Ma Kiếm Lục

Chương 223: Thu phục thần long, sáng Phù Nhược thần kiếm kĩ năng




Liễu Dật càng kinh hoảng, lời giải thích duy nhất hợp lí là băng long còn mạnh hơn so với Long hoàng, tuy về phương diện tốc độ có phần khiếm khuyết nhưng sức mạnh, năng đặc thù cùng sinh mệnh ngoan cường đã bổ trợ cho điểm bất hoàn mĩ của nó, lãnh liền hai quyền của Thiết Thạch lại bị Bi Mộng Kiếm gây thương tích mà vẫn uốn mình bay lên được, thật sự là kì tích.

Đang xưng tụng băng long, chàng dường như cảm thấy phiền phức, hộ thân cương khí do bốn con thần long ảnh hóa thành bị hàn khí xâm tập, từ từ tan biến, đồng thời từng sợi cảm giác lạnh lẽo thấm vào nội thể, nhìn sang đôi mắt đỏ ngầu như máu của băng long ở phía đối diện, chàng lui lại một bước, tả thủ theo quán tính nắm lấy vỏ kiếm bên hông.

Nhưng chàng lập tức tỉnh ngộ, Bi Mộng Kiếm đã không còn ở trên mình, vỏ bao trống rỗng còn lưỡi kiếm đang cắm trên mi tâm băng long, thấy thần long giận dữ nhìn mình, chàng tự hỏi: “Rốt lại vấn đề là ở đâu? Vì sao Bi Mộng Kiếm sắc bén như vậy lại không đả thương được nó?” Trong lúc suy tư, hữu thủ vô tình chạm phải một vật, nhìn xuống thấy đó là cây bích ngọc địch Diệp La Bách Hoa đã trao cho chàng trước lúc lên đường.

Trong cây địch còn có một thanh kiếm, chàng đã thấy Diệp La Bách Hoa sử dụng một lần, hơn nữa hoàn toàn không phải là một thanh kiếm tầm thường, bây giờ Bi Mộng Kiếm không còn trong tay, tạm thời phải lấy nó làm vũ khí. Nhưng chàng chưa từng sử dụng qua nên cũng không dám ôm ấp quá nhiều hi vọng, hơn nữa không còn hộ thân cương khí do bốn con thần long ảnh tạo thành trợ lực, đành phải chiến đấu đến cùng thôi.

Chàng đưa hữu thủ cầm lấy đuôi sáo, nhè nhẹ xoay vòng rồi rút thanh Phù Nhược Kiếm ẩn trong thân địch, cây kiếm ngâm lên một tràng trong vắt, bạch quang tỏa ra, chuôi kiếm bích ngọc toát ra khí tức ấm áp, lưu nhập vào thân thể thư sướng vô cùng, lưỡi kiếm màu trắng căn bản vô hình vô trạng, phiêu diêu như khói lại như thực chất, thoạt dài thoạt ngắn, không ngừng luân chuyển, sắc trời đã muộn, bạch sắc kiếm quang che phủ hết ánh hồng của buổi tịch dương.

Nhìn cây thần kiếm lập lờ ẩn hiện, lấp lóe bất định trong tay, Liễu Dật đột nhiên nhớ đến câu Diệp La Bách Hoa nói trước lúc chia tay: “Tất nhiên muội không thể đi cùng huynh, huynh phải mang theo thanh kiếm này, từ nhỏ nó đã theo muội, huynh mang đi muội mới yên tâm.” Nhớ lại những lời đó, không hiểu vì sao chàng cảm thấy ấm áp trong lòng, xem ra nàng sớm đã dự kiến được thanh kiếm của chàng bị mất nên mới đưa Phù Nhược Kiếm cho chàng sử dụng.

Song chàng hơi đau đầu vì thanh kiếm lại lúc dài lúc ngắn, phải làm gì đây? Đúng lúc đó, băng long lại kêu lên vang dội, hữu trảo xuất ra ba đạo băng phiến xạ vào chàng, động tác có vẻ chậm nhưng chàng không dám đánh giá thấp năng lực đặc thù của băng phiến, hữu cước điểm nhẹ, thân hình nhanh nhẹn nhảy lui ra sau, đột nhiên trong đầu chàng nảy ra một ý nghĩ.

Dường như băng long đã bị thương trầm trọng, động tác vừa nãy chậm chạp phi thường, nếu chàng lại kích thêm một đòn nặng nữa, tám chín phần là có thể thu phục, nhưng…nếu muốn tấn công thì phải tìm được nhược điểm, toàn thân nó chỉ có một nơi chàng khoét vào được: Bi Mộng Kiếm cắm trên mi tâm, chỉ cần tấn công vào đó lần thứ ba, khả năng thu phục rất cao.

Chàng liếc nhìn Thiết Thạch đàng nằm xoài trên mặt đất ở phía xa, tự nhủ: “Không nhờ nó giúp được rồi, cũng không trách được, băng long này còn lớn hơn cả Ngân Lân tuyến xà, bị quét phải như vậy, nó làm sao mà đứng dậy nổi?” Kì thực chàng đã bỏ qua một điểm, chỉ tính toán mỗi kích thước của hai con mà không tính tới sức mạnh của chúng.

Chàng vừa thoái lui vừa tính xem làm thế nào tiếp tục tấn công vào chỗ Bi Mộng Kiếm đang cắm trên mình băng long, chàng biết nếu mình có xông lên thì chưa kịp tiếp cận với thân thể băng long đã bị đông thành băng khối, hơn nữa hộ thân cương khí do bốn con thần long ảnh hóa thành càng lúc càng mỏng, sắp không chịu nổi hàn khí rồi.

Còn đang phiền não, hữu thủ theo ý thức dụng lực nắm chặt lấy Bi Mộng Kiếm, ngay sát na chàng dụng lực, Phù Nhược Kiếm đột ngột dài ra, phải đến ba trượng, rõ ràng đâu còn là kiếm nữa mà giống một ngọn roi hơn, chàng vừa lỏng tay thì thân kiếm lập tức co lại còn hai xích.

Đột nhiên trong óc chàng lóe sáng, nhủ thầm: “Có cách rồi, Diệp La Bách Hoa thực sự là cứu tinh.” Giờ chàng đã nắm chắc trong tay năng lực đặc thù của Phù Nhược Kiếm, dùng lực ở mức độ bình thường sẽ khiến thân kiếm dài ra, nếu dùng chân nguyên tối cường khu động, có thể còn dài hơn nữa, chỉ cần khiến Phù Nhược Kiếm dài ra, đánh trúng vào Bi Mộng Kiếm, rất có thể tạo thành đòn nặng với băng long.

Ý nghĩ này chỉ lóe lên trong nháy mắt, băng long đã kịp hành động, một tràng long khiếu chấn động cả khu rừng vang lên, tiếp tục xạ ra sáu đạo băng phiến. Liễu Dật không dám chậm trễ, thân ảnh nhoáng lên, không thoái lui mà ngược lại tạt chéo qua một bên rồi xông tới, chàng phải đến thật gần, vì không thể khiến thân kiếm Phù Nhược Kiếm dài quá mức được, đành đến gần càng gần càng tốt, cơ hội càng chắc chắn,

Chàng vụt lướt tới, kéo theo một dài tàn ảnh, trong một sát na đã di động được mười trượng, thân thể khổng lồ của băng long đang uốn ngay trên đầu chàng, hàn khí như thể trực tiếp thẩm thấu vào thân thể, huyết dịch lưu động chậm hẳn, e là thoáng chốc nữa hộ thân cương khí có khả năng bị phá, chàng sẽ bị biến thành băng khối.

Muốn nắm thật chắc cơ hội, chàng đề thăng Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp đến tầng thứ mười ba, sát lục chi tâm, chàng hiểu rõ nếu một kích này mà thất bại, trừ phi gặp kì tích không thì chắc chắn sẽ biến thành băng khối, do vậy mà không tính toán gì đến sự đáng sợ của sát lục chi tâm. Chuyện xảy ra hoàn toàn trái ngược, chân nguyên mãnh liệt của sát lục chi tâm bảo hộ toàn bộ thân thể khiến hàn khí bất xâm, xem ra Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp tuy đáng sợ nhưng vẫn bảo hộ cho chủ nhân.

Chân nguyên ngưng tụ thần tốc, chàng không có cách nào thôi động lên cánh tay, ngay lúc đó Phù Nhược Kiếm được chân nguyên mãnh liệt khống chế, thân kiếm dài hẳn ra, phiêu diêu vô hình, càng lúc càng dài, dần dần chúc hẳn xuống đất, vừa tiếp xúc với mặt đất liền biến mất.

Chàng chưa hiểu chuyện gì, hữu thủ động đậy, thân kiếm lại từ một điểm khác trên mặt đất xuất hiện, trong óc lóe lên linh quang, tự nhủ: “Chẳng lẽ đó là công năng đặc thù của Phù Nhược Kiếm?” Chàng chàng không muốn nghĩ ngợi xa xôi, bất kể kĩ năng đặc thù này lợi hại thế nào cũng không giúp chàng được, có thời gian sẽ quay về cũng Diệp La Bách Hoa nghiên cứu, giờ chàng cứ để Phù Nhược Kiếm vươn dài, rốt cuộc khi chân nguyên đến cực hạn thì thân kiếm cũng ngừng dài ra.

Liếc nhìn băng long uốn lượn trên không, chàng ước lượng đại khái thấy cách không xa lắm, phải thử một phen. Trong lúc chàng ngưng tụ chân nguyên, băng long lại phát động tiến công, cái mồm to há hoác ra, một đạo vụ khí trắng xóa như thật chất xạ vào chàng.

Chàng tất nhiên biết rõ lợi hại song băng long đã áp dụng sai đối tượng, thân thể Thiết Thạch to lớn, động tác hơi chậm chạp thì sử dụng chiêu này hữu hiệu, còn thân hình chàng nhỏ bé như vậy, lại đã phòng bị cẩn thận, Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp đề thăng đến tầng mười ba, bạch vụ không tạo nổi nửa điểm uy hiếp với chàng.

Hữu cước của chàng lại điểm xuống, thân hình thần tốc bắn lên không trung tránh thoát bạch vụ, cảm thấy đã song song với thân thể băng long, cự li cực gần, tuy lạnh nhưng là cơ hội tốt nhất, làm sao bỏ qua được, quát lớn: “Tới đây.” Hữu thủ phất mạnh, cây kiếm hư vô phiêu diêu, hữu nhược vô hình được chân nguyên hùng mạnh khống chế gần như biến thành một ngọn roi thật, quật vào Bi Mộng Kiếm cắm trên mi tâm băng long.

Bạch quang trải ra vô hạn, lại được chân nguyên mãnh liệt bổ sung, đánh cực kì chuẩn xác vào chỗ cần tấn công, Phù Nhược Kiếm huy động chân nguyên, phát huy gấp bội, “choang”, thanh trường kiếm màu đen bị đại lực kích vào từ trên mi tâm xuyên thấu qua óc rồi rơi xuống mặt băng. 

Liễu Dật mất sạch lực đạo, Phù Nhược Kiếm nhanh chóng khôi phục nguyên trạng, chàng xoay người một vòng rội hạ xuống đất, hộ thể cương khí nhanh chóng biến mất, hàn khí xâm nhập thẳng vào nội thể, tuy có tâm pháp bảo hộ nhưng không thể chống cự được hàn khí, chàng cảm thấy nôn nao.

Một tràng long khiếu lại vang lên, chàng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy băng long lăn lộn trên không trung, đồng thời kêu thảm thiết, bạch sắc băng phiến từng mảng, từng mảng rơi xuống đất. Thẩy biểu hiện của nó, Liễu Dật dường như quên mất hơi lạnh, đứng dậy ngẩng đầu lên nhìn.

Thân thể băng long dần dần biến mất, rốt cuộc chỉ còn lưu lại một đạo vụ khí trắng xóa, vụ khí hướng đến Bi Mộng Kiếm đang cắm trên mặt đất, từ từ thẩm thấu vào, Bi Mộng Kiếm liền phát ra quang mang màu lam nhạt, lóe lên rồi trở lại bình thường.

Từ trên thinh không, quang hoa màu lam nhạt chầm chậm rơi xuống, hàn khí quanh mình chàng dần tan đi, thu Phù Nhược Kiếm lại, chàng lật lại hữu thủ, cong thành trảo vẫy nhẹ về hướng Bi Mộng Kiếm, hấp lực mãnh liệt hút Bi Mộng Kiếm khỏi mặt đất quay về tay chàng. Cầm vào chuôi kiếm đen tuyền chàng cảm giác vừa ấm áp vừa băng lãnh, dễ chịu vô cùng bèn cao hứng thốt lên: “Cuối cùng cũng thu phục được nó.”

Chàng thuận tay tra Bi Mộng Kiếm vào bao, quay người bước đến chỗ Thiết Thạch, nó thấy băng long bị sát tử, không trốn núp nữa, vốn lo lắng chàng không ứng phó được, nay thấy chàng vô sự nên vẫn bất động, nhìn cái đầu khổng lồ của nó, chàng bước đến bên vành tai, hỏi: “Thế nào? Vết thương của ngươi có nặng không?”

Thiết Thạch trả lời bằng giọng khàn khàn: “Không sao, ta nằm ở đây nghỉ ngơi một chốc, lực khí của con rồng đó mạnh thật.” 

Liễu Dật gật đầu, xem bộ dạng của Thiết Thạch, chàng tự nhủ: “Cự xà không thể so được với con rồng này.” Nghĩ vậy, chàng bật cười, ngồi xuống vai Thiết Thạch, nhìn sắc trời: “Ngươi phải khôi phục nhanh lên, mặt trời đang xuống núi rất nhanh, ngày mai ta phải về Vô Lệ thành, bằng không phiền hà sẽ lớn đấy.” 

Thiết Thạch chậm rãi nhắm mắt: “Có ta ngươi cứ yên tâm, ta nhanh hơn con chim ngu xuẩn đó nhiều, khẳng định ngươi sẽ về kịp…” Rồi hoàn toàn im bặt, chàng biết Thiết Thạch thụ thương rất nặng, quan sát kĩ lại thấy hô hấp của nó đều đều, không có vẻ gì là thụ thương, hình như nó đã ngủ rồi, có khả năng sẽ khôi phục nhanh chóng, chàng không nói gì, lặng lẽ ngồi trên vai nó nghĩ lại mọi chuyện dính dáng đến bản thân.

Đã thu phục được băng long, hoàn thành xong một tâm nguyện, nhưng vì sao băng long lại lợi hại đến vậy, từ đó mà tưởng tượng, ba hoang long sau chắc còn khó thu phục hơn, hơn nữa băng long xuất hiện tại Minh giới, nếu ba hoang long còn lại không ở Nhân gian hoặc đã phân tán, mà không gian này lại quá đỗi rộng lớn, chàng phải đi đâu mới tìm được? Lẽ nào đành trông vào vận khí?

Nghĩ đi nghĩ lại, chàng vô tình sờ đến cây bích ngọc địch, nhìn cây địch trong tay chàng nhớ lại ý nghĩ nảy ra trong lúc chiến đấu với băng long, có lẽ lưỡi kiếm này thật sự có kĩ năng đặc thù, tuy không nghe người Diệp La thị đề cập qua nhưng đã là thần khí tự thân tất có công năng đặc biệt, hoặc đó chính là kĩ năng đặc thù cần thiết?

Liễu Dật chậm rãi đứng dậy, hồi tưởng những chuyện đã xảy ra, đề thăng chân nguyên lên cao, Phù Nhược Kiếm lập tức dài ra vô hạn, hơn nữa vừa chạm mặt đất liền biến mất, song sự thật chứng minh rằng kiếm không hề mất đi mà có quan hệ đặc thù với mặt đất, chạm vào thì tiềm phục ngay, nếu chàng khống chế được cây kiếm, người khác không sao nhìn được lưỡi kiếm… hơn nữa chân nguyên lại có thể khiến thân kiếm khuếch tán …vậy…Nghĩ ngẫm thật kĩ, một ý nghĩ bất hiện thực lóe lên trong óc chàng, một khi thanh kiếm đã có thuộc tính đặc thù như vậy, tuyệt đối có khả năng sử dụng thuộc tính này hoàn thành một loại kiếm kĩ hoàn mĩ.

Chàng vừa suy nghĩ vừa đi đến bên bờ hồ, nhìn lên một cây cổ thụ cao khoảng ba trượng, thầm nhủ: “Được hay không cứ thử một phen là biết ngay, nếu không thử, vĩnh viễn sẽ không biết được bí mật chân chính, dẫu có thần kiếm trong tay mà không phát huy được thì đúng là bi ai của đời người.” Ý niệm chuyển động, hữu thủ nhẹ xoay cây bích ngọc địch, “sạt”, một đạo bạch quang xán lạn bừng lên, Phù Nhược Kiếm lại xuất hiện trong tay chàng.

Ngắm nghía thanh kiếm phiêu diêu vô hình, lấp lánh vô định, chàng đề khởi chân nguyên, hữu thủ buông xuôi, song chưởng đối xứng giương lên, thôi động chân nguyên lên hai cánh tay, chân nguyên mãnh liệt khiến Phù Nhược Kiếm vươn dài, thân kiếm trắng tinh phiêu diêu vô hình, chạm đất liền tan biến, một thanh kiếm màu trắng dựng đứng trước mặt chàng.

Chàng từ từ nhắm mắt lại, buông lỏng để thần thức theo chân nguyên bước vào thân kiếm vô hạn, quả nhiên chàng tính không sai, thân kiếm khi vào trong mặt đất không hề ảnh hưởng bởi bất cứ tư thế nào, cứ tùy tâm sở dục thi triển chân nguyên khống chế.

Liễu Dật đột ngột mở bừng mắt, ngưng thị nhìn một cây cổ thụ cao vút cách đó mười trượng, song chưởng xuất ra bạch quang đồng thời quát lớn: “Xuất.” Chớp mắt toàn bộ cây cổ thụ bị một đạo quang mang trắng ngần vây phủ, chàng lại tách chân nguyên thành mười đạo với sức mạnh bất đồng đẩy vào trong thân kiếm. Mười luồng sức mạnh lớn nhỏ, nhanh chậm khác nhau làm cho thân kiếm trắng tinh xuất ra mười đạo hào quang giống nhau, chàng vô cùng kích động nhưng không vì thế mà ngừng tay.

Mười luồng lực khiến thanh kiếm hóa thành mười thanh, vươn dài vô hạn, uốn lượn đan chéo chằng chịt tạo thành một tấm lưới rồi kích vào cây cổ thụ. Liễu Dật vừa chăm chú nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt vừa tán tụng: “Quả là thần kiếm.” Hữu thủ cầm Phù Nhược Kiếm lên, cắm vào trong cây địch, cùng lúc đó, tấm lưới do mười đạo bạch sắc quang ảnh hình thành đột ngột hợp lại, điểm trung tâm chính là giữa thân cây cổ thụ, “soạt soạt”, giữa làn kiếm võng, cây cổ thụ đã biến thành những mảnh vụn, ào ạt rơi xuống.

Liễu Dật vừa quay lại chỗ Thiết Thạch vừa nói: “Không thẹn là thần khí, bá đạo đến vậy, đem kiếm kĩ này truyền cho Diệp La Bách Hoa, nàng càng được bảo đảm an toàn, hơn nữa kĩ năng này lại không cần thời gian nghỉ ngơi khi sử dụng như Ma vũ kĩ, nếu nắm được tinh túy, có thể đồng thời xuất ra nhiều kiếm, vươn dài vô hạn thì…” Kì thực, chàng cũng không hiểu sao mình lại lo nghĩ đến an toàn của Diệp La Bách Hoa, chàng chỉ cảm giác thấy nàng sao mà cô đơn, lúc nào cũng có thể bị tổn thương.

Tuy không thấy mệt, nhưng trong một ngày trải qua nhiều chuyện như vậy, tinh thần không tránh khỏi uể oải, chàng chậm rãi ngồi lên vai Thiết Thạch, nhìn vầng thái dương đang lặn xuống, một ngôi sao sáng nhất đang nhô lên, lắc đầu nói: “Những chuyện này là tốt hay xấu đây, con đường phía trước phải đi như thế nào?”

Yên tĩnh lại, dường như còn rất nhiều chuyện chàng phải lo nghĩ, phải hoàn thành, nhìn vô vàn vì sao sáng lấp lánh trên thinh không, chàng nhè nhẹ lắc đầu, không hiểu vì sao mình lại suy nghĩ vẩn vơ, khi Bỉ Ngạn Hoa nở thì thế nào? Thiên nữ sẽ quay lại Thần giới, còn chàng? Có giống như lưu tinh, vĩnh viễn đọa lạc, thẳng đường đến cõi diệt vong…

Thở dài một hơi, những phiền muộn khiến chàng nhắm mắt lại, nếu trên đời này Thần đều vô ái thì ma sẽ ra sao đây? Thần đã vô tình, có khi nào nghĩ đến ma không, có lẽ tất cả đã được chú định, tuy kết quả khó lòng thay đổi nhưng chàng vẫn theo đuổi để không phải ân hận gì, bằng không bảy ngàn năm phải tính thế nào, tình ái ba đời ba kiếp làm thế nào mà có kết quả..