Ma Kiếm Lục

Chương 247: Chung cực lực lượng, vĩnh hằng đích hắc ám chi tâm




Nghe Vũ Trầm Tinh quát, Liễu Dật cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của nàng. Không chút do dự, cũng chẳng có suy nghĩ nhiều, Liễu Dật nắm tay nàng, đề khởi chân lực, dùng quyết chữ “Tật” trong “Ẩn Toàn Cửu Ảnh” phát huy tốc độ nhanh nhất của mình. Đây là lần thứ hai chàng chạy trốn, nên đã có kinh nghiệm. Mặc dù trong tình huống không chuẩn bị, nhưng thân thể nhanh chóng hóa thành một bóng mờ, chớp mắt đã biến khỏi tầm mắt của Tử Long.

Vũ Trầm Tinh bị Liễu Dật kéo đi, thân bất do kỷ, một cảm giác bồng bềnh truyền vào trong óc. Phong cảnh xung quanh dưới tốc độ phi hành biến thành các mảng màu hấp dẫn. Sau một hồi phi hành, Vũ Trầm Tinh một mặt đề khởi chân lực phối hợp với Liễu Dật, một mặt nói: “Ta kêu ngươi chạy, ngươi kéo ta theo làm gì, ngươi chạy chậm lại một chút xem nào?”

Liễu Dật không biết nàng đang đùa hay thật, bèn đáp: “Ta không kéo ngươi theo, ngươi chắc chắn sẽ bị con rồng đó giết.” Miệng nói nhưng tốc độ không chậm lại chút nào. Chàng hiểu rằng ở đây rất nguy hiểm, nên chàng chỉ có thể tăng tốc, không ngừng chạy trốn mới mang lại cho chàng cảm giác an toàn.

Vũ Trầm Tinh nghe Liễu Dật nói, nghĩ một lúc rồi vừa cười nói tiếp: “Ta thấy…thế giới trong gương này căn bản không có sinh mệnh. Mọi thứ đều do con rồng đó giở trò. Nếu như thế giới trong gương thực sự có sinh mệnh, thì chúng ta có chạy nhanh đến đâu cũng không thoát được.

Liễu Dật nghe xong đột ngột dừng lại hỏi: “Ý của ngươi là…thế giới này không có sinh mệnh?”

Vũ Trầm Tinh gật đầu nói tiếp: “Ngươi nghĩ đi. Nếu như chiếc gương đó thực sự có sinh mệnh, mọi hành động của chúng ta đều sẽ nằm trong tầm kiểm soát của sinh mệnh đó. Bất kể chúng ta chạy trốn thế nào, chạy đến đâu, chỉ cần chưa thoát ra khỏi thế giới này, chắc chắn vẫn sẽ bị phát hiện. Ngươi quay lại nhìn xem, đến giờ con rồng đó vẫn chưa đuổi theo. Như thế, khẳng định là nó còn chưa có năng lực tạo cho thế giới này một sinh mệnh.

Liễu Dật gật đầu. Vũ Trầm Tinh nói không sai. Nếu như thế giới này thực sự có sinh mệnh, bọn họ chạy trốn cũng không tác dụng gì. Nhưng hiện tại mà nói, bọn họ chạy trốn không gặp trở ngại gì. Như vậy có thể thấy con rồng đó tuy có năng lực sáng tạo, nhưng chưa đủ năng lực để tạo ra sinh mệnh cho cả thế giới này.

Trong lúc Liễu Dật đang suy nghĩ, âm thanh đó lại từ bốn phương tám hướng truyền lại, dường như mang theo chút phẫn nộ: “Các ngươi không chạy thoát được đâu, các ngươi vĩnh viễn không thoát ra được thế giới này. Sẽ có một ngày ta bắt được các ngươi.” Cuối cùng, âm thanh vang vọng, rồi từ từ biến mất.

Vũ Trầm Tinh gật đầu, càng tự tin nói: “Không sai, nghe thấy chưa, nó nói muốn tìm chúng ta. Nói như thế, thế giới này thực sự không có sinh mệnh, nó phải dựa vào lực lượng của nó để truy tìm chúng ta.”

Liễu Dật gật đầu, nhìn Vũ Trầm Tinh, đột nhiên nhớ lại lúc nói chuyện với Tử Long. Vừa rồi nếu không phải Vũ Trầm Tinh nghĩ đến phương pháp đáng cười này, khả năng bây giờ đang cùng Tử Long giao thủ. Với lực lượng của Tử Long, chỉ chốc lát là mình sẽ rơi vào tay nó, xem ra lần này mình đã mắc nợ Vũ Trầm Tinh.

Vũ Trầm Tinh phát hiện Liễu Dật đang nhìn mình chằm chằm, không kìm được hỏi: “Nhìn cái gì mà nhìn, mặt ta có hoa à?”

Liễu Dật lắc đầu trả lời: “Không, không có hoa, chỉ là cảm giác lúc này cô thật là thông minh, lần này thật cảm ơn cô!.”

Vũ Trầm Tinh cười cười gật đầu nói: “Vậy ta nhận, bất quá…sau này cần cẩn thận, chúng ta vẫn chưa thoát ra được khỏi đây, con rồng đó khẳng định chưa chịu bỏ qua cho chúng ta. Thế giới trong gương này thật quái dị, à…đúng rồi, bắt đầu làm sao nó phát hiện được ra ngươi.” Vũ Trầm Tinh tựa hồ nghĩ đến điều gì đó.

Liễu Dật nghe xong, nghĩ một lúc rồi nói: “Ngươi muốn ám chỉ điều gì?”

Vũ Trầm Tinh đột nhiên giậm chân nói: “Chính là con chim đó, con chim nhỏ kỳ quái đó, nó làm sao xuất hiện ở bên cạnh ngươi được? Trừ phi con rồng đó biết ngươi ở đâu, nếu không làm sao sáng tạo một con chim chỉ đường ở bên cạnh ngươi được.”

Liễu Dật nghe xong, tựa hồ nghĩ ra điều gì, đáp: “Nó cũng là hoang long, cùng hoang long bị thu phục trong kiếm của ta có liên hệ, ta nghĩ…..” Nói đến đây, Liễu Dật ngừng lại

Vũ Trầm Tinh nghe vậy vội nói: “Không sai, chính là như thế. Nếu như nó còn có thể cảm ứng được hoang long trong kiếm của ngươi, thì đến một lúc nào đó nó có thể tìm thấy chúng ta. Ngươi có biện pháp nào có thể cắt đứt được liên hệ giữa bọn chúng không?” Vũ Trầm Tinh thực sự thông minh, một chút khả năng nguy hiểm nào cũng đều không bỏ qua. Nếu như ở đây không có nàng, có lẽ Liễu Dật sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức.

Liễu Dật gật đầu, vận chân lực lên thân kiếm, một quầng hồng quang mờ mờ nhanh chóng bao phủ thân kiếm, sau đó từ từ biến mất. Liễu Dật nói: “Được rồi, ta tạm thời dùng chân lực phong ấn lực lượng trên thanh kiếm. Nó không thể cảm ứng thấy nữa.” Dứt lời càng bội phục sự cẩn thận của Vũ Trầm Tinh.

Vũ Trầm Tinh gật đầu nói tiếp: “Vậy chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu không sau một thời gian, con rồng đó có khả năng sẽ sớm phát hiện ra chúng ta đang ở đâu. Bây giờ không thể dừng lại tại đây được.

Liễu Dật gật đầu: “Được, chúng ta đi.” Lần này không có chút gì khẩn trương như chạy trốn, nên Liễu Dật không nắm tay kéo Vũ Trầm Tinh nữa. Hai người đề khởi chân lực, nhanh chóng rời khỏi khu vực rừng núi đó. Hai người mải miết đi, không để ý đến thời gian và phương hướng. Chỉ đến khi bầu trời đã phủ đầy sao mới dừng lại, quay đầu nhìn lại, ngọn núi cao lúc này chỉ còn là một bóng mờ xa xa.

Cuối cùng, Vũ Trầm Tinh mệt mỏi thở dốc ngồi xuống dưới một cây đại thụ, Liễu Dật cũng ngồi xuống bên cạnh. Mặc dù không biết đã cách ngọn núi kia bao xa, nhưng khoảng cách đủ làm cho hai người không còn cảm thấy nguy hiểm. Vũ Trầm Tinh quan sát những vì sao lấp lánh giăng kín bầu trời, không biết nên làm gì trước.

Còn Liễu Dật lúc này trong lòng tràn đầy buồn chán. Tính thế nào bây giờ? Mấy năm gần đây, bản thân tu luyện vì sao lại không tiến bộ nhanh được. Vì sao những người, vật, việc đã gặp phải đều vượt quá sự tưởng tượng của chàng. Cứ như thế này, làm sao tương lai đối diện với Bàn Cổ. Chỉ nói sự việc trước mắt, đã khiến chàng lực bất tòng tâm. Không chỉ thời gian không đủ, mà cường địch còn từng tên từng tên xuất hiện. Nghĩ ngợi một hồi, Liễu Dật không kìm được thở dài một tiếng.

Vũ Trầm Tinh đang nằm đếm sao trời, tiện miệng hỏi: “Đồ ngốc, ngươi thở dài cái gì?”

Liễu Dật lắc đầu, chẳng muốn nói nhiều, chỉ đáp: “Chẳng có gì, chỉ là có chút cảm khái.”

Vũ Trầm Tinh quay sang nhìn Liễu Dật một lúc rồi nói: “Ta thấy không phải là cảm khái cái gì, mà dường như có gì mất mát, có phải là không có niềm tin với chính bản thân mình hay không?” Với sự thông minh của mình, từ biểu hiện và ánh mắt của Liễu Dật, nàng đã có thể phát hiện đối phương đang nghĩ gì.

Liễu Dật nhìn Vũ Trầm Tinh, biết rằng nói nhiều cũng chẳng giải quyết được gì. Vũ Trầm Tinh bèn tiếp tục: “Nói ra đi, biết đâu ta có thể giúp được ngươi?”

Đa tạ hảo ý của ngươi. Bất quá, ngươi không giúp được ta đâu. Ta không biết phải nói gì, chỉ là đột nhiên phát hiện rất nhiều sự việc càng ngày càng xa tầm tay của mình, hoặc là…lúc bắt đầu ta thực không có chút cảm giác nào như thế này.” Liễu Dật cũng không biết mình đang nói gì, nhưng Vũ Trầm Tinh dường như hiểu thêm được không ít.

Vũ Trầm Tinh gật đầu nói: “Kì thực không phải là xa, chỉ là sự thực. Bởi trước đây ngươi chưa bao giờ làm, nên nghĩ nó đơn giản. Nhưng bây giờ bắt tay vào, đương nhiên là không như tưởng tưởng. ngươi nên nhớ là mộng tưởng và hiện thực khoảng cách chỉ trong gang tấc. Ta nghĩ, ngươi đang nghĩ tới tương lai rất xa, rồi đột nhiên phát hiện ra tu vi của mình thực không phải cao như mình nghĩ, đúng không?”

Liễu Dật nghe xong giật mình quay sang, buột miệng hỏi: “Làm sao ngươi biết được.”

Vũ Trầm Tinh tiếp tục ngắm sao trời, tựa hồ đang tư lự: “Bởi tương lai của ta cùng với ngươi cùng ở rất xa.”

Lời Vũ Trầm Tinh mặc dù rất rõ ràng, nhưng Liễu Dật vẫn không hiểu ý tứ của nàng là gì. Bởi chàng căn bản không biết tương lai của Vũ Trầm Tinh là gì? Liễu Dật cũng từ từ ngẩng đầu ngắm sao trời nói: “Thế à? Ta chỉ biết bây giờ đối với ta mà nói, những việc ta làm so với tưởng tượng của ta thì khó hơn gấp trăm lần, ngàn lần. Mặc dù không còn chút khinh cuồng của tuổi trẻ, làm việc gì ta đều xem xét cẩn thận, nhưng ta không biết nên làm như thế nào, không biết là đúng hay là sai, không biết thành hay bại, cũng không biết kết quả.

Vũ Trầm Tinh không trả lời Liễu Dật, cũng không nói gì, chỉ yên lặng nhìn lên bầu trời thăm thẳm. Không biết nàng đang nghĩ gì. Liễu Dật cũng chẳng biết làm gì, vô tình, chàng đã rơi vào tình trạng rối như tơ vò, hơn nữa dưới áp lực của bao nhiêu việc, bắt đầu không còn sức phản kháng, lẽ nào đó chính là bi ai.

Đột nhiên Vũ Trầm Tinh cất tiếng: “Nếu như chúng ta bị con rồng đó cố ý dụ vào đây, vậy ngươi nói xem, liệu Lôi Quân ca ca, Thất Nguyệt tỉ tỉ bọn họ có phải cũng ở trong thế giới này không?”

Liễu Dật gật đầu nói: “Có khả năng, nhưng nếu con rồng đó nói với ta là thật, thì ta nghĩ nó sẽ không dẫn dụ nhiều người vào đâu.”

Vũ Trầm Tinh nhìn trời, tiếp tục nói: “Ta vẫn có một dự cảm không lành, cảm giác đây tất cả đều là một âm mưu, con rồng có sức mạnh sáng tạo, tại sao cần chiếm cứ thế giới trong gương này? Lẽ nào chỉ để cho vui? Làm mọi việc đều cần lí do, kể cả là làm theo hứng, cũng có lí do là do kích động. Hơn nữa đây lại là việc khiêu khích người khác, nhất định phải có nguyên nhân của nó.”

Liễu Dật hiểu Vũ Trầm Tinh muốn nói gì, nhìn nàng còn nhỏ, nhưng rất thông minh. Năng lực lí giải sự việc thậm chí còn tốt hơn mình, đặc biệt là khả năng quan sát. Chính như Tử Long đã nói, nếu nàng có tu vi của mình, thì sẽ còn nguy hiểm hơn mình, bởi đầu óc của nàng thực quá lợi hại

Vũ Trầm Tinh nói tiếp: “Thực không có đạo lý, vì sao nó muốn cầm giữ Minh Vương cùng những lão già đó? Lẽ nào không sợ bọn họ phá hủy thế giới này? Hay là căn bản nó có các tính toán của nó?” Mặc dù Vũ Trầm Tinh nói rất nhẹ nhàng, nhưng thực sự làm Liễu Dật chấn động. Con rồng đó không giống như các con rồng khác, nó thậm chí có trí tuệ, có năng lực sáng tạo, so với Long Hoàng còn hơn. Do đó, làm như thế này khẳng định có lý do của nó. Vậy lí do đó là gì?

Vũ Trầm Tinh ngừng một chút rồi tiếp tục nói: “Bắt đầu từ sáng mai, chúng ta càng phải cẩn thận hơn. Ta không tin con rồng có năng lực sáng tạo lại chịu bó chân bó tay như vây,a…đúng rồi, chúng ta cần đi tìm Minh Vương.” Dứt lời, trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng.

Liễu Dật nghe xong không cảm thấy có gì không ổn, bèn gật đầu nói: “Được, vậy đi tìm Minh Vương. Chỉ là, nếu tìm được ông ta, làm sao có được nhãn lệ? Lẽ nào mọi thứ đành thuận theo tự nhiên chăng?

Đột nhiên lúc này, một chiếc gương thủy tinh hình thoi thu hút Liễu Dật, chiếc gương đó bồng bềnh giữa không trung, cách Liễu Dật khoảng mười trượng. Dưới ánh trăng, chiếc gương phản chiếu ngân sắc quang hoa lên ngươi Liễu Dật. Trong vạn chiếc gương, nó nhìn qua thì thật bình thường, nhưng lại có vẻ chân thực, hấp dẫn Liễu Dật, khiễn Liễu Dật vô ý tiến lại gần.

Đứng đối diện chiếc gương đó, một người xuất hiện trong gương, chính là bản thân Liễu Dật. Áo đen tóc trắng, tay không rời Chân ma kiếm. Liễu Dật nhớ con rồng đó nói rằng mỗi chiếc gương ở đây đều có chức năng đặc thù. Chiếc gương này có thể phản chiếu chính bản thân mình, vậy là gương gì? Không biết là vì sao, hình mình trong gương có một cảm giác thân thiết, nhưng lại có gì đó không thật, phảng phất như không phải chính mình. Liễu Dật không kìm được nhẹ đưa tay định chạm vào, nhưng vừa chạm vào mặt gương thì lập tức rụt lại. Bởi trên mặt gương đột nhiên xuất hiện ba văn.

Đương lúc Liễu Dật rụt tay về, hình chàng trong gương đột nhiên nói: “Ngươi đang rất bối rối phải không?”

Liễu Dật lắc lắc đầu, đây là cái gì, hay là ảo giảc? Nhưng rất nhanh, chàng phủ định cách nghĩ này. Bởi Vũ Trầm Tinh đang đứng sau lưng chàng cũng đang in hình lên chiếc gương. Tác dụng đặc thù khác của chiếc gương có thể giải thích cho vấn đề này. Liễu Dật không kìm được hỏi: “Ngươi là ai? Vì sao lại ở trong gương?”

Người trong gương không có cử động gì khác, cũng không có biểu tình gì khác, tất cả đều phản chiếu lại bản thân chàng, chỉ là lời nói thì khác: “Ta là bản thân ngươi, ngươi đang mông lung, ta có thể giải đáp cho ngươi, chiếc gương này là “Mê đồ chi kính.” Ta có thể nhìn được những suy nghĩ trong lòng ngươi, có thể biết được sự u tối của ngươi, tất cả các thứ khác của ngươi.”

Không hiểu sao Liễu Dật lại có lòng tin đối với người trước mặt, chỉ cảm thấy người này rất quen thuộc, nhưng thà không tin còn hơn, nghi ngờ hỏi: “Vậy ta phải làm như thế nào.”

Người trong kính nói tiếp: “Ngươi có thể tin tưởng ta. Trong sâu thẳm ý thức của ngươi, có tất cả những gì thuộc về Niết Nhân, bao gồm cả một phần rất nhỏ của ý thức trước mắt, chính là ta. Ta có thể giúp ngươi, nhưng cần phải có sự tin tưởng của ngươi.

Liễu Dật cuối cùng cũng minh bạch, cái mà chiếc gương phản chiếu ra chính là những nghi vấn nằm tận sâu trong tiềm thức của mình. Có thể giải đáp các vấn đề này chỉ có thể là ý thức của Niết Nhân còn lưu ở trong không gian. Nhưng đây là thế giới trong gương, con rồng đó khống chế hết mọi thứ, lẽ nào chiếc gương này cũng có mặt độc lập riêng của nó.

Người trong kính nói tiếp: “Ta biết ngươi đang nghĩ gì, nhưng ngươi cần phải biết thời gian của ngươi không còn nhiều. Ở thế giới này không cần giải thích nhiều, thất bại là thất bại. Nghĩ đến những địch nhân của ngươi: Tô Thiếu của A tu la giới, Lam Nhận, Lam Ảnh của Minh giới, Bàn Cổ của Thần giới cùng chúng thần; còn có ba con hoang long vừa xuất hiện cùng chín loại nước mắt. Khoảng cách giữa mộng tưởng và hiện thực ngươi hiểu rõ hơn ai hết khiến cho ngươi lực bất tòng tâm. Do đó, ngươi cần đến ta.”

Liễu Dật không biết phải nói gì, bởi đó chính là sự thật. Mọi việc trước mắt, hoặc đã xảy ra, hoặc sắp xảy ra, đều khiến chàng bó tay. Thực lực bản thân xem ra không có cách nào hoàn thành, niềm tin đã trở thành si nhân thuyết mộng, không thể tạo ra kì tích gì trước hiện thực tàn nhẫn này, trong lúc bối rối, chàng không kìm được hỏi: “Ta lên làm gì?’.

Người trong kính đáp: “Trọng sinh.” Chỉ có hai từ ngắn ngủi nhưng làm Liễu Dật chấn động.

Liễu Dật vội hỏi tiếp: “Trọng sinh là gì? Cần làm như thế nào?”

Người trong kính dừng lại một chút rồi đáp: Tầng mười ba của Lan Nhĩ Phi Na Thanh - sát lục chi tâm đã phản ngược lại ngươi. Linh hồn của ngươi đang từ từ biến mất. Khi linh hồn hoàn toàn bị thôn tính, cũng là lúc ngươi luân lạc thành ma, có lẽ ngươi không biết, mùi vị của luân lạc thành ma không phải là ma thực sự, mà là khôi lỗi (con rối) của ma, một công cụ sát nhân không có suy nghĩ.”

Liễu Dật cuối cùng cũng hiểu ra, thì ra mình đã bắt đầu đi vào ma đạo, phóng khí chủng tộc của mình, sau đó xuất hiện hiện tượng thành ma, cũng chính là thành một khôi lỗ…như vậy…cuối cùng phải làm thế nào? Liễu Dật vội hỏi: “Vậy ma là cái gì, ta nên làm như thế nào?”

Người trong kính tiếp tục nói: “Ma thực ra chỉ là một cách gọi, không có ý nghĩa thực sự gì. Ma cũng có tình cảm của con người, có sức mạnh của Thần, cũng như linh hồn của nó. Có thể tùy tâm sở dục, không phiền đến ai. Ma chính là ma, chỉ là…cái đang vây khốn ngươi lại là sức mạnh của ma.”

Không đợi Liễu Dật đáp lời, người trong kính tiếp tục nói: “Tâm pháp Lan Nhĩ Phi Na Thanh mặc dù rất mạnh, nhưng vì thời gian tu luyện của ngươi quá ngắn, so với bảy ngàn năm trước, chỉ là một thoáng chớp mắt. Nếu như muốn đạt được sức mạnh cao cường, ngươi có hai sự lựa chọn. Thứ nhất, tiếp tục tu luyện, cũng đồng thời là bỏ đi mọi thứ ở hiện tại, tập trung luyện tầng thứ mười hai của Lan Nhĩ Phi Na Thanh. Không tiếp tục đột phá, nhưng theo thời gian, chân lực sẽ mạnh lên.”

Liễu Dật căn bản không cần suy nghĩ, lắc đầu đáp: “Không được, cứ cho là thời gian đợi ta, nhưng địch nhân thì không đợi ta, còn nữa…người ta yêu thương, ta không thể bỏ nàng, không thể bắt nàng chờ đợi trong nỗi thống khổ vô cùng.”

Người trong gương tiếp tục nói: “Đương nhiên, còn có cách thứ hai, nhưng…ngươi có chuẩn bị chút nào chưa? Chuẩn bị thành khôi lỗ của ma?

Liễu Dật không hiểu, vội hỏi: “Ý là gì.”

Người đó đáp: “Cách này hiệu quả hơn cách đầu, nhưng cũng rất nguy hiểm. Đó chính là tiếp tục đột phá, đột phá tầng mười ba của Lan Nhĩ Phi Na Thanh – sát lục chi tâm, kế thừa sức mạnh cuối cùng của ma – hắc ám chi tâm. Như vậy, không cần phải mất nhiều thời gian tu luyện. Sức mạnh tột đỉnh khiến sát lục chi tâm phát huy được, cũng là sức mạnh mà ma phải có. Lúc ngươi có được hắc ám chi tâm, cũng chính là lúc ngươi thành ma.”

“Có nhớ ngươi nói gì trong cơn mơ không? Có được đôi cánh của ma vương, chính là bắt đầu của hi vọng vĩnh hằng. Mọi thứ đều đang trong lúc lựa chọn. Ngươi sau khi thành ma, sẽ biết làm sao để sử dụng sức mạnh chân chính, bởi đó là con đường của ngươi. Những mơ hồ, khốn hoặc sẽ biến mất vào lúc đó, ngươi sẽ nhìn thấy tương lai rất rõ ràng, thấy được kết quả..”