Có lẽ, khi đối diện với nỗi cô đơn, không chỉ là ta và ngươi, mỗi người đều cảm thấy mỏi mệt, chúng ta đều muốn có người bầu bạn, bởi vì chúng ta không phải thánh nhân. (Cổ Long-luận)
Trên trời sao lơ lửng một vầng trăng khuyết tỏa ánh sáng bàng bạc, chiếu rọi mặt đất tối tăm, Liễu Dật và Thất Nguyệt đốt một đống lửa, với tu vi của y, ngự kiếm căn bản không cần phải dừng lại nghỉ, độ ba ngày có thể đến Trường Bạch sơn. Nhưng Thất Nguyệt thì không thể, tu vi của nàng còn thấp, ngự kiếm chưa tới một ngày đã không thể chịu nổi, nên bất đắc dĩ phải hạ xuống nghỉ ngơi.
Liễu Dật ôm Bi Mộng kiếm nằm xuống bãi cỏ, nhìn lên trời sao bao la vô tận, tựa hồ nghĩ ngợi điều gì.
Thất Nguyệt ngồi bên cạnh, lên tiếng hỏi: "Này, ngươi không đói à?"
Y không nói một lời.
Thất Nguyệt lại hỏi: "Ngươi thì không phải là người à, hình như không hề mệt? Nếu không ăn gì, dạ dày ta sẽ kêu ầm lên đó."
Y vẫn không lên tiếng, hơi ngần ngừ rồi bật dậy, quay người bước về hướng rừng sâu.
Thất Nguyệt nhìn theo, kêu lớn: "Ồ, ngươi đi đâu?" Nhìn bóng Liễu Dật khuất xa, nàng giậm chân:
"Cái tên đáng chết này, nửa đêm nửa hôm còn đi đâu?"
Nàng đang buồn bực ngồi trên mặt đất, một nhân ảnh màu đen chớp lên, Liễu Dật lại xuất hiện bên cạnh, nhưng lúc này trên tay cầm một con rắn dài cả trượng, trông khá thô kệch, hình như là mãng xà. Y ném con rắn lên không, tay phải nhanh chóng bạt kiếm, một đạo bạch quang mang theo hắc sắc khí tức chớp qua thân con rắn, rồi biến mất.
Y nhanh chóng tra kiếm vào vỏ, tay phải chạm vào thân rắn, móc ra khúc thịt dài một xích đã được lột da, nhặt một cành cây nhọn sắc trên mặt đất, xuyên miếng thịt vào, nướng trên đống lửa, giải thích: "Vừa nãy tại hạ vào rừng, đang không thấy gì khác thì tìm thấy con rắn này, cô nương cùng ăn nhé."
Thất Nguyệt nhìn động tác nướng rắn mà ngây dại, cảm giác quen thuộc xiết bao, ở trên đảo hồi mười năm trước, thư sinh không phải cũng nướng thịt rắn cho nàng ăn ư?
Tựa hồ, hai người đều có tâm sự, không biết bao lâu sau, mùi thịt nướng ngào ngạt bốc lên, Liễu Dật vừa nướng vừa nói: "Tuy trường xà hơi khó coi nhưng thịt cực kỳ thơm ngon, không thể không ăn..."
Thất Nguyệt quay phắt lại nhìn, nàng từng được nghe câu nói "thịt rắn cực kỳ thơm ngon", chính ở trên đảo, thư sinh cũng nói vậy. Nàng không dám tin vào tai mình, cố gắng mở to mắt, muốn nhìn rõ con người đang ở trước mặt, nhưng lớp khăn màu bạc đã ngăn cách họ.
Liễu Dật đưa miếng thịt rắn nướng ngon lành cho nàng, nói: "Nếm thử trù nghệ của ta xem sao, mùi vị có ngon không?"
Thất Nguyệt nhẹ nhàng cắn một miếng, nhưng hiện tại nàng có cảm nhận thấy mùi vị gì cả, câu nói thứ hai "sao, mùi vị có ngon không?" là câu thư sinh đã từng nói với nàng. Mỗi câu nói của y đều gợi cho nàng nhớ đến thư sinh.
Thất Nguyệt không chủ tâm tiếp lời: "Nếu như đói quá mà không có lương khô, ta thấy dù ăn thịt người cũng ngon vô cùng."
Liễu Dật giật mình, câu nói này tựa hồ lặp lại như năm đó, làm y nhớ đến Thất Nguyệt lúc ở trên đảo. Y từ từ nằm xuống, ngắm sao trên trời, ngôi sao sáng nhất, cô độc nhất.
Thất Nguyệt vừa ăn vừa hỏi: "Ngươi không ăn gì à?"
Liễu Dật thuận miệng đáp: "Không, ăn đồ vật chỉ là một hình thức, hiện giờ thứ tại hạ cần là hỗn độn chi khí." Rồi chuyển chủ đề: "Tâm pháp tối cao của Ma tộc có phải là Lan Nhĩ Phi Na Thanh?"
Thất Nguyệt dừng lại, lấy làm ngạc nhiên hỏi: "Làm sao ngươi biết? Loại tâm pháp tối cao đó chỉ có Ma chủ mới được học."
Liễu Dật không tỏ vẻ gì, nhưng từ tiếng "hừ" của y có thể thấy y vô cùng coi thường người được gọi là Ma chủ đó. Y lại nói: "Tại hạ còn biết, Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp của Ma môn hiện giờ mức tối cao chỉ có chín tầng."
Thất Nguyệt đột nhiên đặt miếng thịt xuống, nhớ lại điều gì đó, nàng nói: "Lẽ nào tâm pháp ngươi sử dụng là Lan Nhĩ Phi Na Thanh?"
Liễu Dật không trả lời câu hỏi của nàng mà nói tiếp: "Cô nương có muốn học không? Nếu muốn học, tại hạ có thể dạy cô nương Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp đến tầng chín". Từ việc nàng chỉ có khả năng duy trì thời gian ngự kiếm phi hành không đến một ngày, Liễu Dật đã biết tu vi của nàng trong mười năm qua tăng tiến rất chậm, nếu như dạy nàng Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp đến tầng thứ chín để nàng có thể đạt đến trình độ của môn chủ thì về sau này, những kẻ tầm thường không thể động đến nàng.
Thất Nguyệt đột nhiên ngây ngẩn, tâm pháp tối cao Lan Nhĩ Phi Na Thanh của Ma môn chỉ có lịch đại môn chủ mới được luyện tập, còn môn hạ luyện loại tâm pháp khác. Y là ai? Lan Nhĩ Phi Na Thanh là vô thượng tâm pháp của Ma môn, đối với bất kỳ ai thấy cũng là điều dụ hoặc tột độ, nàng cũng không ngoại lệ.
Nàng tỉnh táo lại: "Ngươi thực sự biết Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp?"
Liễu Dật không trả lời, chỉ bình tĩnh nói: "Tại hạ chỉ cần cô nương nói một tiếng muốn học, nếu không muốn học, cứ trả lời ngay". Lời lẽ đơn giản nhưng đầy uy lực, ngay cả Liễu Dật cũng cảm thấy bản thân biến đổi rất nhiều.
Thất Nguyệt vội gật đầu: "Học, đương nhiên muốn học."
Liễu Dật nhẹ nhàng ngồi xuống, nói: "Cô nương không được nói với ai là tại hạ dạy hơn nữa, nếu không gặp lúc sinh mệnh nguy hiểm, không được tùy tiện sử dụng Lan Nhĩ Phi Na Thanh."
Thất Nguyệt gật đầu, trong lòng có phần khẩn trương, tâm tình dao động, hoang mang, mình có nên học loại võ công trong truyền thuyết đó không?
Cánh tay phải màu đen của Liễu Dật duỗi ra, từ chưởng biến thành chỉ, lục sắc quang mang từ trên đầu ngón tay loáng lên, thuận thể điểm vào my tâm Thất Nguyệt, nàng chỉ cảm thấy mắt tối sầm, bản thân như bồng bềnh, chung quanh trống không, hoàn toàn không có gì cả.
Nàng kêu lớn: "Đây là đâu?"
Hắc quang loé lên, thần bí nhân xuất hiện trước mắt nàng, nói: "Đây là tư tưởng của cô nương, nhìn bốn phía đi, tại hạ sẽ truyền Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp vào trong óc cô nương, mỗi ngày chỉ cần cô nương phong bế lục thức, dùng linh thức tu luyện tất tốc độ nhanh gấp mười lần người khác."
Thất Nguyệt nhìn xung quanh, quả nhiên, trong bóng tối lơ lửng những chữ màu lục, lấp loé phát ra ánh sáng, nàng nói với thần bí nhân: "Đa tạ ngươi."
Liễu Dật dặn: "Tại hạ đi đây, cô nương ở lại đây tu luyện". Nói xong, thân ảnh màu đen biến mất.
Trở về bên ngoài, y nhìn Thất Nguyệt đang nhắm mắt, nhẹ nhàng nói: "Hy vọng sau này cô nương không bị bất kỳ ai gây thương tổn, tại hạ chỉ có thể làm được bấy nhiêu thôi."
Y nhắm mắt lại, cảm thấy trời đất mênh mang, dần dần, dung nhập bản thân vào không gian bao la vô hạn...