Ma Kiếm Lục

Chương 202: Thiên bất phùng thì, kiếm nhược vô tình kiếm vô ưu




Từng đạo, từng đạo âm thanh mang theo sức mạnh vọng vào lòng mỗi người, chấn động tất cả, khoảnh khắc huyết dịch họ sôi sục, họ biết trận chiến này là cho gia đình mình, hạnh phúc của mình, cho hòa bình của tổ ấm. Vì thế, họ có thể tưới đẫm máu tươi lên chiến trường; vì thế, họ có thể cùng địch nhân đổi mạng.

Liễu Dật từ giữa đoàn quân quay lại chỗ đứng, chàng hỏi thêm một lần nữa: “Các chiến sĩ, hãy trả lời ta, nếu địch nhân xâm phạm nhà cửa chúng ta, chúng ta phải làm gì, giết hay không giết?”

Thanh âm bên dưới như bay vút lên, trong lòng mỗi người chí có một ý nghĩ, âm thanh của hai ngàn con người vọng lên trên không, xuyên qua mây mờ: “Giết!”

Liễu Dật đã về đến bên nhóm Diệp La Bách Hoa, chàng nói: “Công chúa, có thể xuất phát rồi.”

Diệp La Bách Hoa nhìn chàng, không hiểu nghĩ gì mà dường như hơi do dự, nhưng nàng lập tức có phản ứng, quay người nói: “Hai vị thúc thúc, xuất phát thôi, hành sự theo tín hiệu của tôi.”

Diệp La Kiếm Mộ và Diệp La Minh gật đầu, quay người đi về chỗ nhân thủ của mình.

Bóng đêm trước lúc trời sáng phủ trùm cả thế giới tối tăm, mọi thứ đều trữ tình, tinh tú vẫn treo lơ lửng trên trời cao, từng đoàn người hừng hực khí thế xuất phát dưới vòm không màu lam nhạt, trước lúc lên đường, Liễu Dật dặn dò vô cùng cẩn thận, lần tập kích này hành động nhất định phải cẩn mật và chóng vánh.

Chàng cùng Diệp La Bách Hoa đi đầu tiên, lộ trình 30 dặm với Huyết Đề chỉ tốn một chút thời gian mà thôi, thoáng chốc, Diệp La Bách Hoa và Diệp La Kiếm Mộ mang theo nhân thủ tiếp cận với phạm vi của đối phương.

Liễu Dật nhẹ nhàng nhảy xuống, nói: “Kiếm tiền bối, tiền bối đã quan sát địa hình nên cùng công chúa phân khai nhân thủ rồi bao vây chúng lại, hành động thật nhanh, nhất định không được kinh động địch nhân, tại hạ sẽ đi giết mấy tên lính gác.”

Diệp La Kiếm Mộ dặn: “Liễu công tử cẩn thận.”

Liễu Dật gật đầu, nhanh chóng di động vào trong bóng tối, Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp lúc này chỉ đề thăng đến tầng thứ 12 là tối cao nhưng để đối phó với những người đó thì tầng 12 là quá đủ, thân ảnh đen tuyền phảng phất như dung nhập vào trong bóng tối, chàng đột nhiên cảm thấy bảo vật màu đen đeo trên mắt rất đắc dụng, nhờ nó mà chàng phát hiện hai quang điểm màu vàng từ cự li rất xa, khẳng định đó là hai người canh gác.

Thân ảnh chàng từ từ ẩn nhập vào bóng tối, chân nguyên đề thăng đến mức tối cao, cước bộ trở nên nhẹ nhàng nhất, từ từ đến gần hai người, cảm thấy cự li đã đủ gần, chàng nghe được cả tiếng hô hấp của họ, nhờ tiếng thở đều đều mà chàng lập tức tìm ra điểm yếu trí mệnh của họ: yết hầu.

“Sạt”, thanh trường kiếm màu đen không làm gợn lên dù chỉ là một hạt bụi, nhưng đã lấy đi sinh mệnh của hai người, hai quang điểm màu vàng lặng lẽ ngã xuống, Liễu Dật từ từ tra kiếm vào bao, tiếp tục ẩn mình trong rừng cây, tìm kiếm những người canh gác khác.

Theo chàng nghĩ, địch nhân không thể lơ đễnh đến mức bố trí có hai người canh gác, quả nhiên vừa di động được một lát chàng lại nhìn thấy hai quang điểm cùng màu ở một hướng khác, ma kiếm vô tình, kiếm xuất thương nhân, trong chốc lát tám người canh gác ở bốn hướng đều bị giải quyết một cách vô thanh vô tức.

Trong bóng đêm, Liễu Dật nhanh chóng phát hiện ra ở ngoài lòng chảo có một chùm quang điểm đang từ từ xiết vòng vây lại, trong lòng chàng thấy khoan khoái, Diệp La Bách Hoa và Diệp La Kiếm Mộ làm việc quả nhiên tinh tế, trong thời gian ngắn như vậy đã chia thủ hạ ra bao vây xong xuôi.

Liễu Dật tiếp tục tìm kiếm, trong thế giới của chàng, rất dễ tìm ra Diệp La Bách Hoa, một quang điểm màu đỏ nổi bật trong cả ngàn quang điểm khác, đương nhiên đó là nàng, ước chừng còn cách phe đối phương 50 trượng, chàng khẽ uốn mình nhảy tới bên hai người, vừa hạ xuống liền truyền âm với

Diệp La Bách Hoa và Diệp La Kiếm Mộ: “Hai vị nhanh thật.”

Diệp La Bách Hoa nhìn chàng, truyền âm lại: “Liễu công tử, hiện tại phải làm sao, bắt đầu chứ?”

Liễu Dật nghiêng đầu, nhưng không trả lời, gió dìu dịu thổi qua mình chàng, trên không ẩn ước vọng lại tiếng đập cánh, chàng đáp: “Được rồi, Minh tiền bối đã đến bên trên, hiện tại do Kiếm tiền bối ra tay, lăn gỗ châm lửa rồi dùng hỏa tiễn xạ kích, sau đó đợi Minh tiền bối phối hợp.”

Diệp La Kiếm Mộ gật đầu, trong tay thò ra một vật giống như ống đồng quẳng xuống mặt đất, mặt ngoài tóe lửa rồi một đạo hỏa diễm bốc lên ngập trời, thoáng chốc đã chiếu sáng bừng cả lòng chảo.

Hỏa diễm bùng lên, đối phương liền kinh động, mọi người bắt đầu hoảng loạn rồi một tiếng gào vang lên: “Có địch nhân.”

Nhưng chỉ trong thoáng chốc, từng súc gỗ lớn mang theo hỏa diễm từ trên cao lăn xuống, tiếng ầm ầm che lấp hết âm thanh của những người bên dưới, trướng bồng bốc cháy rừng rực, nhiều người bị gỗ đè nát bét thân thể, đầu não, đám người dưới lòng chảo chạy loạn cào cào.

Trong thế giới của Liễu Dật, quang điểm màu vàng tứ tán, bỏ chạy về mọi hướng, chàng nói với Diệp La Bách Hoa: “Công chúa, đến lượt công chúa rồi.”

Diệp La Bách Hoa gật đầu, rồi lấy ra một ống đồng giống như của Diệp La Kiếm Mộ điểm xuống, đạo hỏa diễm thứ hai bùng lên, tất cả cung tiễn thủ đã lắp sẵn hỏa tiễn, khi ánh lửa tắt thì hỏa tiễn từ bốn phía đồng loạt xạ vào, trong một sát na những tiếng kêu thảm khốc xé toạc thiên địa vang lên, Liễu Dật lại nói: “Minh tiền bối, đến lúc thể hiện rồi.”

Diệp La Bách Hoa nhìn lên phía trên nói: “Được, ném xuống đi.”

Một cảnh tượng tráng quan đập vào mắt mọi người, đá tảng bốc lửa từ trên trời rơi xuống đất, hướng vào đám người đang chạy loạn xạ, cung tiễn xạ ra liên tục, hỏa thạch như mưa trút xuống, số lượng quang điểm màu vàng trong mắt Liễu Dật dần giảm đi, từ hơn ngàn chỉ còn mấy trăm, càng lúc càng ít, chàng buột miệng: “Tập kích kiểu này hiệu quả còn hơn cả tưởng tượng.”

Diệp La Bách Hoa nhìn rõ ràng hơn Liễu Dật, lòng chảo phía dưới đã biến thành một chảo lửa, gỗ súc bốc cháy, hỏa thạch rơi xuống, cung tiễn xạ từ bốn phía đoạt mệnh của đám người đang hoảng loạn, vùng chung quanh không còn tối tăm vì lửa đốt cháy hết mọi thứ, thiêu rụi thi thể, máu tươi chảy thành sông, đầu người vỡ toác, chân tay gãy lìa la liệt tứ phía, những người còn sống đạp lên thi thể đồng bạn mà cố xông lên khỏi lòng chảo.

Diệp La Bách Hoa buột miệng: “Tàn nhẫn quá, chúng ta làm gì đây?”

Liễu Dật lạnh lùng nói: “Tàn nhẫn? Nếu công chúa không tàn nhẫn, thứ công chúa nhìn thấy chỉ là một dòng sông máu khác, nhà tan cửa nát, cuộc đời là như vậy, công chúa phải chấp nhận.”

Chàng bạt kiếm, Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp quán thâu vào, thân kiếm đen nhánh phát ra hồng quang, màu máu lấy chàng làm tiêu điểm chiếu sáng chung quanh, chàng quát lớn: “Các dũng sĩ, bạt kiếm ra đi, vì thân nhân, vì nhà cửa, giết sạch bọn người ở đây.” Thanh âm vang vọng như tiếng sấm, truyền đến tai từng người.

Chàng dứt tiếng, mọi người bên cạnh cũng phát cuồng lên, bạt kiếm ra lao thẳng vào đám người còn sống ở bên dưới, tuy có người mất vũ khí giơ hai tay lên lên đầu hàng nhưng đám người điên cuồng cơ hồ vô tình, trường kiếm chém xuống, thêm một người bị chặt rơi đầu.

Diệp La Bách Hoa nhìn mọi chuyện xảy ra bên dưới rồi nhìn Liễu Dật, toan nói gì đó nhưng không nói ra, Liễu Dật hình như cảm giác được, hỏi ngược lại: “Công chúa thấy tại hạ tàn nhẫn lắm đúng không!”

Diệp La Bách Hoa lắc đầu: “Tôi không hiểu công tử, nếu hiện thực công tử luôn như thế thì…tôi không tưởng tượng được lúc trầm luân ma đạo còn biến thành thế nào.”

Liễu Dật thở dài: “Cõi đời này, chỉ có quyền lợi, địa vị là đáng nói, đáng giá là vũ khí trong tay chúng ta, nhân từ với kẻ khác là tàn nhẫn với mình, nếu công chúa trải qua những gì tại hạ từng trải qua, chắc…công chúa cũng sẽ thay đổi.”

Giọng nói ngọt ngào của Diệp La Bách Hoa lại vọng vào tai chàng: “Có lẽ thế.”

Liễu Dật nói tiếp: “Không phải có thể mà là khẳng định, cũng giống như mọi thứ quanh mình có thể thay đổi, mà chúng ta không thể đối mặt với chính mình, sứ mệnh gia tộc luôn đè nặng, hạnh phúc thuộc về mình lại mất đi.”

Diệp La Bách Hoa dường như nghe ra, trong bóng tối ánh mắt long lanh nhìn chàng, nhưng không nói gì, đám người hỗn loạn bên dưới tụ lại thành một nhóm, mọi người đang ra sức tàn sát.

“Sinh mệnh vốn tạm bợ, đối với những người này, những tháng năm đã sống cũng là được ban ân rồi, nhưng những sinh mệnh đó đối với đao quang kiếm ảnh, dục vọng dã tâm lại không đáng một xu, bởi họ bị biến thành công cụ trên chiến trường.” Liễu Dật lại nhấn mạnh, dường như muốn giải thích gì đó.

Chiến trường dần dần lan rộng, tuy đám tàn binh không còn nhiều nhưng chạy tứ tán trong hỗn loạn khiến chiến trường lan đến tận chỗ Liễu Dật và Diệp La Bách Hoa ẩn thân, tiếng la hét chung quanh càng lúc càng vang vọng, từng thi thể đổ xuống quanh mình hai người, máu tươi chảy thành sông dưới chân họ.

Đao quang kiếm ảnh lấp lánh, đám loạn quân thoát khỏi trung vây đâm đầu đến chỗ Liễu Dật, không kể quang điểm màu vàng đang nhanh chóng tới gần thì chàng cũng nghe rất rõ âm thanh có nhiều người xông đến, thân hình khẽ động, “choang” thanh hắc sắc trường kiếm tuốt ra.

Người hữu tình, kiếm vô tình, chàng vừa xuất kiếm đã quyết định vận mệnh của loạn quân, từng tràng kêu hét thê thảm vang lên, thân thể gãy gục, huyết quang văng tứ tung, chàng tịnh không ngừng lại, mỗi bước tiến vào giữa là một sinh mệnh bị kết thúc, tuy không nhìn thấy nhưng bước chân của chàng rất bình tĩnh, mỗi khi có người tấn công chàng đều bị thanh kiếm vô tình giết chết.

Đúng lúc đó, âm thanh la hét đột nhiên vang lên, vô số quang điểm màu vàng từ bốn phương tám hướng ập tới, trong lòng Liễu Dật kinh ngạc, nhủ thầm: “Không ổn.” Chàng đoán được là có địch nhân tới, quang điểm màu vàng hiển nhiên là số lượng địch nhân rất đông, hơn nữa lại xuất hiện đồng thời, âm thanh la hét vang lên lồng lộng.

Quang điểm màu đỏ lóe lên mang theo mùi hương bách hợp đến bên chàng, là Diệp La Bách Hoa, giọng nói ngọt ngào có phần sợ hãi: “Có người đến, hơn nữa lại rất nhiều.”

Một người khác chạy đến nói: “Liễu công tử, dường như chúng ta bị bao vây.”

Liễu Dật nói: “Nhanh thật, chẳng lẽ là địch nhân của các vị, Diệp La Hùng, nhưng tại hạ từng nghe những người ở đây nói rằng phải sau 10 thời thần thì y mới đến được, vì sao lại nhanh đến thế.”

Diệp La Bách Hoa dịu dàng gật đầu: “Có vẻ là y, bằng không còn có ai tới nữa, nếu theo công tử nói thì sao y lại đến nhanh thế? Chả lẽ…đây chỉ là một cái bẫy, y muốn bức chúng ta xuất thành rồi tiêu diệt? Nếu vậy, y chịu bỏ ra cái giá không nhỏ đâu.”

Liễu Dật tán thành: “Nói như vậy cũng không phải không có đạo lí, tự cổ luôn là nhất tướng công thành vạn cốt khô, hi sinh những người ở đây có là gì.”

Ba người đang đoán già đoán non thì một giọng nói sang sảng vang lên: “Ha ha, Bách Hoa công chúa, không tưởng được là chúng ta lại đến nhanh thế này chứ gì, nếu có trách phải trách trời, trời muốn công chúa vong, công chúa tất phải vong.”

Diệp La Kiếm Mộ nghe giọng nói đó, thờ dài: “Hình như đây không phải là mưu kế của y, chẳng qua y đến trước mà thôi, xem ra…thật sự trời muốn ta vong.”

Liễu Dật xen vào: “Kiếm tiền bối, hiện giờ có than thở cũng chẳng được gì, trời không giúp, đất không giúp, chúng ta tự giúp mình, tình hình hiện tại dù chúng ta tiếp tục chiến đấu cũng tuyệt không thắng được, non xanh còn đó sợ gì không có củi đốt, tiền bối tìm cách báo cho mọi người quay lại Vô Lệ thành, tại hạ và Bách Hoa công chúa sẽ mở đường, tốt nhất là về cho sớm, chúng ta cứ chuẩn bị ổn thỏa cũng có thể chống chọi được một phen.”

Diệp La Kiếm Mộ gật đầu, vận chân nguyên thôi động thanh âm, nói cho các chiến sĩ của Vô Lệ thành biết.

Diệp La Kiếm Mộ đi khỏi, một bóng người màu đen xuất hiện trước mắt Liễu Dật và Diệp La Bách Hoa, liền đó phía sau chiếc bóng ngưng tụ thành rất nhiều bóng người khác. Diệp La Bách Hoa nhìn người vừa đến, là một hắc y lão giả mái tóc đen nhánh, hàm râu trắng xóa, thân hình tráng kiện, song nhãn có thần, sắc mặt hồng nhuận, tay trái cầm một thanh trường kiếm màu xám, ngạo nghễ đứng trước mặt hai người.

Diệp La Bách Hoa buột miệng: “Diệp La Cừu.”

Lão giả được gọi là Diệp La Cừu hé mắt cười khanh khách: “Bách Hoa điệt nữ, gần đây vẫn khỏe chứ, nghe nói…điệt nữ kén chồng tại Diệp La thành, ài, người làm thúc thúc này lại không có thời gian đến xem, lỗi quá, lỗi quá…”

Liễu Dật nghe lão giả nói cảm thấy quan hệ giữa ông ta và Diệp La Bách Hoa rất thân cận, nhưng trực giác báo cho chàng biết Diệp La Cừu này tu vi cực cao, hơn nữa sát khí tứ tán chứng tỏ không phải loại hiền lành gì, bàn tay bất giác nắm chặt thanh kiếm trong tay.

Một động tác rất nhỏ nhưng lập tức khiến Diệp La Cừu chú ý, đột nhiên ông ta cười vang: “Bách Hoa điệt nữ, có câu rằng nước chảy chỗ trũng, người hướng đến chỗ cao, điệt nữ nói cho ta biết…tên mù này là tình lang được điệt nữ chọn sao? Điệt nữ sao lại coi thường mình thế nhỉ?”

Diệp La Bách Hoa còn lạ gì Diệp La Cừu, trong Lục đại nguyên lão của hoàng gia Diệp La thị, ông ta xếp cuối, người này tấm lòng hẹp hòi, thích võ đến si mê, mấy chục năm trước vì học trộm Ma vũ kĩ của Lam thị bị phụ thân nàng trách phạt nên luôn ôm hận trong lòng, lần phản loạn này do Diệp La Hùng chủ mưu nhưng nhất định Diệp La Cừu theo đóm ăn tàn, đối với loại người này nàng sớm muốn giết đi nhưng vẫn phải nhẫn nại vì Ma vũ kĩ do y sở luyện thật quá cường hãn, bao nhiêu sát thủ phái đi đều không ai trở lại.

Không ai hiểu được biểu tình của nàng, giọng nàng vẫn bình đạm như nước hồ mùa xuân: “Vị công tử này là khách nhân của Bách Hoa.”

Diệp La Cừu úi chà một tiếng, chầm chậm quan sát Liễu Dật, thuận miệng nói: “Xem ra Bách Hoa diệt nữ cũng không đến nỗi cô đơn trên đường xuống hoàng tuyền, tuy tên mù này chẳng ra sao nhưng điệt nữ dùng tạm cũng được.”

Nghe Diệp La Cừu nói, Liễu Dật vẫn không phản ứng gì, sắc mặt bình tĩnh, phảng phất như trước mắt không có ai, kì thật trong lòng chàng đang xoay chuyển không ngừng, chàng không quan tâm đến lão già trước mặt, giết y cũng chẳng có ý nghĩa gì, trong tình huống hiện tại chỉ có một cách chuyển bại thành thắng, cầm tặc tiên cầm vương, chàng quan tâm đến kẻ sách động trận chiến này, Diệp La Hùng, nhưng đến giờ…dường như Diệp La Hùng chưa xuất hiện.

Diệp La Bách Hoa thấy Liễu Dật vẫn yên lặng đứng bên mình, nàng cảm giác hơi kì lạ, đại địch trước mắt chàng còn nghĩ ngợi gì? Nàng biết Diệp La Cừu lợi hại, sau lưng lão lại có hàng trăm cao thủ, nếu không khéo lần này có thể sẽ mất mạng ở đây, nghĩ đến cái chết nàng lại bình tĩnh hẳn.

Diệp La Cừu hơi nheo mắt lại, nhãn quang ngập ngụa sát cơ, sát khí trên mình lão kéo Liễu Dật trở lại với không gian chân thực, không cho phép chàng nghĩ ngợi vẩn vơ nữa, lão quát: “Các ngươi thu thập tên mù này cho ta.”

Thân ảnh lão cuộn lên một làn bụi, lướt qua một bên, mấy trăm võ sĩ sau lưng lão xông lên, trường kiếm chĩa ra, chớp mắt vô số thanh kiếm từ các hướng, các góc độ khác nhau công vào Liễu Dật.

Diệp La Cừu cũng không rỗi hơi đứng ngắm, trong mắt lão, Diệp La Bách Hoa mới là địch nhân chân chính, đối với tên mù lai lịch bất minh này lão cho rằng đám võ sĩ đó là đủ để giết y mấy lần cũng được, nên lão chọn mục tiêu là Diệp La Bách Hoa. Thân hình vừa động, thanh trường kiếm màu xám ngân lên một tràng, hàn quang tỏa ra bốn phía, cước bộ chuyển động, trường kiếm đã chỉ ra xẹt tới tâm tạng Diệp La Bách Hoa.

“Cheng”, tiếng binh khí va chạm vang lên, vũ khí trong tay Diệp La Bách Hoa không phải là trường kiếm mà là một cây trường địch dài hai xích bốn thốn, thân địch màu lục lấp lóe quang mang màu trắng, không biết chế tạo bằng chất liệu gì nhưng tuyệt đối không phải thuần bằng ngọc, thân địch còn cứng hơn đá, trong một sát na hai thứ vũ khí va chạm rồi tách ra.

Lại nói về Liễu Dật, sát khí của Diệp La Cừu vừa phát ra chàng đã cảm thấy một trường đồ sát sắp diễn ra, chàng không thích giết người nhưng nếu chàng không giết tất bị người ta giết, đối mặt với quy tắc của cuộc đời, chàng không thể không xuất thủ.

Mấy trăm người cùng xông tới, “choang”, trường kiếm rời vỏ, hắc quang lấp lánh, tức khắc vẽ lên một vòng cung hoàn mĩ, kéo theo một trận huyết vũ tinh phong, kiếm vô tình lại vô ưu, ma kiếm cũng giống như ma công của chàng đều khát máu, do sức mạnh mãnh liệt khống chế…