Ma Kiếm Lục

Chương 216: Mộng tỉnh thập phân, như quả nhĩ hoàn kí đắc ngã




Mọi việc đều xảy ra thật tự nhiên, vào lúc khẩn yếu mà dũng cảm đối diện, tuyệt không buông xuôi thì… tuyệt vọng lại biến thành hi vọng.

Sắc mặt Liễu Dật trắng nhợt như giấy, đôi mắt bắt đầu mê man nhưng trong giây phút ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, chàng dường như thấy được hi vọng mới, họ đã vượt qua ngọn núi đao không thể vượt qua, đưa mắt nhìn xuống thấy bên dưới là một vùng lửa đỏ, đại địa nứt nẻ, từ vết nứt hồng sắc hỏa nhãn phun trào rồi biến mất chóng vánh, vô số lần như vậy khiến không gian chung quanh biến thành viêm nhiệt, thậm chí không gian nóng bức khiến cho dòng khí tức cũng dàn méo mó.

Nhìn hỏa diễm phía dưới, chàng nhẹ lắc đầu, chàng biết hai người không có khả năng xuyên qua hỏa hải. Máu mất quá nhiều khiến chàng mê mệt, hơn nữa còn bị núi đao gây cho nhiều vết thương, cơn đau đớn khiến toàn thân chàng không còn khí lực, nhưng chàng biết đã đi được đến đây tất sẽ không lùi bước, dẫu có chết cũng phải tiếp tục tiến lên, vì…chàng không muốn phải ân hận gì trong giấc mộng chân thật này.

Liễu Dật chậm rãi quay mình lại, chàng muốn nói với Diệp La Bách Hoa là họ đã qua được bước khảo nghiệm thứ nhất, đi qua ngọn núi đao không thể đi qua, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt không chút huyết sắc của nàng, không hiểu sao chàng lại không thốt nổi lên lời. Khuôn mặt nàng lúc đó trắng bợt như tờ giấy, làn môi tái nhợt không còn huyết sắc, mắt nhắm hờ, hữu thủ của nàng nắm chặt lấy một khối hắc thạch sắc lẹm, từ trên cánh tay huyết dịch tươi hồng theo những ngón tay trắng ngần như tuyết nhỏ xuống đất.

Liễu Dật biết nàng đã quá hư nhược rồi, vì mất quá nhiều máu nên ý thức của nàng dần mơ hồ song trên khóe môi nàng lộ ra nụ cười dịu dàng thập phần hạnh phúc. Ánh mắt Diệp La Bách Hoa đã lơ mơ, thấy Liễu Dật lên được đỉnh núi, nàng cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, giờ nàng đã không còn đủ khí lực để bước thêm bước nào nữa, nàng không muốn chàng lo lắng cho mình nên lẳng lặng đứng lại phía sau.

Liễu Dật không nghĩ ngợi gì, lùi lại hai bước, đưa hữu thủ chộp lấy tay nàng, quay người cõng nàng lên lưng, hỏi: “Công chúa đau lắm không?”

Thần trí Diệp La Bách Hoa vốn không còn tỉnh táo, lúc đó nhờ động tác của Liễu Dật mà đột nhiên tỉnh lại, lắc đầu cười dịu dàng: “Không đau.” Giọng nói của nàng không còn dễ nghe như mấy ngày trước mà trở thành mỏng manh, vô lực, nhân vì nàng đã quá đỗi hư nhược.

Liễu Dật từ trên đỉnh núi chầm chậm bước xuống, chàng nói nàng: “Công chúa xem, chúng ta đã qua được đao sơn, giờ chỉ cần qua nốt hỏa hải là có thể gặp được nhà tiên tri.”

Diệp La Bách Hoa vẫn cười nụ, hai người tiếp xúc thân cận như vậy, Liễu Dật tự nhiên cảm giác được thân thể hư nhược của nàng đang run rẩy, chàng biết nàng gượng cười vì không muốn chàng lo lắng.

Sắc mặt chàng cũng trắng nhợt, mỗi một bước đều thập phần gian nan nhưng không biết lực khí từ đâu ra mà chàng vẫn cố gắng cõng Diệp La Bách Hoa đi xuống hắc thạch đao sơn. Vừa được độ một sát na, viêm nhiệt khí tức liền tràn tới hai người, cảm giác nghẹt thở truyền lên não.

Diệp La Bách Hoa mở đôi mắt mông lung ra nhìn tứ phía, chung quanh là một biển lửa, hỏa hồng liệt diễm như một con trường long uốn lượn, trên không trung cũng có hỏa diễm bay qua, vô số vết nứt trên mặt đất không ngừng phun lửa, ngọn lửa vừa tắt đi thì không gian quanh vùng viêm nhiệt hỏa diễm bị đốt thành cong queo, hai người đặt chân lên đó lập tức cảm giác được nhiệt độ, phảng phất như đang ở trong lò lửa.

Liễu Dật không lạ gì cảm giác viêm nhiệt này, thậm chí có thể nói là chàng khá quen, bình thường chàng có thể triệu hoán long viêm ngõ hầu hấp thu nhiệt lượng, nhưng bây giờ chàng chỉ là một người bình thường, không thể đề khởi chân nguyên, căn bản không có cách nào gọi được long viêm, cũng như không thể khu động hộ thân cương khí. Mới chỉ ở ngoài rìa hỏa hải mà viêm nhiệt khí tức đã làm cho chàng đổ mồ hôi như mưa, chàng há miệng hớp lấy một hơi không khí mong thân thể dễ chịu hơn.

Diệp La Bách Hoa tuy nằm trên lưng chàng, không tiếp xúc với nhiệt khí dưới mặt đất nhưng viêm nhiệt khí tức làm cho nàng rất khó khăn mới cảm giác được, thậm chỉ ngay cả hô hấp cũng vất vả.

Liễu Dật nhìn quanh, vô số hỏa diễm liên tục phun trào, trên không trung có những vật thể như hỏa long bay qua bay lại, khắp nơi toàn là màu đỏ và viêm nhiệt khí tức, chàng gắng gượng bước lên một bước, dùng cách nói chuyện để gạt đi nỗi thống khổ tinh thần: “Thế nào, ở đây ấm quá.”

Diệp La Bách Hoa không trả lời Liễu Dật mà dùng giọng nói nhu nhược, vô lực nài nỉ: “Bỏ muội xuống, tự huynh có thể thoát khỏi hỏa hải.”

Liễu Dật vẫn tiếp tục tiến lên, có điều mỗi một bước chàng lại dừng lại nghỉ một lúc, quay lại nhìn nàng, chàng đáp: “Có thể sao?”

Diệp La Bách Hoa giục: “Buông tay ra đi, nếu huynh cõng muội, hai người chúng ta vĩnh viễn không thể ra được, bỏ muội xuống, một mình huynh có thể ra được đó.”

Liễu Dật cười khổ, lắc đầu: “Công chúa có biết chăng? Nếu tại hạ buông tay lúc này, công chúa sẽ chết ngay.”

Diệp La Bách Hoa gật đầu: “Một người chết còn hơn là cùng chết.”

Liễu Dật vẫn gắng gượng bước từng bước, nhè nhẹ lắc đầu: “Có lẽ không thể được.”

Diệp La Bách Hoa nghe chàng nói vậy, tuy không lí giải nổi nhưng nàng hiểu rất rõ ý chàng, chàng sẽ không buông tay, dẫu hai người cùng chết ở đây thì chàng cũng không bao giờ buông.

Hỏa diễm như tử thần nơi địa ngục liên tục tiếp cận thân thể hai người, không khí nóng bỏng vây phủ, mồ hôi bay mất tăm mất tích, dưới nhiệt độ cao như vậy, nước trong cơ thể cũng sớm khô kiệt, làn da khô ráp, nứt nẻ, đặc biệt là máu từ vết thương của hai người đã ngưng kết thành khối, vết thương bị khí tức viêm nhiệt xé toác, từng cơn đau tiếp tục dội vào trong thân thể.

Cơ thể Diệp La Bách Hoa vốn đã hư nhược, giờ lại chịu sự vò xé của hỏa diễm nóng đến thế, ý thức trở thành mơ hồ. Liễu Dật thì khác, trong lòng chàng chàng lúc này chỉ có một niềm tin, chàng biết rằng mình phải kiên trì, chỉ cần chàng còn đứng ở đây, còn có thể bước được bước nào thì nhất định không buông xuôi, chàng cũng biết…tuyệt vọng sẽ biến thành hi vọng. Cơn đau vô tận gợi cho chàng thân ảnh giấc mộng, chàng biết nàng đang đợi chàng, đã đợi chờ suốt bảy ngàn năm, đã từng cùng nàng luyến ái nên chàng tự nhủ…mình không được ngã xuống, chàng đang nắm trong tay vận mệnh của người nằm sau lưng chàng, nếu chàng không đến được đích đồng nghĩa rằng nàng cũng không thể đến đích.

Thân thể chàng run rẩy nhưng chàng vẫn khó nhọc bước về phía trước, mỗi bước là vết thương trên thân thể lại vỡ ra thêm, cơn đau lại nhiều thêm, không còn mồ hôi, làn da chàng bắt đầu nứt nẻ, trong thống khổ chàng vẫn kiên trì, hỏa diễm như ác ma địa ngục, không ngưng không nghỉ tấn công hai người. Không biết thời gian trôi qua bao lâu và đi được bao xa, hai mắt chàng đã không còn nhìn thấy ánh sáng, sắc mặt nhợt nhạt cùng cực, thân thể vô lực, chàng còn kiên trì đi được đến giờ hoàn toàn nhờ vào niềm tin trong lòng.

“Bịch”, Liễu Dật thắc mắc, đó là âm thanh gì nhỉ, đến lúc đảo mắt nhìn quanh chàng mới phát hiện đó chính là âm thanh khi chàng ngã xuống phát ra, không biết quãng đường đi được có dài không nhưng chàng không còn khí lực cất bước nữa rồi, bất tri bất giác ngã gục xuống, ngước nhìn hỏa diễm bốc lên cuồng nhiệt quanh mình, phía xa hỏa long đang múa lượn trên không, chàng buông một tràng cười tuyệt vọng, nhẹ giọng nói với chính mình: “Đây là vận mệnh ư?”

Thần trí Diệp La Bách Hoa vốn đã mơ màng, do bị tác động mạnh nên ý thức sáng lên, nhìn Liễu Dật ngã xuống bên cạnh, trong mắt nàng lấp lánh ánh nước, nàng không hiểu vì sao trong hỏa hải bỏng rãy này mà còn rơi nước mắt được, nàng biết chàng thà cũng chết với mình trong hỏa hải chứ không nguyện ý một mình thoát đi, đến phút cuối chàng vẫn không buông bỏ nàng, nhưng như thế, kết quả chỉ là…

Liễu Dật cố lết tiếp nhưng thân thể mới ngóc lên lưng chừng thì lại ngồi xuống, những vết thương trên thân thể khiến chàng không còn lấy nửa điểm khí lực, đồng thời lượng máu mất đi quá nhiều, nhiệt độ cao khủng khiếp gợi cho chàng cảm giác đáng sợ: chàng sắp chết.

Diệp La Bách Hoa chầm chậm đứng dậy, không ai biết, ngay cả nàng cũng không biết mình lấy đâu ra khí lực mà có thể đứng dậy được, nàng đã nhìn thấy điểm cuối của hỏa hải, còn gang tấc thôi, độ ba bước nữa, vừa nhìn thấy nàng liền đứng dậy, có lẽ đó là hi vọng trong tuyệt vọng. 

Nàng nhẹ nhàng đỡ Liễu Dật dậy, giọng nói nhu nhược, vô lực: “Chúng ta đã thành công, huynh có thấy không? Nhìn đằng trước kìa, điểm cuối của hỏa hải đó.” 

Chàng hé đôi mắt vô lực nhìn về trước mặt, quả nhiên bên ngoài vùng hỏa diễm bắn văng tứ tung có một vùng đất khô ráo, sạch sẽ, tầng không xa xa màu lam biếc, ánh trăng lạnh lùng chiếu rọi mặt đất, bầu trời sao chi chít vẫn lấp lánh, chàng lắc đầu cười nhẹ: “Gần trong gang tấc mà xa tận chân trời, đúng là vô duyên.”

Diệp La Bách Hoa đỡ chàng dậy: “Huynh dậy đi, nhất định phải thoát ra.”

Liễu Dật lắc đầu: “Không, đến cả khí lực để đứng dậy tại hạ cũng không còn, công chúa buông tay ra đi! Nếu công chúa có thể thì mau rời khỏi đây.”

Khí tức nóng bỏng do hỏa diễm tỏa ra không ngừng xâm tập thân thể hai người, những vết thương trên mình tiếp tục vỡ nứt, Diệp La Bách Hoa cười dịu dàng: “Nếu như thật sự trong hai chúng ta chỉ có một người được sống, huynh đoán xem là ai?” Giọng nói thật nhẹ, nhưng câu hỏi lại mù mờ khiến chàng không sao trả lời được. 

Liễu Dật nhìn thẳng vào mắt nàng, trong sát na đó, đôi mắt biến thành trong veo, sáng rực, phảng phất như mang theo hi vọng, hoặc là – tuyệt vọng, chàng lắc đầu, đáp: “Tại hạ không hiểu.”  

Song thủ Diệp La Bách Hoa nắm lấy vai chàng, cười nhẹ: “Là huynh, huynh phải rời đi, quên hết mọi chuyện xảy ra ở đây, đi làm những chuyện huynh phải làm, nếu huynh còn nhớ muội, xin đừng quay đầu lại nhìn muội làm gì.” Nói đoạn nàng dùng nốt chút khí lực còn lại, nắm lấy lưng chàng đẩy mạnh, tuy khi lực không lớn nhưng cũng có tác đẩy thân thể vô lực của chàng văng về phía trước.

Sát na đó, tất cả đều ngưng kết lại thành một hồi ức, động tác tuyệt vọng không ngừng lặp lại, thân thể vô lực của Liễu Dật không kịp phản ứng gì, chỉ là…ngay khi với văng khỏi hỏa hải, giọng nói nhu nhược vô lực lại vang vọng trong óc chàng: “Nếu huynh còn nhớ muội, xin đừng quay đầu lại nhìn muội làm gì.” Vì sao, vì sao không cần quay đầu lại, chẳng lẽ đó là lời tuyệt biệt? Là kết quả sao?

Hỏa diễm không còn cuồng liệt, thiên không không còn màu lam biếc, những vì sao trên trời không sáng nữa, ánh trăng bị mây trăng che khuất, Nhân gian lại xảy ra bi kịch tình cảm nên nguyệt thần cũng không muốn chứng kiến. “Bịch” thân thể chàng ngã xuống một vùng đất đen, gió mát dìu dịu lùa qua thân thể khiến ý thức của chàng tỉnh lại, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì? Nàng đâu rồi? Diệp La Bách Hoa đâu? Thình lình, chàng nhớ lại lúc hai người ở trong hỏa hải, căn bản không có hi vọng sinh tồn, Diệp La Bách Hoa đã dùng khí lực còn lại của nàng ném chàng ra ngoài, chỉ lưu lại một câu nói không thể lí giải, không thể hiểu được: “Nếu huynh còn nhớ muội, xin đừng quay đầu lại nhìn muội làm gì.”

Mọi việc xảy ra quá đột ngột, vì sao không nên quay đầu lại, không hiểu khí lực từ đâu đỡ thân thể hư nhược của chàng đứng dậy, quay phắt lại, chàng không nhìn thấy rõ tình hình trong làn hỏa diễm ngập trời, nhìn thấu quá không gian méo mó màu đỏ rực, chỉ có một thân ảnh, một thân ảnh mảnh mai chầm chậm ngã xuống, liền đó cả thế giới trở lại yên tĩnh, chàng biết thân ảnh đó là Diệp La Bách Hoa.

Mùi hương bách hợp quen thuộc và một giọng nói nhu mì từ trên không trung truyền lại: “Nếu huynh còn nhớ muội, xin đừng quay đầu lại nhìn muội làm gì.” Thế giới yên tĩnh, gió nhẹ dìu dịu, một đạo bạch sắc quang mang chiếu sáng bừng cả tầng không phía trên hỏa hải, bạch y tiên tri xuất hiện trước mặt chàng: “Ngươi thành công rồi, đã ra khỏi được hỏa hải, ta có thể hoàn thành nguyện vọng của Bách Hoa công chúa, khôi phục song nhãn cho ngươi.”

Liễu Dật ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên nét mê muội, hỏi với vẻ không tin: “Ông có thể nói với ta đó là vì sao không?”

Nhà tiên tri cười nhẹ: “Quá nhiều đáp án chỉ tổ làm cho ngươi có nhiều khổ nạn mà thôi, vì sao ngươi lại cố chấp như thế, ngươi đã qua được hỏa hải rồi, còn phải làm bao nhiêu là việc, ta giúp ngươi khôi phục song nhãn, ra khỏi mộng cảnh, không phải tốt sao!” 

“Không!” Thanh âm vang vang, vọng khắp tứ phía dưới bầu trời đêm, chàng không thể bình tĩnh được, hai mắt chàng sáng lóa, thậm chí có thể thấy rằng chàng đang phát cuồng, không hiểu sao lời nói của nhà tiên tri không khiến chàng cao hứng, ngược lại khiến chàng đau đớn hơn, hơn nhiều lần những vết thương trên thân thể, là nỗi đau trong tim, chàng ngẩng nhìn nhà tiên tri trên đầu, gào to: “Ông vừa lòng chưa? Khảo nghiệm đi, nếu ông muốn gây khó thì ta nói cho ông biết…ông đã làm được rồi đó.” Nói đoạn, chàng không thốt lên câu nào, bất chấp tất cả lao vào trong hỏa hải.

Dù phải nghe chàng mắng, lại thấy chàng hành động như vậy, bạch y tiên tri trên không trung chỉ nhè nhẹ gật đầu, rồi khuôn mặt tươi cười từ từ biến mất.

Vừa vào trong hỏa hải, khí tức bỏng rãy xâm tập toàn thân chàng, nhưng lúc này chàng không cảm thấy những vết thương có gì đau đớn, không cảm thấy vô lực, cảm giác trong tim che lấp tất cả, mới bước được vài bước liền nhìn thấy Diệp La Bách Hoa nằm gục trên mặt đất, chàng nhẹ nhàng cúi xuống đỡ nàng dậy, thấy nàng đã mất hết tri giác, chàng lắc đầu, thở dài: “Vì sao kết quả lại là thế này, công chúa tưởng ta muốn thoát ra ư?”

Chàng quay người lại, đặt nàng lên lưng rồi cất bước, hỏa diễm quanh đó liên tục phun trào, khí tức bỏng rát xâm tập khắp chốn nhưng cũng không ngăn được một trái tim đang sôi sục.

Động tác của chàng khiến Diệp La Bách Hoa tỉnh lại, nhưng đã mất nhiều máu cộng thêm lúc trước thoát lực vì đẩy chàng ra khỏi hỏa hải nên vẫn mơ màng, thấy mình đang dần dần di động, lại đang nằm trên tấm lưng thân thuộc, nàng lắc đầu, cất lên giọng nói yết ớt, vô lực: “Vì sao huynh còn quay lại?”

Liễu Dật vẫn bước tiếp, tuy chật vật nhưng mỗi bước kiên định dị thường như đá núi, trả lời: “Đối với tại hạ, trách nhiệm còn quan trọng hơn sinh mệnh, nhưng công chúa…khiến cho tại hạ có cảm giác không thể buông bỏ được.”

Gió mát lại lùa tới, minh nguyệt chiếu sáng nơi nơi, những vì sao cất lên tiếng hoan hô hai người, tất cả đều biến thành chân thật, hoa hải đao sơn trong nháy mắt đã biến mất, không còn lưu lại dấu tích, bạch quang từ trên không rọi xuống, hai người không còn cảm thấy mệ mỏi về thể xác, chàng buông Diệp La Bách Hoa xuống, được quang hoa gột rửa, mọi vết thương trên mình hai người lập tức phục nguyên, cả y phục cũng biến thành mới tinh, không còn rách nát nữa.

Đồng thời, bạch quang ngưng tụ, một bạch phát lão nhân xuất hiện trước mắt hai người, hai người đương nhiên biết đó là ai, họ phải trải qua thiên tâm vạn khổ, suýt chết mấy lần chỉ để gặp được lão nhân này, ông ta chính là nhà tiên tri trong Chân thật mộng cảnh.

Không đợi hai người lên tiếng, ông ta khai khẩu: “Nếu bảo đó là gây khó thì các vị đã dùng dũng khí của mình gây khó cho ta, nếu đó là khảo nhiệm thì các vị đã dùng niềm tin chứng mình rằng khảo nghiệm chẳng là gì cả, vừa rồi ta đã trả lại cho các vị tất cả những gì các vị đã mất trong mộng cảnh, kể cả một sợi tóc.” 

Diệp La Bách Hoa lúc này và lúc trước dường như là hai người: “Hiện giờ chúng tôi đã ra khỏi rồi, ngài có thể giúp huynh ấy chữa mắt?”

Nhà tiên tri gật đầu: “Đương nhiên, bất quá…mắt anh ta tịnh không bị mù, có lẽ bản thân anh ta đã quên mất một việc, cuồng bạo chi huyết của Chân ma không bao giờ bị bất cứ loại độc tố nào uy hiếp, kể cả chất độc của Cửu U Ma Thần cũng không thể làm anh ta mất đi đôi mắt, chẳng qua bản thân anh ta quá cố chấp, không dám tiếp thụ câu chuyện đó, ta thấy trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, anh ta không thể không hi vọng mắt mình nhìn được? Chí ít thì anh ta còn cần đôi mắt để hoàn thành những chuyện dang dở.” 

Liễu Dật dường như đã hiểu, chàng nhìn nhà tiên tri chằm chằm, nhưng không lộ ra ý nghĩ mà chỉ gật đầu nhè nhẹ.

Diệp La Bách Hoa cảm thấy hồ đồ, nếu mắt chàng không bị mù vì sao lại không nhìn thấy gì? 

Đúng lúc đó, thân ảnh nhà tiên tri dần tan biến: “Quay về đi, cõi đời còn rất nhiều chuyện đợi ngươi làm…Bất kể thế gian xấu xa thế nào, ngươi cũng phải đối diện, có lẽ vẫn còn nhiều người quan tâm đến ngươi, đừng sai lầm tiếp nữa, hãy làm những chuyện mà ngươi muốn.” Cả thế giới bắt đầu mênh mang như mây như khói…