Ma Hoàng Đại Quản Gia

Chương 60




Gắt gao nhìn vào mắt Trác Phàm, cả Tiết Ngưng Hương cùng Tạ Thiên Dương vẻ mặt đều đầy nghi hoặc nhìn nhau, trong lòng nhủ thầm.

Theo biểu tình của Trác Phàm khi nói, hắn không giống như là đang nói dối. Nhưng chuyện này cũng quá sức tưởng tượng, còn khó tin hơn cả việc trời đất đảo lộn hay tận thế kề bên.

Ngự Hạ Thất Thế Gia là ai cơ chứ, là gia tộc sánh vai cùng hoàng thất. Nếu nói đến một gia tộc bất nhập lưu đúng nghĩa, bọn họ coi trọng tiềm lực của nó, ký kết khế ước phụ thuộc thì còn có khả năng.

Nhưng khế ước đồng minh, chính là sức mạnh liên minh giữa bảy gia tộc, cho dù là nhị lưu gia tộc cũng hoàn toàn không có tư cách tham gia.

Đây không chỉ chứng minh khoảng cách giữa sức mạnh của Thất gia và các gia tộc khác, mà còn đại biểu vinh dự cùng Thất gia và hoàng tộc sóng vai. Thử hỏi vị hoàng đế nào lại cùng tên ăn mày đầu đường xưng huynh gọi đệ cơ chứ?

Hiện tại, Thất gia chính là hoàng đế, mà gia tộc khác ở trong mắt bọn họ, đều giống như những tên ăn mày đợi họ bố thí, căn bản không xứng sóng vai cùng họ, làm sao lại có thể phát sinh chuyện như Trác Phàm nói?

Thật sâu nhìn Trác Phàm, Tạ Thiên Dương đột nhiên lắc đầu, bật cười ra tiếng, vỗ vỗ vai hắn: "Huynh đệ, ngươi không muốn nói thì thôi, sao phải bịa ra lý do hoang đường như vậy?"

Tiết Ngưng Hương cũng thở phào một cái, bĩu môi, lườm hắn nén giận nói: "Trác đại ca, mọi thứ của bọn ta đều đã nói hết cho huynh, huynh còn gạt bọn ta, thật sự rất không có thành ý!"

Trác Phàm cười khổ, bất đắc dĩ lắc đầu. Lời hắn nói đều là thật, nhưng lại chẳng ai tin tưởng, điều này khiến hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào.

"Được rồi, Trác huynh đệ đã không muốn nói thì bỏ đi. Dù sao chúng ta sau khi xong vụ này, e là cũng phân ly tứ hướng, về sau có cơ hội gặp mặt hay không là hai chuyện khác nhau, sao phải biết rõ ràng như vậy."

Cuối cùng, vẫn là Tạ Thiên Dương vỗ vỗ tay nói: "Bây giờ trước hết chúng ta vẫn nên nghe cách làm của Trác huynh đệ đi."

Mỉm cười, Trác Phàm gật đầu khen ngợi.

Hắn thích cách xử sự của Tạ Thiên Dương, ở đại lục này không nên có cái gì gọi là bằng hữu hay kẻ thù thực sự, chẳng qua đều là vì lợi ích mà thôi. Hôm nay có lẽ là bằng hữu kề vai chiến đấu vì lợi ích, ngày mai sẽ bởi vì lợi ích mà trở thành kẻ thù liều chết chiến đấu với nhau, cho nên không nhất thiết phải hiểu rõ đối phương như vậy.

Ngược lại, che giấu bí mật của bản thân, lại càng có lợi cho việc bảo vệ chính mình.

Chỉ có Tiết Ngưng Hương vẫn bĩu môi, than thở: "Nếu mọi người đã có duyên gặp nhau, lại còn nói chuyện hợp ý như vậy, vì sao không thể vẫn làm bằng hữu chứ?"

Trác Phàm cùng Tạ Thiên Dương nghe xong, đều khinh thường nở nụ cười.

Vù!

Từ trong giới chỉ xuất ra một tờ giấy trắng cùng một cây bút, Trác Phàm lập tức múa bút vẩy mực, vẽ nguệch ngoạc trên mặt giấy. Không quá một khắc, bức tranh kỳ lạ càng ngày càng rõ hơn.

Tiết Ngưng Hương nhìn không hiểu gì, Tạ Thiên Dương thì theo mỗi bút Trác Phàm hạ xuống, càng ngày càng kinh hãi.

"Đây là.."

Đợi đến khi Trác Phàm hoàn thành xong bức vẽ, Tạ Thiên Dương nhìn bức tranh kia, thần tình khiếp sợ: "Nhất cấp trận thức đồ?"

"Nhưng.. Nhưng ta chưa từng gặp qua nhất cấp trận thức đồ như vậy, rất nhiều trận thức đều chưa từng thấy qua.." Tạ Thiên Dương không thể tin nói.

Trác Phàm thầm gật đầu, Tạ Thiên Dương không hổ là người của Thất Thế Gia, tuổi còn nhỏ nhưng lại đối với trận thức đồ vô cùng hiểu rõ, giống như Long Quỳ. Chẳng qua bức trận thức đồ này của hắn, bên trong có rất nhiều trận thức đều là từ thượng cổ lưu truyền lại, người thời nay căn bản chưa từng gặp qua.

Tạ Thiên Dương cầm bản vẽ này trầm ngâm hồi lâu, tiếp theo thật sâu nhìn Trác Phàm, trong mắt phát ra vẻ kiên định: "Ngươi.. quả nhiên là người của Thất Thế Gia.. Không, ngươi là người của hoàng thất.."

Tạ Thiên Dương không dám xác định, vì càng tiếp xúc, hắn càng cảm thấy khiếp sợ bởi khả năng của Trác Phàm. Hắn thật sự không biết, Trác Phàm đến tột cùng là người của gia tộc nào.

Thậm chí, hắn còn mơ hồ cảm thấy, cho dù là trong Thất Thế Gia cũng rất khó bồi dưỡng ra thiên tài giống như Trác Phàm. Như vậy ở trên Thất Thế Gia, cũng chỉ có hoàng thất..

Trác Phàm lắc đầu cười: "Ta vừa nãy đã nói qua, tin hay không tùy ngươi, nhưng hiện tại chúng ta là đang muốn hợp tác."

Tạ Thiên Dương cân nhắc một lát, nghiêm túc gật đầu.

"Đi theo ta!"

Trác Phàm cầm lại bản vẽ, khẽ cười một tiếng, chạy về hướng xa xa, Tạ Thiên Dương cùng Tiết Ngưng Hương đuổi sát theo sau.

Sáu canh giờ sau, Trác Phàm chạy tới bên một bìa sông nhỏ, ngừng lại. Dò xét bốn phía một hồi, khẽ gật đầu. Tiết Ngưng Hương cùng Tạ Thiên Dương đuổi theo tới nơi này, càng cảm thấy khó hiểu.

Khoảng cách giữa nơi này với Lưu Kim Tuyền Đàm càng ngày càng xa, thậm chí chỉ còn chút nữa là đã tới khu vực thứ hai của Vạn Thú Sơn Mạch.

Độ nguy hiểm của Vạn Thú Sơn Mạch dựa theo nơi tụ họp của các linh thú, đại khái chia làm ba khu vực.

Khu vực thứ nhất được mọi người chỉ định là khu an toàn, chỉ có nhất, nhị cấp linh thú ở khu này, ngay cả tam cấp linh thú cũng rất ít khi lui tới, thích hợp cho tu giả tụ khí cảnh cùng trúc cơ cảnh bắt linh sủng cho mình.

Mà Lưu Kim Tuyền Đàm, ở ngay khu vực này.

Khu vực thứ hai người ta chỉ định là nơi săn bảo vật, là nơi tam, tứ cấp linh thú thường xuyên lui tới. Muốn đi vào nơi này, nếu không có thực lực đoán cốt cảnh, căn bản chính là đi tìm chết.

Nhưng linh thú ở nơi này phong phú dị thường, là nơi chủ yếu để một số cường giả thu thập linh sủng.

Khu vực thứ ba là khu nguy hiểm, linh thú có thể sống được ở đây đều là quái vật đáng sợ cấp năm trở lên. Cho dù là thần chiếu cảnh cường giả đi vào, cũng có thể gặp nguy hiểm chết người.

Cho nên khu vực này, nếu không khá tin tưởng vào thực lực của chính mình, hoặc là mấy lão quái vật trên đại lục, căn bản không ai dám tùy ý bước vào.

Hiện tại, Trác Phàm bọn họ đang đứng ở điểm phân chia giữa khu vực thứ nhất và khu vực thứ hai. Một khi bọn họ bước vào khu vực thứ hai, tu giả tụ khí cảnh như Tiết Ngưng Hương sẽ có nguy cơ mất mạng mọi lúc mọi nơi.

Cho dù là thiên huyền cao thủ, cũng không dám đi lung tung trong khu vực này!

Trác Phàm hít một hơi sâu, trong mắt tinh quang chợt lóe, nghiêm túc gật đầu: "Chính là chỗ này!"

Tạ Thiên Dương cùng Tiết Ngưng Hương khó hiểu, thần tình nghi hoặc nhìn về phía hắn, Trác Phàm vung tay lên nói: "Thiên Dương huynh đệ, phiền ngươi cho Toản Sơn Thử của mình đào động từ nơi này đến Lưu Kim Tuyền Đàm, sau đó dựa theo bản vẽ này bố trí trận pháp."

Trác Phàm chỉ vào vị trí trung tâm của bản vẽ: "Chỗ này chính là Lưu Kim Tuyền Đàm!"

"Cái gì?"

Tạ Thiên Dương cả kinh, chỉ vào chung quanh bản đồ nói: "Để cho nó đào từ nơi này đến Lưu Kim Tuyền Đàm không thành vấn đề, nhưng mà để nó đặt linh thạch ở những chỗ này, bày ra trận pháp.. Đây có thể phải tốn hơn ngàn khối đó!"

"Đúng vậy, chính xác mà nói là ba nghìn hai trăm hai mươi mốt khối!"

Trác Phàm gật đầu, thản nhiên nói: "Toản Sơn Thử thân hình bé nhỏ, mỗi lần chỉ có thể mang đi một khối linh thạch. Nói cách khác, nó phải quay đi quay lại ba nghìn hai trăm hai mươi mốt lần mới có thể bày ra trận pháp trong lòng đất chung quanh Lưu Kim Tuyền Đàm."

Tạ Thiên Dương không khỏi hít một ngụm khí lạnh, Tiết Ngưng Hương cũng cả kinh không kìm được che miệng kêu lên: "Huynh muốn làm nó mệt chết à!"

Toản Sơn Thử đang đứng trên đầu vai của Tạ Thiên Dương dường như cũng nghe hiểu được kế hoạch của bọn họ, hai mắt lập trức trợn lên, ngã xuống vờ chết.

Tiểu tử này chắc chắn là muốn chỉnh chết ta. Loại việc dại dột này lão tử mới không làm, coi như ta chết rồi đi!

Toản Sơn Thử nhắm chặt hai mắt, mặc kệ việc từ trên vai rơi xuống, đầu u một cục to đùng cũng nhịn đau mà nhắm chặt. Chỉ là thân thể không ngừng run rẩy kia của nó cũng đã bán đứng nó.

Không khỏi cười nhạo một tiếng, Trác Phàm chẳng quan tâm vật nhỏ này, chỉ nhìn chủ nhân của nó: "Hiện tại chúng ta không có nhiều thời gian, Kim Cương Lưu Sa có thể phun ra bất cứ lúc nào, phải cho vật nhỏ của ngươi nhanh chóng hành động."

"Nhất định phải làm như vậy sao?" Tạ Thiên Dương liếm liếm môi, sắc mặt ngưng trọng.

Trác Phàm khẽ cười một tiếng, đáp: "Nếu ngươi có thể thần không biết, quỷ không hay ở dưới mí mắt bọn họ bày ra trận pháp, cũng có thể!"

Lại nhìn con vật nhỏ nằm lăn lốc trên mặt đất không dậy nổi kia, trong mắt Tạ Thiên Dương hiện lên một tia thương hại.

Trác Phàm lại tiếp tục mê hoặc: "Một con Toản Sơn Thử, sau này muốn thì vẫn còn nhiều mà, nhưng Kim Cương Lưu Sa này.. Hắc hắc hắc, chỉ cần ngươi làm theo lời ta nói, cam đoan ngươi sẽ kiếm được rất nhiều!"

Dường như đã bị trác Phàm thuyết phục, trong mắt Tạ Thiên Dương bỗng nhiên lóe lên một tia sáng, gật mạnh đầu: "Được, chẳng qua là một con nhất cấp linh sủng, cùng lắm thì lão tử không cần nữa, ha ha ha.."

Nghe được lời này, Toản Sơn Thử kia nhảy dựng lên, hai hàng nước mắt lưng tròng nhìn về phía Tạ Thiên Dương, trong mắt tràn đầy vẻ cầu xin.

Chủ nhân a, ngươi sao lại có thể nhẫn tâm như vậy a, nếu làm theo, ta sẽ bị mệt chết đó a!

Nhưng Tạ Thiên Dương cùng Trác Phàm hoàn toàn không nhìn tới nó, ánh trong mắt nó, chỉ có nụ cười tà dị của hai người bọn họ.

Tiết Ngưng Hương nhìn thấy ánh mắt đáng thương của vật nhỏ này, nhất thời nổi lòng thương xót, đem nó ôm vào trong ngực an ủi, tiếp theo hung hăng trừng mắt nhìn hai người kia.

Chẳng qua Trác Phàm bọn họ cũng không để ý, nhất là Tạ Thiên Dương, có Kim Cương Lưu Sa, ai còn để ý Toản Sơn Thử này chứ!

Vì thế dưới uy nghiêm chủ nhân Tạ Thiên Dương, Toản Sơn Thử bị bắt đào động đến Lưu Kim Tuyền Đàm, không quá một khắc, lòng đất nơi đó đã được đào theo bản vẽ của Trác Phàm, thông đạo đan xen rắc rối phức tạp.

Vậy mà vị thiên huyền trưởng lão ngồi giữa Lưu Kim Tuyền Đàm kia lại căn bản không hề phát hiện.

Tiếp theo, số mệnh dân công bi thảm của Toản Sơn Thử liền bắt đầu rồi. Chỉ thấy nó mang một khối rồi lại một khối linh thạch, vận chuyển về hướng Lưu Kim Tuyền Đàm. Lúc đầu còn hoàn hảo, nhưng khi mang đến khối linh thạch thứ một trăm, cả người mệt đến nhễ nhại mồ hôi, da lông đều ướt đẫm.

Đợi đến sau năm trăm khối, tiểu gia hỏa kia đã bắt đầu không ngừng thở dốc.

Tiết Ngưng Hương trong lòng không nỡ, muốn cho tiểu gia hỏa này nghỉ ngơi một chút. Nhưng hai tên ác ma Trác Phàm cùng Tạ Thiên Dương giống như địa chủ bóc lột sức lao động của nông dân nghèo, không cho nó dừng lại cho đến khi vắt kiệt khí lực cuối cùng của nó.

Nhất là Tạ Thiên Dương, hiện tại đầy đầu đều là Kim Cương Lưu Sa, làm sao còn quản được linh sủng của hắn đang mệt chết mệt sống chứ.

Vì thế Toản Sơn Thử chỉ có thể vận chuyển linh thạch hết lần này đến lần khác, Tiết Ngưng Hương thấy nó đáng thương, cho nên mỗi lần nó trở về đều lén cho nó uống chút nước, đây cũng xem như là một chút an ủi duy nhất trong cuộc sống địa ngục này của nó.

Trong mắt anh bạn nhỏ này hiện tại, Tiết Ngưng Hương chẳng khác gì tiên nữ giáng trần.

Chỉ hận nó trước đây chọn sai chủ nhân, dưới sự dụ dỗ của ma vương Trác Phàm, nháy mắt liền không thèm để ý đến tình bạn của bọn họ, bắt nó đào đến chết a!

Đợi đến khi nó đem khối linh thạch cuối cùng đặt xuống trận thức đồ, trở về đã muốn hấp hối. Tiết Ngưng Hương ôm nó vào trong lòng, an ủi nó, nó mới cảm thấy được hạnh phúc khi sống sót trở về.

Trác Phàm khẽ cười một tiếng, cùng Tạ Thiên Dương nhìn nhau, cười nói: "Nhìn đi, ta nói tiểu gia hỏa này không sao mà!"

Bất đắc dĩ gật đầu, Tạ Thiên Dương thở dài: "Đúng vậy, chẳng qua anh bạn nhỏ này về sau khẳng định hận chết chủ nhân nó."

"Đây cũng chẳng còn cách nào, để trong vòng ba ngày bày bố tốt đại trận, chỉ có thể ép buộc nó, nếu không vật nhỏ này nhất định sẽ lười biếng." Trác Phàm nhún vai, thở dài một tiếng: "Nếu chỉ như thế mà nó mệt chết, vậy thì không phải nhất cấp linh thú."

Lời vừa dứt, Trác Phàm đột nhiên đứng dậy, hào quang trong tay nhấp nháy, một đại trận bày ra bên bìa sông nhỏ. Trận quyết trong tay đánh ra, trong phút chốc, tất cả linh thạch chôn dưới đất đều đồng loạt phát sáng.

Một dao động vô hình nháy mắt lan ra, hai đại trận cách xa mấy ngàn dặm giống như có mối liên hệ nào đó, kêu gọi lẫn nhau!

Trưởng lão ngồi giữa Lưu Kim Tuyền Đàm kia đột nhiên rùng mình, mở bừng mắt, trên mặt đều là vẻ nghi hoặc: "Sao vậy nhỉ? Vì sao trong lòng lão phu có một loại cảm giác bất an?"

Bên cạnh sông nhỏ, Trác Phàm cúi thấp thân người, lộ ra một nụ cười tà dị đắc thắng: "Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu gió đông! Đợi đến ngày Kim Cương Lưu Sa xuất thế, vị thiên huyền trưởng lão của U Minh Cốc kia nhất định sẽ chấn kinh, hắc hắc hắc.."