Ma Kiếm Lục

Chương 215: Chung cực mộng cảnh, tiên tri đích đao sơn hỏa hải




Nhớ lại thủa hoa niên, chúng ta hiểu rằng dù thế nào cũng không thể tìm lại được những điều đẹp đẽ từng trải qua, vì những chuyện cũ đã theo thời gian trôi đi, ngàn vạn năm nay chúng ta không ngừng lật lại tình cảm của nhân loại, lần giở những chuyện lưu lại dấu ấn trong đời sống.

Việc tôi có thể làm là kể lại những tình cảm trong câu chuyện này, còn bạn – những người lướt qua, cứ đọc những chuyện xảy ra, nếu nói đó là ngẫu nhiên thì chúng ta cũng hoàn thành câu chuyện ngẫu nhiên xuất hiện này.

*****

Trong một sát na, thế giới mộng ảo yên tĩnh lại, tất cả lại khôi phục như cũ: chung quanh là một vùng thoáng đãng, những vì sao sáng lấp lánh trên không, ánh trăng lạnh lùng ánh xạ thân ảnh hai người, những chuyện vừa nãy phảng phất như chưa hề xảy ra, sự xuất hiện của Bàn Cổ, của Thiên nữ không khác gì một cơn mơ trong giấc mộng.

Liễu Dật lại nghĩ đến một chuyện chàng không dám tin là thật, từ lúc bước vào giấc mộng đầu tiên đến giờ, dường như đều do người khác an bài, dù mộng cảnh có chân thật thì cũng chỉ là một giấc mộng, làm sao người trong đó lại có tư tưởng, tình cảm? Mọi thứ lẽ ra phải hư vô lại thành chân thật, nhất là vào lúc cuối cùng, Bàn Cổ đã lẳng lặng rút lui.

Chàng hiểu rõ rằng với ân oán giữa chàng và ông ta, Bàn Cổ tuyệt đối không thể li khai mà phải giết chết chàng, vì lí do ông ta lại rút lui? Có hai khả năng, thứ nhất là ông ta bị người khác khống chế, người này không cho phép ông ta giết chàng, song khả năng này gần như không thể, Bàn Cổ là thần của các thần, ai khống chế được ông ta?

Một khả năng khác, đây là không phải là Bàn Cổ thật sự, nhưng khả năng này cũng không ổn, trong cơn ác mộng này, dù không phải người thật, chỉ là người hư ảo cũng có thể phát khởi công kích nhắm vào chàng, dẫu cho Bàn Cổ trong mộng không phải là Bàn Cổ thật sự, ông ta cũng có đủ lí do để giết chàng, vì cớ gì lại rút lui như thế?

Suy nghĩ những chuyện đó khiến Liễu Dật rối lên, ý niệm đột ngột xuất hiện vừa nãy làm tâm thần chàng bất an. Thấy dáng vẻ của chàng, Diệp La Bách Hoa tỏ ra lo lắng, hỏi: “Huynh sao thế? Nghĩ ngợi gì ư?”

Liễu Dật nhìn nàng, ánh mắt trong sáng khiến chàng bĩnh tĩnh hẳn: “Bàn Cổ vì sao lại li khai? Ông ta rõ ràng có năng lực giết tại hạ.”

Diệp La Bách Hoa nhìn dáng vẻ của chàng, vội đáp: “Huynh hồ đồ rồi ư? Ông ta không giết huynh không phải càng tốt sao, chúng ta có thể lập tức rời khỏi đây, ông ta là thần trung chi thần, nếu mà muốn giết huynh, chúng ta chống lại thế nào được.”

Liễu Dật lắc đầu, bước lên mấy bước: “Chuyện đó tại hạ đã nghĩ tới rồi, ân oán giữa chúng tôi thâm sâu hơn với bất cứ ai, ông ta không thể nào rút lui như thế được, vậy mà giờ ông ta lại li khai nhẹ tênh, tại hạ thấy…đằng sau ông ta nhất định có người khống chế.”

Diệp La Bách Hoa cảng tỏ ra nghi hoặc, ánh mắt hiện lên hai chữ không tin: “Làm sao thế được, sức mạnh của Bàn Cổ đứng đầu trong trời đất, ai có năng lực khống chế ông ta?”

Liễu Dật quay lại nhìn thẳng vào mắt nàng: “Không sai, Bàn Cổ là thần trung chi thần, trong trời đất, ông ta có sức mạnh tối đại, không ai có thể khống chế ông ta…nhưng hiện giờ chúng ta không ở trong thế giới chân thật, mà ở trong mộng, Bàn Cổ có lẽ không còn là người mạnh nhất.”

Diệp La Bách Hoa dường như đã hiểu: “Huynh nói thế cũng có đạo lí, Bàn Cổ là thần của thế giới hiện thực, nhưng ở trong thế giới hư vô này, ông ta có còn là vị thần mạnh nhất không?”

Mấy lời của Diệp La Bách Hoa dường như gợi cho Liễu Dật nghĩ tới chuyện gì đó, chàng quay phắt lại, nhìn về vùng trời xa xôi vô tận đầy sao sáng, tả thủ nắm chặt thanh kiếm, gọi: “Tiên tri, ông ra đi. Ông còn muốn đùa cợt đến lúc nào nữa?” Thanh âm cực lớn, như tiếng sấm vang động bầu trời, truyền đi rất xa.

Diệp La Bách Hoa nghe chàng nói, liền nhủ thầm: “Không sai, trong giấc mộng này người mạnh nhất không phải là Bàn Cổ mà là người chế tạo ra nó, nhà tiên tri. Nếu vậy, những chuyện chân thực trong mấy giấc mộng trước đều không khó giải thích, tất cả đều do người ta khống chế.” Nhưng một câu hỏi lại lóe lên trong óc nàng, vì sao thế? Nhà tiên tri vốn là người bảo vệ cho mộng cảnh của Diệp La thị, hiện giờ nàng tiến vào để cầu ông ta chữa mắt cho Liễu Dật, vì cớ gì lại bày ra đủ trò khổ nạn khiến hai người cơ hồ cửu tử nhất sinh mới vào đến mộng cảnh thứ ba.

Liễu Dật dứt lời nhưng qua một lúc lâu nhưng vẫn không có phản ứng gì, chàng lại cảm thấy hoài nghi, chàng đã suy đoán sai lầm chăng? Không thể, trong giấc mộng này nhất định chỉ có nhà tiên tri đủ khả năng tạo ra một thế giới giống với hiện thực, hơn nữa còn có thể khống chế Bàn Cổ. Nghĩ vậy, chàng càng xác định, gọi to: “Tiên tri, ông ra đi.” Thanh âm càng vang vọng, truyền đi xa hơn.

Thanh âm của chàng vừa tan biến, rốt cuộc thế giới cũng không còn tĩnh tại, “phụt”, thiên không biến thành lửa đỏ, như thể lửa nóng đốt cháy cả không gian, dưới chân hai người bắt đầu chấn động, một ngọn núi cao chừng trăm thước hiện lên trước mắt hai người.

Hai người chăm chú quan sát mọi việc xảy ra, ngọn núi không cao lắm nhưng dốc đứng, không hề có cây cối sinh trưởng, càng quái dị là ngọn núi do một những khối đá đen tích lũy mà thành, hai người nhìn kĩ bất giác kinh ngạc, mỗi phiến đá trên núi đều có góc cạnh phân minh, hướng xéo ra phía ngoài, hai mặt của khối đá sắc bén như lưỡi dao, dưới ánh lửa từ trên không chiếu sáng trông càng đặc biệt quỷ dị.

Ngọn lửa trên không trung bốc lên từ phía sau ngọn núi, tuy không nhìn rõ tình cảnh đằng sau núi nhưng Liễu Dật cảm giác được nhất định là một biển lửa rừng rực, nhược bằng không, không trung không đến nỗi bị ánh xạ thành màu lửa. Diệp La Bách Hoa hỏi: “Đây là núi gì, chúng ta làm sao mà vượt qua!”

Liễu Dật nhíu mày, nàng nói không sai, ngọn núi này vốn không có đường lên, dựng đứng ngất trời lại còn do những phiến đá đen sắc lẹm chất thành, có vận chân nguyên nhảy qua cũng sợ rằng sẽ bị thương. Nếu có thể ngự kiếm thì hay quá.

Đúng lúc đó, ngọn lửa trên không trung từ từ phát ra bạch sắc quang mang, thân ảnh một lão giả râu tóc trắng xóa xuất hiện, chàng nhìn Diệp La Bách Hoa dò hỏi, nàng lắc đầu chẳng tỏ không quen biết ông ta, nhìn dáng vẻ của lão giả, chàng buột miệng: “Ngài là nhà tiên tri?”

Diệp La Bách Hoa bất giác nhìn sang lão giả, chỉ thấy ông ta cười hòa ái, ngồi xuống lơ lửng ngay trên không trung, đáp: “Hoanh nghênh các vị đến Chân thật mộng cảnh, đã lâu lắm rồi mới được gặp người của Diệp La thị.”

Liễu Dật không biết phải nói gì, bạch y lão giả lại tiếp tục: “Công tử nói không sai, ta chính là nhà tiên tri.”

Nghe vậy, Diệp La Bách Hoa lập tức tỏ ra cao hứng: “Ngài thật sự là nhà tiên tri? Thật chứ? Đây… là bằng hữu của tôi.” Nàng chỉ vào Liễu Dật rồi nói tiếp: “Mắt huynh ấy không nhìn được nên chúng tôi vào đây mong ngài giúp huynh ấy chữa trị.”

Thân ảnh nhà tiên tri lập lờ, dùng ánh mắt hiền lành quan sát Liễu Dật đoạn đáp: “Tuy anh ta không phải là người Diệp La thị nhưng nếu Bách Hoa công chúa nguyện ý, ta có thể hoàn thành một nguyện vọng của công chúa, giúp anh ta khôi phục…”

Nghe nhà tiên tri nói vậy, Liễu Dật tựa hồ nghĩ đến một việc nhưng lại quá mơ hồ, chàng không cách nào nghĩ ra được, đành chăm chú lắng nghe hai người đối thoại.

Diệp La Bách Hoa thì ngược lại, tỏ ra cao hứng: “Đa tạ ngài, tôi nguyện ý dùng nguyện vọng của mình để giúp huynh ấy nhìn lại được.”

Nhà tiên tri mỉm cười, gật đầu: “Công chúa nguyện ý tất nhiên là mắt anh ta có thể nhìn trở lại, chẳng qua…không biết anh ta có còn mạng để ta giúp công chúa hoàn thành nguyện vọng không đây!”

Diệp La Bách Hoa láng máng hiểu được ý của nhà tiên tri, nàng hơi khẩn cấp, vội hỏi: “Sao cơ? Còn yêu cầu khác nữa sao?”

Nhà tiên tri cười: “Bao nhiêu năm nay, không rõ là bao lâu nữa, ta chỉ hoàn thành nguyện vọng cho người trong nội tộc Diệp La thị, tuy lần này công chúa nguyện ý đem nguyện vọng của mình trao cho anh ta, nhưng xét đến cùng, anh ta là căn nguyên của mọi chuyện nên phải vượt qua Hắc thạch đao sơn và Huyền Thiên hỏa hải, nếu qua được các vị sẽ gặp ta, ta sẽ giúp anh ta chữa trị đôi mắt.”

Diệp La Bách Hoa nói ngay: “Tiên tri, như thế không được.”

Nhà tiên tri lại nói: “Còn nữa, trong khoảng thời gian này các vị sẽ mất chân nguyên, chỉ còn dựa vào chính bản thân, nếu các vị làm được, ta sẽ giúp các vị hoàn thành nguyện vọng, nếu các vị không làm được thì…các vị sẽ vĩnh viễn phải lưu lại trong giấc mộng này, vĩnh viễn.”

Liễu Dật nghe xong, tiến nhanh lên phía trước, không có chân nguyên mà muốn vượt qua đao sơn, hỏa hải tất phải có kì tích mới qua được, người vượt qua có khi chỉ còn một hơi thở mong manh. Cho dù khôi phục được song nhãn chắc cũng mất mạng ở đây, hai người bình thường tuyệt đối không thể qua được.

Chàng nhìn nhà tiên tri phiêu diêu trên không trung, thốt lên: “Ông đã tạo ra khổ nạn này? Chúng tôi có qua được chắc cũng phải chết ở đây.”

Nhà tiên tri mỉm cười, lắc đầu: “Người trẻ tuổi, ngươi không định thử một phen hay sao? Bên ngoài còn bao nhiêu chuyện đang đợi ngươi làm, không còn đôi mắt, chẳng nhìn thấy gì thì tu vi của ngươi dù cao thì sao, nếu thật sự gặp phải Bàn Cổ, ngươi không có mảy may hi vọng thắng, dẫu không chết ở đây, hiện giờ ngươi có thể đi ra, nhưng chẳng qua chỉ là một thứ phế vật.”

Chàng nắm chặt cây kiếm nhưng thình lình cảm thấy lực đạo toàn thân đã tan biến, không có cách nào ngưng tụ được dù chỉ là một điểm chân nguyên. Thân ảnh trên không trung dần dần tan biến, chỉ còn lưu lại câu nói sau chót: “Bên tả có lối ra thế giới bên ngoài, nếu các vị bỏ cuộc thì có thể đi ra.” Nói đoạn, âm thanh tắt hẳn, tầng không phía xa lại ánh lên màu lửa đỏ.

Chàng quay người lại, quả nhiên ở bên tả cách đó mười trượng xuất hiện một từ phương thể màu trắng đang phát quang, theo nhà tiên tri nói đó là cánh cửa dẫn ra thế giới hiện thực, chàng nghĩ một lúc rồi nắm lấy tay Diệp La Bách Hoa bước về phía khung cửa, nàng dụng lực giật ra rồi nói: “Huynh định làm gì?”

Liễu Dật ngoái lại, nhìn vào ánh mắt sáng long lanh của nàng: “Chúng ta rời khỏi đây, muốn vượt qua đao sơn hỏa hải, chúng ta gần như không có khả năng sống sót, chúng ta không nên lãng phí sinh mệnh để rồi mất mạng ở đây, cho dù không nhìn thấy gì cũng được, tôi còn phải tìm Thất Nguyệt nữa.”

Ánh mắt lấp lánh của Diệp La Bách Hoa đóng đinh lên mặt chàng, nàng lắc đầu: “Huynh sợ rồi…”

Chàng không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, quay mặt đi: “Không phải là sợ, chuyện này vốn không thể làm được, tại hạ không muốn liên lụy công chúa, thay vì chết ở đây chi bằng dùng thời gian còn lại đi làm những việc còn chưa hoàn thành.”

Diệp La Bách Hoa phản bác: “Huynh sao lại bảo là không thể, huynh làm sao mà biết được chúng ta sẽ chết, huynh không dám thử mà lại cho rằng vận mệnh của mình không thể xoay chuyển được, muội muốn huynh hiểu rằng từ sát na cùng huynh tiến vào mộng cảnh này, muội chưa từng nghĩ rằng sẽ sống mà trở ra, có lẽ huynh cảm thấy có trách nhiệm, nhưng huynh có biết cam tâm tình nguyện là gì không?”

Liễu Dật thở dài: “Không đáng đâu.”

Diệp La Bách Hoa lắc đầu: “Huynh đã quá sai lầm rồi, trong tim nữ nhân chưa từng coi trọng chuyện đáng hay không đáng, chưa từng mong được báo đáp, huynh còn nhớ lời Thất Nguyệt nói không? Tất cả đều là muội nguyện ý.”

Nghe nàng nói, Liễu Dật không hiểu trong lòng mình có mùi vị gì mà bản thân chàng không thể nói rõ ràng, chỉ là một cảm giác nhưng chàng khẳng định mình sẽ lại phiền phức.

Diệp La Bách Hoa nói tiếp: “Đối mặt với mộng cảnh này, đôi mắt của huynh tất sẽ khôi phục, chúng ta không có lựa chọn nào khác. Bây giờ dù huynh đi ra, có thể cứu được Thất Nguyệt song không nhìn được thì hi vọng chiến thắng Bàn Cổ càng ít, huynh mà đi ra thì thống khổ sau này còn gấp vạn lần đao sơn, hỏa hải, thê tử, bằng hữu, địch nhân của huynh, bọn họ làm sao đối đãi với huynh đây, chả lẽ huynh không nghĩ đến tương lai?”

Những lời của Diệp La Bách Hoa khiến chàng càng hổ thẹn, đúng thế, nếu cứ thế này mà đi ra làm sao chiến thắng được Lam Ảnh, Bàn Cổ và cả Cửu U Ma Thần đang mất tích, nỗi đau ngắn dầu sao cũng hơn nỗi đau lâu dài, dù có chết ở đây, chàng cũng đã nỗ lực, không phải ân hận gì.

Chàng nghĩ ngợi một chốc, ấp úng: “Chỉ là…”

Diệp La Bách Hoa dường như hiểu chàng định nói gì, khuôn mặt mĩ lệ tươi cười: “Huynh đừng lo cho muội, ở trong này, muội mấy lần trải qua cái chết rồi, còn sợ nữa sao? Một khi chúng ta phải đối diện tất chúng ta phải dũng cảm thôi.”

Liễu Dật nhìn nàng, lắng nghe nàng nói, trong lòng càng đau đớn, chàng thương hại nàng? Trong lòng chàng, nàng cơ hồ là bóng dáng của Thất Nguyệt, cũng cố chấp, dũng cảm như vậy, nhưng vì sao chàng không nhìn thấu nỗi đau ẩn sâu trong lòng nàng?

Lúc đó, bạch sắc quang mang tắt lịm, cánh cửa bên tả cũng thình lình biến mất, chàng nhìn Diệp La Bách Hoa: “Công chúa có hối hận không?”

Diệp La Bách Hoa lắc đầu: “Nếu hối hận thì Diệp La Bách Hoa trước mắt huynh không phải là chân thực mất rồi.” Ý tứ vừa mơ hồ vừa rõ rệt, chàng lắc đầu nhè nhẹ: “Chúng ta bắt đầu thôi.”

Hai người không nghĩ ngợi gì, tiến đến ngọn núi đá đen và rất nhanh chóng đã đến dưới chân núi dựng đứng, ngọn núi đá đen này còn sắc hơn cả dao, phát ra lãnh diễm quang mang lấp lánh, Liễu Dật ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi: “Tại hạ thấy, thậm chí khả năng chúng ta thấy được hỏa hải phía sau cũng không nhiều.”

Diệp La Bách Hoa cười nụ với vẻ tự tin: “Khi chúng ta đặt bước chân đầu tiên lên đao sơn thì không có gì phải ân hận, vì chúng ta trả giá cho sự cố chấp của chính mình, niềm tin sẽ chỉ dẫn, kiên cường mang lại kết quả cho nỗ lực của chúng ta, đó mới là đáng giá.”

Liễu Dật lại lắc đầu nhẹ nhàng: “Công chúa thay đổi rồi…biến thành bản thân chân chính của mình.”

Diệp La Bách Hoa cười: “Đây là do muội dũng cảm nên được trả công, kiếp này không còn gì ân hận nữa.”

Liễu Dật ngưng thị một chốc, rốt cuộc chàng cũng đặt bước chân đầu tiên lên hắc thạch đao sơn, bàn chân hạ xuống, một cơn đau nhập thẳng vào tim, Diệp La Bách Hoa cũng không hề do dự bước luôn lên, và cũng giống như vậy, cơn đau cũng tràn vào tim khiến nàng nhăn mặt, song không muốn làm cho Liễu Dật lo lắng, nàng miễn cưỡng mỉm cười, cất lên giọng nói ngọt ngào: “Bất kể dưới chân là núi đao, phía trước là biển lửa, Bách Hoa cũng cùng huynh sánh bước, vĩnh viễn, vĩnh viễn không lùi bước.”

Trong lòng Liễu Dật dâng lên niềm cảm động, nhưng niềm cảm động đó làm cho chàng còn đau hơn dao cắt, chàng không thể hồi đáp, cũng không thể thừa nhận, chỉ đành tiếp tục cất bước, trong cơn đau, hai người bước tiếp bước thứ hai, nhân vì không muốn đối phương lo lắng, họ đều quay mặt đi, lúc này rất nhiều máu trên thân họ đã chảy xuống.

Cước bộ lại từng bước tiến lên, những phiến đá sắc lẹm quanh mình đã rạch nát y phục hai người rồi cắt vào thân thể họ, cơn đau vô bỉ khiến toàn thân hai người cứng đờ như tượng gỗ, sau lưng họ lưu lại những dấu chân đầy máu, hòa lẫn với màu đen thẫm thành một màu hỗn tạp.

Hai người lại quay mặt đi, họ có chung một ý nghĩ: không muốn đối phương nhìn thấy vẻ mặt nhợt nhạt của mình để rồi phân tâm, nhưng mới đi được gần nửa đường, Diệp La Bách Hoa đã cảm giác đầu óc quay cuồng, thân thể mềm nhũn do máu chảy nhiều, lại thêm đau đớn vì cố kiên trì, không muốn ngã gục xuống, nàng đột nhiên nảy ra ý nghĩ: “Phải nói thật nhiều để phân tán chú ý, may ra kiên trì được lâu hơn.”

Diệp La Bách Hoa chậm lại, bám sát sau lưng chàng, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Đau lắm hả?”

Thân thể Liễu Dật lúc đó đã cứng đờ, máu chảy nhiều khiến chàng hơi lảo đảo, chàng còn đi tiếp được hoàn toàn nhờ vào niềm tin kiên trì trong lòng, nghe Diệp La Bách Hoa hỏi bèn đáp: “Không đau.”

Diệp La Bách Hoa nhè nhẹ gật đầu, toan hỏi tiếp thì nhận ra không biết phải hỏi gì, kì thật nàng hiểu rất rõ còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi chàng như chuyện liên quan đến Thiên nữ, đến Thất Nguyệt và kể cả chuyện liên quan đến nàng nữa, nhưng nàng tự nhắc mình không nên làm chàng phiền não thêm, do đó mọi câu hỏi nàng đều chôn sâu vĩnh viễn trong lòng.

Liễu Dật vừa cất bước một cách khó khăn vừa nói với giọng run run: “Có lẽ, không có tại hạ, công chúa không phải chịu khổ.” Thanh âm đượm vẻ cảm kích, thậm chí có thể nói rằng chàng đang tự trách.

Diệp La Bách Hoa chậm rãi bám theo chàng, máu hồng nhuộm đỏ y phục của nàng, đau đớn từ dưới chân buốt tận tim, nghe chàng nói, nàng đáp với vẻ hạnh phúc: “Huynh tự trách mình sao? Nhưng huynh nên biết là nếu huynh không xuất hiện thì cũng không có Diệp La Bách Hoa hiện tại.” Lời nói pha chút run rẩy.

Cứ như vậy, từng cơn đau phủ chụp lấy họ, thời gian đang khảo nghiệm hai người, gian nan vôn vàn, máu tươi tưới đẫm con đường đá đen, họ vừa đi qua thì đá đen ở phía sau liền biến mất, hóa thành sa thạch bằng phẳng, lúc Liễu Dật ngẩng đẩu nhìn lên bằng đôi mắt mơ hồ, chàng nhận ra rằng hai người đã lên đến đỉnh núi…