Ma Hoàng Đại Quản Gia

Chương 52




"Đại tiểu thư, cô theo ta đến đây một chút."

Trác Phàm tìm thấy Lạc Vân Thường, vẫy tay với nàng, Lạc Vân Thường không rõ đầu đuôi, nhưng thấy Trác Phàm gọi, nàng liền đi theo. Nhiều ngày qua nhìn thấy nhiều vật tư được vận chuyển đến Lạc gia, lòng nàng tràn đầy vui mừng.

Nhất là khi nhìn thấy hai vị trưởng lão tọa trấn, Lạc gia chính là một bước biến cường, nàng kích động không nói nên lời. Đến nỗi cho dù ba tháng qua không thấy bóng dáng của Trác Phàm, nàng cũng chưa từng thắc mắc.

"Trác quản gia, có chuyện gì vậy?"

Lạc Vân Thường mỉm cười, cùng Trác Phàm đi vào một căn phòng nhỏ vắng vẻ, Trác Phàm không đáp, xoay người đi đóng hết tất cả cửa sổ lại. Thấy cảnh này, Lạc Vân Thường cảm thấy khó hiểu, nhưng rất nhanh, không biết nghĩ tới chuyện gì, mặt liền đỏ lên trông thấy.

"Trác Phàm, ngươi.. ngươi đây là muốn làm gì?" Lạc Vân Thường ngượng nghịu hỏi.

Hít sâu một hơi, Trác Phàm nhàn nhạt nói: "Ta phải đi!"

"Cái gì?"

Lạc Vân Thường không biết là bản thân nghe không rõ, hay là không thể tin được, nhưng trông nàng rất sốc. Đợi đến khi Trác Phàm nói lần thứ hai, nàng mới thanh tỉnh lại.

"Vì sao? Lạc gia hiện tại đang phát triển không ngừng, đã sắp trở thành đệ nhất gia tộc Phong Lâm Thành, ngươi vì sao phải đi?"

"Vì để cho Lạc gia càng an toàn!"

Trác Phàm nghiêm túc đáp, "Lạc gia trong thời gian ngắn sắp tới là an toàn không cần nghi ngờ, hơn nữa ở vùng này không có một gia tộc nào có thể so sánh với Lạc gia. Nhưng đừng quên, đây là dùng cái gì để đổi lấy."

"Chúng ta đã đáp ứng với hoàng thất chấp hành cái Minh Châu Mật Lệnh không rõ kia, lại thêm việc đắc tội với U Minh Cốc của Ngự Hạ Thất Thế Gia. Về phần Tiềm Long Các, nếu chúng ta không thể trở thành gia tộc ngang hàng với Thất Thế Gia, bọn họ cũng sẽ không buông tha chúng ta!"

"Vậy thì bọn ta càng cần ngươi ở lại a, ngươi đi rồi, bọn ta phải làm sao bây giờ?" Mắt Lạc Vân Thường bắt đầu ngấn lệ, trong lòng vạn phần không muốn. Phút chốc, một giọt lệ trong suốt đã lăn dài trên má.

Chậm rãi lau đi nước mắt của nàng, Trác Phàm thờ ơ nói: "Bàn tử có một câu nói rất đúng, gốc rễ của một gia tộc, chính là cường giả. Ta lần này đi ra ngoài là vì tìm kiếm cường giả cho Lạc gia, bảo đảm an toàn của Lạc gia sau này."

"Đây là trận quyết của tứ đại trận bao quanh Hắc Phong Sơn, cô chỉ có thể tự mình luyện tập, không được cho người khác biết. Nếu trong lúc ta không có ở đây, Lạc gia xảy ra chuyện, cô có thể khởi động đại trận này. Bốn ngũ cấp trận thức này, cùng với Âm Sát Trận lúc trước bố trí ở rừng sương mù, trong thời gian ngắn có thể đảm bảo an toàn của mọi người."

Trác Phàm đem một khối ngọc giản đưa cho Lạc Vân Thường, Lạc Vân Thường run rẩy tiếp nhận, nhìn Trác Phàm buồn bã nói: "Ngươi phải đi bao lâu?"

Thở dài một tiếng, Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta không biết, càng sớm càng tốt."

Hắn lần này đi ra ngoài, không chỉ vì chiêu mộ cao thủ cho Lạc gia, mà còn vì đi tìm di tích của Thiên Đế mà Long Cửu nhắc tới, Lạc Lôi Hạp! Bất cứ lúc nào, tự mình nâng cao thực lực mới là bảo hiểm căn bản nhất của tính mạng và sự yên ổn.

"Được rồi, giờ cô ra ngoài gọi Bàng thống lĩnh với Vân Hải vào đây."

Gật gật đầu, Lạc Vân Thường xoay người định đi, nhưng cước bộ đột nhiên dừng lại, trong phút chốc quay đầu khẽ hôn một cái lên môi Trác Phàm. Trác Phàm không khỏi sửng sốt nhìn nàng.

Lạc Vân Thường đỏ mặt, không dám ngẩng đầu lên, lầm bầm nói: "Ngươi nhớ về sớm."

Vừa dứt lời, liền vội chạy ra ngoài.

Một lát sau, Bàng thống lĩnh mang theo Lạc Vân Hải đi vào, khi bọn họ biết Trác Phàm phải đi, ai cũng cả kinh, trong mắt lại toát ra vạn phần không muốn.

"Xú tiểu tử, ngươi là nam đinh duy nhất của Lạc gia, về sau ngươi phải giúp đỡ tỷ tỷ ngươi, phải giống như một gia chủ gồng gánh Lạc gia." Trác Phàm vỗ vai Lạc Vân Hải, nhắc nhở cậu.

Lạc Vân Hải gật gật đầu, nức nở lau nước mắt.

Quay đầu nhìn về phía Bàng thống lĩnh, hào quang trong tay Trác Phàm chợt lóe, một khối ngọc giản xuất hiện, đưa qua, nhưng khi Bàng thống lĩnh đưa tay tiếp nhận, hắn đột nhiên giữ chặt lại, không buông tay.

Bàng thống lĩnh khó hiểu. Trác Phàm nhìn chằm chằm vào mắt hắn, lạnh lùng buông lời: "Bàng Vũ, ngươi còn nhớ rõ lời Long Quỳ nói lúc trước không. Nàng ta nói đúng, dựa vào tư chất của ngươi, cùng lắm chỉ đến được tụ khí cảnh thôi."

Nghe lời này, sắc mặt Bàng thống lĩnh tối sầm lại, tay vươn ra bất giác run lên, chậm rãi thu về.

"Chẳng qua.." Đột nhiên, Trác Phàm thay đổi thái độ, nghiêm túc nói, "Thế gian không có gì tuyệt đối, hiện tại ta có biện pháp giúp ngươi thoát thai hoán cốt, đạt được thực lực cường đại. Nhưng quá trình tu luyện chỉ sợ sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, cả đời thống khổ, ngươi nguyện ý không?"

Bàng thống lĩnh ngẩn ra, trên mặt xuất hiện vẻ mừng rỡ khó nói nên lời.

"Thật ư?"

Gật đầu, Trác Phàm giơ ngọc giản trong tay lên nói: "Đây là ma công huyền giai trung cấp, Ma Sát Quyết! Khác với công pháp khác, nó là một công pháp luyện thể, không yêu cầu ở tu luyện giả thiên phú thể chất hay công lực tu vi. Chỉ có điều, trong quá trình tu luyện nó sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, giống như sống trong địa ngục Tu La. Hơn nữa một khi bắt đầu tu luyện sẽ không thể ngừng lại, nếu không sẽ thần hồn câu diệt, vạn kiếp bất phục!"

Bàng thống lĩnh liếm môi đã khô khốc, trong mắt không hề có sợ hãi, chỉ có kích động bị che dấu.

"Không hề gì, chỉ cần có thể trở nên mạnh mẽ, khổ thế nào ta cũng chấp hết." Bàng thống lĩnh dứt khoát đoạt lấy ngọc giản kia, lớn giọng đầy kích động.

Trác Phàm nhìn bộ dạng của hắn, nhắc nhở: "Sự đau đớn khi tu luyện công pháp này không phải là thứ mà ngươi có thể tưởng tượng được, có lẽ trong quá trình tu luyện ngươi sẽ vì sự tra tấn của thống khổ kia mà tinh thần sụp đổ, cuối cùng thể xác cũng chết theo. Tuy rằng đây chỉ là huyền giai công pháp cấp thấp, nhưng uy lực sau khi luyện thành có thể so với công pháp huyền giai cao cấp, chỉ là bởi vì quá trình quá mức thống khổ, rất nhiều ma đạo cao thủ dù tàn nhẫn ngoan độc cũng không dám dễ dàng đụng vào, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ!"

Dứt khoát phất tay, mắt Bàng thống lĩnh đã ngấn lệ.

"Trác huynh đệ, thống khổ duy nhất trong kiếp này của ta, chính là tận mắt nhìn gia chủ chết thảm trong bất lực. Tâm nguyện của ta hiện tại chỉ có một, chính là bảo vệ tốt an toàn của thiếu gia và tiểu thư.

Bàng thống lĩnh ngẩng đầu nhìn Trác Phàm, tràn đầy cảm kích nói:" Trác huynh đệ, cảm ơn ngươi đã cho ta cơ hội này, để lão Bàng ta không phải hối hận thêm lần nào nữa. "

Không khỏi cảm thấy rùng mình, Trác Phàm khẽ gật đầu, trong mắt tràn đầy vẻ kính trọng.

" Hy vọng lần sau khi ta trở về, sẽ nhìn thấy một lão Bàng thực lực cường đại, chứ không phải là xác của ngươi! "

" Ha ha ha.. Yên tâm đi, lão Bàng ta mạng rất cứng, cũng sẽ không chết dễ như vậy đâu! "Bàng thống lĩnh cười lớn một tiếng, mạnh mẽ bá cổ ôm lấy Trác Phàm, một đôi mắt hổ đã sớm ướt đẫm.

" Huynh đệ, ngươi nhớ về sớm, Lạc gia không thể thiếu ngươi. "

Lần nữa vỗ vai Trác Phàm, Bàng thống lĩnh mang theo Lạc Vân Hải rời đi. Theo phân phó của Trác Phàm, rất nhanh đã gọi Lôi Vũ Đình đến.

" Lôi cô nương, chuyện ta giao cho cô thế nào rồi? "Lôi Vũ Đình vừa vào cửa phòng, Trác Phàm liền cười hỏi.

Lôi Vũ Đình đỏ mặt gật gật đầu," Trác đại ca nhờ ta tìm sáu trăm đứa trẻ mười mấy tuổi, đã làm xong rồi. Tất cả đều là những đứa trẻ có tư chất thượng đẳng, chỉ chờ ngươi chỉ dạy. "

Trác Phàm nhìn nàng thật sâu, thầm gật đầu:" Cô sao lại biết ta muốn dạy đám nhỏ đó? "

Tự tin cười, Lôi Vũ Đình thản nhiên đáp:" Dựa vào hiểu biết của ta về ngươi, ngươi sẽ không tốt bụng đến mức đi giúp đỡ những đứa trẻ mồ côi đáng thương kia. Cho nên ta đoán, ngươi nhất định là muốn bồi dưỡng bọn chúng thành hộ vệ Lạc gia, nên mới nhờ ta đưa bọn chúng tới. "

Nghe được lời này, Trác Phàm tựa hồ nhớ lại chuyện cũ, khẽ thở dài một tiếng.

Tốt bụng? Chính hắn trước đây cũng từng đại phát từ bi thu dưỡng một cô nhi, nhưng vậy thì sao, cuối cũng tên đó còn không phải phản bội hắn sao?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Trác Phàm đột nhiên trở nên bén nhọn, Lôi Vũ Đình nhìn thấy cũng bất giác hoảng sợ.

" Lôi cô nương. "Vù một tiếng, trong tay Trác Phàm xuất hiện một khối ngọc giản, đưa qua:" Đây là linh giai trung cấp công pháp, Tiềm Ảnh Quyết. Cô cầm lấy tu luyện, sau đó chọn những kẻ đáng tin mà huấn luyện, tạo thành ám ảnh đội, âm thầm bảo hộ gia tộc. Sáu trăm hài đồng kia cô huấn luyện trước, dựa theo phương pháp ta đã dạy cho cô. "

" Chọn những kẻ kém cỏi nhất đưa đến đội hộ vệ thường ngày, những kẻ thành tích trung bình đưa đến ám ảnh đội của cô, về phần những kẻ thượng đẳng nhất, có ý chí kiên cường nhất thì giao cho Bàng thống lĩnh bí mật huấn luyện. Cô đem lời của ta nói cho hắn, hắn sẽ hiểu nên làm thế nào. "

Ngơ ngác tiếp nhận khối ngọc giản kia, Lôi Vũ Đình nhìn chằm chằm mắt Trác Phàm, trong lòng bỗng có chút bất an:" Ngươi vì sao không tự mình làm? "

" Ta phải đi rồi. "Trác Phàm thản nhiên đáp.

" Cái gì? "Lôi Vũ Đình cả kinh, chất vấn hắn," Tại sao? "

Trác Phàm bất đắc dĩ, đành phải nói lại lý do một lần nữa. Lôi Vũ Đình nghe xong, gật đầu, nhưng ngay trước lúc nàng bước ra khỏi cửa cũng hôn lên má hắn một cái.

Trác Phàm sửng sốt, mở to mắt nhìn Lôi Vũ Đình đang chạy rất nhanh ra khỏi cửa phòng.

Chuyện quái gì vậy? Nữ nhân đều thích thế này sao..

Một lát sau, Lôi Vân Thiên cũng đi tới căn phòng nhỏ này, sau khi Trác Phàm đem tất cả mọi chuyện nói với lão, Lôi Vân Thiên đối với phân phó của hắn đều ghi tạc trong lòng, thái độ cực kỳ thành khẩn.

Tuy rằng lão ở trong gia tộc là đại trưởng lão, nhưng trong lòng lão hiểu được, Trác Phàm mới là người nắm giữ quyền lực cao nhất trong gia tộc, hơn nữa hắn cũng có tư cách này.

" Lôi trưởng lão! "

Lúc này, Trác Phàm lại lấy ra một khối ngọc giản đưa tới:" Đây là huyền giai cấp thấp vũ kỹ sau khi ta đem vũ kỹ của tam gia hợp thành, Phong Lôi Hồi Long Quyết! Vì đây là một phần trong Minh Châu Mật Lệnh của hoàng thất, như vậy về sau vũ kỹ tối cao bên ngoài của Lạc gia chính là bộ này. Ngài làm đại trưởng lão, tu luyện nó thật tốt. "

Lôi Vân thiên nhíu mày, dường như đã hiểu ra được điểm gì.

Trác Phàm cường điệu đây là" vũ kỹ tối cao bên ngoài ", như vậy hẳn là trong tay Trác Phàm còn có vũ kỹ cao hơn, nhưng không muốn để hoàng thất biết, giữ lại để làm vũ khí bí mật.

Nếu một ngày nọ hoàng thất vô tình phát hiện thế gia thứ tám bọn họ bồi dưỡng đã không còn nằm trong khống chế. Chỉ là lúc đó, long nhập đại hải, hổ khiếu sơn lâm, tất cả đều đã quá muộn.

Trác Phàm tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng kiến thức cùng tâm cơ lại khiến kẻ từng trải như lão phải bội phục không thôi.

" Yên tâm đi, Trác quản gia, ta sẽ làm tốt chức đại trưởng lão này. "Lôi Vân Thiên cười lớn, ngầm đồng ý với Trác Phàm.

Mặc dù Trác Phàm không hề nhắc đến, lão cũng hiểu được cái gì gọi là gần vua như gần cọp, đạo lý hoàng thất không đáng tin. Chỉ là Trác Phàm cho lão can đảm cùng tự tin để đối mặt với hoàng thất.

" Đúng rồi, Trác quản gia, cha con Thái gia thì sao? "

Đột nhiên, Lôi Vân Thiên nhướn mày, lo lắng hỏi," Tam gia chúng ta quy nhất đã được ba tháng, nhưng ta vẫn cảm thấy cha con Thái gia kia không hề một lòng với chúng ta, cứ luôn thần thần bí bí. Hiện tại hộ vệ Hắc Phong Sơn lại là người của Thái phủ, ta sợ.. "

" Cứ để nó xảy ra! "

Trác Phàm phất tay, cười nói:" Thái gia kia dù sao cũng là một thành viên chấp hành Minh Châu Mật Lệnh, nếu tùy tiện xử trí bọn họ, chỉ sợ khiến hoàng thất ngờ vực và bất mãn. Nhưng nếu là bọn họ phản bội trước, hắc hắc hắc.. "

Mắt Lôi Vân Thiên chợt sáng lên, hiểu rõ mà gật đầu khen ngợi:" Không hổ là Trác quản gia, thì ra đã sớm tính toán tốt. "

Mi khẽ rũ xuống, trong mắt Trác Phàm chợt lóe lên sát ý rồi biến mất..

Sáng sớm hôm sau, Trác Phàm đơn độc lẳng lặng rời khỏi Hắc Phong Sơn. Trên đỉnh núi, Lạc Vân Thường, Lôi Vũ Đình cùng Lôi Vân Thiên và những người cấp cao khác của Lạc gia đều nhìn theo bóng dáng của hắn dần dần rời đi, duy chỉ không thấy phụ tử Thái gia.

Tuy nhiên, trong khu rừng ở giữa sườn núi, hai ánh mắt âm lãnh của Thái Vinh cùng Thái Hiếu Đình sau khi nhìn Trác Phàm dần biến mất, liền phát ra từng trận cười lạnh.

" Hừ, Lạc gia không có tên Trác Phàm đáng ghét này thì làm sao còn tư cách ngồi trên chủ vị của gia tộc. "Thái Hiếu Đình hừ lạnh một tiếng, tà dị cười:" Nữ nhân xấu xí Lạc Vân Thường kia mỗi ngày chỉ biết cùng Trác Phàm mắt qua mày lại, hoàn toàn không để lão tử vào trong mắt. Bây giờ Trác Phàm đi rồi, cả Hắc Phong Sơn chính là thiên hạ của Thái gia ta, xem nàng ta còn kiêu ngạo thế nào? "

" Ai, nói ra thì Trác Phàm này quả thật là kỳ tài hiếm có. Trái lôi Tiềm Long Các, phải kéo tam hoàng tử, dùng thực lực một người chấn trụ uy thế tam gia. Hắc Phong Sơn ai chẳng biết Trác Phàm này mới là gia chủ thực sự của tam gia sau khi quy nhất. "

Thái Vinh lắc đầu, vẻ mặt cảm thán:" Đáng tiếc hắn lại là kẻ địch của chúng ta, hiện tại hắn đi rồi, chúng ta cũng nên lấy lại thứ vốn thuộc về mình. "

" Cha, người định làm thế nào. "Hai mắt Thái Hiếu Đình sáng lên, vội vàng hỏi.

Lắc đầu, Thái Vinh nhàn nhạt đáp:" Trước không vội, Trác Phàm đi rồi, Lạc gia không đáng quan tâm, Lôi gia mới là địch nhân thực sự của chúng ta. Chúng ta cần đồng minh, một thế lực mạnh hơn Lôi gia."