Ma Kiếm Lục

Chương 93: Sinh tử mang mang, dạ lai u mộng hốt hoàn hương




Vận mệnh luôn đùa cợt cùng ngươi, tất cả đều xảy ra bất ngờ, không có cách nào dự liệu được, tuy nhiên,

có phải thực sự mọi kết cục đều được chú định trước không? Hãy để chúng ta làm những gì mà tim ta

mách bảo, khám phá vẻ mỹ lệ của thế giới này.

Tốc độ của Bạch Hổ không chậm chút nào, không mất năm ngày đã về đến Liên Hoa trấn.

Liễu Dật không muốn kinh động mọi người nên dừng lại bên ngoài trấn, để Bạch Hổ biến hình người, ngõ hầu tránh cho mọi người bị doạ chết khiếp.

Vừa tới lối vào trấn, y thấy một người quen thuộc đang đứng, là Lang Vương, phía sau có một nam một nữ đều chưa đến ba mươi tuổi, bận y phục màu đỏ, tay cầm trường kiếm.

Y bước lên hành lễ: "Lão sư đang chờ ta?"

Lang Vương đáp lễ, cao hứng nói: "Ha ha, cuối cùng cũng chờ được Ma chủ đến, không biết ngài đã đi đâu?"

Đến lúc này Bạch Hổ mới nhìn thấy Lang Vương, cũng cao hứng nói lớn: "Lão Lang, ngươi sao lại ở đây... Cả hai vị Kỳ, Lân, lại cũng có mặt."

Liễu Dật nhìn một nam một nữ được gọi là Kỳ, Lân, hiển nhiên họ là một đôi, nữ tử rất xinh đẹp, nhưng ánh mắt vẫn lộ ra dã tính, nam tử giống hệt Lang Vương, thân hình, tuổi tác tương đương, khuôn mặt anh tuấn, đôi mày hiển hiện vẻ thoát tục.

Lang Vương vội nói: "Giới thiệu với ngươi đây là Kỳ huynh, Lân muội, còn vị này là Chân ma chi chủ, từ đây chúng ta sẽ kiến lập Ma giới mới, Vĩnh Hằng chi thành, không cần thiết phải ẩn tránh Thiên Long và Hỏa Phượng truy sát nữa."

Bạch Hổ thở dài, nói: "Bọn chúng quả là quá độc ác, chỉ vì chúng ta không chịu khuất phục mà muốn trừ diệt bằng sạch, không ngờ sau vạn năm trốn trán, cuối cùng chúng ta cũng có cơ hội đấu trực diện với chúng."

Kỳ, Lân tiến lên một bước, cung kính hành lễ: "Tham kiến Ma chủ."

Liễu Dật nhìn hai người, bình tĩnh nói: "Sau này chúng ta sẽ là người một nhà, bất tất đa lễ, ta đã tìm được luyện khí đại sư, các ngươi đi cùng với ta". Nói xong, quay người rảo bước vào trong trấn, mỗi động tác vung tay giơ chân của y đều mang lại cho mọi người cảm giác đây là người lãnh đạo, tựa hồ, khi con người cải biến, tình cảm thì sao? Sẽ biến đổi theo?

Liễu Dật tới lò rèn ở ngã tư, Thiên Kiêu lúc này đang cùng Diệp Đồng Lân đàm đạo, hai người vừa nói vừa cười, có vẻ tương đắc, A Ngưu và Diệp Diêu thơ thẩn ngoài sân đón nắng, khá là rỗi rãi. Y nhìn mọi người cảm thán: "Có lẽ, thanh nhàn đã xa rời ta, từ ngày ta trở thành ma, đã bị chụp vào tội danh sát lục suốt đời."

Lúc này, trong căn nhà có khá nhiều người, Liễu Dật cùng bốn thủ hộ thần thú vừa về lập tức khiến phòng chật chội hẳn.

Thiên Kiêu thấy y về, vui vẻ đứng dậy: "Ha ha, ngươi đã trở về, tốc độ nhanh quá, ồ... Thất Nguyệt cô nương đâu? Làm sao lại thành ra bốn người này?"

Liễu Dật không đáp, xòe tay phải, Bạch Hổ vội lấy Hắc thạch tinh anh đặt lên, dù trong phòng tối tăm, nhưng Hắc thạch tinh anh là loại thần thiết thượng đẳng, phản xạ ánh sáng trong suốt lấp lánh, trông cực kỳ đẹp đẽ.

Liễu Dật nói tiếp: "Thiên Kiêu cô nương, bây giờ tại hạ có thể dùng Hắc thạch tinh anh đổi lấy Bát hoang tinh khoáng được chưa?"

Thiên Kiêu quay lại nói với một hộ vệ: "Thiên ca ca, đưa Bát hoang tinh khoáng của chúng ta cho huynh ấy."

Hộ vệ lấy ra từ trong người một khối đá màu vàng trong suốt, bước đến bên Liễu Dật, giao cho y.

Liễu Dật đặt Bát hoang tinh khoáng lên mặt bàn: "Diệp sư phó, hiện tại ông giúp ta luyện Vĩnh Hằng chi thành, ta sẽ làm giúp ông một việc, việc gì cũng được."

Diệp Đồng Lân nhìn khối Bát hoang tinh khoáng rồi nói: "Tốt, ta sẽ giúp ngài luyện Vĩnh Hằng chi thành nhưng ngài phải hứa rằng sau khi luyện thành, cả nhà lão phải được sống trên đó."

Liễu Dật thoáng nghĩ rồi gật đầu: "Được, cần bao nhiêu thời gian mới chế tạo xong?"

Diệp Đồng Lân trả lời: "Nguyên liệu đã chuẩn bị xong, nếu không có vấn đề gì xảy ra, hai ngày là đủ."

Liễu Dật bảo: "Hay lắm, bọn ta trọ tại Tân Tích Nguyệt tửu lâu, có vấn đề gì tiền bối cứ đến tìm ta, hai ngày sau ta sẽ đến lấy Vĩnh Hằng chi thành."

Diệp Đồng Lân thỏa thuận: "Được rồi, cứ đợi tin tức tốt lành của lão."

Liễu Dật quay nhìn Thiên Kiêu rồi mới đi ra ngoài cửa, y không hiểu vì sao lại muốn nhìn nàng, có lẽ hình dáng nàng và Cát Lợi Nhi rất giống nhau, mặc dù nhìn thấy nàng lòng y lại đau nhói nhưng vẫn muốn nhìn một lần...

Đến cửa Tân Tích Nguyệt tửu lâu, Lang Vương nói: "Vĩnh Hằng chi thành mới thành lập, tất cần nhân thủ, lão sẽ quay về trong tộc tuyển lấy mấy người tinh tráng, hai ngày nữa sẽ tương hội cùng Ma chủ."

Bạch Hổ xen vào: "Thuộc hạ cũng sẽ quay về tộc mời huynh đệ đến đây, nhưng tộc nhân của thuộc hạ không được như của Lang Vương, thành ra không có mấy người."

Liễu Dật dặn: "Các ngươi không cần phải quay về ngay bây giờ, khi nào Vĩnh Hằng chi thành được kiến lập, các ngươi sẽ đem toàn bộ người trong tộc vào thành, đến lúc đó mới tuyển chọn cũng không muộn."

Lang Vương tán đồng: "Hay lắm, Ma chủ suy nghĩ chu toàn hơn chúng tôi nhiều, cứ vậy nhé."

Liễu Dật đặt phòng nghỉ, mọi người cùng chờ đợi.

Thời gian vun vút trôi, một ngày đã qua, vầng trăng khuyết lơ lửng trên trời, ngàn sao đua sắc, buổi đêm yên tĩnh, Liễu Dật vô tình đi đến hậu viện của tửu lâu, nghỉ nghơi ở đây khá tiện nghi, ngay cả hậu viện cũng sạch sẽ, gọn gàng, trong ngôi tiểu đình đặt một cây cổ cầm.

Liễu Dật nhẹ nhàng bước tới, thân thuộc quá, mười năm trước, đàn là thứ y yêu quý nhất, y đã cho rằng tiếng đàn là tất cả, nhưng khi nhìn thấy người yêu thương chết ngay trước mắt, nhìn thi thể người nhà rải đầy mặt đất, y hoá điên cuồng, cầm nghệ không cứu nổi người y mến thương, càng không cứu nổi thân nhân. Mười năm sau, y hồi sinh trong giấc mộng, xả thân nhập ma, y giờ đã biết, trong thế giới này, kiếm mới là tất cả.

Liễu Dật nhẹ nhàng ngồi xuống, từ từ tháo găng tay, đặt lên trên cây đàn, âm tiết dìu dặt nổi lên bàn tay khẽ động, khúc Tương Tư này nỗi đau chất chứa trong lòng suốt mười năm, là vết thương mãi không lành. Tiếng đàn cầm vang đi xung quanh, y dịu giọng ngâm:

Mười năm sinh tử lưỡng mang mang

Bất tư lượng, tự nan vong

Thiên lý cô phần

Vô xứ thoại thê lương

Dạ lai u mộng hốt hoàn hương

Tiểu hiên song, chánh sơ trang

Tương cố vô ngôn

Duy hữu lệ thiên hành

Liêu đích niên niên tràng đoạn xứ

Minh nguyệt dạ tiểu tùng cương...

(Tạm dịch:

Mười năm sinh tử mênh mang

Không đo nổi, cũng không quên được

Nấm đất bơ vơ nơi ngàn dặm

Không nơi tỏ nỗi thê lương

Đêm đến mộng về quê cũ

Trang điểm đơn sơ bên song dưới hàng hiên nhỏ

Nhìn người xưa không thốt lên lời

Chỉ có dòng châu tầm tã

Xa cách bao năm nhớ thương dứt ruột

Ánh trăng đêm trên gò nhỏ...

Âm điệu bi thương hoà với lời bài từ thoạt đứt thoạt nối, có ai nghe thấy mà không tức cảnh sinh tình, dù có là sắt đá lạnh lùng cũng bị nỗi bi thương này nung chảy, Bi Mộng kiếm đeo ở thắt lưng tựa hồ cảm thấy bi thương của chủ nhân, rung lên nhè nhẹ.

Khúc đàn đã dứt, Liễu Dật vẫn trầm tư với nỗi nhớ nhung thống khổ trong lòng.

Đột nhiên, có tiếng người vỗ tay, tiếp đó một giọng nói của nữ tử vang lên: "Ta vẫn nghĩ hai tay ngươi chỉ biết cầm kiếm giết người, không tưởng nổi ngươi có thể đàn được một khúc thương cảm như vậy.

Một người luôn lạnh lùng vô cảm như ngươi không ngờ trong lòng lại có nhiều yêu thương đến thế, chỉ tiếc là tình yêu đó không trọn vẹn. Dù ta không thể dùng "Độc tâm thuật", nhưng từ khúc đàn, bài từ vừa rồi mà cảm thụ được tâm trạng của ngươi."

Liễu Dật nhìn lên, là Thiên Kiêu, nàng và Cát Lợi Nhi giống nhau như đúc, y nhẹ nhàng đeo găng tay vào, chầm chậm đứng dậy nói: "Cô nương hân thưởng tại hạ lắm sao? Hay thương hại? Cô tự cho mình là thông minh?"

Thiên Kiêu thoáng nghĩ, nàng không né tránh mà trả lời thẳng: "Ngươi nói cả ba điều đều đúng, ta hân thưởng hoặc là thương hại ngươi, ta cũng khá thông minh, nếu ta đoán không sai thì người ngươi yêu thương đã chết, dung mạo của ta và nàng ấy giống nhau."

Hồng quang trong mắt Liễu Dật lóe lên: "Ngươi thật đáng ghét, người ta yêu mãi mãi không chết, nàng vĩnh viễn ở trong tim ta, dù ngươi có dung mạo của nàng, cũng vĩnh viễn không bằng một phần vạn."

Thiên Kiêu tuyệt không nổi giận, chỉ cười: "Ta có một vị tỷ tỷ, tên là Thiên Nữ, sinh ra cách đây bảy ngàn năm, đã yêu Niết nhân của Ma giới, song bị Bàn Cổ và Nữ Oa ngăn cản, khiến tỷ ấy phải chịu nỗi khổ luân hồi ba đời ba kiếp. Ta thực sự không hiểu tại sao tỷ ấy lại dại dột đến vậy, vì một kẻ của Ma tộc mà tình nguyện chịu nỗi khổ luân hồi. Ma lực của ái tình lớn đến vậy sao? Có đáng không?"

Liễu Dật đột nhiên cảm thấy trái tim như ngừng đập, người trước mặt đây là muội muội của Cát Lợi Nhi, biết rõ Cát Lợi Nhi là chân thân kiếp thứ ba luân hồi chuyển thế của Thiên Nữ, nàng ta gọi Thiên Nữ là tỷ tỷ, vậy chắc là muội muội của Cát Lợi Nhi?

Liễu Dật chằm chằm nhìn Thiên Kiêu một lúc rồi nói: "Không có gì là đáng hay không đáng, chỉ là nguyện ý hay không, tình yêu không thể cân đong đo đếm, tình yêu của tỷ tỷ ngươi không thể bị báng bổ kiểu đó, ngươi căn bản có hiểu gì đâu nên không có tư cách bình luận."

Thiên Kiêu tựa hồ có phần tức khí: "Hừ! Dựa vào cái gì mà nói ta không hiểu, ta thấy tiếc cho tỷ tỷ, cái tên Niết nhân đó có điểm nào tốt? Tại sao lại quên mình để yêu hắn, rõ ràng đã biết sẽ không có kết quả gì, tại sao còn cố đấm ăn xôi?

Lòng Liễu Dật đột nhiên bình tĩnh lại, có lẽ y đã sai, bảy ngàn năm trước y không nên yêu Thiên Nữ, chính y hại nàng phải chịu nỗi khổ luân hồi ba kiếp, nếu như không gặp Thiên Nữ, tất cả sẽ không xảy ra, ba đời ba kiếp sau cũng không sinh ra Liễu Dật.

Liễu Dật thở dài sườn sượt: "Nếu có kiếp sau, ta hy vọng không gặp nàng, càng không muốn mình yêu nàng, như thế nàng sẽ không phải thống khổ mà chỉ biết đến hạnh phúc, nhưng ta có kiếp sau không?

Với ta mà nói, ba đời ba kiếp là điểm cuối cùng, lưỡi kiếm trong tay của ta sẽ kết thúc mọi việc."

Dứt lời, bước ra ngoài cửa.

Thiên Kiêu có phần ngơ ngẩn, y vừa nói cái gì? Y... là chuyển thế của Chân ma Niết nhân?

Duyên phận tựa hồ thần bí hơn cả tình cảm, âm thầm xảy ra, khi nhìn thấy người khác yêu người không nên yêu, ngươi sẽ thế nào? Ngươi có đảm bảo ái tình kiếp này của mình nhất định sẽ hoàn mỹ, sẽ có kết quả? Tình yêu của ngươi có như thế không?