Ma Kiếm Lục

Chương 212: Minh tịch hà tịch, Thất Nguyệt hồng nhan không bi thiết




Một lần sai lầm, vĩnh viễn không có cách nào vãn hồi, trừ phi thế gian có hai chữ kì tích, nhưng trên đời này thật sự có kì tích sao? Nếu thật sự có, kì tích cũng chỉ tồn tại trong câu chuyện…

Thân thể Liễu Dật lạnh dần, sắc mặt xám xịt như tro tàn, song nhãn nhắm chặt, hơi thở đứt đoạn, Diệp La Bách Hoa không rõ mình đã khóc bao lâu nhưng chàng dường như vĩnh viễn không nghe được tiếng khóc, nàng không dám tin, cũng không thể tin rằng chàng lại chết như vậy, nàng…không thể chấp nhận chuyện đó.

Nước mắt lạnh băng nhỏ xuống, nàng cứ ôm lấy Liễu Dật, hai mắt nhắm chặt lại, nàng không hiểu mình đang nghĩ gì, có lẽ nàng vốn không biết có phải đang đau lòng hay không. Hiện giờ nàng đã bình tĩnh lại, lẳng lặng cầu nguyện cho chàng mở mắt ra nhìn nàng, tuy không có kết quả nhưng nàng không từ bỏ.

Trên không trung, mây đen càng lúc càng dày đặc, chớp lóe sáng trắng cả không gian xám xịt chiếu sáng bừng cả thế giới quỷ dị, huyết ma chầm chậm giơ kiếm lên, hắc sắc phong mang hướng thật chuẩn xác đến yết hầu Diệp La Bách Hoa, nhãn thần đỏ bầm như máu như lời tuyên bố tử vong với hai người.

Diệp La Bách Hoa dường như không cảm nhận được lưỡi kiếm đang ngắm vào nàng, sinh mệnh cận kề hắc ám, bao nhiêu bi thương, tình cảm của nàng đều dồn cả lên người nàng đang ôm trong tay, tất cả đều yên ả, dù thi thoảng vẫn lấp lóe ánh chớp như dấu hiệu của sát lục trong bầu không khí bình tĩnh.

Vẻ mặt huyết ma biến thành âm trầm, hắc ám, đôi mắt đỏ lòm không lộ ra tình cảm, rốt cuộc y cũng vung kiếm lên, chém xuống đầu Diệp La Bách Hoa, y không tuân theo phương pháp sát nhân nào cả, cứ dùng chân nguyên mãnh liệt giải quyết là xong, vì vậy, tốc độ của nhát kiếm này không nhanh lắm.

Đúng lúc đó, “xoẹt”, một đạo bạch sắc thiểm điện đánh xuống cách huyết ma độ một xích, sức mạnh mãnh liệt của tự nhiên đẩy y cùng Diệp La Bách Hoa và Liễu Dật đang hôn mê văng sang hai phía. Huyết ma dừng lại cách đó mười trượng, Diệp La Bách Hoa và Liễu Dật không hề phòng bị nên bị luồng đại lực đẩy văng đi mấy chục trượng, Diệp La Bách Hoa kinh hoảng vận khởi chân nguyên mới giúp hai người ổn định được thân hình.

Tuy nàng đã dừng lại được nhưng những dao động cực mạnh trong lúc thoái lùi làm cho Liễu Dật thổ ra một ngụm máu đen, thân thể băng lãnh của chàng vốn không còn hơi thở nhưng lúc đó hai mắt lại mở ra như trong kì tích, Diệp La Bách Hoa đang ngồi trên mặt đất vội đỡ chàng dậy, vừa kinh vừa hỉ thốt lên: “Huynh tỉnh lại rồi.”

Ánh mắt chàng vô lực, trống rỗng, phảng phất như sắp sửa nhắm tịt lại, chàng nhìn đôi mắt đỏ mọng vì khóc nhiều của Diệp La Bách Hoa, buông tiếng cười khổ: “Vết thương của tại hạ rất nặng nhưng không đến nỗi chết, vừa nãy thân thể giả chết chỉ vì tâm pháp giảm đi sự tiêu hao chân nguyên ngõ hầu khôi phục nội, ngoại thương.”

Diệp La Bách Hoa nhìn chàng, không biết phải nói gì, chỉ nói được mấy chữ: “Muội chỉ biết là huynh đã tỉnh lại.”

Liễu Dật thở dài: “Tỉnh lại thì sao, chúng ta cũng không đỡ được một kiếm của y.”

Diệp La Bách Hoa lắc đầu: “Không, chỉ cần huynh tỉnh lại là được, chúng ta không cần nghĩ ngợi nhiều đến chuyện lúc nào thì bị y giết.”

Liễu Dật không hiểu lắm lời lẽ của nàng, ừ thì đều là chết, vì sao còn phải tỉnh lại, chàng hỏi: “Công chúa thấy được huyết ma đó sẽ biến thành tại hạ?”

Diệp La Bách Hoa nhìn huyết ma đứng bất động cách đó ngoài 20 trượng, lưỡi kiếm chúc xuống, trả lời: “Nhìn ra, sao cơ?”

Liễu Dật tiếp tục: “Có lẽ đều là an bài của vận mệnh, tại hạ một lòng muốn phá bỏ vòng cương tỏa đó nhưng đến cuối cùng mới biết được mỗi bước đi đều trùng khít với an bài của vận mệnh, nếu như có một ngày, tại hạ thật sự vô pháp khống chế tâm pháp, linh hồn bị thôn tính chắc sẽ trở thành huyết ma nơi Nhân gian, lúc đó…mọi sát lục đều do tại hạ gây nên, giả dụ giấc mộng này là lời dự ngôn thì chết ở đây có khi lại là lí do tốt nhất.”

Diệp La Bách Hoa lắc đầu: “Không được, vận mệnh của chúng ta đều do chúng ta nắm trong tay, do chúng ta khống chế, mọi dự ngôn đều không chân thực, huynh cứ thế này mà chết đi thì thê tử của huynh tính sao đây, còn bao nhiêu người tại Nhân gian đang chờ huynh, chẳng lẽ huynh định buông xuôi?”

Diệp La Bách Hoa cũng không hiểu vì sao mình lại nói ra những lời như vậy, nhưng nếu trong lòng Liễu Dật còn một chút quyến luyến thì đây là những lời phù hợp nhất, khơi dậy khát vọng cầu sinh trong chàng.

Liễu Dật nhìn nàng, lắc đầu: “Đúng vậy, tại hạ bước chân vào thế giới này để giúp thê tử giải trừ trớ chú của Bàn Cổ, quay lại Thần giới, thoát li khổ nạn nơi Nhân gian, nhưng…tại hạ có thể tiếp tục được không? Giữa mộng tưởng và hiện thực luôn có xung đột, công chúa thấy mình có thể làm được gì?”

Diệp La Bách Hoa nhìn vào đôi mắt tuyệt của chàng, trong lòng nàng nghĩ đến một việc nhưng không biết phải nói thế nào, đành đáp: “Bất kể mộng tưởng không giống như hiện thực, bất kể giữ mộng và thực có mâu thuẫn gì, chúng ta chỉ cần làm những gì nên làm, đi con đường của mình chọn, dù không đi được đến đích nhưng chúng ta đã nỗ lực hết mình, dù có chết chúng ta cũng có thể mỉm cười.”

Nghe Diệp La Bách Hoa nói, lòng Liễu Dật dâng lên muôn nỗi suy tư, đúng vậy, chàng làm sao thế này? Chỉ là một cơn ác mộng, vì sao lại nghĩ đến tương lai rồi muốn buông xuôi? Chàng sao vậy? Đến cả một chút nỗ lực cũng không có, nỗi hổ thẹn khiến lòng chàng vốn đã đau đớn lại càng đau hơn, nhìn biểu tình chân thành của Diệp La Bách Hoa, chàng cảm tạ: “Đa tạ công chúa.”

Cùng lúc, gió lạnh thổi tới cuồng bạo, chớp lóe liên hồi trên không trung dậy lên những tiếng ầm ầm xé nát màng tai, huyết ma Liễu Dật lại động, trường kiếm bên hữu thủ quét tới, cây kiếm đen nhánh phát ra bán nguyệt quang mang màu trắng bạc, quang mang chạm xuống đất, luồng lực mãnh liệt khiến cho bùn đất bắn tứ tung.

Thấy kiếm quang thần tốc xạ tới, Liễu Dật vốn cũng muốn hoàn thủ nhưng cơn đau trong thân thể làm chàng không còn nửa điểm khí lực, áp lực của bạch sắc kiếm quang không nhỏ chút nào, tu vi của Diệp La Bách Hoa căn bản không đỡ nổi, chàng đã từng nghĩ rằng sẽ chết ở đây, những lời Diệp La Bách Hoa nói đã khơi dậy lòng cầu sinh cho chàng nhưng hiện giờ hi vọng đó quá mong manh.

Quái sự lại xảy ra, bạch sắc kiếm quang xé đất chui ra, lao vào Liễu Dật cùng Diệp La Bách Hoa với tốc độ nhanh vô bỉ thì trên không trung bắn tới một đạo tử sắc quang mang giống như lưu tinh, đạo tử sắc quang mang vừa sà xuống lập tức “choang”, tiếng binh khí tương giao phát ra.

Diệp La Bách Hoa và Liễu Dật thập phần kì quái, là ai mà trong mộng cảnh này lại xuất thủ tương trợ? Hai người đưa mắt nhìn nhau, bất giác cùng nhìn về nơi hai loại quang mang va chạm, ở đó có một đóa thủy tinh hoa màu tím găm trên mặt đất, cả cành, lá, cánh hoa đều do thủy tinh tạo thành, quan sát thật kĩ mới thấy đóa thủy tinh hoa đó không phải vật điêu khắc, dường như là thiên sinh.

Liễu Dật kinh ngạc trong lòng: “Là Thất Nguyệt.” Chàng tự nhiên là biết rất rõ về đóa hoa đó, lúc ở trong Hỗn Độn tiên cảnh, Thất Nguyệt đã lấy những loại đá thật đẹp để trồng trong trúc viên, còn nói với chàng rằng: “Cứ đợi ở đó cho đến già, đến khi không còn đi nổi nữa, đợi xem đá nở hoa.” Nhưng tất cả đều không thể biết trước được, nếu trên đời này có kì tích thì sẽ tồn tại trên mình Thất Nguyệt, đến một ngày mưa cũng đắng đót, mọi sinh mệnh đã nếm trải đủ mùi vị khổ ải, đại địa cũng có sinh mệnh, đá hóa thành thủy tinh nở ra thất sắc hoa. Chàng còn nhớ lúc rời khỏi tiên cảnh, Thất Nguyệt đã lựa lấy đóa thủy tinh hoa màu tím, chính là đóa hoa trước mắt này.

Diệp La Bách Hoa tuy thấy đóa hoa rất đẹp nhưng không biết câu chuyện ẩn chứa trong đó, cất tiếng hỏi: “Sao huynh lại biết?”

Liễu Dật lắc đầu, tịnh không đáp lời, những chuyện xa xưa có quá nhiều đau thương với người hữu tâm, chàng chỉ muốn chôn sâu trong kí ức.

Đúng vào lúc đó, đóa tử sắc thủy tinh hoa đột nhiên nổ tung hóa thanh vô số mảnh thủy tinh vụn, không hiểu vì nguyên nhân gì nhưng phiến thủy tinh đó phản xạ ra quang hoa, chầm chậm trôi nổi trên không trung, khoảng không gian giữa song phương bị những phiến thủy tinh vỡ tím ngắt lấp đầy.

Thế giới từ từ khôi phục lại vẻ quang đãng, mây đen vô tình bị quang mang do thủy tinh vỡ phản xạ ra xuyên thấu, một lúc sau ánh dương quang lại chiếu xuống, tử sắc quang mang bao vây lấy không gian chung quanh rồi ngưng kết lại, tuy nhiên thứ kết thành lại không phải là đóa thủy tinh hoa màu tím.

Quang mang cường liệt tan đi, thân ảnh Thất Nguyệt xuất hiện trước mắt Diệp La Bách Hoa và Liễu Dật, trong mắt Liễu Dật hiện lên cảm tình không nói thành lời, quả vậy, đây dẫu là trong mộng thì Thất Nguyệt cũng vĩnh viễn bảo vệ chàng, nhưng nàng cứ làm thế thì chàng càng thiếu nợ nàng nhiều hơn. Lúc này chàng không phân biệt rõ ràng là mộng ảo hay hiện thực song ở nơi này, sinh mệnh của chàng nhờ vào niềm thương nhớ của Thất Nguyệt mà tiếp tục.

Diệp La Bách Hoa nhìn thấy Thất Nguyệt, hảo cảm với Thất Nguyệt khiến nàng cao hứng thốt lên: “Là cô nương.”

Sắc mặt Thất Nguyệt không biểu lộ điều gì, nhưng trong đôi mắt lồ lộ niềm nhung nhớ, nàng mỉm cười nhìn Diệp La Bách Hoa rồi quay qua hỏi Liễu Dật: “Huynh thừa nhận hiện giờ muội là Thất Nguyệt?”

Câu hỏi thật đơn giản nhưng không cách nào trả lời được, nhìn người đứng trước mặt, Liễu Dật hiểu rõ đó không phải là Thất Nguyệt, bất quả chỉ là một bóng hình trong giấc mộng nhưng vì sao nhỉ? Vì sao hành động của nàng, ánh mắt của nàng lại chân thực đến vậy, chàng nhìn nàng, không biết trả lời thế nào…chẳng lẽ đó là bi ai của đời người? Đối với một người yêu mình, chàng cũng không thể trả lời một câu hỏi đơn giản như thế, thậm chí không dám thừa nhận.

Ánh mắt Thất Nguyệt ngập đầy thất vọng…nàng chầm chậm quay người lại, có lẽ nàng không muốn cho chàng thấy giây phút yếu lòng, vừa quay lưng lại thân thể nàng từ từ trong suốt biến thành quang hoa chiếu rọi bốn bề, Liễu Dật và Diệp La Bách Hoa đều kinh ngạc, là gì vậy, vì sao Thất Nguyệt lại biến thành thủy tinh màu tím trong ngần.

Thủy tinh chầm chậm ngưng kết, từng lời của Thất Nguyệt dịu dàng vang bên tai hai người: “Có lẽ huynh sẽ quên, cũng có lẽ khi ra khỏi mộng cảnh huynh sẽ nhớ, nhớ đến những hạt cát do nhung nhớ hoá thành, nước mắt do bi thương hóa thành, nhớ đến thất sắc hoa xòe nở, lúc chúng trở thành bóng hình trong kí ức của huynh thì huynh có còn nhớ đến người trong giấc mộng không?”

Mấy lời ngắn ngủi, rõ ràng và dễ hiểu, bi thương vô hạn, vang vọng trong lòng Liễu Dật, cuốn trôi đi mọi đau đớn do vết thương gây ra. Thấy thân thể Thất Nguyệt từ từ hóa thành thủy tinh, cảm giác trong lòng Diệp La Bách Hoa hết sức mâu thuẫn.

Tử sắc thủy cảnh phát ra quang mang cường liệt, hóa thành vô số phiến thủy tinh thần tốc xạ thẳng vào huyết ma, bao vây chặt chẽ rồi lại tỏa ra quang mang chói lọi, ánh sáng lại được mỗi phiến thủy tinh phản xạ ra…

Quang mang càng lúc càng rực rỡ, Liễu Dật và Diệp La Bách Hoa phát hiện rằng huyết ma nhân dần dần tan biến, hóa thành hồng sắc không khí rồi bốc hơi, những mảnh thủy tinh vỡ tím ngắt cũng tan mất hào quang, chầm chậm rơi xuống, vừa chạm đất liền tan biến ngay, sau cùng không còn tung tích.

Trái tim Liễu Dật như bị kiếm đâm xuyên, không hiểu chàng lấy đâu ra khí lực, đứng thẳng dậy gào lên: “Không, Thất Nguyệt.”

Giọng nói vang khắp không gian, bạch sắc quang mang bao trùm mọi nơi, cả thế giới biến mất vô tung vô tích, bạch quang từ từ tắt lụi, hoàng sắc sa mạc lại xuất hiện trước mắt chàng và Diệp La Bách Hoa, họ lại quay về thế giới cũ: dưới vòm trời đêm màu lam thẫm vô số cát vàng đang rơi xuống, hồ nước trong veo do nước mắt nữ nhân đọng lại, thầm thì kể lại nỗi bi thương trong lòng.

Liễu Dật nhắm mắt lại, trong tim chàng không ngớt dâng lên niềm hối hận, điều Thất Nguyệt trong giấc mộng cần rất đơn giản, chỉ là một tiếng xưng hô, một lời thừa nhận, nhưng chàng lại không có cả dũng khí để thực hiện. Để cứu chàng, Thất Nguyệt đã kết thúc sinh mệnh trong mộng ảo, cùng chết với huyết ma tại một thế giới khác, chàng không thể khống chế niềm hối hận, điên cuồng trong lòng, hướng về thế giới đó gào lên: “Thất Nguyệt.”

Diệp La Bách Hoa dường như hiểu được trong lòng chàng nghĩ gì, nhìn sâu vào ánh mắt hối hận của chàng, nàng không biết phải nói sao.

Từ trên không trung, cát vàng chầm chậm đổ xuống, mang lại cho thế giới vẻ mĩ lệ mà cô độc, cát hóa thành nỗi nhớ, lưu lại trong một thế giới không ai biết, từ trên bầu trời xa lắc lấp lánh ánh sao truyền lại giọng nói quen thuộc: “Năm tháng trôi qua, nhung nhớ mười năm, nước chảy vô tình, tương phùng tương tri, gần gụi gang tấc mà xa cách chân trời, mộng như bọt nước, sớm nay nỗi nhớ hóa thành hạt cát, khắc cốt ghi tâm, lại giống như sương sớm trên hoa đàm.”

Nghe những lời này, trong lòng Liễu Dật hoàn toàn quên mất bản thân, tất cả những điều đó chàng đều không biết, cuộc đời Thất Nguyệt đã hiển lộ chân thực qua những lời đó, đây là mộng hay thực, vì sao nỗi khổ của Thất Nguyệt còn kéo dài đến tận nơi đây, chẳng lẽ là chú định? Chú định rằng nàng đã đặt lầm tình yêu vào một người và người đó không thể yêu thương nàng? Vì sao, vì sao nàng còn cố kiên trì, vô oán vô hối, vì sao…Liễu Dật không thể khống chế tâm tình, gào lớn: “Vì sao?”

Thấy chàng gần như phát cuồng, Diệp La Bách Hoa bình tĩnh nói: “Trong lòng huynh tự có đáp án, huynh có nhớ những lời Thất Nguyệt từng nói không? Trong lòng nàng ấy đã yêu thương một người làm sao còn yêu thương một người khác được nữa, một khi đã không thể yêu thương thì sao lại buông bỏ, cố chấp tuy đau khổ nhưng muội thấy đó đều do nàng ấy nguyện ý, cũng như huynh đối với thê tử của mình, đáp án là như thế.”

Diệp La Bách Hoa nói vậy, trong lòng Liễu Dật dường như thật sự tìm được đáp án, nhìn cát vàng từ trên không trung rớt xuống, chàng lẩm nhẩm câu nói vẳng lại: “…tương phùng tương tri, gần gụi tấc gang mà xa cách chân trời…” Chàng đem tấm lòng của Thất Nguyệt dung nhập vào trong thân thể, hoàn toàn cảm giác được ý tứ của câu ‘gần gụi tấc gang mà xa cách chân trời’, nhưng như thế thì phỏng có ích gì, tất cả đều là lầm lỗi, một lầm lỗi không nên xảy ra, bi thương trong lòng khiến chàng cứ nghĩ ngợi miên man, hối hận trong tâm, chàng đành tự nhủ: “Nếu còn có kiếp sau, chỉ hi vọng Thất Nguyệt không gặp phải ta, càng không nên yêu thương ta làm gì.”

Thời gian chầm chậm trôi qua, vầng thái dương không mọc lên, bầu trời đêm lam thẫm phảng phất như tịch mịch vĩnh hằng, vì sao sớm long lanh cô độc, dải sao băng kéo qua chân trời, cát vàng như vô vàn nỗi nhớ nhung phủ đầy cả thế giới, thân thể hai người dần dần lành lặn lại, vết thương của Liễu Dật nhờ tác dụng của cuồng bạo chi huyết mà gần như lành hẳn, nhưng trong tim chàng có một vết thương vĩnh viễn không lành, là nỗi hổ thẹn với Thất Nguyệt trong giấc mộng.

Thân thể hai người từ từ khá dần, hôm đó Liễu Dật ngồi bên bờ hồ trong vắt, ngắm nhìn cát vàng trút xuống, hưởng thụ nỗi cô độc, bi thương của thế giới, Diệp La Bách Hoa từ sau lưng bước tới, cất tiếng: “Thế giới này thuộc về giấc mộng của Thất Nguyệt, hiện giờ Thất Nguyệt đã chết nhưng nỗi nhớ nhung vẫn còn, có lẽ…những nỗi nhớ này là lời khóc thương của thế giới dành cho Thất Nguyệt.”

Liễu Dật gật đầu, chàng không biết phải nói gì, hồi lâu mới lên tiếng: “Thất Nguyệt sẽ quay lại.”

Diệp La Bách Hoa cười nhẹ: “Đương nhiên, Thất Nguyệt chắc chắn sẽ quay lại, xem bộ dạng của huynh, sao lại bảo trong lòng không có nàng ấy?”

Liễu Dật lắc đầu: “Đối với Thất Nguyệt, tại hạ chỉ thấy hổ thẹn, trách nhiệm cũng như cảm động mà thôi, nhưng…nàng không phải là người tại hạ cần, người tại hạ yêu là thê tử của mình, công chúa có hiểu không? Thế giới này luôn rất rõ ràng, thích không giống với yêu.”

Diệp La Bách Hoa vẫn cười nụ: “Huynh giải thích những chuyện đó làm gì? Huynh dựa vào đâu mà nói ra mấy lời giả dối đó, đứng ở góc độ của nữ tử mà xem xét vấn đề, trong lòng huynh thật sự có Thất Nguyệt, huynh còn không thừa nhận sao? Thích thật nhiều cũng giống như mới chớm yêu! Có đúng không? Có những lúc tình yêu ở ngay cạnh thì huynh lại không biết, nhưng lúc mất đi thì huynh lại hiểu rõ, giống như cái chết của Thất Nguyệt…”

Nhớ đến lúc ở trong cơn ác mộng, Thất Nguyệt kết thúc sinh mệnh, lưu lại ân hận trong lòng chàng, nay nghĩ đến Thất Nguyệt trong hiện thực, có thật sự là chàng chỉ thương hại nàng? Nhưng chưa phải lúc nghĩ đến những chuyện đó, chàng còn chưa thoát khỏi mộng cảnh, mắt còn chưa chữa được, giờ mà lại ôm đồm có khác gì si nhân mơ ngủ.

Chàng nhìn lại y phục trên mình, không hiểu vì sao khi quay lại thế giới này mọi tổn hại trên y phục, thân thể đều đã khôi phục, nội thể dù có thương tích nhưng sau nhiều ngày tu dưỡng đã khá lên rõ rệt, chàng nói với Diệp La Bách Hoa: “Chúng ta phải lên đường thôi, không biết cơn ác mộng này là gì, theo tình hình hiện giờ muốn gặp được nhà tiên tri chắc phải trả giá không ít đâu,”

Diệp La Bách Hoa thản nhiên, dường như hai cơn ác mộng vừa qua chả có quan hệ gì với nàng, chỉ cười nhẹ nhõm: “Bất kể ác mộng như thế nào thì giờ muội cũng không sợ nữa, nhưng gì đã trải qua ở đây còn phong phú hơn cả đời muội từng trải, khiến muội ngộ ra nhiều điều, chí ít…cũng minh bạch, đúng…được rồi, không nói nữa, chúng ta tiếp tục đi nào.”

Liễu Dật không tưởng được nàng lại thông suốt như vậy, hơn nữa còn có vẻ cao hứng, nhưng lời nói lại lấp lửng, chàng cảm thấy thắc mắc, suy đoán hồi lâu vẫn không biết nàng muốn nói gì trong nửa câu sau, chàng không nghĩ tiếp, chẳng phải bản thân chàng không liên quan sao? Ở đây, chàng đã học được nhiều điều.