Thất Nguyệt bực bội nhưng không nói nữa, miệng lưỡi của Vũ Trầm Tinh quá lợi hại, cho dù là mười Thất Nguyệt hợp lại cũng không bằng một mình cô ta, Diệp La Bách Hoa ngồi kế bên cũng không nói gì, đưa gương mặt mỹ lệ tươi tắn quan sát bộ dạng bực tức của Thất Nguyệt, đồng thời cũng quan sát dáng vẻ điêu ngoa của Vũ Trầm Tinh, nhận thấy cô ta quả thật rất thủ đoạn, cố tình chọc giận Thất Nguyệt, kỳ thật trong lòng cô ta sớm đã có tính toán về hai khối thạch đầu rồi.
Vũ Trầm Tinh vừa ăn vừa giương đôi mắt tròn xoe như trẻ con lên nhìn Diệp La Bách Hoa, sau đó làm ra vẻ kì quái, hỏi: “Úy, ngươi cười cái gì, ngươi nghĩ ngươi cười đẹp lắm sao?. Đừng có khiến ta đố kỵ, nếu không là ngươi thảm đó”. Vũ Trầm Tinh nói xong khẽ cười, không có một chút tâm kế, dường như là tự nhiên nói ra.
Diệp La Bách Hoa không đáp lời Vũ Trầm Tinh mà lại nói: “Ăn nhanh đi, chúng ta chuẩn bị lương khô rất phong phú, đến nơi rồi thì ngươi tha hồ mà dùng”. Diệp La Bách Hoa lúc này đã không xem mình là công chúa, tự coi mình là bằng hữu của mọi người, góp sức với mọi người mà không cần biết có được báo đáp hay không.
Vũ Trầm Tinh vẫn không chăm chú gì đến việc ăn, lại nói tiếp: “Thật không biết Bách Hoa công chúa làm sao mà trở thành người như thế?, người hảo tâm như cô thì chỉ mau chết thôi”. Cũng không biết là cố ý hay vô ý, bất quá lời này khiến người nghe cảm thấy không chút thoải mái.
Liễu Dật dằn cốc trà xuống, gằn giọng: “Bọn người Lam thị thật là đáng ghét mà ngươi chính là một trong những kẻ đáng ghét nhất, tuổi còn nhỏ đã hành sự độc ác như vậy, thêm một thời gian nữa thì ngươi không thua kém Lam Nhận đâu”.
Diệp La Bách Hoa nghe Liễu Dật nói vậy lại khẽ cười lên tiếng: “Có lúc những gì chúng ta thấy không nhất định là đúng, huynh thấy ta vài ngày trước chính là một ví dụ rất tốt”. Nói xong ngừng lại một chút rồi quay sang Vũ Trầm Tinh tiếp: “Có lúc, người ta có thể sợ sự tổn hại, vì bảo vệ bản thân, chỉ còn cách làm hại người khác, kỳ thật là tốt là xấu, trong lòng bọn họ rất rõ, không phải sao?”.
Liễu Dật tuy không hiểu lời nói của Diệp La Bách Hoa là có ý gì, nhưng suy luận của nàng lại rất rõ ràng, bất đồ đưa mắt nhìn kỹ Vũ Trầm Tinh, gương mặt xinh đẹp, da trắng như tuyết, điều gì đang ẩn giấu trong đôi mắt đen láy đó?. Ngay giữa dải khăn buộc đầu có đính lam sắc bảo thạch, tuổi tác xem ra chừng mười tám mười chín, làm sao có thể có tâm kế thâm trầm chứ? Trừ phi…cô ta đang che giấu bản thân.
Vũ Trầm Tinh bị Liễu Dật nhìn một hồi, cảm thấy có phần hơi hoảng hốt, bất đồ buông đũa trong tay xuống, nói nhanh: “Nhìn cái gì, nhìn cái gì!, ta chính là loại người vậy đó, ta là kẻ giết người không chớp mắt, ta xem mạng người đơn giản chỉ như con kiến thì có sao không? Ta muốn làm vậy đó, có giỏi thì kêu bọn họ giết ta đi? Còn nhìn à….đi thôi”. Nói xong một tràng liền đứng dậy đi ra ngoài.
Không chỉ Liễu Dật cảm thấy kì quái mà cả Thất Nguyệt cũng không thể lý giải, còn cho rằng nha đầu ngang ngược này sẽ thừa cơ hội mà làm ủng làm eo, không tưởng được không những không ăn nữa mà còn khởi thân lên đường. Diệp La Bách Hoa thì chỉ cười cười, không nói gì cả.
Rời khỏi tửu lâu, bốn người một khỉ đi về phía sau núi, bởi vì đường núi gập ghềnh nên bốn người cũng không mang theo vật cưỡi.
Luân Chuyển Phong ngày trước còn gọi là Chu Sơn, trong núi thú điểu vô số, quanh năm bị vân vụ bao phủ bên ngoài, không thấy rõ được hình dáng núi. Núi gồm mười ngọn, rộng lớn vô cùng, rất nhiều thợ săn vào núi nhưng không dám vào sâu, nguyên nhân là do núi này như mê cung, đi vào sâu bên trong thì mười ngọn núi luân chuyển không ngừng, người tiến vào sâu không có ai trở ra được, vì vậy sau này có người đổi tên Chu Sơn thành Luân Chuyển Phong.
Diệp La Bách Hoa vừa đi vừa hỏi: “Nói như vậy thì khi chúng ta trở ra thì phải làm cách nào đây?”.
Vũ Trầm Tinh suy nghĩ rồi nói: “Ta có Tứ Dực Long Thú, nó là thượng cổ thần thú, ta triệu hoán nó đến, nó nhất định có thể mang chúng ta ra ngoài”. Nói xong, Vũ Trầm Tinh cười cười đầy đắc ý.
Nhưng đúng lúc này, con khỉ trên vai Liễu Dật bỗng nhiên làm mặt xấu, nói leo: “Cần gì phải dùng đến loài vật đó, ta đây tinh linh hơn nó nhiều, đến khi đó ta dẫn các người ra”. Con khỉ đột nhiên lên tiếng, lại hạ uy phong của Vũ Trầm Tinh, còn Thất Nguyệt bên cạnh dường như có cảm giác thích thú, không nhịn được nhìn con khỉ chăm chăm.
Liễu Dật vừa đi vừa nói: “Điều ta lo lắng không phải là vấn đề trở ra, người vào đây dường như rất nhiều, tuy Luân Chuyển Phong rất là rộng lớn, nhưng người nhiều như vậy, sợ rằng không bao lâu đã bị người phát hiện, khi đó, nếu thạch đầu bị người khác đoạt mất, chúng ta cứ tiếp tục tìm, có thể tốn rất nhiều thời gian vô ích”.
Vũ Trầm Tinh gật đầu, một bức thảo đồ từ trong tay xòe ra, lên tiếng: “Bản đồ này là ta nhờ Dự Ngôn Sư vẽ ra, chỉ có vị trí đại khái, nhưng vẫn giúp ích cho chúng ta rất nhiều khi vào mê cung trong núi, có thể tiết kiệm được nhiều thời gian”. Nói rồi đưa thảo đồ cho Liễu Dật.
Diệp La Bách Hoa bất giác thấy có vẻ kì quái liền hỏi: “Dự ngôn sư? Nếu là vậy, Lôi Quân cũng biết đại khái vị trí của hai khối thạch đầu, Lôi Quân khởi hành sớm, nhất định có thể lấy được hai khối thạch đầu trước chúng ta”. Lời của Diệp La Bách Hoa vừa dứt, Liễu Dật và Thất Nguyệt chấn động trong lòng, không sai, Dự ngôn sư đã có thể tính được đại khái vị trí của hai khối thạch đầu, Lôi Quân đã có dự đoán tương lai, khẳng định có thể biết vị trí của hai khối thạch đầu.
Vũ Trầm Tinh nghe thế lắc đầu nhè nhẹ, nói: “Không thể được, không thể được, tính toán cho ta là đại dự đoán tương lai, bản đồ này rất tinh vi, cho dù Lôi Quân ca ca cũng dùng dự đoán tương lai, nhưng không thể nào tinh vi bằng bản đồ này được, chúng ta chỉ mất một canh giờ tìm kiếm thì huynh ấy phải mất đến ba, bốn canh giờ, huynh ấy không thể nào nhanh bằng chúng ta được”.
Diệp La Bách Hoa nghe xong, gật đầu cười cười, nói khẽ: “Đại dự đoán tương lai?, à…nói đến điều này, quyền lợi của Vũ Trầm Tinh so ra còn lớn hơn lục vị quân chủ, ngay cả Quân chủ cũng không sử dụng được đại dự đoán tương lai, Vũ Trầm Tinh có thể dễ dàng ra lệnh, thân phận của cô ta là thế nào đây?, sao ta chưa từng nghe nói đến?”. Lời của Diệp La Bách Hoa giống như là tự nói với mình nhưng thực sự là nói cho Liễu Dật và Thất Nguyệt nghe.
Thất Nguyệt bất giác suy ngẫm lời này, Diệp La Bách Hoa nói không sai, căn cứ vào sự việc này có thể thấy được, Lôi Quân không thể ra lệnh với đại dự đoán tương lai, Vũ Trầm Tinh lại có thể dễ dàng từ chỗ đại dự đoán tương lai lấy được bản đồ này, như thế xem ra, địa vị của cô ta phải cao hơn Lôi Quân?.
Không đợi người khác chất vấn, Vũ Trầm Tinh dường như biết bản thân đã nói hớ, liền nói tiếp: “Được rồi, các người đừng có đoán lung tung nữa, hiện tại ta không thể nói rõ với các người, đợi đến lúc cần tự nhiên ta sẽ nói ra, còn như các người vẫn suy nghĩ lộn xộn, ta tùy tiện nói bậy nói bạ vậy----ta cũng là công chúa, được chưa?”.
Thất Nguyệt tức thì cười lạnh, không nói gì, Liễu Dật cũng chỉ nhìn qua Vũ Trầm Tinh rồi tiếp tục xem bản đồ, còn Diệp La Bách Hoa lại nghĩ sự việc này có điểm khác lạ, có thể lời nói bậy bạ này là sự thật, đầu tiên, cô ta có tứ dực long thú, Lôi Quân đối với cô ta cực kì khách khí, hơn nữa cô ta còn có thể sử dụng đại dự đoán tương lai, nhưng điểm khả nghi nhất đó là chiều hôm qua, khi Lôi Quân đề cập đến Minh Vương, biểu hiện của cô ta chắc chắn xuất phát từ trong tâm. Nghĩ đến đây, đối với thân phận của Vũ Trầm Tinh, Diệp La Bách Hoa tựa hồ đã có thể xác định, nhưng thấy Vũ Trầm Tinh giống như không muốn thừa nhận, vì thế cũng không nói gì.
Liễu Dật xem xong bản đồ, thuận tay đưa qua cho Thất Nguyệt rồi nói: “Hai người cũng xem đi, vạn nhất chúng ta có thất lạc, thì điểm tụ họp sẽ là ngọn núi thứ sáu, nơi đó có dấu vết của hai khối thạch đầu”. Nói xong, ngẩng đầu ngắm Luân Chuyển Phong lẩn khuất trong mây ở trước mặt. Thất Nguyệt đưa bản đồ cùng xem với Diệp La Bách Hoa, tuy bản đồ có mấy chỗ vẽ qua quýt, nhưng toàn cục rất rõ ràng, nhất là kí hiệu đặc biệt tại ngọn núi thứ sáu, Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa xem xong, đưa trả lại cho Vũ Trầm Tinh.
Vũ Trầm Tinh cất bản đồ, nhìn Thất Nguyệt nói: “Thấy thế nào, không lừa tỷ chứ”.
Thất Nguyệt nhìn Vũ Trầm Tinh ở trước mặt, hốt nhiên phát hiện nha đầu này cũng có vài chỗ khả ái, gật đầu nói: “Đợi tìm được thạch đầu hãy nói, đến lúc đó mới quyết định có giết ngươi hay không”.
Vũ Trầm Tinh khẽ nghiêng đầu, giọng châm biếm: “Thất Nguyệt tỷ tỷ, tỷ thật là biết nói đùa, ta rất sợ bị người hăm dọa, với lại hai thanh kiếm của ta không sử dụng cũng đã lâu, nghĩ đến bị tỷ truy sát, ta thật là sợ quá đi”. Nói xong là ra vẻ sợ hãi vô cùng.
Diệp La Bách Hoa cười nhìn Vũ Trầm Tinh, nói theo: “Tinh tiểu muội cái gì cũng tốt, điểm duy nhất không tốt chính là quá phóng túng, ai cũng không phục”. Lời của Diệp La Bách Hoa không biết là khen hay là châm biếm, nhưng thanh âm êm ái khiến người ta không thể nghĩ theo hướng xấu được.
Vũ Trầm Tinh bước nhanh tới hai bước, đuổi theo Liễu Dật, nói gấp: “Bách Hoa tỷ tỷ nói không đúng toàn bộ, Tinh tiểu muội ta tự biết bản tính phóng túng nhưng không phải không khâm phục ai, tự ta biết trên thế giới vẫn có một loại ngốc tử, ta chịu phục hắn, không ai có thể ngốc hơn hắn được”. Nói xong, cười cười làm mặt ngốc.
Liễu Dật quay đầu nhìn qua ba nữ nhân, chỉ biết lắc đầu cam chịu, ở Nhân gian có một câu thế này, ba nữ nhân họp lại thành cái chợ, xem ra thật là chính xác, hiện tại ba nữ nhân này tuy có vẻ bất hòa, nhưng công phu bằng miệng tuyệt không thua ai, trên con đường này, không nghe được gì khác ngoài thanh âm liên miên của ba người bọn họ.
Thỉnh thoảng có người khác đi qua, đều bị đội hình kì quái gồm một nam ba nữ, và con khỉ thu hút, nam nhân cổ quái, nữ nhân xinh đẹp, ai thấy cũng phải chăm chú, dường như bốn người một khỉ này đã tạo thành một khung cảnh hấp dẫn trong lần đoạt bảo này.
Cây cối trong Luân Chuyển Phong khác hẳn so với Đại Hoang Sơn, Đại Hoang Sơn đã tồn tại rất lâu còn nơi này dường như là mới xuất hiện, tuy cây cối chằn chịt, nhưng không to lớn xù xì như trong Đại Hoang Sơn, mà lại mọc thẳng đứng kì quái, giống như sinh ra đã là như vậy, Liễu Dật vừa đi sâu vào trong núi, vừa nói: “Chú ý, ta cảm giác nơi này rất quái dị”.
Ba nữ nhân lúc này cũng đã ngừng nói, dường như cũng cảm giác được có gì bất thường, chỉ gật đầu nhè nhẹ, nhanh chóng bám sát Liễu Dật, núi tuy lớn nhưng người lại không ít, lúc này đang di chuyển vào sâu trong rừng, trên đường đi thỉnh thoảng vẫn gặp người. Liễu Dật đi rất nhanh, thời gian của chàng không còn nhiều, áp lực vô hình đè nặng lên tâm tư khiến chàng không thể không nôn nóng.
Cứ vậy mà đi không biết đã đi được bao xa, cũng không biết đã mất bao nhiêu thời gian, chỉ khi bầu trời dần dần chuyển sang u ám, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện không phải do mặt trời đã xuống núi mà là vụ khí bạch sắc dày đặc trên không trung, lúc này đã che phủ hết ánh mặt trời, làm cho nơi này trở nên âm ám.
Không hề phí phạm bất kì động tác nào, tập trung đi thẳng về ngọn núi thứ sáu, bởi vì có hướng đi cụ thể, với lại tốc độ của bọn họ rất nhanh, vì vậy trên đường đã không còn gặp người nào khác, có lẽ những người khác đã bắt đầu công cuộc tìm kiếm ở ngọn núi thứ nhất.
Liễu Dật chợt dừng lại, lúc này, bọn họ dừng lại trên một vùng đất trống trải, hai bên trái phải đều là cây cối thẳng đứng, phía sau là những đỉnh núi sừng sững, đằng trước là một ngọn núi cao xuyên mây, đó chỉnh là ngọn núi thứ sáu trong Luân Chuyển Thập Phong mà bọn họ muốn tìm, Liễu Dật quan sát ngọn núi, lẩm bẩm: “Hai khối thạch đầu phải chăng ở trong ngọn núi này?”.
Vũ Trầm Tinh gật đầu, nói theo: “Không sai, chính là núi này, nhưng mà ngọn núi này không hề nhỏ, chúng ta cứ đi tìm từng chỗ như thế, e rằng có mất nửa tuần trăng cũng khó mà lục lọi hết mọi chỗ được”. Vũ Trầm Tinh nói không sai, ngọn núi thứ sáu này tuy đứng giữa trong mười ngọn, nhưng lại quanh co khúc khuỷu, đỉnh núi xuyên mây không nhìn thấy được, còn diện tích thì vô cùng rộng lớn.
Liễu Dật bất giác nghĩ, nếu không có bức thảo đồ kia, muốn tìm hai khối thạch đầu trong Luân Chuyển Phong này, cứ tìm từng ngọn từng ngọn, ước phải mất vài năm mới mong nắm được đại khái, với lại hai khối thạch đầu tuy đặc biệt, nhưng chưa thấy hình dáng, đối với việc tìm kiếm mà nói, gian nan càng chồng gian nan. Tuy bây giờ chưa có biện pháp nào nhưng đã đến đây, mà hai khối thạch đầu này lại là vật mà Bỉ Ngạn Hoa cần, dù khó khăn thế nào cũng phải thử thôi.
Liễu Dật nghĩ xong liền nói: “Chúng ta cứ tiến lên, chỉ có thể trông vào vận khí, trên bản đồ thu gọn nên không thể biết được, đến đây mới thấy ngọn núi này quá lớn, phải nhanh chóng tìm kiếm, xem ra việc này rất khó khăn”.
Ba nữ nhân đều gật đầu, theo Liễu Dật tiến lên, liền đó đã vào trong khu rừng rằn rịt âm u, xung quanh vốn đã phủ sắc xám, lúc này ở trong rừng cây cối rậm rạp, khiến cho không gian quanh mình biến thành tối đen, bên trên khu rừng vụ khí trắng xóa bất thường nhanh chóng xoay chuyển, giống như là có sinh mạng vậy.
Liễu Dật không nói gì, cảm giác được sự kì quái, theo quán tính tay nắm lấy kiếm, Vũ Trầm Tinh đằng sau lại vừa đi vừa nói: “Úy, các người không thấy nơi này cổ quái sao, giống như có gì đó không bình thường”. Nói xong ngó quanh khu rừng.
Diệp La Bách Hoa đi sau Vũ Trầm Tinh, nói tiếp: “Có vẻ kì quái, thấy nơi này rất yên tĩnh, cho dù là sâu trong núi, cũng phải có điểu thú gì chứ, làm sao lại không có âm thanh gì cả, không cảm nhận được sức sống ở đây”.
Nói đến đây thì Vũ Trầm Tinh lại chen vào: “Đúng, đúng, nơi này không bình thường, vô cùng quỷ dị, hiện tại chúng ta đã đi vào rất sâu nhưng không thấy một bóng dáng động vật nào, chẳng lẽ nơi này… là một khu rừng chết sao?”. Vũ Trầm Tinh vừa nói, vừa nghiêng tai lắng nghe xung quanh, nhưng ngoại trừ tiếng bước chân của bọn họ, không còn tiếng động nào khác.
Liễu Dật vừa đi vừa nói: “Đây không có gì là kì quái, nếu như vân vụ bên trên có sinh mạng thì dã thú, động vật trong khu rừng này có khả năng đã bị nó giết, các người không thấy vân vụ này rất kì quái sao? Vân vụ bình thường dưới ánh mặt trời lập tức tiêu tan, còn vân vụ này lại giống thực chất, phập phù bên trên chúng ta, biến hóa lúc chậm lúc nhanh, giống như đang giám thị chúng ta vậy”.
Vũ Trầm Tinh nghe vậy liền nói: “Ngươi không phải hù bọn ta chứ, cái thứ quỷ này có sự sống sao?”. Nói xong, đưa ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào lớp vân vụ bạch sắc như thật ở bên trên.
Hốt nhiên, Liễu Dật dừng lại, tả thủ nắm chặt trường kiếm đen nhánh, nói: “Có vật tiếp cận”. Nói xong, chân nguyên từ từ đề thăng, cảm giác bản thân phát huy đến trạng thái linh mẫn nhất. Tuy Liễu Dật biết tiếp tục sử dụng chân lực như vậy, có thể khiến sát lục chi tâm phản lại, nhưng suy đi tính lại cũng không còn cách nào.
Vũ Trầm Tinh nghe thế, ngẩng phắt lên quan sát đám vân vụ trên không trung, nhưng không phát hiện có gì kì quái, vân vụ vẫn biến hóa lúc nhanh lúc chậm, không hề tiêu tan, bất đồ thốt lên: “Vẫn không thấy gì khác”. Ngay khi Vũ Trầm Tinh thốt lên, một đạo ảnh tử thoáng qua trong mắt nàng, Vũ Trầm Tinh lập tức hét to: “Là kẻ nào?”.
Thanh âm vừa dứt, hữu thủ dũng mãnh vung ra, một tiếng “ Xoẹt” vang lên, hắc sắc quang mang xuất hiện, chính là đoản kiếm trong hữu thủ của Vũ Trầm Tinh, đoản kiếm vừa xuất đã bay vọt ra xa biến mất, cuối cùng khi quay trở lại trong tay Vũ Trầm Tinh, ngoại trừ vài nhánh cây xúi quẩy bị chặt đứt thì không có bất kỳ động tĩnh gì.
Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa dường như cũng phát hiện ra ảnh tử đó, bất đồ khẩn trương nắm chặt vũ khí, con khỉ trên vai Liễu Dật hướng về khoảng không u ám, nhe răng gầm gừ, biểu tình cực kỳ hung hãn, Liễu Dật nắm chặt kiếm trong tay nói: “Tên này lợi hại phi thường, chút nữa nếu có sự tình gì phát sinh, ba người các ngươi nhất định không được phân khai, rõ chưa?”. Liễu Dật tuy nói thế, nhưng bản thân cũng không thể xác định ảnh tử đó rốt cuộc có phải là người không mà có thể đạt đến tu vi khó tin như vậy.
Ba nữ nhân gật đầu biểu thị đã hiểu, lúc này ánh mắt Liễu Dật đang chăm chú đến từng xó xỉnh của khu rừng âm u này, vì chàng biết ảnh tử đó đang nấp quanh đây thôi, chàng có cảm giác rất rõ sự tồn tại của nó. Ngay lúc này, bóng đen đã động, tiếng gió vừa phát ra thì đồng thời Liễu Dật cũng dũng mãnh bạt kiếm, “ Coong…”, thanh âm do binh khí va chạm ngân vang.
Hắc sắc ảnh tử thoáng qua trước mắt Liễu Dật rồi lập tức biến mất, Liễu Dật vừa quan sát xung quanh, vừa nói thầm: “Nhanh quá”. Tiếng gió vừa khua lá cây thì một kiếm đồng thời đã chém đến mình, Liễu Dật liên tục suy nghĩ, lục tung cả bộ óc, là ai có thể xuất kiếm nhanh như thế chứ?.
Đột nhiên, Liễu Dật nhớ lại khi thu kiếm về, trên thân kiếm màu đen có vương một chút lục sắc yên khí, sau đó mới dần dần tiêu thất, ánh sáng lóe lên trong đầu, Liễu Dật quát lớn: “Cửu U Ma Thần, ngươi ra đây, ngươi không phải xưng là Diệt Thế Ma Thần sao? Vì cớ gì cứ trốn trốn né né? Ngươi sợ à?”. Kỳ thật trong lòng Liễu Dật cũng không dám khẳng định, nhưng ngoài hắn ra, Liễu Dật nghĩ không còn ai khác, bởi vì vũ khí đối phương sử dụng là kiếm, hơn nữa tu vi rất cao tuyệt không thấp hơn mình.
Vũ Trầm Tinh nghe thế, hai tay xuất ra hai thanh đoản kiếm một đen một trắng kì dị, tán phát hắc bạch quang mang bất đồng, lên tiếng hỏi: “Ngươi không phải nói đến Cửu U Ma Thần ở Nhân gian giới chứ?, hắn làm sao lớn gan như vậy?”. Tuy thanh âm Vũ Trầm Tinh không lớn nhưng lại cố ý dụng chân nguyên phát ra, trong không gian trống rỗng, tự nhiên có thể truyền rất xa, Liễu Dật hiểu rõ, Vũ Trầm Tinh đang phối hợp với mình để kích nộ bóng đen, nếu hắn đúng là Cửu U Ma Thần, có thể sẽ hiện thân….