Ma Kiếm Lục

Chương 104: Tam thế tình duyến, bị thiên thần trớ chú đích ái




Cao thủ đối địch cùng nhau thì chuyện sinh tử chỉ trong chớp mắt, có thể trong lúc bạn hơi nháy mắt, một người đã chết dưới kiếm của người kia.

Mọi người đều chăm chú quan sát, có người thấy tiếc cho thành chủ Vĩnh Hằng Chi Thành, cũng có người thấy vận khí hôm nay của chàng không tốt mới gặp phải Bạc Thương Khung của Thần Môn, nhưng toàn thể không biết những gì vừa xảy ra, trong lòng mỗi người đều đoán già đoán non còn sự thật thì không ai chứng minh được.

Về phần Liễu Dật, trừ mỗi hành động loáng lên lúc trước, chàng hoàn toàn không thực hiện thêm động tác gì. Những người thuộc Nhân gian chính đạo và Ám chi ma đạo trong trường, có người lắc đầu, không phải vì tiếc cho Liễu Dật mà thừa nhận Bạc Thương Khung đã bại. Đối thủ chỉ xuất mỗi một chiêu nhưng thực chất bao hàm tới mười một kiếm, Bạc Thương Khung đã bại, bại thê thảm…

Rốt cuộc, trận đấu này lại phân thắng phụ chỉ trong nháy mắt. Bạc Thương Khung vừa phát ra tia sét khổng lồ, mười ngọn Ly Tâm Thương bay đến gần người Liễu Dật ba xích thì mười một đạo bạch sắc kiếm quang hình chữ X thoáng hiện trước mặt, lóe lên rồi tắt ngay. Hào quang vừa tắt, tất thảy những ngọn Ly Tâm Thương bao quanh Liễu Dật đều hóa thành tro tàn, tia sét bị kiếm quang hình chữ X chặt thành bốn mảnh rớt xuống.

Uy lực hùng hậu của sấm sét khiến đám đông phía dưới lôi đài náo loạn…

Về phần Bạc Thương Khung, vẻ mặt liên tục thay đổi, không hiểu là ý tứ gì. Nên nhớ, lão là nhân vật cấp trưởng lão của Thần Môn, tung hoành giang hồ đã trăm năm làm sao nuốt nổi thất bại này, đối phương chỉ xuất có một chiêu đã khiến thần binh thành danh của lão là Ly Tâm Thương tan thành tro bụi, lại có thể dùng tốc độ của kiếm chặt lôi điện thành bốn phần. Trong lòng lão tràn nộ khí nhưng cũng hiểu nếu đối phương lúc đó xuất chiêu gồm mười hai kiếm, lão tránh thoát nổi sao?

Liễu Dật nhìn Bạc Thương Khung nói với vẻ ngạo mạn: "Có cần tiếp tục không?"

Sắc mặt Bạc Thương Khung lúc xanh lúc đỏ, lão đương nhiên biết thi đấu tiếp thì kết quả sẽ thế nào, trong lòng đau xót vì Ly Tâm Thương bị hủy nên mâu thuẫn đến cực điểm, cuối cùng cũng hạ quyết định: "Thắng làm vua, thua làm giặc, lão phu không có gì để nói, chuyện giữa chúng ta chưa xong đâu." Nói đoạn chuyển hướng bước xuống lôi đài, biến mất vào đám đông.

Nhìn Bạc Thương Khung bước xuống lôi đài, Liễu Dật buông tiếng thở dài. Gió nhẹ mơn man, mái tóc bạc của chàng lại lất phất bay lên, mây đen trên không trung dần dần tan đi, giữa đám cát bụi tung bay, chàng chậm chạp xuống lôi đài, rời khỏi võ trường.

Mọi việc kết thúc như thế, tất thảy mọi người đều quan sát chăm chú nhưng không cách nào nhận ra trận đấu đã kết thúc như thế nào?

Lão đầu giám trường râu tóc bạc phơ gào to: "Trận thi đấu này… Vĩnh Hằng Thành Chủ thắng, giờ chúng ta tiến hành trận kế tiếp…"

Tất cả rồi cũng yên ả trở lại, Liễu Dật nhìn vầng trăng khuyết trên không trung, đột nhiên nghĩ đến một việc, chàng đã thay đổi chăng? Thần Môn Bạc Thương Khung là người hào sảng, lão thành danh lâu năm chắc chuyện này khiến lão chịu đả kích trầm trọng, vì sao chàng đột ngột biến thành tàn nhẫn như thế? Có thể chàng không còn là thư sinh của mười năm trước nhưng chàng biết nỗi nhớ Cát Lợi Nhi vĩnh viễn không thay đổi, vĩnh viễn…

"Ồ…Muộn vậy rồi sao huynh vẫn còn ở đây?" Giọng nói của một nữ tử vang lên, kéo chàng từ trong trầm tư về với thế giới hiện thực.

Chàng quay đầu lại nhìn, là Thiên Kiêu, nữ tử như thiên tiên hạ phàm có dung nhan giống hệt Cát Lợi Nhi, bình tĩnh hỏi ngược: "Cô nương cũng không ngủ ư?"

Thiên Kiêu mỉm cười: "Cảm tạ huynh hôm nay đã cứu tôi."

Liễu Dật lắc đầu: "Không phải là tại hạ cứu cô nương, tại hạ lúc đó đang suy nghĩ đến chuyện khác, đột nhiên thốt lên như vậy, chắc Thất Nguyệt cũng không muốn hạ thủ giết cô nương."

Thiên Kiêu nối lời: "Vẫn phải đa tạ huynh."

Liễu Dật lớn tiếng: "Tại hạ đã nói rồi, không cần phải nói ra câu cảm tạ làm gì."

"Úi chà…Tên ngốc tử này sao lại hung hăng với con gái như vậy, uổng cho bao nhiêu người thích ngươi, cõi đời lạ thật." Liễu Dật ngước nhìn về hướng âm thanh vọng tới, là ai? Không phải người lạ, chính là nữ tử mắt lam thần bí, Lam Nhận.

Chàng nhìn Lam Nhận đang bước tới, hồng quang trong mắt lóe lên, bi thương cùng tang thương đã chuyển thành ý muốn giết chóc: "Rốt lại cô biết được những gì?"

Lam Nhận từ tốn đáp: "Tôi biết gì à? Tôi có biết gì, chỉ biết được câu chuyện về một nàng tiên đem lòng yêu ma quỷ, vì thế tôi mới đến đây; tôi thực lòng tin rằng trên đời này không có nam tử nào si tình đến thế, không có một nữ tử đáng thương như trong câu chuyện, không có một đoạn ái tình khắc cốt ghi tâm như vậy."

Liễu Dật không nén được nỗi hiếu kì trong lòng, hỏi tiếp: "Cô biết được chuyện gì?"

Lam Nhận đáp: "Chuyện được ghi lại trong tộc."

Liễu Dật hỏi: "Kết quả thế nào?"

"Câu chuyện đó tạm thời chỉ có diễn tiến, không có kết quả, vì kết quả đó nằm trên mình ngươi, chỉ là ngươi có khả năng viết ra kết quả đó hay không?" Lời Lam Nhận khiến Liễu Dật sa vào mớ bòng bong, nữ tử thần bí này muốn nói điều gì?

Liễu Dật nghoẹo đầu, hỏi: "Cô có biết là cô đang nói gì không?"

Không đợi Lam Nhận hồi đáp, lúc đó Thiên Kiêu quay sang hỏi Lam Nhận: "Câu chuyện cô vừa nói, có phải là chuyện giữa tỷ tỷ tôi và Niết nhân?"

Lam Nhận gật đầu: "Đúng vậy, còn có cả tỷ, trong câu chuyện đó có phần của tỷ, nguyên nhân tỷ xuất hiện trên thế giới này chứa đựng rất nhiều nghi vấn nhưng trong câu chuyện có thể giải thích rõ ràng, dù vậy tôi không biết tương lai của tỷ ra sao, tôi cho là…sau này tỷ được chú định sẽ tiếp bước con đường của tỷ tỷ mình."

Lam Nhận nói xong, lấy từ trên mình ra một quyển sách. Bìa sách được làm bằng vàng hoặc chất liệu gì đó giống vàng, trên mặt khảm mười sáu viên bảo thạch màu lam, lấp lánh đẹp đẽ, phản xạ ra quang mang vàng rực…

Liễu Dật hỏi: "Đó là cái gì vậy?"

Lam Nhận cười nụ: "Đây là câu chuyện vừa rồi, có thể coi là một quyển thiên thư do các trưởng lão trong tộc chúng tôi chế luyện ra, ghi câu chuyện về ‘bị trớ chú đích ái’. Nội dung bên trong đều do sách tự ghi lại, mỗi khi tình tiết xuất hiện sẽ tự động được ghi vào trong sách."

Liễu Dật nhìn cuốn sách, tựa hồ đang tư lự.

Lam Nhận dừng lại rồi nói tiếp: "Từ nhỏ tới lớn, tôi luôn xem cuốn sách này, càng ngày tôi càng không tin tưởng những gì miêu tả trong sách, vì thế theo yêu cầu của tôi, ca ca cùng tôi đến Nhân gian."

Liễu Dật nói tiếp: "Cô nói là cô được đọc từ nhỏ nhưng khi đó câu chuyện của ta còn chưa bắt đầu."

Lam Nhận thong thả: "Câu chuyện của ngươi chưa bắt đầu nhưng câu chuyện giữa Niết nhân và Thiên nữ, giữa Vị Linh Phong và Quỳnh Diệp Ti đã xuất hiện, 20 năm trôi qua, tôi lớn lên, phát hiện ra trong sách xuất hiện nam nhân thứ ba, Liễu Dật và Cát Lợi Nhi. Tôi biết ‘bị trớ chú đích ái’ chỉ tả lại chuyện về ba kiếp luân hồi, vậy nên tôi tin rằng chuyện giữa huynh và Cát Lợi Nhi là câu chuyện cuối cùng tuy chưa có kết cục. Tôi xem tiếp…"

"…và tôi không thể tin được, ‘bị trớ chú đích ái’ này không ngờ lại thê lương đẹp đẽ đến vậy, khiến người ta không thể nào quên. Có lẽ tôi mê luyến nam nhân trong sách, cũng có thể tôi chỉ muốn xem xem trên đời này có nam nhân như vậy không. Tuy Thiên nữ vì yêu thương Niết nhân phải chịu trớ chú của Thần cùng nỗi khổ luân hồi ba kiếp nhưng tôi vô cùng ngưỡng mộ nàng vì nàng có thể gặp được nam nhân như thế, ngưỡng mộ mối tình khắc cốt ghi tâm, có thể cảm hóa thiên địa của nàng."

Liễu Dật và Thiên Kiêu đều hơi lờ mờ, từng câu từng chữ không thể biết rạch ròi là chân hay giả, tất cả đều được ghi trong sách.

Lam Nhận liếc Thiên Kiêu, cười nói: "Thiên Kiêu cô nương, quyển sách này tỷ có thể xem qua, trong lòng tỷ luôn hận gã nam nhân khiến tỷ tỷ mình phải trải qua luân hồi ba kiếp, giờ đây tôi để tỷ cảm nhận những con chữ này, cảm nhận mối luyến ái của bảy ngàn năm trước, dùng tâm của tỷ mà đọc rồi bình giá bằng những lời chân thành nhất xem có đáng hay không đáng."

Thiên Kiêu nhẹ nhàng đón lấy cuốn sách, tựa hồ hơi do dự nhưng vẫn nhận lấy, nói một cách lễ mạo: "Đa tạ."

Lam Nhận cười: "Hy vọng sau khi tỷ xem qua câu chuyện này rồi đừng giống như tôi đem lòng mê luyến nam nhân trong sách đến không dứt ra nổi, từ một thế giới khác bước chân đến cõi Nhân gian này." Dứt lời, nàng xoay mình đi vào phía trong.

Liễu Dật nhìn theo thân ảnh nàng, trong đầu nảy ra một suy nghĩ hoang đường: "Nữ nhân thần bí này hình như đứng dưới góc độ của người thứ ba quan sát thế giới, quan sát mối tình giữa chàng và Cát Lợi Nhi, hoặc bản thân chàng thật sự đã là câu chuyện?"

Chàng lẳng lặng cất bước…

Có lẽ, "bị trớ chú đích ái" hiện vẫn là câu chuyện chưa có kết cục nhưng đến một ngày nó sẽ ghi xong mối tình duyên đau khổ ba kiếp, có điều không biết là lúc nào, kết quả ra sao…Còn chuyện của chúng ta vẫn còn tiếp tục, Ma Kiếm Lục chính muốn ghi lại điển cố lãng mạn, ghi lại tình của kiếm và những giao tranh chốn giang hồ…