Ma Kiếm Lục

Chương 235: Do duyên nhi khởi, lai đảo loạn đích Vũ Trầm Tinh




Lại nói Liễu Dật vốn đã trở về gian phòng, lúc này đang trầm tư suy nghĩ, căn cứ theo lời của Lôi Quân, Minh Vương rất lâu không xuất hiện, nguyên nhân có thể chính là bị phong bế trong kính tử, xem ra, muốn có được nước mắt của Minh Vương, không thể không tiến vào trong thế giới đó, nhưng Liễu Dật không phải đồ ngốc, tự nhiên biết hậu quả khi làm như vậy.

Minh Vương là loại nhân vật ra sao, chưa cần nói đến ông ta, cứ xem lục vị quân chủ thủ hạ của ông ta, ai nấy tu vi đều rất cao cường là rõ. Tuy minh bạch lời của Lôi Quân, đường tu đạo của bản thân và Minh Vương quyết không giống nhau, nhưng nói cho cùng, ngay cả nhân vật ghê gớm như Minh Vương mà vẫn bị nhốt ở bên trong kính tử thì làm sao không khiến người khác lo lắng cho được?.

Liễu Dật tuy là có lo lắng về điều này, nhưng điều khiến chàng lo lắng hơn cả chính là làm sao lấy được nước mắt của Minh Vương, nếu như chàng đưa được ông ta ra khỏi thế giới kính tử, thì phải làm thế nào mới có được nước mắt của ông ta đây?. Việc này không thể có được bằng kim tiền hay quyền lợi, cũng không phải bằng võ công, dường như vấn đề nan giải nhất chính là ở chỗ này.

Ngoài ra Liễu Dật còn suy nghĩ về hai khối thạch đầu đó, chiếu theo lẽ thường mà nói, muốn có nước mắt cần phải có sự cảm động trong lòng, thế nhưng nước mặt của hai khối thạch đầu đó thật có thể giải trừ Bỉ Ngạn Hoa sao?. Tuy thấy rất không phù hợp thực tế, nhưng vẫn có cơ hội thử nghiệm, vấn đề của Minh Vương còn khó giải quyết hơn nhiều.

Thời gian của bản thân cũng không còn nhiều, Ma Công tâm pháp lại không ngừng thúc động công lực chân nguyên tăng thêm, nếu cứ như vậy, có lẽ không bao lâu nữa, suy nghĩ của bản thân có thể bị tâm pháp này chiếm đoạt, nếu như thường vận động chân lực, thời gian đó lại rút ngắn hơn nữa, dường như chỉ trong thời gian ngắn, bao nhiêu phiền muộn đều xuất hiện, Liễu Dật không ngừng lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Niết Nhân, rốt cuộc là ở đâu? Không có cách nào cho ta thêm thời gian sao?. Ta chỉ muốn làm việc mà ta phải làm, chẳng lẽ lại khó khăn đến thế sao?”.

Trong phòng không có ngọn nến nào được thắp lên, mặt trăng trên cao hất ánh sáng qua song cửa vào phòng, làm cho nơi này càng thêm lạnh lẽo, trên gương mặt khổ não của Liễu Dật thoáng nét cười có vẻ đành chịu, chàng không biết bản thân còn có thể làm gì nữa, có lẽ, ở trong cảnh tịch mịch này, sự việc duy nhất mà chàng muốn làm chính là nhớ đến Thiên Nữ.

Ngắm trăng sáng ngoài song cửa, Liễu Dật lẩm bẩm một mình: “Người trong lòng ta, nàng có dõi theo ta không? Thời gian dường như không cho ta hy vọng, ta không biết ta còn có thể làm gì nữa, chỉ nghĩ….không được ngừng lại, hy vọng sinh mệnh ta vẫn có thể tiếp tục để thấy được gương mặt tươi vui hạnh phúc của nàng”. Nghĩ đến nơi đó, Liễu Dật bất giác cảm thấy thống khổ trong lòng, một nỗi khổ không sao nói ra được.

Có lẽ hiện thực quá tàn nhẫn, thế giới này vốn không có công bằng, mong muốn của chàng bất quá chỉ là ảo tưởng mà thôi. Ma, Thần, bản thân bọn họ đã không có lựa chọn, hiện tại chàng đã trùng sinh với thân phận Ma, như vậy, ở thời khắc đó, cũng chỉ có một con đường duy nhất, con đường nghịch thiên cải mệnh mà thôi, kết cục đó có lẽ trong lòng Liễu Dật đã hiểu rõ.

Đứng trước ánh trăng mờ ảo, Liễu Dật khe khẽ cười, gương mặt lộ ra sự thống khổ. Lúc này, xung quanh thân thể của Liễu Dật bỗng nhiên phát ra quang mang hồng sắc, quang mang phân tán khắp nơi, che phủ cả quang mang của mặt trăng, trong lòng Liễu Dật thất kinh, khẽ kêu: “Là Bỉ Ngạn Hoa”. Liền đó, tay phải giơ ngang, trớ chú chi hoa hiện trên lòng bàn tay, liền đó một đạo quang hoa bạch sắc loáng qua, dưới bề mặt cánh hoa đó, lại sinh ra một phiến lục sắc.

Liễu Dật trông thấy, vừa kinh ngạc vừa hoan hỉ, nhưng lập tức trấn tĩnh lại, đã từng nghe hữu tình nhân ở Thiên Nhai Hải Giác nói qua, chỉ có đủ chín loại nước mắt mới có thể khiến Bỉ Ngạn Hoa lá hoa cùng hiện, phá trừ trớ chú, còn hiện giờ Bỉ Ngạn Hoa lại có phản ứng, rốt cuộc đây là việc gì chứ?. Liễu Dật nghĩ đến đó trong đầu liền động: “Bỉ Ngạn Hoa đã thu được một giọt lệ, như vậy, có người hoặc vật có liên quan đang ở gần đây”.

Liễu Dật không nghĩ nhiều nữa, thu lại trớ chú chi hoa, thân hình chớp động đã rời khỏi tửu lâu, thế nhưng ngoài không gian hắc ám chỉ nghe thấy tiếng côn trùng rả rích, tuyệt không thấy một bóng nhân ảnh, một chút manh mối cũng không có, Liễu Dật ngẩng nhìn Trăng sáng, lẩm bẩm: “Rốt cuộc là ai?, phải có người rơi nước mắt liên quan đến Bỉ Ngạn Hoa mới làm cho nó có phản ứng như thế, nhưng sao hiện tại lại không thấy động tĩnh gì”.

Không biết đã đứng đó bao lâu, nghĩ được bao nhiêu sự việc, giọt lệ này đột nhiên xuất hiện, khiến trong lòng Liễu Dật vừa hoan hỉ vừa ưu phiền, việc phá giải trớ chú chi hoa đã tiến thêm một bước nhưng lại không biết là ai đã rơi lệ, người mà nước mắt được trớ chú chi hoa hấp thu nhất định là thương tâm nhân. Liễu Dật nhếch môi cười khổ, một lát sau lại bước về phòng.

Xa xa nơi đó, trên nóc một căn phòng, đang có hai nữ tử ngồi yên tĩnh ngắm trăng sáng, trên hai gương mặt mỹ lệ đều đầy nét ưu sầu, hai nữ tử này chính là Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa, Thất Nguyệt khẽ thở dài nói: “Vì sao phải tránh né như vậy?”.

Diệp La Bách Hoa khẽ cười nhìn Thương Nguyệt nói: “Ta không phải mới vừa nói sao?. Ta không muốn anh ta biết, ta chỉ muốn lặng lẽ chúc phúc cho anh ta, Tỷ nhất định phải giữ bí mật này cho ta”.

Thất Nguyệt nhìn người con gái xinh đẹp trước mặt, dường như hiểu được gì đó, gật gật đầu nói: “Ân tình của cô ta xin nhận”.

******

Thời gian chầm chậm cùng với những phiền não trôi qua, mãi đến khi ngoài trời mờ mờ thì Liễu Dật mới phong bế được ý thức bản thân.Từ tối đến giờ giọt lệ kì quái làm trớ chú trên Bỉ Ngạn Hoa phản ứng đã khiến Liễu Dật suy tư mãi nhưng vẫn không tìm được manh mối nào, không biết là ai đã rơi giọt lệ này, cuối cùng chàng cũng đành phải buông bỏ suy nghĩ này đi.

Hiện tại chàng có lẽ thử tìm lại ý thức của Niết Nhân còn lưu lại trong tâm, chàng phải tìm kiếm đáp án, chẳng lẽ Lan Nhĩ Phỉ Na Thanh chỉ có đến tầng thứ mười ba, sát lục chi tâm sao?. Trong lòng Liễu Dật luôn luôn kiên định nhưng thời gian của chàng không còn nhiều mà theo tình hình hiện tại, hy vọng giải trừ trớ chú của Bỉ Ngạn Hoa vẫn còn rất mờ mịt.

Không có chút dấu vết nào, tất cả vẫn là một không gian mông lung. Thời gian cứ dần trôi qua, cuối cùng khi tia sáng đầu tiên chiếu vào căn phòng thì cũng chính là lúc Liễu Dật thức tỉnh, quay người bước đến trước Thiết Thạch còn đang say ngủ, tự mình nói với mình: “Thật không có biện pháp nào sao?, vì sao lại như thế, đã chú định phải tiếp nhận khổ nạn, nhưng vì sao không cho ta thời gian?”.

Liễu Dật có thể cảm nhận được rõ sự biến hóa của bản thân, có lúc chàng thậm chí còn không khống chế được mình, hiện thực như vậy quả là rất đáng sợ, đã có nhiều lúc muốn buông bỏ, bởi vì cho dù chàng có cố gắng đến đâu thì thời gian vẫn không cho chàng có cơ hội, dường như Minh Vương, Bàn Cổ đang ở quanh đây nhìn chàng mà cười nhạo.

Nhưng mà chàng đã từng thề, lời thề đó như một vết sẹo hằn trong tim chàng, nó khiến chàng đau đớn, chàng biết, cho dù thời gian không nhiều thì chàng cũng phải nỗ lực, cố gắng hết sức mà làm, làm để cho bản thân không bao giờ phải hối hận.

Liễu Dật đặt tay lên trường kiếm đeo bên hông, nhìn ra khoảng không chói sáng bên ngoài, khe khẽ cười lẩm bẩm: “Không biết ngươi còn có thể theo ta bao lâu, con đường chúng ta trải qua thật là cam go khúc khuỷu, có lẽ có một ngày, sự biến mất của ta chính là khởi đầu mới cho ngươi”. Lời này của Liễu Dật là dành cho thanh Bi Mộng của chàng.

Liền đó, Liễu Dật vỗ vỗ lên đầu Thiết Thạch, nói: “Đi thôi”. Cũng không nhìn xem Thiết Thạch có tỉnh hay không, Liễu Dật quay người rời khỏi phòng, một mình bước xuống lầu, bởi vì chàng biết tên tiểu hầu tử linh lợi này rất nhanh sẽ đuổi theo thôi. Vừa bước xuống lầu, Liễu Dật nhìn thấy Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa đang ngồi ăn sáng cùng nhau.

Liễu Dật nhìn hai nữ tử xinh xắn trước mặt, khẽ khẽ lắc đầu, cười cười tự nói: “Ma và người vẫn có chỗ khác biệt, nếu như không phải cùng bọn họ sinh sống, có lẽ không còn nhớ đến việc ăn uống nữa”. Hiện tại nhờ ma công không ngừng tăng tiến, Liễu Dật mới biết bản thân đã có biến hóa, thực phẩm của nhân loại không còn cần thiết với chàng, bất cứ lúc nào cũng có thể hấp thu hỗn độn chi khí để tu bổ cho tất cả nhu cầu của bản thân.

Diệp La Bách Hoa thấy Liễu Dật bước xuống vừa định lên tiếng thì nghe một thanh âm vang lên: “Ồ, đây không phải là tướng công sau này của ta sao? Làm sao lại dậy sớm như thế? Xem ra hai khối thạch đầu này nhất định là chúng ta rồi?”. Không cần phải nghĩ nhiều, có thể xưng hô với Liễu Dật như thế thì chỉ có một người, đó chính là Vũ Trầm Tinh.

Liễu Dật quay người, lạnh lùng nói: “Câm mồm, nếu ngươi còn nói xàm, coi chừng ta cắt lưỡi ngươi “. Thanh âm lạnh lẽo, không có chút bỡn cợt nào, bất kỳ ai cũng nhận ra chàng không hề hăm dọa, bản thân Liễu Dật cũng thấy tàn nhẫn, nhưng chàng không hề hối hận, cái tên nha đầu trước mặt này thật là phiền toái, có lẽ nếu không còn lưỡi thì sẽ yên tĩnh hơn.

Thất Nguyệt quan sát biểu tình và ngữ khí của Liễu Dật, quay qua Diệp La Bách Hoa nói: “Xem ra tâm pháp của chàng đã làm cho chàng biến đổi, tuy có vẻ hung dữ nhưng dường như lại quyết đoán hơn, nếu ta học được vài phần, khẳng định ta có thể biến thành một nữ nhân hung hãn”. Nói xong, húp một muỗng cháo trong chén.

Diệp La Bách Hoa gật gật đầu, nói theo: “Vũ Trầm Tinh ở trong hoàng tộc Lam thị địa vị phải rất cao, hôm trước thấy biểu hiện của Lôi Quân, muội nghĩ, địa vị cô ta không dưới lục vị quân chủ, với lại lần trước xem cô ta đối xử với con của Viêm Quân, dám khẳng định là nhân vật hô phong hoán vũ trong Lam thị, không hiểu vì sao chưa từng nghe nói qua?. Vũ Trầm Tinh vốn quỷ kế đa đoan, lại âm hiểm hung độc, muội thấy lần này Liễu Dật nhất định gặp phiền phức rồi”.

Bọn hai người Thất Nguyệt vừa ăn vừa chú ý biểu hiện của Vũ Trầm Tinh, quả nhiên không ngoài dự đoán của hai người, đã nghe Vũ Trầm Tinh cười phá lên rồi đối diện Liễu Dật nói: “Được rồi, được rồi, không nói thì không nói! Ngươi thật là hung dữ cộc cằn mà”. Miệng nói, người làm ra vẻ nhường nhịn, so với Vũ Trầm Tinh trước kia quả thật khác xa một trời một vực.

Liễu Dật không nhìn Vũ Trầm Tinh nữa, xoay qua bàn của Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa, đột nhiên Liễu Dật nghĩ đến điều gì đó, lên tiếng nói với Diệp La Bách Hoa: “Hiện tại tìm được Thất Nguyệt rồi, ta nghĩ mấy ngày nay Kiếm tiền bối nhất định rất lo lắng cho cô, hơn nữa Vô Lệ Thành không thể thiếu cô, không được, cô phải mau trở về thôi”. Ý tứ Liễu Dật rất rõ ràng, chàng không muốn Diệp La Bách Hoa ở lại địa phương nguy hiểm này.

Diệp La Bách Hoa nghe Liễu Dật nói, nhất thời đang không biết trả lời thế nào thì đúng lúc này, Vũ Trầm Tinh đi nhanh đến bên cạnh nói: “Bách Hoa công chúa, cô là công chúa của Vô Lệ Thành, cô ở ngoài nếu có bất trắc gì thì Vô Lệ Thành phải làm sao đây? Bây giờ đã tìm được Thất Nguyệt rồi, cô mau quay về đi”.

Diệp La Bách Hoa nghe mấy lời đó, trong lòng dường như có chút thất lạc, nàng thật phải rời đi sao? Không còn cách nào khác ư?. Trong lúc Diệp La Bách Hoa trầm tư, Thất Nguyệt đột nhiên cất tiếng: “Thư sinh, chiều hôm qua ta và Bách Hoa nói chuyện phiếm với nhau rất là hợp ý, sau đó bọn ta đã kết thành tỷ muội, cô ấy nói với ta tạm thời không muốn quay về Vô Lệ Thành, vì vậy, sự an toàn của cô ấy do ta đảm trách, cứ quyết định vậy đi”. Nói xong, nhìn Vũ Trầm Tinh với vẻ gây hấn.

Liễu Dật cảm thấy rất kì quái, dường như tất cả mọi người đều biết nàng chính là Diệp La Bách Hoa, bất quá nếu như thật đã kết bái tỷ muội với Thất Nguyệt, như vậy thân phận của Diệp La Bách Hoa không cần phải che dấu nữa, nghĩ đến đây, Liễu Dật đành cười trừ, nhìn Diệp La Bách Hoa nói tiếp: “Đem an toàn của cô giao cho Thất Nguyệt thì ta xin tuyên bố là cô đang rất nguy hiểm, Thất Nguyệt nói bảo vệ cô, ta xem giữa cô và Thất Nguyệt, rốt cuộc là ai bảo vệ ai đây”.

Tâm tình của Diệp La Bách Hoa vốn đang rất chán nản, tuy không muốn ly khai, nhưng cũng không muốn mang đến rắc rối cho Liễu Dật, hiện tại được Thất Nguyệt lên tiếng giải vây mà Liễu Dật dường như cũng không phản đối, trong lòng liền thấy cao hứng nói: “Có Thất Nguyệt bảo vệ ta rất yên tâm, bởi vì có huynh bảo vệ cho cô ấy mà”. Diệp La Bách Hoa cũng không nghĩ là mình có thể nói ra câu này.

Liễu Dật cười cười ngồi xuống, cầm lấy một chén cháo, Vũ Trầm Tinh lúc này đột nhiên la lớn: “Là chuyện gì đây? Ngươi đến để tìm thạch đầu và Minh Vương, mang theo hai người bọn họ, không phải tự chuốc phiền phức sao?”.

Liễu Dật không trả lời Vũ Trầm Tinh, húp một miếng cháo rồi mới lên tiếng: “Ngươi làm gì ở đây, Lôi Quân đâu?”.

Vũ Trầm Tinh bước đến ngồi xuống ghế, hậm hực đáp: “Đi rồi”.

Liễu Dật gật gù nói: “Ngươi cũng mau đi đi, người của Lam thị thật là đáng ghét, coi chừng ta không kìm chế được ra tay giết ngươi đó”. Liễu Dật không hiểu sao thấy Vũ Trầm Tinh vô cùng phiền phức, có lẽ do ban đầu không có hảo cảm với Lam thị, cũng có thể do nàng ta ở trên lôi đài quá tàn nhẫn, tùy tiện, nên bây giờ không muốn thấy con người phiền phức đó nữa.

Vũ Trầm Tinh nhìn Liễu Dật chằm chằm: “Đi, đi đâu?, muốn giết cứ giết, hiện tại ta không bao giờ đi khỏi nơi này, ta còn phải cùng ngươi đi tìm Minh Vương”. Nói xong liền làm ra vẻ thà chết không rời.

Liễu Dật không lên tiếng, Vũ Trầm Tinh nói tiếp: “Cho dù không có ta thì địa phương này cũng đã có quá nhiều phiền toái rồi, ta thật muốn theo ngươi nên mới lưu lại đây, vạn nhất ta có sự cố gì, khi đó ngươi nhất định sẽ áy náy, tất cả đều do ngươi mà ra”. Quả nhiên, Vũ Trầm Tinh bề ngoài làm ra dáng vẻ ngây thơ nhưng trong lòng vô cùng thâm thúy, đã ít nhiều biết tính cách của Liễu Dật, một chiêu này đã nắm trúng nhược điểm của chàng, mang lại cơ hội cho bản thân.

Liễu Dật nghe xong bất đồ nhíu mày, Thất Nguyệt bên cạnh lên tiếng: “Không phải thư sinh kêu ngươi ở lại, là do ngươi tự mình lưu lại, sống chết của ngươi, liên quan gì tới anh ta chứ?”.

Vũ Trầm Tinh đợi Thất Nguyệt há miệng húp cháo mới nói theo: “Thất Nguyệt tỷ tỷ, tỷ nói vậy là không hiểu chàng ngốc này rồi, cho dù hắn không muốn lưu ta lại, nhưng hiện tại ta đã ở đây, nếu có sự cố gì xảy ra với ta, ta khẳng định hắn nhất định tương cứu”. Lời này phát ra căn bản không có chút do dự nào, dường như dành cho chính Liễu Dật.

Liễu Dật nhìn Vũ Trầm Tinh, chậm rãi nói: “Ngươi có thể theo, nhưng không được gây phiền phức. Nếu không ta có giết ngươi thì cũng không thấy áy náy đâu”.

Vũ Trầm Tinh nghe vậy, bất đồ thè lưỡi ra, húp lấy một miếng cháo rồi nói: “Ngốc tử này sao lại biến thành thông minh vậy”. Cũng không biết là nàng ngốc nghếch, hay là ngây thơ mà lại nói như vậy. Có thể vì tâm tư của nàng quá tinh minh, đã sớm tìm được phương pháp trói buộc Liễu Dật.

Lúc này Thất Nguyệt chợt đứng dậy, cầm lấy Vũ Nguyệt Kiếm ở sát bên, nói với Liễu Dật: ‘ Ta ăn no rồi”. Diệp La Bách Hoa đứng lên theo, khẽ gật đầu biểu thị mình cũng đã ăn xong.

Liễu Dật thấy vậy liền khởi thân nói: “Chúng ta xuất phát thôi, nghe nói Luân Chuyển Phong giống như mê cung, trên đó lại có nhiều quái thú, vị trí cụ thể của hai khối thạch đầu chúng ta cũng chưa biết, các người chú ý coi chừng lạc nhau”.

Thất Nguyệt quay sang Diệp La Bách Hoa, gật đầu biểu thị đã rõ, nhưng mà lúc này Vũ Trầm Tinh lại đứng lên nói theo: “Làm sao biết vị trí của hai khối thạch đầu đây?, kích thước thạch đầu vốn nhỏ, nơi đó lại lớn, nếu cứ tìm như vậy, ta thấy cả đời cũng tìm không ra, đã có người phát hiện được thạch đầu rồi, khẳng định biết vị trí đại khái”.

Liễu Dật nhìn Vũ Trầm Tinh, hỏi gấp: “Ngươi vừa nói gì?”.

Vũ Trầm Tinh cười “ha ha” rồi đáp: “Ta nói vô cùng dễ hiểu, ta biết vị trí của hai khối thạch đầu, ngươi cứ nghĩ xem, Luân Chuyển Phong lớn như vậy, nếu cứ tìm đại thì mất rất nhiều thời gian, hiện tại ta nói vị trí cho ngươi, không phải đã giúp ngươi tiết kiệm được thời gian sao?”.

Liễu Dật tự nhiên biết có manh mối thì vẫn hơn, nhưng sự tình trước mắt không đơn giản, xem ra chắc chắn có điều kiện kèm theo, nghĩ tới đó liền hỏi: “Phải làm sao thì ngươi mới nói đây?”.

Vũ Trầm Tinh lại ngồi xuống, cầm lấy đũa gấp một miếng dưa cải cho vào miệng, từ tốn nói: “Ta đói quá, từ chiều qua đến giờ chỉ uống rượu, chưa có gì vào bụng, đợi ta ăn no mới có khí lực nói cho ngươi biết vị trí hai khối thạch đầu, chỉ không biết là ngươi có chịu đợi ta ăn xong không đây?”. Lời của Vũ Trầm Tinh vô cùng đắc ý.

Liễu Dật tự biết rõ, Luân Chuyển Phong lớn như vậy, tìm kiếm hai khối thạch đầu thì quá mù mịt, nếu biết được vị trí, chắc chắc tiết kiệm được nhiều thời gian, Liễu Dật vốn đã đứng lên, bây giờ lại chầm chầm ngồi xuống chỗ cũ, đưa tay rót lấy một cốc trà.

Thất Nguyệt đứng đó một hồi, tính khí nóng nảy lúc trước dường như muốn bộc phát, nhìn đến Vũ Trầm Tinh gằn giọng: “Cuối cùng là ngươi có nói không, nếu không thì dù thư sinh không giết ngươi thì ta cũng giết ngươi, lưu lại một kẻ như ngươi, đối với bọn ta không có lợi gì”.

Vũ Trầm Tinh vừa ăn vừa nói với Thất Nguyệt: “Thất Nguyệt tỷ tỷ, tỷ không phải đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy chứ, nếu ta là tỷ thì chỉ cần suy nghĩ một chút là sẽ rõ vấn đề, việc này là tương lai của ta, ta lại tự mình gây phiền phức cho mình sao?”. Nói xong cười cười ra vẻ châm chọc Thất Nguyệt.

Liễu Dật nghe xong câu nói lợi hại của Vũ Trầm Tinh, bất đồ than thở trong lòng: “Không biết cô ta là loại người gì đây?”.

Ngẫu nhiên tương ngộ, ai có thể nói rõ được chứ? Thất Nguyệt, Diệp La Bách Hoa, Vũ Trầm Tinh, ba người sống ở hai thế giới khác nhau, lúc này lại vì một người mà cùng chung một con đường, việc này phải giải thích sao đây, có lẽ, tất cả là do duyên mà thành…