Ánh nắng chiều ấm áp khiến người ta cảm thấy uể oải, Liễu Dật vừa bước ra khỏi Băng Tâm điện tham lam hưởng thụ nắng ấm, dù đang đối thoại với Diệp La Bách Hoa chàng vẫn đứng bên ngoài nắng.
Tuy không nhìn thấy nhưng chàng cảm giác được Diệp La Bách Hoa đang cười dịu dàng: “Tiên sinh khiêm hư rồi, trường tỉ thí này của chúng ta không có ai chứng kiến, thành bại chúng ta tự biết, vì vậy xin tiên sinh chuẩn bị.”
Liễu Dật gật đầu: “Công chúa quả là khí phách, xem ra chúng ta phải tỉ thí xong mới khẳng định xem có ai nhận thua, nhược bằng… bất phân thắng phụ?”
Diệp La Bách Hoa cất lời: “Tiên sinh hiểu được tự nhiên là tốt, nếu không có vấn đề gì…chúng ta bắt đầu thôi.”
Liễu Dật tán thành: “Được.” Một nha hoàn khách khí đỡ Liễu Dật ngồi xuống.
Diệp La Bách Hoa nói: “Bách Hoa quăng gạch dẫn ngọc, xin bêu xấu trước, khúc nhạc này do chính Bách Hoa viết, Bách Hoa rất thích nhưng chưa từng đàn cho người ngoài nghe, hôm nay mời tiên sinh nghe qua khúc Lạc Tuyết.”
Liễu Dật khách khí: “Công chúa khiêm hư rồi, mời.”
Tiếng đàn nhẹ nhàng cất lên theo ngón tay đung đưa, vang vọng bên tai Liễu Dật, từ thanh âm mà phán đoán, chàng biết Diệp La Bách Hoa ngồi ở phía đối diện, cự li không xa, gió nhẹ mơn qua, chàng ngửi thấy mùi hương bách hợp quen thuộc, tự nhiên đó là mùi vị trên thân thể nàng.
Tiếng đàn mênh mênh mang mang, sà xuống thấp, gió dìu dịu thổi tới, dần dần Liễu Dật tựa hồ bị dung nhập vào trong tiếng đàn, mỗi đạo thanh âm đều có tiết tấu, trong tiết tấu lại có tình cảm, từng chút từng chút một lọt vào tai, rồi đi sâu vào trong lòng, lưu lại dấu ấn.
Tiếng đàn khoan thai không nhanh không chậm, tự biểu đạt nhân sinh, phong cảnh, lúc Liễu Dật ổn định tâm thần thì phát hiện thế giới của chàng đã thay đổi, không còn hắc ám mà đầy trời tuyết bay, chung quanh toàn màu trắng tinh khiết, thân thể chàng dường như rung nhẹ. Chàng không hiểu rõ lắm, lúc chàng ở trên đỉnh trời, ngự kiếm cưỡi lên gió lạnh mà đi cũng không sợ lạnh lẽo, bây giờ vì sao ảo giác do tiếng đàn tạo ra lại có tác dụng như vậy?
Trong thế giới ảo giác đó, Liễu Dật chầm chậm mở mắt, nhìn hoa tuyết trắng tinh bay bay, gió lùa tới mang theo hơi lạnh, cả không gian trắng muốt bao la, chàng thình lình hiểu được, đây là…thế giới này không phải ảo giác, nói cho đúng thì đây không phải là ảo giác của chàng mà là thế giới của Diệp La Bách Hoa, thế giới chân chính của nàng.
Tiết tấu tiếng đàn dường như lăng loạn, nhưng mỗi một âm vọng vào tai Liễu Dật đều cực chậm, tựa như hoa tuyết trắng trong thánh khiết, từng bông từng bông rớt xuống, rất chậm, rất chậm.
Thình lình, chàng chằm chằm nhìn một bông hoa tuyết đến xuất kì, nhìn hoa tuyết nhẹ nhàng rơi mà như tự hỏi mình hạnh phúc là gì? Là vẻ thánh khiết của hoa tuyết rơi, nhưng hoa tuyết khi rơi xuống đất có tan vỡ không? Một trận gió lạnh lùa qua, hoa tuyết tất nhiên phải phiêu phiêu đãng đãng, thậm chí rời khỏi mặt đất, cảm giác phiêu đãng chông chênh, không biết gió sẽ ngừng thổi khi nào, sẽ lại rơi xuống nơi đâu.
Khí lạnh vây quanh đâm vào thân thể Liễu Dật đau nhói, chàng chau mày…thế giới này do hơi lạnh cấu thành, không có dương quang chỉ có băng tuyết, không có hương hoa chỉ có gió lạnh, nhưng thế giới này lại là chân thật, là thế giới của Diệp La Bách Hoa. Điều Liễu Dật nghi vấn là mọi thứ ở đó đều tương phản với một người con gái còn trẻ, dụng tâm cảm xúc, chàng đột nhiên phát hiện rằng nữ tử này đã băng phong trái tim trong một thế giới khác, một thế giới chỉ có hàn băng và tuyết phủ.
Liễu Dật đứng ngây ngẩn trong thế giới lạnh lùng mà lạ lẫm đó, vẻ rộng lớn bao la khiến chàng cô độc vô hạn, chàng biết rõ cảm giác đó không phải do chàng mà do âm luật thể hiện tấm lòng của chủ nhân, tất cả những lạnh lẽo, cô độc này đều do Diệp La Bách Hoa tự mang lại cho mình.
Không rõ lâu hay chóng, khi Liễu Dật rời khỏi thế giới đó, Diệp La Bách Hoa đã ngừng đàn, chàng vẫn còn cảm giác thấy khí lạnh, nhưng không phải lạnh ở thân thể mà lạnh trong lòng.
Diệp La Bách Hoa nhẹ nhàng lên tiếng: “Tiên sinh thấy một khúc Lạc Tuyết này của Bách Hoa có cơ hội thắng chăng?” Giọng nói ngọt ngào, dịu dàng hết mức.
Liễu Dật từ từ đứng dậy, nhè nhẹ gật đầu, theo tri giác bước ra nơi có ánh dương quang đoạn nói: “Vốn tại hạ cũng muốn nói rằng công chúa có cơ hội thắng, nhưng lại có quá nhiều lí do để không nói vậy, vì thế tại hạ nhất định phải thắng công chúa.”
Lời Liễu Dật tuy rất chậm rãi nhưng ngạo mạn, vô lễ, tự đại đến cực điểm, Diệp La Bách Hoa tịnh không bực bội: “Tiên sinh rất tự tin, không biết tiên sinh có bình giá gì về một khúc vừa rồi của Bách Hoa?”
Liễu Dật lắc đầu: “Tại hạ chỉ là một kẻ tầm thường, làm sao dám đàm luận về cầm nghệ của công chúa? Có một đôi chỗ cảm nhận, không biết có nên nói ra không?”
Diệp La Bách Hoa thoáng dừng lại rồi nói: “Tiên sinh, xin cứ nói.”
Liễu Dật hơi nghĩ ngợi: “Tại hạ thấy khúc đàn của công chúa không nên gọi là Lạc Tuyết.”
Diệp La Bách Hoa dường như rất kinh ngạc, hỏi: “Ồ, theo tiên sinh thì nên gọi là gì?”
Liễu Dật dường như cân nhắc, đột nhiên buông tiếng thở dài: “Thế gian lạnh lùng như hàn băng lãnh tuyết, tâm của công chúa cũng lạnh như hàn băng, tịch mịch như tuyết, tại hạ thấy nên gọi là Phong Tâm. Bao nhiêu năm nay chắc công chúa luôn tự phong bế mình trong một thế giới chỉ có tuyết trắng, khí lạnh ở đó thậm chí còn hơn cả tuyệt đỉnh nơi Nhân gian.”
Nghe Liễu Dật nhận xét, ánh mắt Diệp La Bách Hoa dường như lóe lên một tia quang mang, không hiểu biểu hiện điều gì, rồi thở dài: “Tiên sinh quả nhiên là kì nhân, lại có thể cảm thụ cầm âm tinh tế như vậy, chắc về phương diện tạo nghệ vô cùng cao thâm, Bách Hoa vốn nghĩ rằng lợi dụng cầm âm để thắng tiên sinh nhưng bây giờ hoàn toàn không còn hi vọng nữa rồi.”
Liễu Dật chỉ nói: “Công chúa quá khen rồi, chẳng qua cầm nghệ của công chúa quá tuyệt nên tại hạ cảm thụ được như vậy cũng không có gì là lạ, tại hạ đã mười năm nay không đánh đàn, quên hết mất rồi, nếu giờ mà so với công chúa, tại hạ thấy…chỉ có thể cố gắng theo gót mà thôi.”
Diệp La Bách Hoa nhìn Liễu Dật trong giây lát, dường như suy xét, trước nay nàng vẫn ngụy trang cực tốt nhưng trong một khúc đàn, người ấy đã hiểu rõ nàng đến chân tơ kẽ tóc, phảng phất có cảm giác trần trụi, không có gì che đậy, người đó rốt lại là hạng người nào? Mà lại có thể cảm thụ được cầm ý, cảm thụ được lòng người ẩn trong đó như vậy?
Liễu Dật dứt lời, hai người im lặng trong giây lát, nhưng Diệp La Bách Hoa lập tức phá tan không khí trầm tịch, nhẹ nhàng đứng dậy nới với chàng: “Đã như vậy, Bách Hoa muốn nghe khúc đàn của tiên sinh, mời tiên sinh dùng đàn của Bách Hoa.”
Liễu Dật gật đầu, dựa vào cảm giác chậm rãi bước về nơi phát ra âm thanh, nhẹ nhàng ngồi xuống: “Tại hạ đành mượn đàn của công chúa.”
Diệp La Bách Hoa tuy biết Liễu Dật không nhìn được nhưng vẫn gật đầu thư thái: “Tiên sinh muốn đàn khúc nào?”
Liễu Dật thoáng nghĩ rồi đáp: “Lúc trước đã nói rồi, bao nhiêu năm nay đã quên cả rồi, tại hạ giờ chỉ có thể nghĩ gì đàn nấy, nhưng cũng không biết phải đàn khúc nào.”
Ánh mắt rạng rỡ xinh đẹp của Diệp La Bách Hoa nhìn chàng, dường như nghĩ ra điều gì đó, nhưng lập tức nói một câu khác: “Tiên sinh nói ra câu này, hi vọng chiến thắng của Bách Hoa càng lớn.”
Liễu Dật không đáp, chỉ gật đầu: “Mời công chúa ngồi, tại hạ đàn ngay đây.”
Diệp La Bách Hoa tán thành: “Tiên sinh cứ bắt đầu, Bách Hoa đang đợi nghe.” Dường như nàng muốn quan sát rõ người mù này, để ý mỗi động tác của người đó xem người mười năm không động đến đàn sẽ tấu được gì?
Liễu Dật gật đầu: “Tại hạ đàn ngay đây.”
Lời vừa dứt thì tiếng đàn vang lên, đúng như Liễu Dật nói, nghĩ gì thì đàn nấy, huyền cầm được đôi găng tay đen lay động mà không theo khúc nào, từng đạo âm thanh thô mộc vọng vào tai Diệp La Bách Hoa, nàng nhíu chặt mày, nàng không biết là nên cao hứng hay không.
Cao hứng vì tiếng đàn của người đó căn bản không so được với nàng, dù cho một tên ngốc cũng nhận ra; vì sao không cao hứng thì nàng không tài nào nói ra được, chỉ là một chút mất mát trong lòng, nghe người đó nói lúc trước rõ ràng tạo nghệ đối với đàn rất cao, trong tâm nàng phảng phất có ấn tượng gặp được tri kỉ, cảm giác lúc này có lẽ là hi vọng nhiều thì thất vọng lớn, lại lẫn lộn một chút tịch mịch, nàng không biết hi vọng đó là gì? Tri kỉ ư?
Diệp La Bách Hoa đang nghĩ vẩn vơ, tiếng đàn thô mộc liền tắt hẳn, không còn lăng loạn mà biến thành uyển chuyển, trầm thấp, từng đạo nhạc vọng vào tai Diệp La Bách Hoa phảng phất như một niềm vui, một niềm hạnh phúc, một cảm giác không nói thành lời, chỉ thấy trong lòng tràn ngập những điều tươi đẹp, tất cả đều đẹp đẽ.
Cảm giác đó rất thân thiết, gần gụi, giống như đến một nơi có người sinh hoạt, nhìn chim bay lượn, ngắm nước lượn lờ trong dòng suối nhỏ, hoa cỏ đua nở, dường như tất cả đều là hạnh phúc, khoái lạc, đẹp đẽ.
Thư mộng các này được Diệp La Bách Hoa bố trí nghiêm cách, mọi thứ do nàng căn cứ vào tưởng tượng mà bài trí, từ đóa hoa cho đến mỗi cụm nắng trong ngôi đình đều được tính toán, nhưng nàng chưa từng có cảm giác thế này, dường như mọi thứ tươi đẹp tề tựu quanh mình, gắn bó với nàng.
Đột nhiên tiếng đàn lại biến đổi, cảm giác hạnh phúc tan đi, không còn ánh nắng, toàn bộ hoa điểu ngư trùng bị quét sạch, phảng phất như từ trên không trung rớt xuống đất, quay lại với thực tại; nhưng điều đó không phải là chân thật, tiếng nhạc bi thương lại vọng vào tai Diệp La Bách Hoa.
Đó là nỗi bi thương tan nát trái tim, là nỗi bi thương không thể mài xóa, là nỗi bi thương kéo dài thiên niên vạn tái, nỗi đau không nói được, cả thế giới đều tối tăm, không có ai mà chỉ có bản thân người đó, một người một kiếm, thinh không đại địa liền một màu, chung quanh trải ra vô tận, tất cả dường như muốn lột tả nỗi tuyệt vọng của vận mệnh.
Tiếng đàn lại chuyển thành chậm rãi nhưng càng bi thương, mỗi nốt nhạc tựa hồ kể lại một câu chuyện, trong một nháy mắt Diệp La Bách Hoa vừa hoang mang lại vừa rõ ràng, nàng nhớ đến bức tranh, một bức tranh đen trắng, tiếng đàn lúc này phảng phất như có ma lực làm bật lên ấn tượng rằng người trong tranh bước ra, tiến vào thế giới của Diệp La Bách Hoa.
Nàng phát hiện thân ảnh cô độc đó trong một sát na chuyển thành người mù này, bạch y nữ tử cùng chàng nắm tay cất bước, nhưng không hiểu tại sao nữ tử lại từ từ tan biến, dung diện cứ dần mờ đi, chàng dùng trảo níu giữ song vô dụng, cuối cùng thân ảnh nàng biến mất trong không khí.
Cảm giác đó là gì, Diệp La Bách Hoa toan hỏi ai đó nhưng quanh mình nào có ai, chỉ có nàng thôi, lòng nàng trống rỗng là vì sao? Vì sao lại bi thương đến thế, nỗi đau trong lòng dường như chưa từng hình dung được…
Đúng lúc đó, tiếng đàn ngừng bặt, xung quanh dường như yên tĩnh lại, chim ngừng hót, bướm chầm chậm đậu xuống, chỉ còn nghe được tiếng nước luồn lách trong con suối nhỏ, Liễu Dật nhẹ nhàng đứng lên, thở dài: “Xin trả lại đàn cho công chúa.”
Hai mắt Diệp La Bách Hoa loáng thoáng ánh nước, nàng bình tĩnh lại, gật đầu: “Hiển nhiên cầm nghệ của tiên sinh cao hơn Bách Hoa nhiều, có thể đem vật dẫn nhập vào trong đàn, Bách Hoa bội phục, chỉ hiềm…câu chuyện quá đỗi bi thương.”
“Công chúa nhận thua?” Liễu Dật hỏi.
“Tôi giúp tiên sinh phong trụ đạo chân nguyên đó, tạm thời giữ cho tiên sinh không trầm luân ma đạo, còn…giọt lệ đó, tôi thấy sẽ không rơi đâu.” Tuy nàng nói vậy nhưng hai mắt đã ngân ngấn.
Liễu Dật cảm nhận được khí tức của Diệp La Bách Hoa, dựa theo làn hương bách hợp tiến lên mấy bước, cự li giữa hai người chỉ độ một xích, Diệp La Bách Hoa không hiểu vì sao chàng lại tiến tới, còn có việc gì ư?
Liễu Dật nói: “Tên cô nương là Bách Hoa, danh xưng Bách Hoa công chúa, cô nương có biết loại hoa thống khổ nhất là gì không?”
Diệp La Bách Hoa lắc đầu: “Hoa cũng thống khổ ư?”
Tay phải Liễu Dật nhè nhẹ giơ ra, quang hoa màu hồng pha trộn quang điểm màu trắng ngưng tụ trong lòng đôi găng tay đen, chớp mắt giữa hai người phát ra quang mang chói mắt, quang mang ngưng đọng lại, một đóa hoa màu hồng lập lờ trôi nổi trên tay phải Liễu Dật.
Ánh mắt xinh đẹp của Diệp La Bách Hoa chăm chú quan sát đóa hoa thần kì vừa đột nhiên xuất hiện, đây là hoa gì nàng chưa từng được thấy, nhụy hoa có chín sợi, mười bốn cánh hoa, bảy cánh bao quanh nhụy, bảy cánh uốn lượn chung quanh, phát ra hồng quang, đẹp đẽ phi thường, trôi nổi quay tròn trên tay người đó nhưng nàng dường như có cảm giác thiếu mất thứ gì đó.
Đóa hoa trên tay Liễu Dật chính là Bỉ Ngạn Hoa bị trớ chú, chàng nói: “Loại hoa này rất bình thường, tên của nó là Bỉ Ngạn Hoa.”
Diệp La Bách Hoa nhìn đóa hoa màu hồng, nghe Liễu Dật nói, cảm thấy trong đó dường như có một câu chuyện, nhẹ nhàng gật đầu: “Xin tiên sinh kể rõ.”
Liễu Dật thở dài: “Trong thiên địa có một loại hoa kì quái sinh trưởng tại Thiên Nhai Hải Giác, tên gọi là Bỉ Ngạn Hoa, hoa nở vào tiết thu phân, hoa nở thì không có lá, có lá thì không có hoa, hoa lá không bao giờ tương kiến, đời đời chia cắt…loại hoa này bị trớ chú, chia cắt, đại diện cho ái tình lầm lỡ, bi thương.”
Diệp La Bách Hoa nhìn lại đóa hoa màu hồng một lần nữa, nàng đột nhiên hiểu được nó thiếu cái gì: thiếu lá, một khi hoa lá không thể cùng trổ, vì sao lại đời đời chia cắt, không bao giờ tương kiến? Không phải là quá tàn nhẫn sao? Hơn nữa nó đại diện cho ái tình bi thương? Thế là thế nào? Có loại ái tình bị trớ chú? Đã không thể cùng với người yêu thương, lại còn đời đời chia cắt?
Nhìn đóa hoa màu hồng xoay tròn trên tay Liễu Dật, đột nhiên Diệp La Bách Hoa nhớ đến tiếng đàn, chẳng phải hai người được biểu đạt trong tiếng đàn giống như dự ngôn của Bỉ Ngạn Hoa? Dường như thân ảnh đã dần biến mất kia lại xuất hiện trong óc Diệp La Bách Hoa, còn có cả con người cô độc, trường kiếm chỉ trời, có ai có thể trả cho lại công đạo cho chàng không?
Trong chớp mắt, nỗi bi thương đó tràn ngập Diệp La Bách Hoa, mắt nàng hơi mơ hồ, lúc nàng tỉnh lại thì gió nhẹ mơn qua, nàng cảm giác da mặt lành lạnh, giọt nước mắt nhập vào trong đóa Bỉ Ngạn Hoa nàng mới biết là mình vừa khóc, nhỏ xuống giọt lệ bi thương.
Liễu Dật có thể cảm thấy âm thanh giọt lệ đó rơi xuống nhưng chờ một chút chàng liền thất vọng, vì lệ rơi xuống mà không có một chút bụi nào bay lên, Bỉ Ngạn Hoa vẫn trơ ra, trong lòng chàng đột nhiên cảm thấy phức tạp, chả lẽ lại sai ư? Bách hoa chi lệ này không phải Diệp La Bách Hoa? Hoặc thật sự là một loại hoa?
Liễu Dật không dám nghĩ tiếp, thế này thì phải đi đâu mới tìm được bách hoa? Thiên hạ rộng lớn, chín loại nước mắt lại như kim chìm đáy bể, chẳng lẽ trớ chú đó thật sự không thể phá giải sao?
Lúc đó, giọng nói ngọt ngào lại cất lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của chàng: “Tiên sinh…”
Liễu Dật liền quay người, thu hồi Bỉ Ngạn Hoa: “Thật ngại quá, đã quấy nhiễu công chúa rồi.”
Diệp La Bách Hoa lăc đầu: “Tiên sinh đa lễ rồi, tiên sinh đã thắng trận này, Bách Hoa phải thực hiện lời hứa, giúp tiên sinh phong trụ đạo chân nguyên đó.”
Liễu Dật gật đầu: “Đa tạ công chúa.” Bất quá nghe Diệp La Bách Hoa nói vậy, Liễu Dật lại nhớ đến một việc, chàng toàn tâm toàn ý đặt mình vào trận thi đấu, giờ đã kết thúc mới thình lình cảm thấy bên mình thiêu thiếu, Thất Nguyệt chăng? Đúng, Thất Nguyệt đã bị người Lam thị bắt đi, lòng chàng trở nên mất bình tĩnh.
Vũ Trầm Tinh có quan hệ gì với Lam thị, vì sao phải bắt Thất Nguyệt? Những chuyện đó trở thành nỗi lo trong lòng chàng, nghĩ đi nghĩ lại bỗng nhiên thấy sốt ruột: “Công chúa, xin thực hiện thôi, tại hạ sợ bằng hữu mình gặp nguy hiểm.”
Diệp La Bách Hoa dường như hiểu được: “Mời tiên sinh theo tôi.” Nói rồi đi trước dẫn đường.
Liễu Dật đi theo hướng âm thanh của Diệp La Bách Hoa, nàng vừa đi vừa nói: “Tuy Bách Hoa không biết thân phận của Vũ Trầm Tinh, bất quá bằng vào Tứ dực long thú hoàn toàn có thể đoán rằng nàng là người trong hoàng tộc Lam thị, thân phận lại cao, tuyệt đối không dưới quân chủ của Lục tinh cung.”
Nghe Diệp La Bách Hoa nói, Liễu Dật không đáp, nhưng dường như chàng cảm thấy rắc rối…