Câu nói của Lam Ảnh dường như đã được chuẩn bị từ sớm, nói ra một cách thản nhiên, tuy đối mặt với Minh Vương nhưng chẳng hề tỏ vẻ tôn trọng, sau đó lại mỉm cười, ngẩng nhìn Minh Vương cao cao tại thượng: "Thế nào đây, Minh Vương, cơ hội trước mắt bọn ta, xem bọn ta có đi tranh thủ hay không, thời đại của Bàn Cổ đã kết thúc rồi."
Nghe lời nói của Lam Ảnh, chỉ có mình Liễu Dật là có chút phản ứng, Vũ Trầm Tinh, Lôi Quân và những người khác dường như đã biết trước sẽ có chuyện này xảy ra nên không hề ngạc nhiên. Liễu Dật thầm lắc đầu: "Giết chóc nơi tam giới đã quá nhiều rồi, vì sao còn tạo thêm nữa, chỉ vì dục vọng dã tâm của một cá nhân thôi sao? Bàn Cổ có chấm dứt cũng không phải chấm dứt trước mặt Lam Ảnh, Bàn Cổ là của y, y phải để cho Bàn Cổ biết chính mình cuối cùng đã đánh bại Bàn Cổ!"
Trong mắt Minh Vương chẳng có chút tình cảm nào, những chuyện xảy tra trong yến hội đối với lão lẽ ra rất đột ngột nhưng lúc ấy lão có vẻ như coi mọi việc như không, Minh Vương suy nghĩ một hồi rồi nói: "Ta trước giờ chưa từng làm chuyện gì không nắm chắc, ngươi thấy sức mạnh của bọn ta có thể chống lại thần linh hay không?"
Nghe lời của Minh Vương, Lam Ảnh cười nói: "Vương à, điểm ta thích ở ngài nhất, cũng là điểm ta cần phải học tập, đó là sau lần này, ngài có thể hiểu được ta hơn, bọn ta sau khi có được Nhân gian giới, thì có thể mượn được sức mạnh của A Tu La giới, sáng tạo sức mạnh riêng của bọn ta ở Nhân gian giới, bọn ta hợp cả Nhân gian và A Tu La giới, lúc ấy, ngài thấy chúng thần linh của Bàn Cổ có năng lực kháng cự lại bọn ta hay không? Tất cả mọi việc đều nằm trong tính toán của ta hết rồi." Nói xong, hắn bất giác liếc nhìn sang Tô Thiếu.
Liễu Dật giờ đã hiểu rõ mọi chuyện, Lam Ảnh không phải là kẻ ngốc, mượn được sức mạnh hiện giờ của Minh giới thì có thể nhanh chóng nắm được quyền thống trị ở Nhân gian, lúc ấy, với sức mạnh của A Tu La quỷ giới, có thể tạo ra lực phản kháng đặc thù, nhưng vốn liếng của đám người này, cũng như người của Nhân gian giới, dẫu có thống nhất lại, hoặc ngay cả chúng thần ở Thần giới, cũng khó mà chống nổi Minh giới. Vấn đề cốt lõi chính là Tô Thiếu, nếu gã không chịu giúp, Lam Ảnh chẳng có chút sức mạnh nào có thể chống lại Thần giới. Thế nhưng Tô Thiếu chẳng những dung hợp với Cửu U Ma thần, mà còn có thân phận là người thống trị A Tu La giới, nếu hắn chịu đứng về phía Lam Ảnh thì đúng là mọi việc đều nằm trong sự tính toán của hắn rồi.
Trong lúc nói chuyện với Lam Ảnh, trong mắt của Minh Vương phát ra một đạo kim quang, lúc đạo kim quang này quét qua người Tô Thiếu, mắt lão liền hiện ra một chút kỳ lạ, sau đó gật đầu: "Thì ra ngươi đã sớm có chuẩn bị, vì sao còn muốn nghe ý kiến của ta?" Giọng nói trầm sâu, xem ra Minh Vương cũng đã có chút cảm giác rồi.
Lam Ảnh nghe vậy mỉm cười: "Ngài là Vương của ta, ta có ngày hôm nay toàn nhờ vào ngài, ta làm chuyện gì đương nhiên phải được ngài thông qua. Cũng như lần tranh đấu này, nếu ta dùng danh nghĩa của ngài khai chiến với Nhân gian giới, vậy thì kẻ bị Thần giới thảo phạt đương nhiên là ngài, bọn ta cũng sẽ dùng sức mạnh bản thân hủy diệt Thần giới, tất cả mọi chuyện đương nhiên là do ngài chỉ đạo. Nếu quả thật có Đại Trí Giả gì gì đó trách tội, vậy thì ... người xui xẻo không phải là ta, khi Thần giới biến mất, Nhân Gian giới và A Tu La giới hợp làm một, sau khi ngài bị Đại Trí Giả trừng phạt, thì ta không nghĩ ra có ai ngoài ta có thể tiếp nhận quyền lực của ngài."
Mấy câu này nói ra khiến Liễu Dật, Vũ Trầm Tinh và Lôi Quân đồng thời chấn động, tuy Vũ Trầm Tinh trước giờ chỉ lo là Viêm Quân có hành động bất lợi với Minh Vương, nhưng chưa từng nghĩ qua người đầu tiên phát pháo tấn công lại là Đế Quân, người đã rời khỏi Minh giới đi đến nhân gian từ lâu. Những quân chủ khác trừ Lôi Quân ai nấy cũng chẳng hề ngạc nhiên, rõ ràng Lam Ảnh trước khi làm chuyện này đã thuyết phục hết mấy người khác, do đó mới dám nói năng ngông cuồng như thế với Minh Vương
Lôi Quân tính tình nóng nảy không nhịn được đứng vụt dậy, hữu thủ vung lên, Cửu Xích Tinh đao xuất hiện trong tay, lấp lánh điện quang màu tím, quát lớn: "Lam Ảnh, ngươi muốn làm phản hả? Ngươi đúng là đồ vô sỉ, hãy nếm một đao của ta đây." Nói dứt lời trường đao vung lên, một tiếng keng dài mang theo một luồng điện quang màu tím chém tới trước người Lam Ảnh.
Một đao do Lôi Quân dùng toàn lực đánh ra, tốc độ, sức mạnh và kỹ năng đã đến mức cực hạn, nhằm dạy cho Lam Ảnh một bài học. Từ nhỏ y đã biết vị đế quân này âm hiểm xảo quyệt, nhưng không ngờ hắn lại có thể hạ thủ đối với Minh Vương là người đã nuôi lớn hắn nên người. Một đao này phát ra trong lúc phẫn nộ, lực đạo càng mãnh liệt phi thường.
Luồn điện quang màu tím vừa phóng ra thì quang nhận bạch sắc đã xuất hiện trước mặt Lam Ảnh, bạch quang lóe lên, Lam Ảnh không ngờ lại không thèm tránh né, y phục màu lam trong chớp mắt đã bị đao quang vô tình xẻ làm đôi, đao quang lộ ra ở cả sau lưng Lam Ảnh, mọi người đều biết ngay là đao của Lôi Quân đã xuyên qua người của Lam Ảnh.
Lôi Quân cũng có chút bất ngờ, tuy y giận dữ đánh ra đao này, nhưng bằng vào năng lực của Lam Ảnh lẽ nào đến cơ hội tránh né cũng không có. Sự việc sau đó đã làm Lôi Quân nhận ra sự khác biệt về thực lực giữa hai bên, Lam Ảnh phá lên cười điên cuồng. Thân thể của hắn bị chẻ ở giữa đột nhiên phục hồi lại, y phục bị xé rách cũng đồng thời liền lại không có vết rách nào.
Lam Ảnh cười lạnh, thấy vẻ nghi ngờ của Lôi Quân liền khinh khỉnh: "Xem nào, tính khí ngươi dẫu nóng nảy nhưng lẽ nào đến giờ vẫn chưa nhìn ra sao? Ta dám đứng đây huênh hoang đương nhiên là có bản lĩnh, ngươi nghĩ ngươi có thể làm tổn thương ta sao?" Nói xong hữu thủ nhẹ nhàng giơ lên, giữa năm ngón tay nhanh chóng hình thành mấy quả cầu ánh sáng bạch sắc, trong lúc Lôi Quân kinh ngạc há hốc miệng thì năm quang cầu đó đã xâm nhập vào thân thể của y.
Hữu thủ của Lam Ảnh co lại thành trảo vươn ra, lúc ấy thân thể Lôi Quân đột nhiên lại bốc thẳng lên, yết hầu dường như bị thứ gì đó bóp chặt. Y chẳng có cách nào hít thở, mặt đỏ ké, hữu thủ của Lam Ảnh nhấc lên một chút thì thân thể của Lôi Quân lại bay cao thêm một chút. Dường như có một sức mạnh cực lớn đang khống chế thân thể của y, Lôi Quân bị nghẹt thở không còn chút năng lực phản kháng nào.
Thấy năm quả cầu bạch sắc xuất hiện, Liễu Dật đột nhiên nhớ tới thứ gì đó, thầm kêu: "Thiên Chi Chương?" Nghĩ đến đây, Liễu Dật lại nhớ đến cuộc chiến của quần ma ở nhân gian để tranh đoạt Thiên Chi Chương do Bàn Cổ sáng tạo ra. Truyền thuyết nói rằng sức mạnh của Thiên Chi Chương này dùng để đối với với y, nhưng Bàn Cổ lại chẳng có cách nào khống chế được nên mới phong ấn nó lại bằng sức mạnh của chúng thần. Chẳng lẽ... chẳng lẽ trong lần tranh đoạt đó Thiên Chi Chương đã lọt vào tay Lam Ảnh hay sao, không ngờ sức mạnh mãnh liệt như thế mà hắn có thể chế trụ được. Y càng nghĩ càng thấy có lý, nếu không bằng bản lĩnh của Lam Ảnh thì hắn sẽ không dám nói năng và hành động ngông cuồng như vậy trước mặt Minh Vương.
Bộ dạng khó coi của Lôi Quân đã làm Vũ Trầm Tinh bên cạnh xúc động, vội đứng vụt dậy, đoản kiếm màu đen ở hữu thủ phóng ra, một luồng kiếm quang đen kịt bắn tới Lam Ảnh. Luồng kiếm quang này tuy nhanh như điện chớp nhưng bằng vào tu vi của Lam Ảnh thì hắn cũng đủ sức tránh khỏi. Ai ngờ hắn chẳng thèm né tránh, một đạo quang cầu màu trắng trước mặt lóe lên rồi xuất hiện ngay trước luồng kiếm quang, luồng kiếm quang không một tiếng động đã bị hấp thu mất, tựa như sông suối chảy ra biển lớn vậy.
Vũ Trầm Tinh gấp gáp hô lớn: "Ngươi muốn làm gì, hãy thả Lôi Quân ca ca ra."
Lam Ảnh liếc sang Vũ trầm Tinh: "Tuân lệnh công chúa." Sau đó hữu thủ buông thõng, Lôi Quân không kịp chuẩn bị gì đã rơi phịch xuống đất, há hốc miệng thở hồng hộc, chỉ biết dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn sang Lam Ảnh. Y không hiểu được mười năm nay Lam Ảnh làm trò gì, chiêu thức khi nãy dẫu y có chuẩn bị trước cũng chẳng có cách nào chống nổi.
Lam Ảnh thấy ánh mắt của Lôi Quân bèn phá lên cười, nụ cười khiến cho người ta phải lạnh cả sống lưng, hắn nói: "Đừng nhìn ta như vậy, ta không giết ngươi đâu, ngươi phải trở thành chiến sĩ chiến đấu cho ta nữa chứ." Nói xong hắn phá lên cười sằng sặc đầy vẻ cuồng vọng và ngạo mạn.
Lúc ấy, Minh Vương ngồi tít trên cao cũng đã phải mở miệng, thanh âm trầm thấp ẩn chứa chút phẫn nộ khó nhận ra: "Xem ra mười năm nay Đế quân ở Nhân gian giới chẳng những tìm nữ nhân mà ngươi yêu mến, mà tu vi cũng đã tiến bộ đến mức này. Lão già như ta coi bộ cũng phải rút lui rồi." Lời này của Minh Vương ai nghe qua cũng tưởng là khen ngợi Đế quân, nhưng chỉ có một người không nghĩ như vậy.
Liễu Dật hơi mỉm cười, trong mắt ánh hồng quang lóe lên nhưng chẳng ai chú ý cả. Đúng vậy, Minh Vương đúng là kẻ mưu mô, lời nói vừa rồi của lão rõ ràng là cố ý nhắc nhở y: chính Lam Ảnh là kẻ đoạt mất vợ của Liễu Dật. Nếu quả là hai tháng trước đây thì Liễu Dật nhất định sẽ rút kiếm liều mạng với đối phương, nhưng lúc này sau khi tiếp thụ Hắc ám chi tâm, tư tưởng bản thân đã đạt tới cảnh giới mới, đối với Thiên nữ, y có thể nói gì đây? Nàng chẳng làm sai điều gì, người nàng yêu là Liễu Dật, chỉ có điều bởi vì tình yêu sai lầm đó, nàng đã bị lừa gạt, tất cả mọi chuyện chỉ biết trách lời nguyền của Bàn Cổ. Thế như xem ra Lam Ảnh cũng chẳng chịu tha cho mình, người có sức mạnh luôn luôn ngấm ngầm đe dọa kẻ khác.
Lam Ảnh nghe lời của Minh Vương bèn cười nói: "Mọi thứ đều là ngài dạy ta thôi, nhưng tu vi của ta tiến nhanh như vậy toàn do Chân ma ban cho, nếu không phải vì y thì Bàn Cổ cũng không cần tạo ra Thiên Chi Chương, thử hỏi ta làm sao lấy được báu vật này chứ. Ngài xem đến trời cũng giúp cho ta, ta còn lý do nào để cự tuyệt chứ?" Nói xong hắn không nhịn được bèn phá lên cười sằng sặc.
Minh Vương nhìn Lam Ảnh dường như đã biết được chuyện gì đó, nói: "Vậy thì ta muốn hỏi ý của các quân chủ khác, các người thấy chúng ta có nhất định phải làm vậy không?" Nói xong lão liền đưa mắt nhìn sang Viêm Quân.
Viêm Quân dường như đã chuẩn bị từ sớm, đứng dậy nói: "Vương, ông cũng đã thấy rồi, bọn ta sống ở thế giới này đã lâu rồi, cũng như Đế Quân nói, bọn ta là kẻ mạnh vậy thì bọn ta cũng xứng đáng đoạt được thứ hợp với mình."
Minh Vương gật đầu: "Vậy sao? Nếu ngươi thích thì ta có thể tạo ra một không gian tương tự như thế giới loài người cho ngươi, để ngươi đến đó cho biết, ngươi thấy sao?"
Viêm Quân nghe vậy hơi sững người nhưng nhanh chóng tỉnh lại, nói: "Ý của Vương ta rất hiểu, nhưng ngài có biết không, dẫu chúng ta thống trị đã lâu nhưng cũng chỉ toàn là bọn ta, đến thần cũng lờ đi sự tồn tại của bọn ta. Bọn ta cũng giống như họ, đều là kẻ có sức mạnh, cái bọn ta muốn không phải là thế giới do ngài sáng tạo ra mà là sức mạnh vĩnh cửu, đến chư thần cũng chẳng có cách nào chống lại, ngài hiểu chưa?" Ý của Viêm Quân mỗi lúc một rõ ràng hơn.
Lam Ảnh tiếp: "Thật ra, chúng ta xuất binh hay không xuất binh ở nhân gian giới cũng chẳng có gì can hệ, nơi ấy vốn cũng chẳng có sức phản kháng gì. Ta nghĩ bọn ta nói nhiều như vậy thì ngài cũng đã hiểu ý bọn ta rồi. Bọn ta chính là Thần giới chân chính, bọn ta cũng có sức mạnh và huyết thống thị tộc cao quý. Cái bọn ta muốn không phải là đất đai, không phải quyền thống trì, bọn ta chỉ muốn duy ngã độc tôn." Lời của Lam Ảnh ai nấy đều hiểu rõ, âm mưu đứng đầu tam giới lục đạo, khống chế quyền lợi, không phải nhằm vào nhân gian mà chính là tiêu diệt Thần giới, nắm được sức mạnh vĩnh hằng.
Minh Vương cuối cùng cũng gật đầu: "Ta hiểu rồi, Đế quân, xem ra mọi người đều rất thích thú với cách làm của ngươi."
Lam Ảnh mỉm cười ung dung bước lên: "Thắng làm vua thua làm giặc, ỷ mạnh hiếp yếu, quy tắc đó rất hợp với Thần giới. Bọn họ không thể áp chế được chủng tộc có sức mạnh mạnh mẽ nhất, bây giờ đã đến lúc họ phải rút lui rồi."
Minh Vương gật đầu: "Dã tâm của ngươi thật lớn, ngươi muốn tất cả không gian đều nằm dưới chân của ngươi."
Lam Ảnh cười: "Vương, ngài là kẻ thông minh đương nhiên sẽ hiểu rõ ý của ta. Ồ, đúng rồi, ta đã quên đi một chuyện, ở nhân gian giới có một chi nhánh của ma giới, chúng tuy chưa làm phiền gì đến bọn ta, nhưng xem ra cũng đáng gờm lắm. Do đó trước tiên hãy tiêu diệt cái gọi là ma giới đó đi."
Minh Vương gật đầu: "Đúng vậy, ngươi còn muốn thôn tính cả Thần giới thì cái gọi là Ma giới đó chẳng có giá trị tồn tại gì nữa."
Lam Ảnh nói: "Vương, ta nghĩ ngài cũng biết cái gọi là ma giới đó chính là người tự xưng là Chân Ma trước mắt sáng tạo ra, nếu bọn ta giết chết y thì cái Ma giới đó cũng chẳng còn loe ngoe gì được nữa."
Minh Vương khen: "Ngươi nói rất đúng, bắt giặc phải bắt kẻ cầm đầu, nếu giết được Chân Ma thì Ma giới đó sẽ giải tán thôi."
Nghe mấy lời của Lam Ảnh, Vũ Trầm Tinh không phục, đứng dậy hậm hực: "Ngươi đúng là cái thứ vô sỉ, ngươi nghĩ mình lợi hại vậy sao? Phụ thân ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu."
Vũ Trầm Tinh vừa mở miệng thì thân hình của Lam Ảnh loáng một cách đã xuất hiện cách người nàng khoảng một thước, Vũ Trầm Tinh đang kinh hãi thì Lam Ảnh mở miệng: "Công chúa của ta ơi, nàng dường như muốn giúp đỡ tên Chân ma đó sao? Chẳng lẽ nàng yêu y rồi à? Ôi, không được rồi, ta đã giải cứu nàng, qua đêm nay ta sẽ lấy nàng làm vợ, bọn ta sẽ chính thức trở thành người một nhà rồi."
Nghe mấy lời này ai nấy kể cả Liễu Dật đều giật mình. Y nghĩ ngay đến Cát Lợi Nhi, hóa thân của Thiên nữ, nàng trước giờ vẫn bị lừa gạt, hiện giờ người nàng yêu nhất lại muốn cưới một nữ nhân khác làm vợ, vậy thì nàng sẽ nghĩ thế nào đây? Chỉ giận là chín loại nước mắt cho đến giờ vẫn chưa thu thập được đủ, nghĩ đến đây trong lòng Liễu Dật chợt động, nếu Lam Ảnh hủy diệt được Thiên giới, vậy thì Thiên nữ sẽ thế nào? Chẳng lẽ lời nguyền rủa đó vẫn tiếp tục cho đến ngày Thiên nữ khôi phục chân thân hay sao?
Vũ Trầm Tinh mặt hoa hết đỏ lại trắng: "Ngươi đúng là đồ mặt dầy không biết xấu hổ, ta dẫu có phải lấy heo cũng chẳng lấy ngươi."
Ngay lúc đó, thân thể Vũ Trầm Tinh chợt nhẹ bỗng, eo lưng nhói lên, một cánh tay vươn ra ôm lấy nàng, một luồng hào quang màu đen lóe lên, trong chớp mắt Liễu Dật đã xuất hiện trước mặt nàng.
Lam Ảnh không nhịn được đưa mắt nhìn về phía chỗ ngồi của Liễu Dật, chỉ thấy thân hình của Liễu Dật từ từ biến mất, y đã đứng trước mặt dùng ánh mắt đỏ ngầu lạnh lùng nhìn Lam Ảnh. Tốc độ quá nhanh dường như còn vượt xa dự liệu của hắn, Lam Ảnh di chuyển nhanh như chớp là nhờ vào Thiên Chi Chương, còn Liễu Dật nhờ vào cái gì? Chẳng lẽ tâm pháp của y còn hơn cả Thiên Chi Chương ư? Không thể nào, chẳng phải Thiên Chi Chương chuyên dùng để khắc chế ma công của loại tâm pháp này sao?
Liễu Dật ung dung mỉm cười, y đương nhiên hiểu rõ Thiên Chi Chương tuy mạnh nhưng mà đó chỉ là do Bàn Cổ sáng tạo ra để đối phó với tầng thứ mười hai của Lan Nhĩ Phỉ Na Thanh mà thôi. Lúc này Lan Nhĩ Phỉ Na Thanh của y đã tiến vào tầng Diệt thế: Hắc ám chi tâm, sức mạnh vượt xa tầng thứ mười hai, đến Bàn Cổ không thể nào ngờ nổi. Sức mạnh của Lan Nhĩ Phỉ Na Thanh làm sao có thể so sánh với thứ sức mạnh mượn về như thế chứ.
Liễu Dật chẳng hề lộ ra vẻ tức giận, nói với Lam Ảnh: "Rất có thể sự xuất hiện của ta đã làm ngươi thất vọng rồi. Nếu ngươi chê là Ma giới đó quá nhỏ, hay là đợi lần sau ta quay về, ta sẽ sáng tạo ra một thế giới khác cho ngươi coi, có được không?" Liễu Dật vốn chẳng có năng lực sáng tạo, nhưng lại đủ sức mạnh để diệt thế. Tuy vậy, chàng có thể làm tê liệt không gian, đưa Ma giới phát triển đến một mức độ hoàn toàn mới.
Lam Ảnh giật mình rồi quay đầu nhìn Minh Vương ngồi tít trên cao: "Là ngươi giúp y à?" Giọng nói có lẫn chút đố kỵ và phẫn nộ.
Minh Vương chậm rãi đáp: "Có thể tính là ta tiện tay giúp y một chút thôi. Sao? Ngươi không thích à? Ồ, vậy là không tốt rồi, lúc ấy ta không ngờ là ngươi nghĩ vậy, nhưng nếu con gái ta không thích thì ta làm gì cũng vô dụng. Chỉ cần nó vui vẻ thì ta sẽ giúp y." Lời nói có vẻ thản nhiên nhưng lại khiến Lam Ảnh hết sức phẫn nộ.
Lam Ảnh đang định trả miếng lại thì Liễu Dật quay sang Vũ Trầm Tinh: "Nàng sao lại nguyền rủa ta là heo đây? Dẫu nàng có muốn gả cho heo thì ta cũng không muốn biến thành hình dạng đó đâu!"