Mộng tưởng tuyệt không phải là giấc mơ, khác biệt giữa hai bên thông thường đều có một đoạn cự ly đáng để người ta suy sâu nghĩ kĩ. (Cổ Long, ngữ)
“Nào, cạn ly!”
“Vì sự bình phục của thư sinh và Cát Lợi Nhi, vì sự khỏe mạnh của Thủy Nhi và Đại Đao Vương, vì… Thập Nhất và A Cửu còn chưa bỏ nhau, cạn ly!” Lang Vương hớp một ngụm rượu rót trong ly, phía dưới vọng lên âm thanh nhiệt náo.
Từ khi Liễu Dật bị thương đến nay, đã qua thời gian nửa tháng, vết thương của Đại Đao Vương và Thủy Nhi đã trở lại bình thường, mà Liễu Dật và Cát Lợi Nhi cũng đã bình phục, trú ở tửu lâu này nửa tháng, ngày ngày rượu ngon nhắm tốt, thật là khoái hoạt.
Rượu thịt hôm nay là để chúc mừng mấy người bình phục, cũng may tiền bạc trên người Thập Kiệt Nhất nhiều, số bạc mang từ Liễu phủ ra ở đây ít nhất cũng đủ ăn mười mấy năm.
Lang Vương hớp một ngụm rượu, nói: “Các ngươi đều đã bình phục rồi, sắp tới định làm gì?”
Môt câu nói này của Lang Vương khiến mấy người đang nói năng ồn ào đều im im lặng lặng hết, nhất thời quả thật không ai mở miệng.
Thủy Nhi suy qua nghĩ lại, nói đầu tiên: “Tôi muốn về Thần Môn phái trước, đem bảo vật giao lại cho sư phụ, sau đó mới ra ngoài.”
A Cửu nhìn Lang Vương, làm mặt quỷ nói: “Cha ta đã nói rồi, sau này cứ theo sát Thập Nhất ngốc này.”
Thập Kiệt Nhất vội nói: “Ta luôn đi theo lão đại, lão đại đến đâu, ta đến đấy.”
Liễu Dật nhìn Thập Kiệt Nhất, suy nghĩ rồi nói: “Ta nghĩ hiện tại không thể về nhà rồi, hai đại môn phái của Ma tộc trong giang hồ ta đều đã đắc tội, nếu hiện tại trở về nhà chỉ sợ làm liên lụy cả nhà.”
Lang Vương gật gật đầu nói: “Đúng đấy, Ám môn đã phái ra hai đội sát thủ, nhưng cả hai đội sát thủ đều có đi không về, xem ra Ám môn lần này cho dù không lấy tiền cũng phải bắt bằng được ngươi, lại còn cả Ma môn, xem ra Ám môn sát thủ chính là Ma tộc hộ pháp, Vi Phong phái đến, lần trước các ngươi đắc tội với Vi Thiên Đà, bọn họ làm gì chịu bó tay thế này.”
“Vốn chỉ có Ám môn đã đủ phiền phức rồi, sát thủ trong đó nhiều không đếm xuể, cao thủ lại càng nhiều như lông trên mình trâu, hiện tại ngươi lại đã đắc tội với Ma môn tôn chủ, xem ra sau này ngươi càng có nhiều tai nạn hơn.”
Lang Vương nhìn Thập Kiệt Nhất, nói: “Xem ra cũng chỉ có dựa vào Thập Kiệt Nhất để chống đỡ tai nạn này.”
Đại Đao Vương hớp một ngụm rượu, sờ sờ đầu tóc dựng ngược của mình, nói: “Sao lại quên Đại Đao ta rồi, ta hiện tại cũng bị người tứ xứ truy sát, ta xem bọn ta chỉ còn có mỗi việc ôm chặt nhau là giỏi.”
Lang Vương nhìn Đại Đao Vương, cười nói: “Đao đã không cần nữa rồi, còn kêu cái gì Đại Đao Vương, ta không phải đã dạy ngươi một bộ kiếm pháp sao? Như quả phối hợp được với “Liệt Dương” kiếm, xem ra đối phó với Ám môn Ngũ tinh sát thủ không phải là vấn đề.”
Cát Lợi Nhi nhìn mọi người đều đã nói cả rồi, ngượng nghịu không biết nói thế nào…
Lang Vương nhìn Cát Lợi Nhi, nói: “Tiểu nha đầu, ngươi không cần nói nữa, trước tiên hãy an tâm theo sát thư sinh, khó khăn sau này còn nhiều lắm.”
Liễu Dật nhìn Lang Vương, hỏi: “Ngươi có dự định gì?”
Lang Vương nhìn mấy người một cái, hớp một ngụm rượu, ăn một ngụm thức ăn, nói: “Ta à, ha ha, bí mật, ta có chuyện trọng yếu.”
Đại Đao Vương hớp một ngụm rượu, hỏi: “Bí mật, có phải là xem cô nương nhà ấy không?”
Lang Vương nhìn Đại Đao Vương một cái, cười nói: “Ai như ngươi, ta lần này làm có thể là một bảo tàng.”
Thập Kiệt Nhất hớp một ngụm rượu lớn, nói: “Hui, chưa được, ngươi tự mình đi đào cái bảo tàng gì đó đi, thuận tiện đào hố chôn mình luôn, càng tốt, bớt đi một ít phiền não.”
Lang Vương hớp một ngụm rượu, nói: “Các ngươi vội gì, ta lần này không cần giải thích với các ngươi! Tin tức lần này của ta cũng là từ chỗ Bạch Hổ có được, cũng không phải là chuẩn xác lắm, mồng một tháng chín, người trong giang hồ tam giới, có thể bao gồm nhân vật trong chính quyền, sẽ đến Liên Hoa trấn dưới Kiếm Môn quan tập hợp, truyền thuyết Trương Bảo đồ ghi rằng địa điểm ở đó.”
A Cửu hớp một ngụm rượu, hỏi: “Có gì hay ho không? Ghi rằng ở đó có thứ gì?”
Lang Vương ngoạm một miệng thức ăn, phe phẩy cây quạt, chậm chạp nói: “Nghe nói Trương Bảo đồ là từ thượng cổ truyền lại, trên đó không chỉ có bảo tàng có thể lật đổ hoàng triều, còn có cả tranh phong thiên hạ đệ bát danh kiếm, lại có tuyệt thế kiếm quyết, có thể ngang hàng với bất kì cường môn đại phái nào trong tam giới, cho nên, bảo tàng này trong mắt người giang hồ, tuyệt đối là bảo tàng có giá trị.”
A Cửu không nhịn được lại hỏi tiếp: “Thế ngươi đến đó làm gì, đã thành tinh rồi, còn đoạt bảo tàng gì nữa!”
Lang Vương lần này phát cáu, nói nhanh: “Ta là thủ hộ thần thú, không phải là yêu quái thành tinh!”
A Cửu vội xin lỗi: “Ta sai rồi, ta sai rồi.”
Lang Vương đáp tiếp: “Phải biết, truyền thế danh kiếm đó không phải ai cũng có thể cầm tới được, vả lại còn có kiếm quyết ấy, ta chỉ là muốn xem xem trường tranh đoạt này thảm liệt cỡ nào.”
A Cửu tính toán: “Mồng một tháng chín, hiện tại là hai mươi mốt tháng bảy, còn hơn một tháng nữa.” đột nhiên ngoảnh lại, nói: “Chi bằng, chúng ta đoạt bảo tàng này, dù sao cũng đang rảnh mà.”
Liễu Dật nhìn A Cửu, nói: “Hiện tại thế này chưa đủ phiền phức sao? Còn muốn đi đoạt bảo tàng? Bất quá… nghe nói Liên Hoa trấn dưới Kiếm Môn quan là một địa phương phong cảnh đặc mĩ, thật cũng muốn xem a.”
Cát Lợi Nhi bị mọi người thay phiên mời rượu, uống cũng khá nhiều, mặt đã có chút ửng hồng, hỏi: “Thật à? Ở đó quả thật rất đẹp hả? Thế thì chúng ta còn chờ gì nữa, chúng ta tới đó nhìn ngắm đi!”
Liễu Dật nhìn tiểu nha đầu này, cười nói: “Tốt a, nghe nói sản phẩm nhiều nhất của Liên Hoa trấn không phải là hoa sen, mà là một loại hoa trắng nhiều cánh, mỗi đóa hoa do ba mươi chín cánh tổ thành, mỗi lần vào lúc cắt hoa, đều có cánh hoa trắng đầy trời, nên có lời mĩ xưng là “Phiêu tuyết”
Thủy Nhi hốt nhiên nói: “Hay thật, bất quá người trong môn khẳng định sẽ tổ chức, xem ra lần này không thể đi cùng mọi người rồi.”
Đại Đao Vương nhìn Thủy Nhi cười nói: “Mấy người bọn ta hiện tại nguy hiểm phi thường, ma đạo lưỡng đại môn phái đều muốn giết hết chúng ta thật nhanh, cô tạm hãy ở lại bên cạnh sư phụ cô đi.”
Liễu Dật hốt nhiên nhìn về phía A Cửu, A Cửu lập tức cảm thấy không hay, vội nói: “Phụ hoàng đã nói, chỉ cần ta theo sát Thập Nhất ông ta sẽ yên tâm, không có gì, ngươi không cần phải lo lắng.”
Liễu Dật nhìn nhìn Thập Kiệt Nhất, muốn chứng minh lời A Cửu nói là thật.
Thập Kiệt Nhất vội gật đầu nói: “Ừm, Hoàng đế lão tử chính là nói như vậy, ta cũng làm như vậy.”
Liễu Dật gật gật đầu nói: “Tốt a, ngày mai chúng ta xuất phát, Thủy Nhi trở về Thần Môn, bọn ta thì đi về hướng đông nam, đến Liên Hoa trấn.”
Lang Vương nhìn mấy người, nói: “Ta có thể không đi cùng các ngươi, các ngươi quá chậm chạp đi, ta phải bay đi trước.”
Liễu Dật nhìn Lang Vương, cười nói: “Ngươi muốn đi thế nào thì cứ đi thế ấy! Nào, tối hôm nay chúng ta uống cho thống khoái, vì mọi người đều vui vẻ, chúng ta cạn ly.”
Tiếp đó dường như nghe thấy tiếng la “Cạn ly!”
Liễu Dật hớp một ngụm rượu lớn, thở dài nói: “Trần thế như triều nhân như thủy, chỉ thán giang hồ nhân kỷ hồi. Không thể nghĩ đến giang hồ quả thật thần bí thế này, khi tiến vào, bất tri bất giác, khi muốn lui ra, lại không thể tự chủ được, thực sự muốn thử xem lúc vô địch thiên hạ, còn có ai đến ngăn trở ta lui khỏi giang hồ.”
Lang Vương nhìn Liễu Dật, cười nói: “Như quả ngươi thật có ngày đó, thiên hạ vô địch rồi, như thế, ngươi còn muốn lui khỏi giang hồ ư?”
Tựa hồ, vấn đề này mới là quan trọng…