Ma Kiếm Lục

Chương 128: Thần tiễn đại thành, đắc nhất vật nhi thất tứ thức




Một tiếng hô kinh hãi vang lên, tất cả mọi người kể cả những người trông coi lò luyện đều lui lại. Chỉ trong một tuần trà, nhiệt độ của lò luyện bất ngờ tăng cao khiến những những người đứng ngoài cảm thấy không chịu nổi áp lực của hơi nóng, buộc phải lui ra.

Mục quang mọi người đều đổ dồn vào lò luyện, chỉ thấy cây cối chung quanh lò luyện đang héo tàn, mặt đất nứt nẻ, nhiệt độ không ngừng tăng lên, lò luyện khổng lồ phát ra hồng quang, nhiệt độ bên trong dần đạt đến ngưỡng, lò luyện thình lình biến thành màu đỏ tía, gần như trong suốt.

Những người đứng bên lò luyện thoái lui liền mấy bước, nhiệt độ này thật khiến người ta không tin nổi, đã lui ra ba trượng vẫn cảm nhận được áp lực của hơi nóng. Màu đỏ tía sẫm dần, lớp vỏ lò luyện biến thành gần như trong suốt, mọi người liền phát hiện ra bên trong lò luyện tựa hồ có một con rồng màu đỏ tía đang bay lên bay xuống, nhiệt độ chính do giống vật kì quái kia tạo ra.

Tuy nhiên, trừ Liễu Dật, nhiều người không hề biết rằng đó là Bi Mộng Kiếm, nó dường như hoàn toàn thoát hẳn lớp vỏ trước kia.

Lang Vương nhìn lò luyện đang biến thành màu tím, gật đầu: “Tốt quá, hỏa diễm mãnh liệt như thế này nhất định có thể nhanh chóng dung hóa khối Thiên Tinh Khoáng, còn về cán tên, chúng ta chế luyện ở chỗ khác, tuy nhiên vật liệu cũng thuộc loại ngàn năm khó kiếm, có thể sánh với khối Thiên Tinh Khoáng này nên cần phải chế luyện cẩn thận, chỉ cần tăng thêm một chút nhiệt độ cho vật liệu là ổn.”

Liễu Dật gật đầu: “Bạch Hổ, Kỳ, Lân, các ngươi theo Lang Vương đi chế luyện cán tên, xem ra hôm nay chúng ta có hi vọng lập lại phong ấn với Cửu U Ma Thần, tuy chỉ là tạm thời, nhưng ta nghĩ ít nhất trong vòng ngàn năm y không có động tĩnh gì.”

Lang Vương gật đầu: “Chúng thần đi đây…”

Nhóm Lang Vương vừa đi khỏi, Lam Nhận liền bước tới: “Thanh kiếm của huynh làm sao mà tu thành, thật thần kì, lại có thể biến hóa nữa.”

Liễu Dật liếc nhìn cô nương mỹ miều này, lắc đầu đáp: “Ta không rõ.”

Lam Nhận bĩu môi: “Nhỏ nhen, sách của tôi đâu?”

Liễu Dật đưa tay vào trong ngực áo lục lọi nhưng thật kì quái, tìm một hồi lâu mà không thấy gì, buột miệng nói: “Mất rồi.”

Lam Nhận trợn to đôi mắt màu lam, kêu lên: “Huynh nói cái gì? Huynh làm mất sách của tôi, huynh có biết các vị trưởng lão trong tộc chúng tôi phải mất bao nhiêu thời gian mới chế luyện được quyển sách đó không?”

Liễu Dật cố gắng nhớ lại nhưng trong trí nhớ không có dấu tích gì, chàng thực sự không biết quyển sách đó ở đâu? Hơn nữa, lần hồi tưởng này cũng không làm chàng nhớ được quãng thời gian năm ngày bị mất, đoạn kí ức đó ở đâu? Không chỉ vậy, cả kí ức về chuyện làm mất cuốn sách, thanh Bi Mộng Kiếm đột nhiên có hồn phách trở thành một thanh kiếm kỳ quái, tất cả khiến chàng rối bời, xảy ra chuyện gì đây…

Lam Nhận kêu lên: “Này, huynh nghĩ cái gì vậy? Nói đi, huynh gặp chuyện gì mà làm mất sách? Huynh làm sao bồi thường cho tôi đây!”

Liễu Dật phát hiện rằng nha đầu mắt lam này quả là khó trêu vào, lắc đầu nói: “Tôi không biết, cô muốn bồi thường thế nào tôi sẽ tận lực hoàn thành.”

Lam Nhận đong đưa cặp mắt lam, cười nụ, nói với vẻ gian trá: “Huynh làm mất “ái tình” của tôi, giờ tôi muốn huynh bồi thường một phần ái tình.”

Liễu Dật không tưởng nổi cô bé này lại đột nhiên đưa ra một điều kiện bất khả thi như thế, lấy làm kì quái: “Cô đùa à? Ái tình? Những chuyện như thế làm sao mà bồi thường được?”

Lam Nhận nói ngay: “Chuyện này đơn giản thôi mà, để tôi yêu huynh hoặc huynh yêu tôi là được, huynh thấy cách này được không?”

Chàng không tưởng nổi nha đầu lam nhãn điên khùng này lại thình lình nói ra những chuyện buồn cười như thế, làm sao bảo người ta tin nổi. Lúc đó, ánh mắt vài ba người hiếu kì ở chung quanh có vẻ kì dị, đương nhiên, đối với những chuyện cũ rích như vậy, chính, ma lưỡng đạo không cảm thấy hứng thú chút nào.

Nghe thấy câu nói của Lam Nhận, chàng nhớ lại mười năm trước, Thất Nguyệt đã từng nói rằng: “Muội không yêu cầu huynh điều gì, càng không hy vọng huynh yêu muội, muội chỉ mong huynh rũ bỏ nỗi đau trong lòng, nếu huynh rủ lòng thương thì trước khi muội qua đời cho muội thử qua một chút xem tình yêu là gì! Cũng không được sao?”. Tựa hồ, câu nói này đã trở thành một phần trong kí ức của chàng.

Chàng bất giác nhìn về vị trí Thất Nguyệt đang đứng, nàng lúc đó đang nhìn chàng…Khoảnh khắc đó ngưng đọng lại, đột nhiên khiến lòng chàng chua xót, mười năm luyến ái lại trở thành tàn khốc vì vùng thẳm sâu trong kí ức khiến chàng không thể tiếp nhận tình yêu đó. Người nói ra câu lúc nãy nên là nàng.

Lam Nhận nhìn chàng rồi nhìn Thất Nguyệt, nói: “Này, các người sao vậy, huynh nói đi, bồi thường mau, nếu không tôi gọi ca ca đến chặt huynh ra từng khúc.”

Liễu Dật lắc đầu: “Không thể, tôi không thể bồi thương ái tình cho cô nhưng tôi bảo đảm nếu tôi gặp được người ưu tú phi thường sẽ giới thiệu cho cô, coi như đó là bồi thường.”

Lam Nhận điên tiết: “Huynh chết đi, Cát Lợi Nhi chết đã lâu như vậy sao huynh không thể quên, thật là…thật là tức chết tôi mà.”

Liễu Dật nhìn bộ dạng của Lam Nhận, như tức giận lại như giỡn chơi, giống hệt biểu tình của một tiểu hài không đòi được thứ yêu thích, liền nở nụ cười, tựa hồ đối với cô nương mắt lam này, ái tình chỉ là một thứ đồ chơi.

Chàng còn đang vẩn vơ, chợt nghe vang lên một tiếng “bùng”. Âm thanh vừa phát ra, trên lò luyện liền lộ ra một lỗ hổng, một đạo hào quang tím đỏ chớp nhoáng bay lên không trung, dừng lại một chốc rồi lao về phía chàng, phảng phất như một vì sao băng màu tím đỏ, mang theo quang mang chói lọi bay tới.

Mọi người đều bị cảnh tượng làm cho kinh ngạc, là…gì vậy?

Liễu Dật biết đó là Bi Mộng Kiếm đã tiến vào một tầng tu đạo của kiếm. Chàng lật vỏ kiếm lại, quay một vòng, quát Lam Nhận: “Lùi lại…”. Tiếng hô vừa dứt, “cảng” một tiếng, luồng hào quang đỏ tía trực tiếp cắm vào vỏ.

Mọi người nhìn vào trong lò luyện, chỉ thấy một mũi tên màu trắng, đang lấp lánh quang mang chói lòa.

Chớp nhoáng, Lam Nhận cảm thấy được hơi nóng áp bức tới, lập tức lui nhanh ra sau 3 trượng, những người đứng quanh Liễu Dật cũng lùi xa 3 trượng. Mặt đất dưới chân nứt toác rồi nguội dần, ngọn lửa đỏ tím biến thành màu đỏ sậm rồi chuyển thành vàng xanh, cuối cùng biến mất…

Cảm giác ấm áp từ thân kiếm truyền lại, Liễu Dật không cảm thấy nỗi bi thương của kiếm. Cũng lúc đó, trong lòng chàng máy động, nếu chàng không cảm được bi thương của kiếm, không cảm được kiếm ý thì…ra sao? Bi Tứ Thức cùng kiếm ý đều mất đi, vĩnh viễn mất đi, chàng không thể sử dụng Bi Tứ Thức nữa rồi.

Trong thoáng chốc, chàng như mất đi thứ gì đó, từ thân kiếm truyền lại không phải là bi thương, mà là khí ấm, như vậy muốn nói rằng chàng không thể xuất ra Bi Tứ Thức nữa sao? Cơ hồ chàng bị hơi ấm đáng sợ này làm cho kinh khiếp… Nếu như không có Bi Tứ Thức, chỉ dựa vào 12 tầng Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp, chuyện báo cừu đối với chàng càng gian nan hơn. Nhưng sao lại thế, Bi Mộng Kiếm tiến vào đạo kiếm tu thì phải càng lúc càng mạnh hơn, cớ gì ngược lại, làm mất tứ thức kiếm ý của chàng?

Đắm mình vào ngàn vạn ý nghĩ, chàng đột nhiên bị tiếng động kéo về thế giới hiện thực, thấy Lang Vương cầm một cây cổ cung màu đen cùng một mũi tên chói sáng đang nhìn chàng….