Liễu Dật được Cát Lợi Nhi dẫn tới hậu viện của mao ốc, hắn hỏi: “Nha
đầu, muội dẫn ta tới đây làm gì vậy?”
Cát Lợi Nhi cười cười không trả lời hắn mà cầm lấy một cây cuốc bên
cạnh rồi bắt đầu đào, nàng hì hục được một lúc thì dưới đất xuất hiện mấy vò
mỹ tửu theo động tác của Cát Lợi Nhi dần dần lộ ra.
Cát Lợi Nhi đưa tay phủi phủi bên ngoài vò rượu nói: “Huynh hãy giúp
muội đưa vò rượu này vào phòng trước, sau đó muội đi làm đồ ăn. Huynh có
thể nghỉ cho đỡ mệt.”
Liễu Dật trong lòng vừa muốn giúp Cát Lợi Nhi, một mặt vừa hỏi: “Hai
người muội cùng nhau làm đồ ăn à? Vò rượu này cùng các dụng cụ đó được
chuẩn bị đầy đủ ở đây để làm gì vậy?”
Cát Lợi Nhi hồi đáp: “ Huynh hỏi lạ thật, đương nhiên muội và phụ thân
mỗi người đều có những đồ nhắm khác nhau, nên chắc chắn phải chuẩn bị hẳn
hai cái bếp rồi.”
Liễu Dật vừa cười hì hì vừa nói: “Ta thật không nhìn ra, ba gian phòng
đâu có lớn mà cái gì cũng đủ như vậy.”
Cát Lợi Nhi vừa ôm vò rượu lớn vừa cười trả lời: “Tất nhiên là thế rồi,
huynh không để ý xem có ai đang ở đây sao?” Nói rồi nàng bước về phía trước
hướng về một gian phòng khác đi tới.
“Vừa đúng mười hai vò, đủ để chúng ta uống chiều nay.” Cát Lợi Nhi
đến bên cạnh đếm rồi lẩm bẩm.
Liễu Dật phe phẩy cái quạt thủng thẳng nói: “Muội nói đùa à, một vò
rượu lớn như vậy, đừng nói mấy người bọn ta cho dù cho bảy con ngựa cũng
uống đủ .”
Cát Lợi Nhi nhìn thấy khuôn mặt dài thuỗn của Liễu Dật không nhịn
được bật cười nói: “Sao thư sinh toàn nói chuyện những chuyện tào lao thế?
Ngựa thì làm sao uống được rượu.”
Liễu Dật vẫn phe phẩy cái quạt trả lời nàng: “Ta chỉ so sánh vậy thôi,
muội thử hình dung xem mười hai vò rượu này có dùng hết không.”
Cát Lợi Nhi gật đầu, vỗ tay nói: “Được rồi, được rồi. Huynh đi ra ngoài
đi, muội phải làm đồ ăn đây.”
Liểu Dật hỏi: “Thế nào? Muội làm đồ ăn không cần ta giúp à?”
Cát Lợi Nhi lắc đầu đáp: “Muội sợ huynh càng giúp thì càng rối việc hơn,
huynh cứ nói chuyện kế bên muội là muội chẵng làm được gì. Đợi một lúc nữa
sau khi hai người ăn xong thì huynh hãy ở lại .”
Liễu Dật gật đầu nói: :Đã như vậy thì ta có khả năng là gánh nặng hơn là
giúp đỡ, sau này không có ai ở với muội nữa thì ta sẽ giúp muội, ha ha...”
Cát Lợi Nhi im lặng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu …..
Nói xong Liễu Dật chuyển thân rời khỏi phòng.
Mặt trời dần lặn về phía đông, ánh ráng hồng chiếu lên đầy trời, ở đó có
một cây tiểu kiều bắc ngang qua một dòng suối nhỏ, tiếng suối róc rách chảy
cùng với ráng chiều tạo nên một bức họa tuyệt mỹ. Nơi đó Mạc Anh và Đại
Đao Vương đang đánh cờ, còn Thập Kiệt Nhất và A Cửu đang khẩu chiến với
nhau, Cát Lợi Nhi thì đang động dao động thớt mọi việc như tương hòa với
nhau. Liễu Dật trong lòng thấy đầy cảm khái thốt: “Nhân sinh nếu như hoàn
thiện và hoàn mỹ như vậy, thì ta nguyện ở lại tại tiểu kiều và dòng suối này
sống hết nửa kiếp đời còn lại.”
Liễu Dật thong thả bước bộ xuôi theo dòng suối tới bên một cái hồ nhẹ
nhàng ngồi xuống, nhìn ánh tịch dương chìm về hướng tây, toàn bầu trời tỏa
ánh hồng dịu, đúng là nhân gian mỹ cảnh …
Đang ngắm cảnh, vô ý hắn cúi đầu nhìn vào mặt nước bỗng phát hiện
trong nước một bức họa nổi lên, hoa vàng trải dài như vô tận, nụ hoa ngập đầy
trời. Lúc này trong bức họa đó không thể nhìn đến tận cùng biển hoa, nơi đó có
hai người đang ngồi, một nam một nữ không nhìn rõ hình dáng chỉ có thể cảm
giác được họ trong lòng tràn đầy bi thương và vui mừng. Bức họa này sao mà
giống như lúc nãy khi Cát Lợi Nhi kéo tay hắn đi, lúc đó hắn đã thấy được bức
họa này, điều này là gì vậy?
Liễu Dật tiếp tục dí mặt xuống gần mặt nước muốn nhìn rõ thêm chút
nữa, bỗng “bõm” một tiếng trên mặt bắn lên một trụ nước, Liễu Dật quay đầu
lại nhìn chỉ thấy Cát Lợi Nhi đang cầm viên đá trên tay đang cười nghiêng
ngửa.
Nhãn thần Liễu Dật ngừng lại trên người Cát Lợi Nhi, hắn phát hiện ra
Cát Lợi Nhi như thể rất là thân quen. Hắn cuối cùng như nhận rõ hắn đã tới nơi
này, xuất hiện trước mắt một bức họa, có vầng trăng cao vợi trên núi, dưới góc
núi Cát Lợi Nhi kéo hắn chạy, như là hai người trong bức họa mới xuất hiện
trong hồ...
Cát Lơi Nhi cười nắc nẻ, rồi bước qua hỏi : “Ê, thư sinh, sao mà ngây dại
ra như vậy, huynh đang nghĩ tới chuyện gì hả?”
Sau khi tới bên cạnh người Liễu Dật, phát hiện ra hai con mắt Liễu Dật
vẫn lỳ lợm chòng chọc nhìn mặt mình. Hốt hoảng, hai tay nàng túm lấy lay
động Liễu Dật nói gấp: “Ê, thư sinh. Đừng làm muội sợ, huynh sao lại ngẩn ra
như vậy.”
Liễu Dật trấn tĩnh lại và từ từ lắc đầu đáp: “Ờ, ta không sao.” Nói rồi hắn
đưa tay phải ra nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Cát Lợi Nhi và mân mê, hắn cảm
thấy đúng, chính là cảm giác này, cảm giác của người nữ tử của bức họa trong
hồ đã đem đến cho Liễu Dật…. cảm giác đó rất quen thuộc và rất đầm ấm .”
Có một chút bần thần thoáng qua, Cát Lơi Nhi không biết có lầm lẫn liền
ngập ngừng: “Thư, thư sinh? Huynh, huynh có, có phát khùng không?” Dù Cát
Lợi Nhi tuy rất cởi mở không câu nệ, đối với sự đụng chạm của Liễu Dật phần
nào đã không được tự nhiên.
Liễu Dật mi mắt hơi ươn ướt, không ai có thể nhìn rõ nhãn thần, không ai
có thể biết được trong nhãn thần có bao nhiêu bi ai. Cuối cùng Liễu Dật bỏ tay
xuống nói: “Mọi chuyện đã là quá khứ.”
Cát Lợi Nhi nhìn Liễu Dật, gấp gáp hỏi: “Quá khứ gì?”
Liễu Dật chậm rãi lắc đầu, thanh tịnh lại đáp: “Quá khứ! quá khứ là gì ta
cũng không biết. Chính miệng ta nói, ta lại không nghĩ tới.”
Cát Lợi Nhi nhìn tâm trạng của Liễu Dật, khẽ lắc đầu nói: “Huynh là thư
sinh u mê, đúng là quái dị. Đi thôi, làm sao mà một người có thể ngồi ở đây lâu
như vậy, trời đã tối về ăn cơm thôi .”
Liễu Dật lúc này mới phát hiện trên đầu trời đã đầy sao, hắn cũng không
biết sao lại ngồi đây thời gian dài như vậy, chuyện này khiến hắn phải suy nghĩ
liền tự hỏi tự “Sao mà mấy ngày nay ta cảm thấy ta đã thay đổi, điều đó rất lạ,
giống như là hiện tại ta không phải là ta của hiện tại? Việc này nói thế nào
đây?”
Liễu Dật trả lời Cát Lợi Nhiʺ: “Muội nói ăn cơm à? bụng ta thấy đói rồi.”
Cát Lợi Nhi kéo tay dẫn Liễu Dật đi, vừa đi phía trước vừa nói :”Huynh
là thư sinh, người khác không nói ăn cơm thì huynh không biết đói, người khác
nói ăn cơm một cái huynh liền đói bụng, nếu không có ai bên cạnh huynh chết
đói là cái chắc.”
Liễu Dật bật cười nói: “Vậy phải nên làm thế nào? Sau này không ai đề
tỉnh cho ta thì chắc ta chết chắc phải không? Nếu như vậy, sau này Cát Lợi Nhi
mỗi ngày cứ ở bên ta rồi đề tỉnh ta ăn cơm, ha ha ...”
Cát Lợi Nhi vừa đi vừa nói: “Được, sau này cứ kêu cho huynh ăn tới mập
trắng ra.”
Liễu Dật ngửa đầu lên, trên không lại xuất hiện một bức họa trên đầu
hắn: “Một con heo nhỏ vừa trắng vừa mập đang ngủ trên mặt đất, nước rãi
trong miệng chảy dài ra hơn ba xích .”
Hai người trên đường nói cười hướng về mao ốc mà tiến tới . Chỉ thấy
mọi người đang ở ngoài mao ốc bày ra một bàn to, kế bên còn nhóm một đống
lửa lớn, họ đang bận rộn với những công việc như rót rượu, bày đồ ăn.. rất là
náo nhiệt.
A Cửu đang rót rượu cho Mạc Anh phát hiện thấy Cát Lợi Nhi vừa nói
vừa cười đang kéo tay Liễu Dật đi tới, trong lòng nàng sôi lên giậm chân một
cái vất vò rượu lên mặt bàn “bùm” một phát: “Hừ, không cần ngươi.” Nói rồi
hậm hực chuyển thân tự mình ngồi xuống .
Đại Đao Vương tiến gần tới Mạc Anh nói :”Mạc đại ca, sao mà đệ thấy
như có mùi giấm chua.”
Mạc Anh ho một tiếng, ngượng nghịu đáp: “Người trẻ tuổi, tất cả đều là
người trẻ tuổi, là chuyện của người trẻ chúng ta đừng nhúng tay vào.” Nói
xong tự mình với tay lấy vò rượu lên rót.
Đại Đao Vương đã đem tới một cái bát, tự mình rót lấy …
Nói tới Cát Lợi Nhi vừa kéo Liễu Dật tới trước mặt, Thập Kiệt Nhất hỏi
ngay: “Lão đại, huynh đã đi đâu? Sao mấy ngày hôm nay trông huynh không
được bình thường. Lại đây ngồi gần đệ, đừng đi mất nữa .”
Liễu Dật cười cười cùng ngồi xuống chung với Cát Lợi Nhi, cũng tại lúc
này A Cửu hỏi: “Thập Nhất, chúng ta đổi chỗ được không?”
Thập Kiệt Nhất vừa nhìn tới A Cửu, lại nhìn Liễu Dật gật đầu lia lịa:
“Được, được, được.”
A Cửu quả nhiên cùng với Thập Kiệt Nhất thay đổi vị trí, sau khi thay đổi
chỗ ngồi thì trật tự đã thấy phức tạp, Cát Lợi Nhi ngồi kế bên cạnh Liễu Dật,
Liễu Dật ngồi kế bên A Cửu, A Cửu ngồi kế bên Thập Kiệt Nhất.
Đại Đao Vương nhìn thấy tình trạng này, cũng thay đổi vị trí hướng về
Mạc Anh nói: “Đệ ngồi kế bên Mạc đại ca, các người trẻ tuổi đã nổi lòng háo
thắng, chốc nữa bắt đầu đánh nhau thì đừng có văng máu ra đầy người …”
Mạc Anh cười cười đáp: “Huynh đối với Cát Lợi Nhi có lòng tin, không
quản tới họ nữa, chúng ta hãy uống rượu đi.”
A Cửu đưa tay ra giành lấy vò rượu đang rót trên tay Thập Kiệt Nhất
chuyển qua rót rượu cho Liễu Dật nói: “Liễu đại ca, nói gì thì nói A Cửu này
cũng phải tạ ân cứu mạng. Đây, A Cửu kính huynh một chung .” Nói rồi, tự rót
cho mình một bát.
Thập Kiệt Nhất mở to mắt ra nhìn, lắc đầu nói : “Thập Nhất có ý với A
Cửu, A Cửu lại vô tâm với Thập Nhất. Khổ thân quá, khổ thân quá, ôi...” nói
rồi gã giật lấy vò rượu trên tay của Đại Đao Vương, mở miệng lớn bắt đầu
uống.
Thập Kiệt Nhất tuy là người thô thiển, nhưng theo Liễu Dật một thời gian
dài, ngày ngày đã nghe được không ít từ, chỉ bất quá không trọn vẹn vì vậy
biến hóa thành nửa chừng như vậy.
Liễu Dật đưa bát lên nói: “Muội hãy nói là muốn cảm tạ Thập Nhất đi.”
A Cửu cười: “Thập Nhất đại ca, muội nhất định cảm tạ. Nhưng chúng ta
phải uống chung này, vì hiện tại muội cảm tạ huynh mà.”
Liễu Dật gật đầu luôn: “Được.” rồi ngửa đầu uống hết toàn bộ rượu trong
bát.
Chỉ cảm giác trong miệng cay cay, thơm thơm, rượu này hiển nhiên đã để
giành lâu năm, mạnh hơn gấp trăm lần rượu của Trung Nguyên. Huống gì
Liễu Dật bình thương rất ít khi thống khoái uống rượu, đối với loại rượu này
chỉ có thể nói hai chữ: “Hảo tửu.”
Cát Lợi Nhi từ đĩa kế bên gắp bỏ vào trong bát của Liễu Dật một miếng
rau xanh nói: “Đây, thư sinh, ăn thử miếng rau xem tài mọn của Cát Lợi Nhi.”
A Cửu có lẽ không thích hợp với rượu này chỉ uống một ngụm nhỏ, sau
đó gắp tiếp một miếng cá bỏ vào trong bát của Liễu Dật cùng lúc nhìn Cát Lợi
Nhi, vừa cười vừa nói: “Ngốc tử ăn rau xanh thành ra càng ngốc. Đây, thử
miếng cá của A Cửu nấu.”
Cát Lợi Nhi đưa đũa ra, gắp một miếng thịt gà đấu lại: “Thư sinh. Đây,
thử miếng thịt gà hầm của Cát Lợi Nhi …”
A Cửu :”………..”
Rồi hai người mỗi người một đôi đũa bắt đầu cuộc tỷ thí, trong bát của
Liễu Dật càng lúc càng đầy lên, vì không để cho những gì trong bát rớt ra ngoài
Liễu Dật phải cố ăn thật nhanh .
Đại Đao Vương nhìn ba người làm trò hề, hắn hướng về Mạc Anh nói
nhỏ: “Đã có cảm giác thấy được sát khí rồi, tình hình này sẽ không tốt lắm .”
Mạc Anh cười nói: “Ta cá một nghìn lạng cho Cát Lợi Nhi thắng.”
Đại Đao Vương nhìn Mạc Anh nói: “So sánh thì A Cửu cảm thấy có thực
lực hơn, đệ cá với huynh cho A Cửu một nghìn lạng thắng .”
Hai người bắt đầu dựa vào tình hình trước mặt dở trò cá cược cho người
của phe mình. Nhìn về Thập Kiệt Nhất thấy gã vẫn ôm lấy vò rượu, đầu cắm
chặt xuống bàn.
Liễu Dật sau cuộc tỷ thí của hai nữ nhân hình như là không còn chịu nổi
nữa, bèn đưa tay ra nói: “Ngừng, ha ha… không cần gắp nữa, ta no quá rồi.”
A Cửu liền hỏi nhanh: “Ngốc tử nói mau, có phải đồ ăn của muội nấu
ngon không?”
Liễu Dật gật đầu đáp: “Rất ngon, rất ngon .”
Cát Lợi Nhi không chịu thua cũng truy vấn ngay :”Còn của muội thế nào
?”
Liểu Dật cũng gật đầu: “Tốt, tốt .”
A Cửu nổi giận hỏi: “Vậy ai mới chính là ngon ?”
Cát Lợi Nhi tự rót cho mình mình đầy bát rượu, đoạn giơ lên nói: “Cát
Lợi Nhi tự nghĩ là đồ mình nấu không ai bì được, không tưởng được là A Cửu
tỷ tỷ cũng không dở. Tốt, Cát Lợi Nhi kính A Cửu một chung.” Nói rồi, nàng
ngửa cổ uống một lần cạn chén.
A Cửu vốn đang tức giận, hiện tại thấy Cát Lợi Nhi bỗng công khai khiêu
chiến với mình, nàng đâu chịu phục liền túm lấy vò rượu tự rót đầy một bát,
đáp trả: “Cát Lợi Nhi muội muội thật hào sảng. A Cửu kính lại một chung .”
Nói rồi không chịu thua kém cũng hết bay bát rượu.
Cát Lợi Nhi lại rót đầy tiếp bát nữa nói: “A Cửu tỷ tỷ đúng là chân nhân
bất lộ tướng, thật có khả năng uống được. Cát Lợi Nhi hôm này bồi tiếp A Cửu
tỷ tỷ thật thống khoái.” Nói rồi cạn tiếp bát thứ hai .
A Cửu cũng không chịu thua thiệt, nghênh tiếp khiêu chiến của Cát Lợi
Nhi. Bắt đầu hai người chính thức khiêu chiến bằng cách nấu ăn, gắp thức ăn
rồi chuyển qua… đấu rượu.
Đại Đao Vương lắc đầu quầy quậy: “Theo tình hình này, đệ thua một
nghìn lạng là cái chắc rồi, A Cửu chỉ chốc lát không khỏi ngã lăn ra, ngã rồi thì
còn gì hy vọng nữa?”
Sau khi nghĩ vậy, Đại Đao Vương nói: “Mạc đại ca, có thể ghi lại không ?”
Mạc Anh lắc đầu đáp: “Đệ không cần ghi lại, không ai thua hết. Còn
không xem trò vui, nhìn kìa …”
Quả nhiên không ngoài sở liệu của Đại Đao Vương, không tới nửa canh
giờ A Cửu đã say ngất ngư, đầu cắm xuống bàn giống ý như Thập Kiệt Nhất .
Nhìn lại Cát Lợi Nhi, hiển nhiên uống rượu không ít, khuôn mặt nhỏ
nhắn đã đỏ lên như là trái táo bắt đầu chỉ đông nói tây, hét lớn lên: “A Cửu tỷ
tỷ, có muốn uống nữa không? tỷ bỏ đi đâu rồi, muội sao không trông thấy tỷ ở
đâu vậy cà?”
Liểu Dật nắm Cát Lợi Nhi lại nói: “Được rồi, nha đầu ngươi điên rồi,
không uống nữa.”
Cát Lợi Nhi bị Liễu Dật kéo lại đã ngưng xuống, nhìn Liễu Dật đột nhiên
nói: “Tới đây, cùng muội tới chỗ này.” Nói xong, không quản là chân mình có
nghe lời hay không, liền chân nam đá chân xiêu kéo Liễu Dật chạy loạn xạ cả
lên .
Liễu Dật không biết là Cát Lợi Nhi đã uống quá nhiều, kéo mình chạy ra
phía sau mao ốc tới bên một khe nước nhỏ dưới góc núi, khe nước này bề
ngang khoảng hai trượng, gọi là một con sông nhỏ cũng không phải là quá
đáng .
Cát Lợi Nhi thả tay Liễu Dật ra, vươn vai duỗi eo ra nói: “Hãy nhìn xem,
địa phương này là của muội. Khe nước nhỏ này, viên đá, cọng cỏ, một cây đều
là của Cát Lợi Nhi .”
Liễu Dật cảm thấy tức cười: “Những thứ này rất bình thường, hơn nữa
đều thật tự nhiên, rất bình thường mà.”
Cát Lợi nhi di chuyển nhìn lên vầng trăng trên bầu trời đột nhiên hỏi:
“Thư sinh, huynh nói xem thế giới này có ngày tận cùng của thế giới không?”
Liễu Dật gần bên khe nước nghe câu hỏi như vậy của Cát Lợi Nhi, đương
nhiên ngày tận cùng của thế giới hắn không biết có thật tồn tại không. Nhưng
sau khi gặp được yêu hồ, nàng đã từng nói qua là chắc chắn có.
Liễu Dật hồi đáp: “có .”
Cát Lợi Nhi tiếp tục hỏi nhưng không liên quan đến vấn đề: “vậy khi
huynh ly khai, còn có trở lại kiếm Cát Lợi Nhi không?”
Liễu Dật gật đầu: “Đương nhiên, muội không phải đã uống quá nhiều
chứ? Sao lại hỏi tới vấn đề này?”
Không thấy được thần tình của nàng, chỉ nghe Cát Lợi Nhi tiếp tục hỏi:
“Thư sinh, huynh có thích Cát Lợi Nhi không?”
Một câu nói tựa hồ như một đạo thiểm điện đột nhiên giáng xuống từ
trên trời bổ xuống khiến cho Liễu Dật không còn tư tưởng, trong miệng chỉ lẩm
bẩm: “Cái đó…” nhưnh hắn không biết nói nên thế nào, Liễu Dật chỉ biết mình
thích tiểu nha đầu này. Nhưng là gì đi nữa thì cũng là một câu có trách nhiệm,
cần có dũng khí, vì vậy Liễu Dật im lặng .
Cát Lợi Nhi tiếp tục nói: “Thư sinh huynh có thích A Cửu tỷ tỷ không?”
Liễu Dật nhìn giòng nước chảy lòng đang bình tĩnh, chớp cái bị hai câu
nói của Cát Lợi Nhi làm cho loạn hết cả óc…
Cát Lợi Nhi ngẩng đầu lên im lặng một lúc, nói tiếp: “Cát Lợi Nhi rất
thích thư sinh, rất muốn cùng thư sinh vĩnh viễn cùng nhau, cùng nhau ngắm
bình minh và hoàng hôn. Cùng nhau ngắm nước chảy trên sông, cùng nhau
thưởng nguyệt ngắm sao, cùng nhau đi tới cùng trời cuối đát, cùng nhau tại
đứng tại biển hoa đón gió…đúng vậy!”
Không để ý tới Liễu Dật, Cát Lợi Nhi tiếp tục nói: “Cát Lợi Nhi không
biết đó là cảm giác gì, Cát Lợi Nhi chỉ biết ở chung với thư sinh rất vui vẻ, rất
vui vẻ. Nhìn thấy thư sinh cười, Cát Lợi Nhi cảm thấy hạnh phúc, nghe thấy
thư sinh nói, Cát Lợi Nhi có cảm giác thật thống khoái .”
“Không biết từ lúc nào bắt đầu có cảm giác này, nếu quả là ái tình muội
hy vọng nó là hoàn mỹ cho hai người. Nếu hỏi muội hy vọng ái tình là gì thì
muội sẽ nghĩ, đó là khắc cốt ghi tâm .”
“Yêu huynh như là không có chút lý do, yêu huynh như là không khả
năng buông rời, phảng phất như là lọt vào lưu sa. Hết cách và vô lực, yêu
huynh như là không biết lỗi lầm, vạn phần không biết sợ hãi.”
“Nhất cử nhất động của huynh, đều lay động tới tâm linh của muội làm
muội cảm thấy thế giới tươi sáng. Nhưng ngày mai huynh sẽ đi, nên Cát Lợi
Nhi còn nhiều chuyện muốn nói với huynh .”
Liễu Dật hít một hơi nói :”Cát Lợi Nhi là một nha đầu tốt ….”
Cát Lợi Nhi quay đầu mạnh lại, hét lớn lên: “Không! Cát Lợi Nhi không
phải là nha đầu tốt, Cát Lợi Nhi chỉ vì tư lợi của bản thân mình huynh có biết
không? Chúng ta sau lúc xuống núi, muội đã nấu canh nấm cho huynh. Nhưng
muội trong canh nấm muội đã hạ độc! Đều là Cát Lợi Nhi không tốt, là lỗi của
Cát Lợi Nhi, Cát Lợi Nhi xấu.” Nước mắt nàng không ngừng chảy xuống, dưới
nguyệt quang phảng phất như như ánh thủy tinh màu trắng lung linh.
Liễu Dật cất mình đứng dậy nhìn Cát Lợi Nhi cười: “Cát Lợi Nhi là nha
đầu tốt, hãy nói cho thư sinh hay Cát Lợi Nhi hạ loại độc gì, tại sao lại muốn
độc chết một gã thư sinh u mê như huynh?”
Cát Lợi Nhi nhìn Liễu Dật, nàng thật muốn cười nhưng nàng cười không
nổi, nàng biết có lẽ đây là lần sau cùng hai người nói chuyện, sau này có thể
không còn cơ hội ….nghe nàng nói lần này, Liễu Dật có thể sẻ không trở lại.
“Cát Lợi Nhi chỉ là một nha đầu bình thường chỉ nghĩ tới hưởng thụ
quyền lợi mà sinh mệnh đã cho, mở rộng tim để yêu, để khổ, để bi, để đau
thương, để cảm động và để hưởng thụ ái tình. Cát Lợi Nhi là nha đầu chỉ vì tư
lợi chính mình, sợ ái tình bản thân mất đi, muội có thể vì ái tình hạ độc dược
…”
“Trên người chúng ta không phải phải là độc mà là cổ trùng, Tình cổ đặc
biệt của Miêu tộc chỉ các nữ tử của Miêu tộc mới có, họ dùng tâm huyết cùng cổ
trùng luyện thành. Mỗi ngày phải nuôi dưỡng bằng tâm huyết, mười năm thì
được một Tình cổ, loại Tình cổ này có thể hạ trong thức ăn cũng có thể hạ trên
phục sức, nữ tử Miêu tộc đều hạ Tình cổ này lên người tình lang của mình .
Liễu Dật không nói gì chỉ phe phẫy quạt tiếp tục lắng nghe …
Nhưng Cát Lợi Nhi nhìn Liễu Dật, đã tiếp tục nói: “Tình cổ là tâm huyết
của muội luyện thành, hiện tại đang nằm trong tim huynh. Mỗi tháng Tình cổ
sẽ phát tác một lần, khi phát tác cảm giác như tim bị xé ra. Muội từng nghe tộc
nhân nói qua trong người có Tình cổ nếu không có giải dược sau khi Tình cổ
phát tác, đại đa số người không chịu được đau khổ đã tự sát.”
Cát Lợi Nhi nói tiếp: “Đương nhiên, nếu qua một năm có Tình cổ trong
người mà không uống giải dược, thì Tình cổ trong tim tình lang sẻ khô và chết
đi, nhưng khi Tình Cổ mất đi thì chủ nhân của nó cũng sẻ tiêu thất trong thế
giới này. Vì cái chết này sẽ đau đớn, một người nếu có thể kiên trì một năm đã
sáng tỏ một vấn đề... chàng không yêu nàng, thà chịu thống khổ mà không
nguyện yêu nàng .”
“Đương nhiên loại Tình cổ này rất là lợi hại nhưng giải dược lại rất đơn
giản, chỉ cần máu của tình nhân một tháng một giọt là có thể giải trừ thống khổ,
hoặc là… huynh giết chết muội Tình cổ tự nhiên biến mất...” Nói hết một hơi,
Cát Lợi Nhi mặt đã đầy nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn vầng nguyệt trên trời, nàng thật sự còn cách nào hơn?
Tình ái vốn là tư lợi vốn không công bình, như vậy không giúp gì cho nàng, sao nàng lại làm vậy ?
oOo