Ma Hoàng Đại Quản Gia

Chương 57




Vạn Thú Sơn Mạch, cây mọc thành bụi, che lấp cả bầu trời cùng thái dương!

Ở một bãi cỏ hẻo lánh, một con thỏ đang nhai cỏ xanh rất ngon lành. Đột nhiên, một âm thanh vang lên, nó giật giật lỗ tai, sợ tới mức vội vàng chạy mất.

Lúc sau, một bàn tay đen sẫm nhỏ bé từ dưới đất vươn lên, tiếp theo một tên ăn mày thân ảnh nhỏ gầy khó khăn chui ra. Nhưng khi nó vừa bò ra được nửa người, một tiếng hét lớn vang lên, nó đột nhiên bị quăng ra ngoài, giống như là bị người ta một chưởng đánh văng ra.

"Mau cho lão tử đi ra!"

Trác Phàm nhíu chặt mày, theo sau bước ra. Giống hệt nhóc ăn mày kia, trên mặt Trác Phàm lúc này cũng đầy bùn đất, hệt như một công nhân từ mỏ than đi ra.

Đường hầm này quanh co ngoằn ngoèo, ít nhất dài hơn một dặm. Hơn nữa bên trong âm u ẩm ướt, nơi nơi đều là mùi hôi thối. Hắn thật không hiểu, ba huynh muội Tiết gia trước đây sao lại thích chui vào nơi này chơi đùa như vậy?

Tiết Ngưng Hương từ mặt đất bò dậy, xoa xoa mông của mình, tức giận trừng mắt nhìn hắn, hậm hực nói: "Ngươi là cái đồ xấu xa, dẫn đường cho ngươi, ngươi còn đánh người ta!"

"Đúng, ta chính là kẻ xấu xa!"

Trác Phàm không thèm cùng nàng lý luận mà chỉ nhìn ra xung quanh, thỉnh thoảng có tiếng linh thú gầm lên truyền đến. Hắn đã có thể xác định, nơi này chính là Vạn Thú Sơn Mạch.

Nhìn lại cả người mình trên dưới đều bẩn như vậy, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn về phía Tiết Ngưng Hương hỏi: "Này, gần đây có con sông nào có thể tắm rửa không?"

Trợn mắt lườm hắn, Tiết Ngưng Hương đi thẳng: "Theo ta!"

Trác Phàm bật cười, đi theo sát cô ta. Khoảng một khắc chung sau, tiếng nước chảy róc rách vang đến bên tai hai người. Mày bất giác khẽ chau, Trác Phàm lập tức bước nhanh hơn.

Rất nhanh, trước mắt hắn liền xuất hiện một con sông xanh biếc, nước trong đến mức thậm chí có thể nhìn thấy cảnh cá tôm bơi dưới đáy sông.

Không kiềm được mà hét to một tiếng, Trác Phàm chẳng quan tâm có nữ nhân ở cạnh, tung người liền nhảy xuống sông. Tiếp đó, áo quần tất cả đều bay ra.

Thấy cảnh này, Tiết Ngưng Hương vội vàng xoay người, thần tình đỏ bừng giận dữ hét: "Tên vô lại này, huynh muốn làm gì?"

"Hỏi thừa, đương nhiên là tắm rửa a!"

Trác Phàm hừ lạnh một tiếng, không để ý nàng nữa, tập trung tẩy rửa cho bản thân: "Ta tắm xong liền đi lên, ngươi cứ tùy ý! Nếu muốn, có thể cùng nhau tắm, ta không ngại!"

"Lưu manh, ai muốn cùng huynh tắm chứ?" Tiết Ngưng Hương không dám quay đầu lại nhìn, vẫn còn hờn dỗi, lầm bầm trong miệng: "Không biết xấu hổ!"

Trác Phàm nghe rất rõ, nhưng cũng không quan tâm. Nếu ma đạo tu giả để ý mấy thứ này, vậy chính đạo tu giả phải đi đường nào a?

Một khắc chung sau, Trác Phàm tắm xong, đi ra sông nhỏ, từ trong nhẫn xuất ra một bộ quần áo mới để thay, bước đến bên cạnh Tiết Ngưng Hương, vỗ vỗ bả vai của nàng nói: "Đi thôi, Kim Cương Lưu Sa xuất hiện ở nơi nào?"

Nhìn thấy Trác Phàm muốn lập tức xuất phát, Tiết Ngưng Hương không khỏi quýnh lên, đỏ mặt đứng tại chỗ, không biết nên mở miệng như thế nào.

Trác Phàm chau mày, nghi hoặc hỏi: "Sao thế, dẫn đường đi, chúng ta không phải đã nói qua rồi sao?"

"Chỉ.. Chỉ là.." Tiết Ngưng Hương nhăn nhó nửa ngày, lẩm bẩm nói: "Ta.. Ta còn chưa tắm!"

Trác Phàm nhướn mi, lộ ra ý cười sâu xa: "Vừa nãy bảo ngươi tắm, ngươi không tắm! Nếu không tắm thì cứ việc không tắm đi, ta cũng không ghét bỏ ngươi!"

"Chỉ.. Chỉ là.."

Tiết Ngưng Hương càng thêm xấu hổ, lúc nàng rời nhà trốn đi vì để cải trang, đề phòng người nhà truy kích. Nhưng nàng dù sao cũng là nữ hài tử, nữ nhân trời sinh thích chưng diện, làm sao có thể để bản thân lôi thôi bẩn thỉu như thế?

Điểm này, Trác Phàm dĩ nhiên hiểu rõ, hắn làm như vậy chẳng qua là muốn trêu chọc cô gái nhỏ này một chút, ai bảo nàng lúc đầu lừa hắn!

Giống như kiến bò trên chảo nóng, Tiết Ngưng Hương thần tình đỏ bừng, lại không biết nên mở miệng như thế nào. Nhưng đến lúc nàng nhìn thấy ý cười như có như không của Trác Phàm, mới biết bản thân đang bị trêu chọc.

Vì thế liền trở nên tức giận, cầm mũ ném vào mặt Trác Phàm, sau đó không thèm quay đầu, đi về phía sông.

Chỉ là chưa đi được mấy bước, dường như lại nghĩ tới cái gì, quay đầu cảnh giác nhìn Trác Phàm, lắp bắp nói: "Ngươi.. Ngươi trốn vào trong lùm cây đi, không được nhìn lén!"

Trác Phàm khinh thường cười, quay đầu bước đi: "Trái cây chưa chín, lão tử mới không thèm ăn đâu!"

Chưa chín?

Tiết Ngưng Hương sửng sốt, cúi đầu nhìn ngực của mình, vô cùng không phục: "Hừ, ta chưa chín chỗ nào?"

Nhưng lúc này, Trác Phàm đã vào trong rừng cây, không có đáp lời nàng.

Tiết Ngưng Hương bĩu môi, trong lòng có chút buồn bực, xoay người đi về hướng con sông.

Sau nửa canh giờ, Trác Phàm nhàn nhã nằm trên cây, miệng ngậm một ngọn cỏ xanh, suy tính kế hoạch tiếp theo. Đột nhiên, cây cối khẽ động, Trác Phàm thoáng nhìn về hướng đó, không khỏi cười ra tiếng.

"Ồ, ngươi rốt cuộc cũng tắm xong rồi! Tiểu cô nương, chúng ta hiện tại có thể đi rồi nhỉ."

"Được.. Được rồi!"

Cùng với thanh âm nhút nhát vang lên, cây cối nhẹ nhàng bị đẩy ra. Nữ tử một thân áo trắng, bộ dạng thanh tú chậm rãi bước ra. Dung mạo của nàng mặc dù không thể gọi là diễm lệ, nhưng từ trong ra ngoài đều toát ra hơi thở thanh khiết.

Tựa như một đóa bạch lan, làm cho người ta có một loại cảm giác xinh đẹp tinh thuần.

Trác Phàm nhìn bộ dáng thuần mỹ của nàng, không khỏi giật mình! Hắn như thế nào cũng không nghĩ đến, cái tên nhóc ăn mày đen đúa lôi thôi kia, sau khi trút đi vỏ bọc xấu xí lại chính là một nữ tử tinh thuần như thế.

Tiết Ngưng Hương thấy Trác Phàm hai mắt đăm đăm nhìn mình, mặt không khỏi ửng đỏ, ho nhẹ một tiếng. Lúc này Trác Phàm mới phát hiện bản thân thất thố, xấu hổ cười cười.

"A, Tiết cô nương, vậy mời cô dẫn đường phía trước."

Gặp được mỹ nữ ngay cả xưng hô cũng đổi, mặc dù bản thân Trác Phàm cũng không nhịn được khinh bỉ chính mình một chút, bản thân khi nào lại trở nên vô sỉ như thế?

Chẳng qua nói thật, đồng hành với cái đẹp, rất vui vẻ thoải mái a..

Một lúc lâu sau, Tiết Ngưng Hương đưa Trác Phàm đến đỉnh một ngọn núi nhỏ. Trác Phàm ngạc nhiên, khó hiểu hỏi: "Theo lý thuyết, Kim Cương Lưu Sa xuất thế, hẳn có rất nhiều người nhìn thấy mới đúng, vì sao nơi này một người cũng không có?"

Tiết Ngưng Hương lắc đầu cười, nhướn mắt nhìn hắn: "Trác đại ca, ta còn tưởng ngươi rất thông minh, sao bây giờ lại ngốc như vậy?"

Trác Phàm mặt đầy nghi hoặc nhìn nàng, không rõ lắm.

"Nếu chúng ta trực tiếp đi tới đó, nhất định sẽ bị bọn họ phát hiện, cho nên ta mới mang huynh tới chỗ này!"

Tiết Ngưng Hương kéo tay Trác Phàm, đưa hắn lên chóp núi, chỉ về xa xa phía trước: "Huynh xem chỗ đó, đó mới là nơi Kim Cương Lưu Sa xuất hiện!"

Theo hướng tay nàng chỉ nhìn ra xa, Trác Phàm quả nhiên nhìn thấy bóng người dày đặc, khoảng hơn năm mươi tên, canh giữ bên một cái ao nhỏ. Mà nước ao nơi đó như sôi ùng ục, hẳn là nước suối nóng ngầm.

Mà ở giữa ao kia có một khối đá trồi lên. Ngồi phía trên khối đá đó là một lão giả mặc áo bào màu xám, đang nhắm mắt dưỡng thần. Xung quanh lão tuy đều là nhiệt khí, nhưng một khi tiếp cận thân thể lão liền hoàn toàn tiêu tán.

Thậm chí đến cái đầu bạc của lão cũng không có chút ẩm ướt.

"Tu vi thật cao thâm, chẳng lẽ là thiên huyền cảnh cao thủ?" Trác Phàm nhướn mày khen ngợi.

Đột nhiên, lão giả kia mở bừng hai mắt, nhìn về hướng Trác Phàm. Hai mắt sắc bén như hai tia chớp, đột nhiên bắn tới.

"Không ổn, mau nằm sấp xuống!"

Trác Phàm cả kinh, vội vàng kéo Tiết Ngưng Hương đang nấp bên tảng đá ở đỉnh núi, trên đầu đã túa mồ hôi lạnh: "Trực giác thật nhạy bén, lão già này chắc chắn là thiên huyền cao thủ!"

"Đúng vậy!"

Tiết Ngưng Hương gật đầu nói: "Lão nhân kia là Thất trưởng lão của U Minh Cốc, đóng ở Thanh Minh Thành đã hơn mười năm. Cho đến tháng trước xảy ra Lưu Kim triều tịch, Lưu Kim Tuyền Đàm kia phun ra rất nhiều Kim Cương Lưu Sa, lão mới đóng quân ở chỗ này. Đồng thời năm mươi tên ở kia, tất cả đều là đoán cốt cảnh cao thủ!"

Trác Phàm gật gật đầu, trong lòng đã rõ hết thảy.

Phàm là trước khi Kim Cương Lưu Sa xuất thế, sẽ phát sinh một lần Lưu Kim triều tịch, và một lượng nhỏ Kim Cương Lưu Sa sẽ chảy ra ngoài. Nhưng sau ba tháng, Kim Cương Lưu Sa sẽ phun ra với số lượng lớn.

Vì để đạt được càng nhiều Kim Cương Lưu Sa, đề phòng bị kẻ khác đoạt được, phải cố thủ ở đây trước tiên. Ai biết được khi nào thì Kim Cương Lưu Sa sẽ theo nước suối kia phun ra chứ?

Nghĩ đến đây, Trác Phàm nhíu chặt mi tâm. Lấy thực lực của hắn, đúng là không thể đoạt được Kim Cương Lưu Sa từ trong tay nhiều cao thủ như vậy a, trừ phi..

Tinh quang trong mắt chợt lóe, Trác Phàm kéo Tiết Ngưng Hương chậm rãi đi xuống chân núi.

"Thế nào, huynh có cách?" Nhìn thấy ánh mắt tự tin của Trác Phàm, Tiết Ngưng Hương ngạc nhiên.

Trác Phàm có thể đánh bại phụ thân cùng ca ca của nàng, đã đủ làm cho nàng kinh sợ, chẳng lẽ hắn còn có biện pháp đối phó thiên huyền cường giả cùng một đám đoán cốt cảnh cao thủ ư?

Trác Phàm lắc đầu, nhàn nhạt đáp: "Không thể dùng lực, đành phải dùng trí! Đi, ta trước tiên tìm cho ngươi một tiểu sủng vật!"

Nghe được lời này, Tiết Ngưng Hương không khỏi sửng sốt, trong mắt càng thêm nghi hoặc.

Giữa Lưu Kim Tuyền Đàm, lão giả chậm rãi thu hồi tầm nhìn, trong mắt đầy nghi hoặc, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ là ảo giác của lão phu.."

Cùng lúc đó, Tiết gia Thanh Minh Thành, Tiết Vạn Long mang theo Tiết Lâm mặt xám mày tro trở lại. Giữa đại đường, một vị lão nhân già cỗi ngồi trên chủ vị của Tiết gia, nhìn thấy hai người trở về, liền lập tức đứng bật dậy.

"Sao rồi, tìm được Ngưng Nhi về không? Kẻ làm Cương Nhi bị thương xử trí thế nào?"

Thở dài, Tiết Vạn Long chậm rãi lắc đầu: "Cha, con thả họ đi rồi! Tiểu tử kia không tồi, Ngưng Nhi có thể phó thác cho hắn. Về chuyện hắn đả thương Cương Nhi, kẻ không biết không có tội. Chỉ cần hắn về sau đối tốt với Ngưng Nhi, con sẽ không so đo."

"Cái gì, người đó là.." Lão giả cả kinh, không tin được nói.

Gật gật đầu, Tiết Vạn Long nhàn nhạt đáp: "Tiểu tử kia cũng nói Ngưng Nhi là người của hắn, Ngưng Nhi cũng nguyện ý, phỏng chừng tám chín phần là vậy!"

"Hồ đồ!"

Lão giả kia vỗ mạnh lên bàn, hét lớn: "Vạn Long, mặc kệ tiểu tử kia là ai, mặc kệ chuyện hắn đả thương Cương Nhi, nhưng Ngưng Nhi hắn vạn vạn không thể mang đi a. Con cũng không phải không biết, nếu Ngưng Nhi rời đi, Tiết gia chúng ta sẽ..

Trên mặt lộ ra vẻ vô cùng bi ai, nhưng rất nhanh trong mắt Tiết Vạn Long liền hiện lên một tia kiên quyết:" Cha, để Ngưng Nhi đi đi, con sẽ gánh trách nhiệm mọi chuyện! "

" Ngươi gánh cái rắm! An nguy cả nhà già trẻ lớn bé, ngươi gánh nổi không? "

Lão giả hét lớn, bất đắc dĩ lắc đầu:" Vạn Long, ta biết con thương nữ nhi của mình, lão phu chẳng lẽ lại không thương đứa cháu gái này sao? Chỉ là Tiết gia.. ai.. "

Thở dài một hơi, sắc mặt lão giả đột nhiên trở nên nghiêm túc:" Bọn chúng đi đâu? "

Mắt hiện lên vẻ phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn bất lực nhắm hai mắt lại, thấp giọng nói:" Vạn Thú Sơn Mạch!"

Vù!

Chỉ một thoáng, thân ảnh của lão nhân biến mất không thấy đâu.