có người chịu tài trợ cho cậu.”
“A? vậy là rất quan trọng nha.”
“Đúng vậy, vô cùng quan trọng, chỉ tiếc tính cách người này rất quái dị, không biết có nắm được cơ hội này không.”
Nét mặt Kiệt Lộ thay đổi, liếc ánh mắt sắc bén sang Johnny. “Người nào tính cách quái dị?”
“Cậu đó.”
“Tớ chỉ là không thích đi vuốt đuôi ngựa người khác, nhất là những người không hiểu gì mà cứ thích khoác lác ba hoa.”
“Cậu đúng là không chịu nghe tớ chút nào.”
“Có chứ, tuy nhiên nghe lời cậu hay không cũng không liên can tới chuyện này.”
Thấy giữa hai người, mùi thuốc súng càng lúc càng đặc, âm thanh dịu dàng vang lên lập tức xoa dịu cơn giận của bọn họ.
“Anh coi như làm quen với bạn mới thôi.”
Kiệt Lộ ngây người, nhìn lại Kỳ Kỳ, mà cô đang nhìn anh bằng ánh mắt mong đợi.
“Vậy…”
“Em biết giao thiệp nhiều cũng mệt chết
đi, tuy nhiên đôi khi nghe người ta không hiểu chỗ nào, cũng là một cách để tham khảo, hơn nữa anh không nói chuyện thử, làm sao mà biết ai
biết, ai không biết đây?” Khi cô nói những lời này là thực sự chân
thành, mà giọng nói dịu dàng cùng thái độ trầm ổn của cô, làm cho cơn
giận của hai người lắng xuống.
Kiệt Lộ không nói gì, đối với đề nghị của Kỳ Kỳ, phản ứng của anh cư nhiên khác với Johnny, vừa nói một câu trả
liền ba câu, hết thảy những việc này đều lọt vào trong mắt Johnny, hắn
lập tức hiểu được người con gái phương Đông tên Kỳ Kỳ này dường như có
sức ảnh hưởng rất lớn tới Kiệt Lộ, bởi vì thái độ Kiệt Lộ đối với cô rất khác biệt.
“Cậu xem xem, ngay cả Gigi cũng cho rằng
như vậy.” Johnny lập tức lợi dụng điểm này, kéo Kỳ Kỳ về cùng một chiến
tuyến mà thuyết phục Kiệt Lộ.
Kiệt Lộ sau khi do dự, tuy anh thực sự không muốn, nhưng Kỳ Kỳ đã nói như vậy, anh liền đồng ý.
“Được rồi, anh ra đó một lát vậy.”
Johnny cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. “Thật tốt quá, đi thôi.”
“Đợi chút, Kỳ Kỳ đi cùng anh nhé.”
“Hả? Em sao?”
“Em là bạn gái anh đêm nay, đương nhiên là phải đi cùng nhau.” Kiệt Lộ đưa tay ra, mời cô đi cùng.
Kỳ Kỳ nhìn về phía Johnny. “Như vậy liệu có tiện không?”
Chỉ cần Kiệt Lộ chịu đi chào hỏi người
ta, Johnny không có ý kiến gì, tuy rằng bộ dạng người con gái Á Đông mà
Kiệt Lộ yêu mến làm anh rất thất vọng, nhưng hiện tại anh chỉ mong Kiệt
Lộ hợp tác, bất kể điều gì anh cũng có thể đáp ứng.
“Đương nhiên là được, Kiệt Lộ nói rồi, em là anh bạn gái, đàn ông tất nhiên không thể thiếu vắng bạn gái bên
cạnh, vậy sẽ rất thất lễ.”
A, thì ra là vậy, chỉ cần có lợi cho Kiệt Lộ, cô sẵn sàng giúp anh.
Vì vậy Kỳ Kỳ đưa tay, đặt trên cánh tay
Kiệt Lộ, cảm giác có chút thẹn thùng, cũng rất khác lạ, cô theo Kiệt Lộ
bọn họ xuyên qua đám đông, đồng thời tò mò quan sát khắp nơi.
Đến khi Johnny giới thiệu Kỳ Kỳ là bạn
gái của Kiệt Lộ với Cathy, cô hiếu kỳ quan sát Kỳ Kỳ, cô vốn tưởng bạn
gái của Kiệt Lộ bạn gái tất nhiên sẽ không thua kém Natalie, ai ngờ lại
là một cô gái Á Đông nhỏ bé.
“Oa – cô thật là đẹp!” Kỳ Kỳ nhịn không
được kinh ngạc thán phục, tự nhiên buột miệng thốt lên, đôi mắt chăm chú nhìn thẳng Cathy.
Mái tóc của cô vàng óng như tơ, màu da
trắng mịn như bột mạch nha, dáng người lại quyến rũ gợi cảm; là một sự
kết hợp hoàn hảo, eo ra eo mà ngực ra ngực, quả thực xinh đẹp bức người.
Những lời ca ngợi đối với Cathy mà nói,
được nghe thường xuyên, mỗi ngày nghe mọi người khen ngợi không biết bao nhiêu lần, nhưng lời khen của Kỳ Kỳ lại làm cô vô cùng thoải mái, bởi
vì phản ứng của cô gái này rất chân thực, khuôn mặt một chút cũng không
có gượng gạo, cho dù là ánh mắt hay nét mặt đều rất tự nhiên, phản ứng
thành thực của cô gái này so với những câu ca ngợi hoa lệ, càng làm cô
cảm thấy vui vẻ.
Cathy bước tới ôm lấy Kỳ Kỳ, vui vẻ nói: “Em thích cô gái này, Kiệt Lộ, anh tìm thấy cô ấy ở đâu vậy?”
Kỳ Kỳ biết người ngoại quốc rất nhiệt
tình, nhưng không nghĩ Cathy lại ôm cổ cô, hại cô trong chốc lát không
biết làm thế nào cho phải?
“A? Mặt cô sao lại hồng như vậy?”
Cả ba người đều nhìn về phía Kỳ Kỳ, vừa
rồi rõ ràng cô còn rất bình thường, bỗng nhiên khuôn mặt lại hồng lên
như bị tăng huyết áp đột ngột.
Kỳ Kỳ nhăn nhăn mũi nói: “Bởi vì em chưa từng được cô gái đẹp như vậy ôm bao giờ.”
Cô thật thà nói, nhưng không hiểu vì sao mình vừa nói xong lại làm bọn họ cười lớn.
“Kiệt Lộ, em gái này rất thú vị nha.”
Kỳ Kỳ đính chính lại: “Em không còn nhỏ nữa, em đã gần hai mươi tuổi rồi.”
“Vậy sao? Hai mươi tuổi, cậu sinh cùng
năm với mình?” Cathy vô cùng kinh ngạc, chiều cao mét tám mươi làm cô
cao hơn Kỳ Kỳ gần một cái đầu, hơn nữa dáng người đầy đặn, cùng vóc dáng nhỏ nhắn của Kỳ Kỳ mà so sánh, xem ra trưởng thành hơn rất nhiều.
Cathy là bảo vật trong mắt nam nhân, toát lên vẻ tự tin và rất nổi bật, thường làm cho người con gái khác cảm
thấy bản thân không bằng, đối mặt với hào quang tỏa ra bốn phía từ
Cathy, Kỳ Kỳ không hề cảm thấy thua kém, thứ nhất cô cũng chỉ định đến
tham quan một lát, thứ hai cô cũng không phải là người đi cùng Cathy.
Một vài người khách bước tới chào hỏi, Johnny vội cùng Cathy đi đáp lễ, bên kia Kiệt Lộ nhíu mày hỏi Kỳ Kỳ:
“Vừa rồi lúc anh ôm em, tại sao em lại không đỏ mặt chút nào?”
Cô dùng vẻ mặt ngạc nhiên nhìn anh trả lời. “Anh cũng không phải mỹ nữ mà.”
Lời này làm anh ngây người, “Em là người đồng tính luyến ái?”
“Không phải.”
Anh nhẹ nhàng thở ra. “Vậy là tốt rồi.”
Hả?
Lời này ngoại trừ vui mừng, dường như bao hàm cả một chút ám muội, mà đến khi cô định hỏi Kiệt Lộ, thì sự chú ý
của Kiệt Lộ vừa vặn bị Johnny kéo đi, muốn anh gặp mặt một người, cô lại phải lẳng lặng đi theo phía sau, trong đầu nghĩ tới lời Kiệt Lộ vừa
nói.
Anh nói “Vậy là tốt rồi” Là có ý gì? Chẳng lẽ anh sợ cô nhỡ ra lại thích nữ nhân, anh sẽ thật hao tâm tổn trí sao?
Cô cúi đầu, ở một bên len lén cười. Đây
không phải chứng tỏ, Kiệt Lộ thích cô, cho nên mới quan tâm đến xu hướng tình cảm của cô sao?
Qua lời mọi người nói chuyện với nhau, Kỳ Kỳ mới biết được, thì ra bộ váy mà Cathy mặc trên người là thiết kế của Kiệt Lộ, trong lòng không khỏi âm thầm thán phục, cũng giống như những
người khác, ánh mắt hiện lên những tia kinh ngạc.
Kiệt Lộ thật sự rất tài hoa.
Cô yên lặng ở bên cạnh nghe bọn họ nói
chuyện với nhau, tuy rằng khả năng nghe hiểu tiếng Anh của cô ở trên lớp cũng đứng nhất nhì, nhưng dù sao cũng chỉ giới hạn trong đối thoại của
cuộc sống thường ngày, đối mặt với tiếng Anh trong lĩnh vực thời trang,
đôi khi cô cũng nghe mà không hiểu bọn họ ở nói cái gì, mà Kiệt Lộ dường như cũng chú ý tới vẻ mặt mơ hồ của cô, cúi đầu khẽ phiên dịch cho cô
nội dung cuộc nói chuyện.
Cô thực sự cảm động trước sự quan tâm của Kiệt Lộ, cũng thầm cảm ơn anh đã mời cô, đưa cô đến tham gia dạ tiệc ở
New York, tuy nhiên thời gian dần trôi qua, cô cảm thấy càng ngày càng
mệt mỏi, tinh thần cũng càng ngày càng không ổn, bởi cô chỉ ngủ ba giờ
đồng hồ, hiện giờ buồn ngủ vô cùng.
A…… Cô nhịn không được len lén ngáp một
cái, cố gắng mở to mắt chịu đựng, nhưng chịu đựng càng lâu lại càng
không ổn, cuối cùng cô thật sự chịu không nổi, vì vậy lặng lẽ kéo kéo
vạt áo Kiệt Lộ, khuôn mặt tuấn lãng quay lại nhìn cô.
“Thực sự xin lỗi, em có việc cần đi trước.” Cô dùng tiếng Trung thấp giọng nói.
“Em phải về sao?”
“Vâng.” Cô gật đầu.
“Như vậy sao được, em vừa mới đến mà.”
“Cám ơn ngươi anh đã mời em, nhưng em
thật sự có việc phải đi rồi.” Nếu không đi, cô sợ chính mình không chịu
nổi mà ngủ gục mất.
Bởi múi giờ khác nhau, làm cho cô rất rất buồn ngủ, nhưng vẫn cố chịu đựng, còn vụng trộm ngáp to một cái, hành
động này thu hút sự chú ý của Kiệt Lộ.
Bàn tay nhẹ nhàng đặt lên cằm cô, hai hang lông mày nhíu lại. “Em ổn chứ, hình như em rất mệt thì phải?”
Cô cười khổ. “Thực ra là, em đang rất buồn ngủ, em sợ nếu không đi, đến lúc đó chịu không nổi, sẽ làm cho anh bị mất mặt.”
Kiệt Lộ nhìn cô một hồi lâu, giống như đang suy nghĩ sâu xa cái gì, sau đó mở miệng nói với cô: “Được rồi, anh đưa em về.”
Cô liền phản đối. “Không cần, em tự về là được rồi.”
“Không được, anh làm sao có thể để em đi
về một mình được? Ban đêm ở New York này, có một số đoạn đường rất nguy
hiểm với con gái đi một mình.”
“Anh không thể đi được, đêm nay chính là
cánh cửa quan trọng trong sự nghiệp của anh, trăm ngàn lần đừng để gián
đoạn kế hoạch của anh. Yên tâm, em là người không dễ đối phó, bằng không anh thử nghĩ lại, em làm sao có thể đến được đây.” Rất đơn giản, xuyên
qua gương là về đến nhà.
“Không được, em đợi chút, anh nói với bọn họ một tiếng.” Ngay khi anh quay đầu định nói với Johnny, cô vội vàng kéo anh lại.
“Thôi, em ở lại cùng anh, anh đừng nói.”
“Em không cần miễn cưỡng, anh sẽ đưa em về ngay lập tức.”
“Em không hề miễn cưỡng, em không đi nữa.”
Anh xem xét kỹ biểu cảm trên gương mặt cô. “Thật chứ?”
“Là thật.” để làm anh yên lòng, cô tặng anh một nụ cười thật tươi.
“Được rồi.”
Cuối cùng cũng làm anh an tâm, nếu Kiệt
Lộ vì cô mà rời đi trước, cô nhất định sẽ rất áy náy, bởi theo lời
Johnny nói, tham dự dạ tiệc đêm nay sẽ giúp ích cho sự nghiệp của Kiệt
Lộ rất nhiều, cô không muốn vì chút chuyện riêng mà ảnh hưởng đến anh.
Tuy vậy, cô cũng có biện pháp riêng, nếu không thể đường đường chính chính mà đi, cô đành lén lút rời đi.
“Ngại quá, em vào phòng vệ sinh một lát.”
Kiệt Lộ gật đầu đồng ý, “Đi nhanh về nhanh.”
Cô rốt cục cũng có thể thuận lợi rời đi,
làm bộ đi về hướng phòng vệ sinh, kỳ thật mục đích của cô là lên gian
phòng ngủ trên lầu hai.
Chưa tới phòng vệ sinh, Kỳ Kỳ liền rẽ
hướng khác, lẫn vào trong đám người, lén lút đi lên lầu, cô nhớ rõ hình
như là gian phòng thứ hai của hành lang.
Đến khi cô định bước tới mở cửa phòng,
còn chưa động đến tay cầm, cánh tay lại đột nhiên bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy, làm cô kinh ngạc quay đầu lại.
Thật không ngờ, người đang bắt lấy tay của cô chính là Kiệt Lộ.
“Em định đi đâu?” Đôi mắt anh nhìn chằm chằm cô, làm cô một phen hốt hoảng.
“Đi vệ sinh.”
“Phòng vệ sinh ở dưới lầu.”
“Em biết, nhưng đang có người dùng, em chờ không nổi, cần dùng gấp.”
Kiệt Lộ nhìn cô, biểu hiện và lời nói của cô làm anh bán tín bán nghi, cô vốn nghĩ Kiệt Lộ đang cùng người khác
nói chuyện, sẽ không chú ý tới cô, không thể tưởng được anh lại luôn
luôn để ý, hơn nữa ánh mắt anh đang nhìn cô chứa đầy nghi ngờ.
“Có vấn đề gì sao?” Cô giả vờ không biết hỏi anh.
“Em sẽ không đột nhiên biến mất đấy chứ?”
A, đoán đúng rồi, người này cũng rất thông minh.
“Đương nhiên là không, em chỉ muốn vào phòng vệ sinh thôi mà.”
Có thật không? Anh vô cùng nghi ngờ.
“Phòng vệ sinh ở cuối hành lang lầu hai.”
“A, thật sao? Sao anh biết hay vậy?”
“Trên đó có ghi.” Anh chỉ chỉ lên bức
tường, trên đó có một bảng hướng dẫn, chỉ lối đi đến phòng vệ sinh, làm
cho cô không còn một cơ hội nào tẩu thoát, đành phải miễn cưỡng đi về
cuối hành lang.
Đến trước cửa phòng vệ sinh, cô quay đầu
nhìn lại Kiệt Lộ, anh vẫn đi theo cô như trước, hơn nữa lại dựa vào bức
tường hành lang chờ cô, bộ dạng như thể không có ý định đi trước.
“Anh không cần chờ em đâu.”
“Không vấn đề gì, anh chờ em.” Anh mỉm
cười, trong mắt ánh lên một tia bướng bỉnh, anh không tin cô đơn giản là đến phòng vệ sinh.
Anh hiểu rõ cô đến và đi không để lại
chút manh mối, nhưng anh vẫn thắc mắc cô đến đây bằng cách nào? Trong
buổi dạ tiệc, những người con gái châu Á cũng không nhiều, mà hầu hết
đều đến cùng bạn trai, một người con gái châu Á tham dự dạ tiệc một mình như cô, bảo vệ cửa hẳn là sẽ có ấn tượng, nhưng người bảo vệ lại nói
không thấy qua, tuy vậy anh lại phát hiện cô đang ăn món điểm tâm ngọt ở dạ tiệc, vì sao cô có thể thần thông quảng đại đến vậy? Anh thật sự tò
mò đến chết, mà mọi sự hiếu kỳ của anh đều hiện rõ trên khuôn mặt, Kỳ Kỳ không phải ngu ngốc, đương nhiên nhìn ra được.
Cô không muốn để cho Hứa Kiệt Lộ biết cô
đến và đi như thế nào, về ma kính thần kỳ, cô sở dĩ không nói ra, là vì
cô cảm thấy không thể tùy tiện tiết lộ cho người khác biết. Tại sao lại
có ý nghĩ như vậy, chính cô cũng không biết phải nói thế nào, chỉ có thể nói đây là một loại trực giác, trực giác nói cho cô biết, không phải
vạn bất đắc dĩ, không thể tiết lộ bí mật về ma kính.
Bắt buộc không còn cách nào khác, cô đành phải vào phòng vệ sinh, nghĩ rằng chắc hẳn trong đó cũng có gương,
không biết chừng có thể xuyên qua được?
Nhưng là, cô ngay cả cơ hội để thử cũng
không có, bởi phòng vệ sinh này rất lớn, thiết kế chia làm hai phần, vừa vào cửa chính là khu đặt gương, có không ít người đang trang điểm lại,
một khu khác mới là nơi đặt các gian phòng vệ sinh.
Cô ảo não đứng ở khu đặt gương, nhìn mấy
người phụ nữ da trắng đang đứng nói chuyện với nhau, bộ dạng có vẻ không định đi ngay, hơn nữa không ngừng có người bước vào, căn bản cô không
có cơ hội thử nghiệm.
Bất đắc dĩ, cô đành phải bỏ ý định về nhà qua phòng vệ sinh, đến khi cô đi ra, quả nhiên Kiệt Lộ vẫn còn chờ bên
ngoài, hơn nữa khóe môi phảng phất nét cười, lấy ánh mắt vui vẻ nhìn cô.
“Xong rồi sao?”
“Vâng.”
Kiệt Lộ đưa cánh tay ra để cô khoác, cô lại chọn lướt qua anh. “Em có thể tự tìm được đường.”
Phải nghĩ biện pháp tách Kiệt Lộ ra mới
được, cô cũng không tin Kiệt Lộ có thể theo cô suốt, đợi đến khi tìm
được cơ hội, cô nhất định phải lén đi vào phòng ngủ.
Khuôn mặt tuấn tú tiến đến bên cô. “Em trông rất mệt mỏi rồi, đê anh đưa em về nghỉ ngơi, đừng khách sáo.”
“Em không mệt.”
“Thật không? Đừng cố chịu đựng, em nhìn qua rất giống như đang buồn ngủ.”
Cô chỉ buồn ngủ thôi, bộ não của cô nhanh chóng không thể tập trung như trước, mí mắt nặng trĩu đòi mạng, cô thật sự rất rất muốn ngủ nha!
Không được, cô thật sự cần nghỉ ngơi một
chút, vì thế cô đi đến khu đặt sô pha, vừa vặn có cái không ai ngồi, cô
liền ngồi xuống.
“Em có khỏe không?”
“Anh làm việc của anh đi, em ngồi đây nghỉ một lát.”
“Anh ở cùng em.” Nói xong anh cũng thoải mái ngồi xuống, vẻ mặt cười cười nhìn cô, làm cô nhíu mày.
“Anh không có việc cần làm sao? Đừng quên anh phải gặp rất nhiều người.”
“Những ai cần gặp anh cũng đã gặp qua, bây giờ anh muốn ở bên em.”
Ở bên em? Là giám sát thì đúng hơn?
Ghét thật, anh vẫn kiên quyết đi theo, bảo cô làm sao đi được?
Buồn ngủ quá đi mất, mi mắt nặng trĩu,
hơn nữa trước đấy cô uống không ít rượu cocktail, làm cho cô chống chịu
không nổi, hơn nữa ghế sô pha thật êm ái nha, ngồi xuống thì mới biết,
chỉ muốn nằm ngay xuống đi tìm Chu Công.
Có bồi bàn đi qua, anh đưa tay cầm lấy một ly cocktail.
“Em có muốn một ly không—” Lời nói dừng
lại, anh kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ bé bên cạnh, đôi mắt của cô đã nhắm
lại, hơn nữa lại ngồi ngủ như vậy, thân mình ngả ngả nghiêng nghiêng,
nhìn thấy người cô sắp đổ về trước, may mắn anh nhanh tay, kịp thời ôm
lấy bả vai, kéo thân hình ngả nghiêng sắp đổ của cô vào lòng mình.
“Kỳ Kỳ?”
Cô mở choàng mắt, nhìn anh.
“Cái gì?”
“Em vừa rồi đang ngủ sao.”
“Đâu có.”
Cô cố gắng mở to hai mắt, bộ dạng cố sống cố chết chống đỡ của cô, ngay cả anh nhìn cô cũng thấy khó chịu, bất
quá nếu không tính điểm đó, đôi mắt mở to lại hiện lên một lớp sương mù, bộ dạng mê man ngả nghiêng sắp đổ, làm anh cảm thấy buồn cười.
Thật không hiểu được cô sao có thể ngủ
như vậy, bây giờ còn chưa đến chín giờ tối, cô đã lao đao như vậy, nếu ở đây thêm chút nữa, cô chắc chắn chịu không nổi.
“Đi thôi, anh đưa em về.”
Anh tự ý quyết định đưa cô về, ôm lấy vai cô đi về phía cửa ra vào, vẫy một chiếc taxi, nhẹ nhàng đưa cô vào, rồi ngồi vào cạnh cô.
“Xin hỏi anh muốn đi đâu?” Người tài xế hỏi.
Kiệt Lộ đang định hỏi nhà cô ở nơi nào,
vừa quay sang bên cạnh đã thấy cô đã ngủ say, anh định đánh thức cô dậy, nhưng lời nói chưa ra khỏi miệng, anh đã đánh mất ý niệm trong đầu,
khóe môi nhếch lên nụ cười, quay đầu lại nói địa chỉ với người tài xế.
Kỳ Kỳ đã sớm đi gặp Chu Công, say giấc trong vòng tay anh.
******
Cô ngủ ngon lành, rất quen thuộc, nằm
trên giường êm ái như vậy thật dễ chịu, một chút cũng không nghĩ tới đây có phải giường mình hay không.
Kỳ lạ thật, giường của mình từ lúc nào trở nên thoải mái đến vậy?
Cô mở dần đôi mắt còn lim dim buồn ngủ,
hình ảnh mờ mờ dần chuyển thành rõ ràng, căn phòng này rất quen thuộc,
nhưng là, nơi này không phải gian phòng của cô.
Kỳ Kỳ định ngồi dậy, lại phát hiện một
cái cánh tay gác ngang qua người cô, không khỏi ngẩn ra, cô trợn tròn
mắt, nhìn Kiệt Lộ đang ngủ bên cạnh.
Trái tim cô nhảy lên một cái, ngơ ngác
nhìn khuôn mặt anh đang ngủ say, trên người anh còn mặc lễ phục tối hôm
qua đi tham dự dạ hội, mà bộ váy trên người cô cũng không thay ra, chứng tỏ bọn họ chỉ đơn giản là ngủ trên giường, cũng không hề làm chuyện gì.
Cô sợ phá vỡ giấc ngủ của anh, nên cô
không động đậy thêm, mà nhẹ nhàng nằm xuống như cũ, lẳng lặng nhìn ngắm
khuôn mặt đang ngủ say của anh.
Cô cảm thấy trong những người từng gặp,
Kiệt Lộ là người ưu tú nhất, hàng lông mi thật dài, sống mũi cao thẳng,
lông mày sậm màu, khuôn mặt góc cạnh, chỉ khi anh ngủ say, cô mới không
ngại ngùng quan sát anh.
Anh tốt hơn rất nhiều so với thời gian
trước kia, ít nhất không còn tiều tụy, bởi được cô chăm sóc, mặt anh đã
tròn hơn một chút, nghĩ đến đây, khóe môi cô không khỏi lộ ra một nụ
cười đắc ý.
Đây là điều đương nhiên, cô giỏi nhất là
chăm sóc người khác, một khi đã được cô chiếu cố qua, đều được chăm sóc
không công mà mập mạp, sạch sẽ lên hẳn.
Mà khi cô đang vui vẻ đắc ý, đôi mắt vốn dĩ đang nhắm đột nhiên mở to, con ngươi đen sáng lên bao trùm lấy cô.
Đôi môi tươi cười trở nên cứng đơ, vốn
không nghĩ đến anh đột nhiên tỉnh, hại cô không kịp tránh đi, cảm thấy
nóng hết mặt, đành ngại ngùng chào hỏi.
“Anh tỉnh rồi?”
Kiệt Lộ cười với cô. “Thật ra lúc em vừa động đậy, anh đã tỉnh rồi.”
Cô đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó bỗng
nhiên hiểu ra, không phải ý nói anh biết cô nhìn lén anh đó chứ? Trong
lòng thầm than một tiếng, cô ngồi dậy tránh ánh mắt anh, đột nhiên nhớ
ra đây lần đầu tiên hai người bọn họ ở chung với nhau, tim chợt đập kịch liệt.
Cô quay đầu nhìn anh, phát hiện ra anh
cũng đang ngồi, còn lộ ra nụ cười mê hoặc người khác, đôi tuấn mâu sâu
thẳm nhìn cô, dường như phát ra những tia điện.
Cô tự nhủ bản thân trăm ngàn lần phải
bình tĩnh, đừng có thất thần như vậy, ho khan mấy cái, định nói vài câu
phá vỡ không khí trầm mặc đầy ám muội này.
“Tối hôm qua là anh ôm em lên giường sao?” Bởi cô chỉ nhớ bản thân bước lên xe, sau đó cái gì cũng không có chút ấn tượng.
“Em ngủ thật sự rất say, anh bế em từ khi rời xe đến lúc đặt xuống giường, em cũng chưa tỉnh lại lần nào.”
Cô cúi đầu, hai tay nắm chặt lấy chăn, sau đó ngượng ngùng nói: “Cám ơn anh, em… em muốn về nhà.”
Đến khi cô định bước xuống giường, lại
phát hiện ra thắt lưng đang bị anh ôm, quay đầu lại gặp phải đôi mắt
thâm sâu đẹp mê hoặc, làm tim đập mạnh đến nỗi đụng phải lồng ngực.
“Anh có việc muốn hỏi em.” Anh ngừng lại
một chút, cúi đầu, cũng không mất đi sức hút, khi anh mở miệng, hơi thở
cũng phất ở trên mặt cô, nhắc nhở cô giờ phút này hai người thân mật đến nhường nào, làm cho cô không còn cách nào khác, đành phải ngước lên lần nữa đón nhận ánh mắt của anh.
“Chuyện gì?”
“Anh từng gặp một giấc mơ rất kỳ quái.”
Cô nghi hoặc, tò mò hỏi: “Anh mơ thấy gì?”
“Anh từng mơ khi mình đang khóc rất thương tâm, có một người con gái ôm lấy anh, vuốt ve mái tóc anh, lại còn an ủi anh.”
Không thể tưởng tượng được điều anh hỏi lại là chuyện này? Má ơi, anh làm sao có thể nhớ rõ vậy?
“Thật vậy sao? Giấc mơ này có gì kỳ lạ
đâu?” Cô không tự chủ được tránh ánh mắt của anh, cô cố ý lảng tránh
ngược lại làm cho đôi mắt đen hơi khép lại.
“Anh được người con gái ấy ôm trong lòng, được cô an ủi, bởi vì cô ấy rất dịu dàng, cuối cùng anh nhịn không được hôn môi cô ấy.” Khi anh nói như vậy, đôi mắt thủy chung nhìn chằm chằm
cô, cánh tay vẫn ôm lấy thắt lưng của cô như trước, ánh mắt thâm trầm
không bỏ sót bất kỳ phản ứng nhỏ nào trên mặt cô.
“Sau đó, anh ôm lấy người con gái ấy, cùng cô quan hệ thân mật.”
Anh vừa nói, vừa tới gần cô hơn, hơi thở
phảng phất bên tai cô, làm cho cô nhột nhột muốn tránh khỏi anh, lại bị
cánh tay anh kiềm chế lại, làm cho cô không thể không sát với anh như
vậy.
“Anh nói với em chuyện này làm gì?”
“Vì cảnh trong mơ rất chân thực, làm anh nghi ngờ nó là thật.”
Cô một chút cũng không dám nói ra, bởi vì chột dạ, vẫn là cảm thấy chính mình chiếm tiện nghi của anh, vì thế cô
bất chấp tất cả giả ngu.
“Ai biết được? Cho dù nằm mơ, cũng không phải em là được.”
Bàn tay lớn nâng cằm cô lên, bắt cô nhìn
thẳng vào chính mình, ánh mắt nóng rực nhìn thẳng này khuôn mặt nhỏ nhắn đầy khả nghi kia, chắc như đinh đóng cột vạch trần cô.
“Người con gái đó là em, có đúng không?”
“Không phải.”
Anh nhướng cao mày, trả lời quá nhanh ngược lại càng làm cho người khác nghi ngờ, ánh mắt một chút cũng không buông tha cô.
“Nếu không phải là em, vì sao em khẩn trương đến vậy?”
“Em không có.”
“Nếu không có, cơ thể em sao trở nên cứng ngắc như vậy ? Theo như phản ứng của em, anh có thể khẳng định người đó là em! Kỳ Kỳ, đêm hôm đó người anh ôm là em, có đúng không?”
Hiện tại không chỉ mặt đỏ mà cả người cô
đều nóng ran lên, biểu tình cứng ngắc không phải nói điêu, Hứa Kiệt Lộ
có thể chắc chắn trăm phần trăm.
“Vì sao không nói cho anh biết?”
“Nói cho anh cái gì?”
“Còn giả vờ sao? Nếu em tiếp tục lẩn
tránh không nói, anh sẽ có biện pháp khác làm em thành thật thừa nhận.”
Khi anh nói như vậy, cánh tay đặt bên hông còn cố ý siết chặt, nếu mà cô không nói, cũng đừng mong thoát khỏi vòng ôm của anh.
Chuyện tới nước này, Kỳ Kỳ biết cho dù cố giấu giếm cũng không còn ý nghĩa gì nữa, đành dùng vẻ mặt vô tội nhận lỗi.
“Em biết những người sống ở Mỹ rất phóng khoáng, đối với chuyện này sẽ không có gì đáng để lưu tâm.”
“Những cái đó không cần nhắc tới, mặc dù anh ở nước Mỹ, nhưng trong suy nghĩ vẫn là quan niệm của người châu Á.”
“Nhưng đêm đó anh uống say, em nghĩ rằng anh không nhớ rõ.”
“Hiện tại anh nhớ ra rồi.”
Cô nhịn không được rụt cổ lại. “Cái kia… anh trách em sao?”
Kiệt Lộ mang vẻ mặt không thể tin nổi.
“Trách em? anh làm sao có thể trách em được, phải nói là anh thật có lỗi với em mới đúng?!”
Cô cúi đầu. “Là em tự nguyện, anh không
cần áy náy, em cũng không cần anh phải có trách nhiệm gì.” Cô thành thật nói, lúc ấy, cô rất thoải mái cùng anh, cũng biết anh bởi anh say rượu
nhất thời kích động, nhận nhầm cô người khác, tuy nhiên cô không hề hối
hận, bởi vì cô biết đây là lựa chọn của chính mình.
Bàn tay lớn lại nâng cằm cô lên, thấp giọng nói một câu.
“Ngốc nghếch.”
Cái gì?
Khi cô vừa mở miệng định nói, nụ hôn nóng bỏng ngăn lại không cho cô nói thêm gì nữa.
Nhưng lúc này đây, anh hôn rất dịu dàng.