Ma Kiếm Lục

Chương 111: Phong Đô Quỷ Thành, vi hồng nhan dục kiến Ma thần




Liễu Dật ngây ngẩn nhìn mảnh lụa màu lam và nhàng chữ trên mảnh lụa, nhìn đi nhìn lại mấy chữ: "Thôi đã vô tình, sao còn chờ đợi, xin chàng có quay đầu cũng đừng nhìn nhau nữa." Thất Nguyệt muốn bảo chàng quay lại chăng? Nàng không muốn gặp chàng?

Lúc chàng đang suy xét, từ trên thinh không truyền đến một giọng nói: "Cuối cùng ngươi cũng tới."

Liễu Dật bị âm thanh này đánh thức, hỏi ngay: "Ngươi là ai? Ở đâu?’

Thanh âm không hồi đáp, thay vào đó lại hỏi tiếp: "Ngươi đến đây tìm người?"

Liễu Dật hỏi nhanh: "Sao ngươi biết?"

Thanh âm đó ậm ừ: "Bởi vì…người đó đang ở trong ta."

Liễu Dật gầm lên: "Rốt cuộc ngươi là ai? Là ngươi bắt đi Thất Nguyệt ư? Vì sao?"

Thanh âm đó cất lên tràng cười vang dội rồi ngừng lại, bỏ qua hai câu hỏi đầu, chỉ trả lời câu hỏi thứ ba: "Ta và ngươi giống nhau, vận mệnh đều bi thảm, chúng ta nhất định phải thay đổi lại lại lịch sử, định nghĩa lại Thần giới. Ta có sức mạnh vô thượng, ngươi có thân thể và kiếm ý tối hoàn mỹ, chỉ cần chúng ta hợp tác, có thể khiến cho mấy tên Thần đang ngủ yên vĩnh viễn tử vong."

Liễu Dật trong lòng chấn động, chợt nhớ ra một việc, hỏi: "Ngươi là Cửu U Ma Thần? Ngươi đã tỉnh lại, sao không thoát ra?"

Âm thanh nọ vẫn đáp với giọng đều đều: "Chuyện ngươi hỏi ta có quá nhiều khía cạnh, ta không muốn hồi đáp vì chúng ta còn chưa kiến diện nhau, ngươi cứ nghe giọng nói này là được rồi."

"Thư sinh ngốc, y là quái vật đó, mau lui đi…chứ." Tiếng nói tắt ngay, đầy vẻ khẩn cấp, kinh hoảng nhưng Liễu Dật biết đó là tiếng của Thất Nguyệt. Nàng vẫn còn sống, nàng là một nữ tử kiên cường, theo thanh âm vừa cất lên thì nàng hiện tại đang phải chịu khổ nạn, đó…đều do chàng hại nàng.

Âm thanh nọ tiếp tục vọng tới: "Nghe đây, người ngươi cần tìm là nàng ta đúng không? Hãy vào trong Phong Đô Quỷ Thành, ta đợi ngươi ở đó."

Liễu Dật đồng ý: "Được, ngươi đã muốn gặp ta, ta hi vọng trước khi ta tới nơi ngươi không được làm hại dù là một sợi tóc của nàng."

Âm thanh nọ không bộc lộ biểu tình gì: "Trên đời này, chỉ có mình ngươi đủ tư cách cùng ta bàn thảo điều kiện, ngươi cứ tiến vào, ta đảm bảo nàng ta được an toàn."

Liễu Dật đáp: "Được." Chàng thôi động chân khí, dùng tốc độ thật nhanh lướt về Phong Đô Quỷ Thành cách đó ngoài trăm dặm; mây đen, tử linh xám xịt, lục sắc độc chướng, tất cả đều dần lùi lại sau lưng. Càng đến gần Phong Đô Quỷ Thành, độc chướng càng dày đặc, tử linh càng nhiều, ma khí càng nặng nề nhưng chàng không quan tâm đến những mối nguy hại đó, trong lòng chàng chỉ nghĩ đến việc cứu Thất Nguyệt ra khỏi chốn đáng sợ này.

Trên không trung dìu dặt vang lên tiếng nhạc u oán, là cổ cầm và trường địch hợp tấu. Tiếng nhạc bi khổ, thê lương, tựa hồ động đến tận gốc rễ trong lòng người, lại dường như khiến người khác cảm nhận được nỗi bi thương của người tấu. Chàng không rõ tiếng nhạc từ đầu truyền lại nhưng căn cứ tạo nghệ âm luật của chàng thì đây thật sự là một khúc nhạc tuyệt vời, chỉ hiềm quá thê lương khiến người nghe như muốn bật khóc.

Tuy nhiên, quái sự liên tục phát sinh, lẫn trong thanh âm dìu dặt là tiếng ngâm một từ khúc u oán tuyệt vọng của một nữ tử: "Thu lại thu, tháng nối tháng, năm tháng trôi đi, mười năm bi khổ, chỉ hận không ai cùng thấu hiểu, nỗi tương tư nhập tủy, quên đi mấy độ sầu, thôi đã vô tình, sao còn chờ đợi nữa, xin chàng có quay đầu lại cũng đừng nhìn nhau nữa…". Là tiếng của Thất Nguyệt.

Trong khúc ngâm bộc lộ nỗi bi thương vô hạn, trong lời từ mang theo nỗi tuyệt vọng. Liễu Dật tựa như hiểu được rằng Thất Nguyệt mượn bài từ để diễn tả nỗi đau của nàng. Chàng không thể suy nghĩ nhiều mà cần nhanh hơn, nhanh chóng tiến vào Phong Đô Quỷ Thành.

Đương nhiên, sau khi thấy nỗi bi thương này, chàng không thể nghĩ ra có một âm mưu ẩn phía sau, giọng của Thất Nguyệt lúc trước còn đầy vẻ kinh hoàng mà giờ đây lại thê lương đến vậy…

Rốt cuộc chàng cũng đến được Phong Đô Quỷ Thành. Cảnh tượng trước mắt khiến chàng kinh hoảng: lục sắc độc chướng dày đến độ không thể nhìn ra tường thành ở đâu, bốn bề trên không là tử linh bay lơ lửng. Thêm vào đó, mây đen ở đây sắc bén như dao, cuồn cuộn xoay vòng, giữa vùng mây, chớp liên tục lóe lên. Chàng thu hồi Bi Mộng Kiếm, từ từ hạ xuống.

Đi được mấy bước, chàng dừng chân lại bởi nhìn thấy một vật, một làn khói xanh tụ tập thành một quả cầu cực lớn hình tròn, lơ lửng phía trên nhai đạo tòa thành.

Đột nhiên từ quả cầu tròn phát ra thanh âm: "Có nhìn thấy ta không? Chính là ta đây."

Liễu Dật hỏi: "Ngươi là Cửu U Ma Thần vốn bị Hậu Nghệ phong ấn dưới trần thế?"

Quả cầu tròn đáp lời: "Chính vậy. Bởi vì sức mạnh của mũi tên đó quá lớn, hiện giờ ta vẫn còn trong trạng thái bị phong ấn, tử linh càng lúc càng nhiều như ở đây là để đánh thức ta khỏi giấc ngủ sâu."

Trong lòng Liễu Dật kinh nghi: "Ở đâu ra lắm tử linh như vậy?" nhưng hiện giờ đó không phải là vấn đề trọng yếu, chàng hỏi ngay: "Còn Thất Nguyệt? Nàng hiện ở đâu? Ta đã đáp ứng ngươi đến đây rồi, chắc ngươi cũng đáp ứng ta không làm tổn hại nàng một mảy may."

Quả cầu tròn nứt toác ra, chỉ trong chớp mắt Liễu Dật đã phát hiện rằng quả cầu không phải là chân diện mục của Cửu U Ma Thần, phía sau lộ ra hai con mắt màu máu cùng hai cánh tay đen ngòm.

Thất Nguyệt từ bên trong bước ra, quả cầu tròn màu lục liền hợp lại. Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật rồi đưa tay dụi mắt, cơ hồ không tin, lắc đầu nói: "Huynh sao lại ngốc vậy, đã bảo huynh quay lại sao còn đến đây?"

Liễu Dật không đáp lời, chỉ nhìn Cửu U Ma Thần rồi hỏi: "Nàng không trúng độc chứ?"

Cửu U Ma Thần đáp: "Ta đã cấp cho nàng một phần nhỏ lệ khí của ta, ít nhất thì trong vòng 1 ngày nàng không hề hấn gì với độc chướng ở đây."

Liễu Dật gật đầu, nhìn Thất Nguyệt, ánh mắt chàng lộ vẻ hài lòng, xen lẫn vẻ quan tâm.

Liễu Dật mở rộng tay phải, nhẹ nhàng nói: "Nha đầu, đến đây nào."

Thất Nguyệt nhìn chăm chăm vào tay phải Liễu Dật, nước mắt vô tình nhỏ xuống. Khoảnh khắc này dừng lại, vì nàng mà dừng lại, bao nhiêu đợi chờ đã được thỏa bời, bao nhiêu bi thương lúc đó hóa thành tro tàn bị gió cuốn đi. Nếu cho nàng một định nghĩa về thời gian, nàng chỉ hi vọng khoảnh khắc này là vĩnh viễn.

Trên cõi đời này, người duy nhất nàng có thể ỷ lại cũng là chàng. Lúc này, chàng đã làm nàng cảm động, không quản sinh tử tiến vào Phong Đô Quỷ Thành vì muốn cho nàng bình yên. Một khoảnh khắc nhưng là niềm cảm động suốt kiếp, một khoảnh khắc nhưng nhung nhớ cả một đời…

Cuối cùng, nàng cũng nhẹ nhàng bước tới, đưa tay ra, Liễu Dật cầm lấy tay nàng, nhanh nhẹn tiến tới một bước, che chắn phía trước Thất Nguyệt. Nếu Cửu U Ma Thần muốn hại nàng thì vướng phải thân thể Liễu Dật.

Chàng không buông tay nàng, chàng sợ rằng nếu buông ra thì không cầm lại được nữa. Nhìn hình dạng kì quái của Cửu U Ma Thần, chàng hỏi: "Giờ thì ngươi nói đi, ngươi đưa ta đến đây vì mục đích gì?"

Quả cầu tròn màu lục không lên tiếng, chỉ thở dài một hơi, một hơi thở mà phảng phất như tuôn ra nỗi bi thương tích tụ cả vạn năm, ngừng lại một chút rồi đáp: "Nỗi khổ ba đời ba kiếp của ngươi đã được vận mệnh chú định là phải chết, ngươi không muốn phản kháng sao?"

"Như ta, vì sao lại phải như thế này, phải mở to mắt nhìn cảnh mình bị đày xuống đáy mười tám tầng địa ngục, xuống nơi lạnh lẽo nhất của chốn Cửu U, phải cam chịu ở đây, là vì ai? Là ai chú định vận mệnh của ta, ta không phục nên ta cần phải thoát ra, cần vĩnh viễn rời khỏi chốn giá lạnh này."

Liễu Dật nói: "Đó là vì bản chất của ngươi, nếu ngươi mà thoát được chắc thế giới này đến ngày bi thảm, ngươi căn bản không nên xuất hiện."

Quả cầu tròn màu lục lại nói tiếp: "Đúng vậy, ta không cần xuất hiện nhưng vận mệnh phải chết kêu gọi ta xuất hiện, ta không rõ mình xuất hiện trên đời vì cái gì nhưng ta phải tranh thủ quyền lợi cho mình."

"Hiện giờ ta chưa có sức mạnh để xung phá đạo phong ấn này nhưng ta gặp được ngươi, một người có thân thể, huyết dịch và cả vô thượng kiếm ý của ma, còn ta, ta có oan hồn chi lực tích tụ qua ngàn vạn năm. Nếu hai người chúng ta có thể kết hợp thì ta cam đoan không làm hại thế giới này, ngươi có được sức mạnh lớn hơn, chúng ta cùng thay đổi vận mệnh của mình."

Liễu Dật kinh hoảng kêu lên: "Ngươi nói là ngươi muốn nhập vào trong thân thể ta…"