Ma Kiếm Lục

Chương 134: Nguyệt quang ái nhân, lưu tinh vũ hạ đích nguyện vọng




Ánh trăng vẫn thánh khiết như cũ, gió nhẹ vẫn cuốn đi phù vân, trên mặt đất chỉ còn lại hai thân ảnh, họ chính là Thất Nguyệt và Liễu Dật. Nàng ngồi bên chàng, lẳng lặng chờ thời gian trôi qua, chờ chàng tỉnh lại.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, giấc ngủ cũng được khá dài, Liễu Dật chầm chậm mở mắt ra, nhìn thấy Thất Nguyệt đang lã chã lệ rơi, chàng nhẹ nhàng ngồi dậy, nói: “Thất Nguyệt, nàng vì sao lại khóc?”

Chàng lúc này không còn Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp nên thiên hỏa cũng không thiêu đốt trái tim chàng nữa.

Thấy chàng tỉnh lại, Thất Nguyệt kinh ngạc vô cùng, chàng có thể nhớ được tên nàng, là…lúc trước Ngạo Thiên đã nói gì? Ông ta thay đổi kí ức của Liễu Dật, nhưng cải biến thành kiểu gì đây?

Nàng đáp: “Không, không sao, lúc nãy gió thổi vào mắt muội thôi mà.”

Liễu Dật nhìn nàng, cười nhẹ nói: “Thôi mà, đã muộn rồi, ở đây lạnh lắm, chúng ta về nhà chứ?”

Thất Nguyệt nhìn chàng, kinh ngạc đến mức thốt lên thành lời: “Nhà ư?”

Liễu Dật có vẻ hơi nghi vấn: “Sao thế, không về nhà à?”

Thất Nguyệt hoang mang hỏi: “Nhà chúng ta ở đâu?”

Liễu Dật đứng dậy: “Đi, để ta đưa nàng…”. Nói đoạn cầm lấy tay Thất Nguyệt bước về hướng cạnh khu rừng.

Thất Nguyệt vội giữ chàng lại: “Đợi đã.” Liền đó nàng quay lại, nhặt Bi Mộng Kiếm và Vũ Nguyệt Kiếm trên mặt đất lên, đưa cho chàng: “Đây là kiếm của huynh, cầm lấy đi.”

Liễu Dật nhìn thanh kiếm màu đen, đột nhiên lắc đầu nói: “Vì sao phải cầm kiếm, ta đã chán kiếm rồi, ta cần phải thi lấy công danh, làm trạng nguyên, để cuộc sống của chúng ta dễ chịu hơn, mua lấy một căn nhà lớn tại kinh đô, tìm cho nàng hai nha hoàn.”

Thất Nguyệt nhìn chàng, cơ hồ không tin nổi vào điều chàng vừa nói, liền hỏi: “Huynh vừa nói gì cơ, vì sao lại phải tìm nha hoàn cho muội?”

Liễu Dật cảm thấy nàng có chút kì quái, hỏi: “Nàng là thê tử của ta, ta đương nhiên phải mang lại cho nàng cuộc sống dễ chịu nhất.”

Lúc này Thất Nguyệt đã hiểu vì sao phụ thân lại bảo nàng sẽ cảm kích ông ta, nguyên lai ông ta đã sớm tính toán ổn thỏa, đem hình ảnh nàng lưu lại trong trí nhớ của chàng nhưng Liễu Dật trước mắt nàng lại khiến nàng thấy hơi lạ lẫm.

Nàng vẫn đưa kiếm cho chàng: “Huynh cầm lấy đi.”

Liễu Dật nhìn thấy thanh trường kiếm đen nhánh, nói: “Đây là nàng tặng cho ta?”

Thất Nguyệt lắc đầu: “Đó vốn là của huynh, được, huynh cứ cầm lấy đi, không chừng sau này huynh lại dùng đến nó.”

Chàng tiếp lấy thanh kiếm nặng nề, trên thân kiếm điêu khắc một con rồng, chạm vào thân kiếm đen tuyền chàng cảm giác được một cỗ khí ấm áp truyền khắp toàn thân, thư thái vô cùng liền gật đầu: “Cũng là nàng tặng ta.” Nói rồi cầm lấy tay Thất Nguyệt, bước về phía con đường cạnh khu rừng.

Thất Nguyệt không biết là đi đến nơi nào nhưng nàng nguyện ý đi theo chàng, cho dù trước mặt là núi đao không thể quay đầu hay biển lửa không có đường lùi thì nàng cũng ko hối hận, nguyện ý đi với chàng đến chân trời góc bể trọn đời trọn kiếp, lúc này nàng có cảm giác hạnh phúc đang đến.

Không hiểu sao Liễu Dật lại quen thuộc với con đường này như vậy, qua mấy khúc quanh, bọn họ tiến vào trong một tòa cốc vắng. Trong đó có một ngôi nhà cỏ, bên nhà có quạt gió, đối diện có một khoảnh sân trồng trúc, trước sân có một cây cầu nhỏ, dòng nước liu riu chảy qua, chung quanh toàn hoa hồng. Dưới ánh trăng, nơi đây thật giống với cảnh tiên nơi thế ngoại, khiến lòng người bình tĩnh, thư sướng.

Liễu Dật nhìn ngôi nhà, dường như thập phần thân thuộc: “Về đến nhà thật nhẹ nhõm biết bao.”

Thất Nguyệt lúc này đã minh bạch vì sao phải cảm kích Ngạo Thiên, vốn ông ta đã an bài mọi sự trong kí ức Liễu Dật, thậm chí đến cả ngôi nhà, địa điểm này đều chọn sẵn rồi. Nàng không biết nên cảm kích phụ thân hay hận Ma môn môn chủ nữa, tuy nàng có được chàng nhưng đã làm tổn thương chàng quá nhiều.

Liễu Dật nhìn Thất Nguyệt: “Ngắm nhìn ánh trăng từ xa sẽ khiến chúng ta mau buồn ngủ, chúng ta vào trong sân ngồi đi, trong đó có cây đu.” Tựa hồ chàng đang than thở với nàng.

Thất Nguyệt gật đầu, cười e ấp rồi theo chân chàng đi vào trong, nơi này tuy giản dị, rất bình phàm nhưng lại khiến nàng có được cảm giác hạnh phúc chưa bao giờ có. Mười năm trước, nàng tự hỏi mình đồng thời hỏi Liễu Dật vì sao chàng không bảo nàng rằng yêu một người lại thống khổ như thế nhưng hôm nay, đầu óc nàng cuối cùng cũng gạt đi được thống khổ đó, cũng có được niềm hạnh phúc hư vô…

Hai người ngồi trên cây đu, nhẹ nhàng đu đưa, cảm giác bay bổng khiến trong lòng họ bồi hồi, mùi hoa dạ lan hương theo gió phiêu động khắp chung quanh, dòng nước chảy dưới cây cầu nhỏ tựa hồ cất lên khúc hát vui mừng, ánh trăng lấp lánh khiến một phiến tiên cảnh nơi đây mĩ lệ dị thường. Thất Nguyệt nhìn cây đu đang đung đưa, hỏi: “Thư sinh, đây không phải là mơ chứ?”

Liễu Dật cười đáp: “Sao lại là mộng, chỉ có ngủ mới gặp mộng mà thôi, ài…chỉ tại mười năm nay ta không thi đậu công danh khiến nàng phải khổ sở bần hàn.”

Thất Nguyệt lắc đầu: “Không cần thi đỗ công danh làm gì, cứ thế này muội cũng mãn nguyện rồi, cần gì phải đi tìm phồn hoa trong chốn trần thế, nơi đây có chỗ nào đẹp hơn nữa đâu? Chúng ta cứ ở đây sống cho đến ngày nhắm mắt xuôi tay.”

Liễu Dật nhìn nàng không nói gì, bởi vì chàng không cần phải nói…

Thình lình, Thất Nguyệt chỉ lên tầng không trên đầu, nói: “Thư sinh, huynh xem kìa, là sao băng…”

Nhìn theo hướng nàng chỉ, Liễu Dật nói: “Đúng rồi, nhiều quá…là mưa sao băng.” Chỉ thấy phía trên đầu hai người chớp mắt xuất hiện vô số lưu tinh, dưới trời đêm đen thẫm, sao băng trắng ngần lóe rạng, quang hoa rực rỡ trên đầu hai người rồi biến mất.

Liễu Dật chăm chú nhìn trận mưa sao băng giống như sát kề trước mắt, quay nhìn Thất Nguyệt nói: “Thất Nguyệt, ta thường nghe nói rằng trước khi sao băng biến mất, lời khấn nguyện rất linh, bao nhiêu sao băng như thế ta nghĩ nguyện vọng của nàng lần này chắc càng linh nghiệm hơn.”

Thất Nguyệt gật đầu: “Sao băng chỉ lóe lên trong chớp mắt, có dài lâu gì đâu, phút giây vĩnh viễn của chúng ta sẽ được bao lâu? Nếu như nguyện vọng dưới ánh sao băng thật sự linh nghiệm, muội hi vọng thư sinh huynh vĩnh viễn ghi nhớ những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.”

Liễu Dật cười: “Thất Nguyệt ngốc à, ta sao lại quên được, tuy sinh mệnh của sao băng ngắn ngủi nhưng hạnh phúc của chúng ta là vĩnh viễn, nếu có chết đi thì chúng ta cũng đã từng hạnh phúc, nhất định gìn giữ thế giới riêng này.”

Thất Nguyệt nhìn chàng, cười nói: “Thật sao? Chúng ta thật sự có thể cùng nhau nếm trải hạnh phúc?”

Liễu Dật nhìn sao băng, nhẹ nhàng đung đưa cây đu, nói: “Đương nhiên, tương lai chúng ta nhất định sẽ nếm trải, chúng ta được cùng sống với nhau cũng là hạnh phúc, chả lẽ nàng còn hoài nghi ư?”

Trong mắt Thất Nguyệt loáng thoáng mơ hồ, ba ngàn ngày dài ngóng trông liệu có thật sự lưu giữ được niềm hạnh phúc này không? Nàng không lên tiếng, chỉ không ngừng gật gật đầu…