Trong sơn lâm cách Phong Lâm Thành một cây số, một tòa tiểu viện sừng sững, quy mô không quá lớn, nhưng lại thập phần thanh tĩnh tao nhã. Ngoài cửa có bốn gã hộ vệ, tất cả đều là cao thủ đoán cốt cảnh trở lên.
Trác Phàm cùng Lạc Vân Thường mang theo hai người Lạc Vân Hải cùng Bàng thống lĩnh, dưới sự dẫn dắt của người đưa tin đi tới nơi này.
"Trác quản gia, Lạc tiểu thư, mời vào trong!"
Người nọ thập phần cung kính, sau khi đưa bốn người đi đến cửa, liền xoay người lui sang một bên nhường đường, để bốn người đi ở phía trước. Thủ vệ trước cửa thấy vậy đều nhướng mày, trong mắt tràn ngập nghi vấn, đồng thời cũng lóe lên vẻ khinh thường.
Chúng ta tốt xấu gì cũng là hộ vệ hoàng gia, ai thấy mà không khỏi nhượng bộ ba phần, dập đầu như giã tỏi?
Chẳng qua là bảo ngươi đi mời mấy gia chủ gia tộc của chỗ này, ngươi con mẹ nó ngay cả thắt lưng cũng gập đến vuông góc rồi, còn gì là mặt mũi anh em ta nữa.
Hiểu được đồng bạn đang nghĩ gì về mình, người nọ cũng bĩu môi, hoàn toàn chẳng để tâm.
Bọn ngu xuẩn các ngươi làm sao hiểu được tầm quan trọng cũng những vị này?
Trác quản gia kia, chính là bằng hữu của chủ tử, là người Ngọc Tiêu Kiếm Thần Phương Thu Bạch tiền bối vừa gặp đã nhìn trúng, chỉ cần hắn nói một tiếng, lập tức có thể trở thành đệ tử của Phương Thu Bạch. Đến lúc đó ngay cả hoàng thượng thấy hắn cũng phải lễ nhượng ba phần, huống chi là chúng ta?
Còn về phần ba người kia, đều là chủ tử cùng bằng hữu của Trác quản gia. Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, ta có thể đối với người ta không khách khí sao.
Trong lòng khinh thường hừ lạnh một tiếng, người nọ mặt ngoài vẫn mang nụ cười nịnh nọt, dẫn bọn Trác Phàm đi vào.
Rất nhanh, bọn họ tới một nơi ngoài hoa viên.
Từ xa nhìn lại, chỉ thấy giữa hoa viên có một lương đình, trong đình có một bàn thạch, bàn tử ngồi trên chủ vị ở chính giữa, phía sau là Ngọc Tiêu Kiếm Thần Phương Thu Bạch.
Bên cạnh bàn tử là Lôi gia gia chủ, Lôi Vân Thiên, đứng phía sau là Lôi Vũ Đình cùng Tiểu Thúy. Kế tiếp là Thái gia gia chủ Thái Vinh, đứng phía sau là con hắn, Thái Hiếu Đình.
Mặt khác còn có hai ghế trống ở bàn tròn, hẳn là chuẩn bị cho Trác Phàm cùng Lạc Vân Thường.
"Xem ra, đây là hội đàm giữa gia chủ của tam gia." Trác Phàm sờ mũi, từng bước lui về sau, để Lạc Vân Hải đi trước hắn.
"Trác đại ca, huynh.."
Lạc Vân Hải khó hiểu nhìn về phía Trác Phàm, Trác Phàm cười nói: "Chút nữa phải xuất ra phong phạm của gia chủ, đừng để cho bọn họ xem thường."
Lạc Vân Hải ngẩn ra, dường như đã hiểu ra được điều gì, Lạc Vân Thường xoay đầu nhìn Trác Phàm đầy cảm kích.
Rất rõ ràng, lần hội nghị này là thương đàm của hoàng thất cùng tam gia. Nhưng sau những chuyện đã xảy ra vài tháng qua, chỉ sợ tất cả mọi người của Phong Lâm Thành đều đã biết, chủ quản chính sự của Lạc gia chính là Trác Phàm.
Như vậy hoàng thất có thể xem Trác Phàm là chủ nhân Lạc gia chân chính.
Trác Phàm hiện giờ làm như vậy, kỳ thật chính là không nghĩ sẽ vượt quá chức phận, để cho Lạc gia được danh chính ngôn thuận. Hắn muốn nói cho mọi người, chủ tử của Lạc gia vẫn là họ Lạc.
"Bốn vị, mời vào trong."
Hộ vệ dẫn đường kia thấy tam hoàng tử, không khỏi lần nữa hướng đám người Trác Phàm cung kính thi lễ, gập người chuẩn chín mươi độ, lấy loại tôn kính đối với bằng hữu của chủ tử mà biểu hiện.
Chỉ là bàn tử thấy thế, cũng khá sửng sốt, hộ vệ hoàng gia từ khi nào lại khiêm tốn như vậy?
Thái gia cùng Lôi gia nhìn đến, tất cả cũng đều sốc đến ngây người.
Thời điểm hộ vệ này gặp hai nhà bọn họ, đều là hét hò đủ loại, phách lối mười phần, hoàn toàn không đem hai cái tiểu gia tộc bọn họ để vào mắt. Chỉ là đối với Lạc gia, như thế nào lại giống như đối đãi với khách quý?
Nhất thời, trong lòng hai nhà đều không khỏi rủa thầm, thậm chí có chút chua chát. Cùng là thế gia của Phong Lâm Thành, đãi ngộ như thế này cũng khác biệt quá rồi.
Chỉ có Phương Thu Bạch cười mà không nói, trong lòng sớm đoán được Trác Phàm nhất định là cáo mượn oai hùm, đem tên hộ vệ được phái tới này dọa cho sợ rồi. Nhưng đồng thời, hắn lại tìm ra thêm một điểm đáng xem trọng khác của Trác Phàm.
Dưới sự ân cần tiếp đón kia, bốn người Trác Phàm đi vào trong lương đình. Lạc Vân Thường nhìn thấy bàn tử, chân thành cúi đầu, "Dân nữ Lạc Vân Thường, tham kiến tam hoàng tử điện hạ."
Từ lúc trên đường đi, người nọ đã nói cho Lạc Vân Thường về thân phận của chủ tử hắn. Những người khác dưới sự dẫn dắt của Lạc Vân Thường, cũng nhất tề yết kiến. Chỉ có Trác Phàm nhún nhún vai, không có biểu hiện gì.
Chẳng qua bàn tử kia cũng không để ý, phất tay nói: "Mời ngồi."
Lúc này, Lạc Vân Thường kéo đệ đệ ngồi xuống hai chiếc ghế đã chuẩn bị sẵn, Trác Phàm cùng Bàng thống lĩnh phân ra đứng ở phía sau bọn họ.
Bàn tử thật sâu nhìn Trác Phàm, thầm gật đầu. Thân phụ đại công nhi bất kiêu*, quả thật là trung thần!
(*Thân phụ đại công nhi bất kiêu: Cha lập công lớn nhưng con không vì thế mà kiêu ngạo)
Phương Thu Bạch cũng cười gật gù, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng.
Từng hành động của Trác Phàm, xem như đã chạm đến tâm của hai người bọn họ. Võ có thể bảo vệ an nguy của chủ tử, văn có thể che chở mặt mũi chủ tử, từ quan điểm của hoàng thất, thật sự là thần tử đáng quý.
Tam gia gia chủ đều đến đông đủ, bàn tử hít một hơi thật sâu nói: "Hôm nay bổn hoàng tử mời ba vị gia chủ đến, kỳ thật là phụng hoàng mệnh đến tiết lộ nhân duyên ngàn năm của tam gia."
Nghe được lời này, tất cả mọi người bất giác nhất tề nhìn về phía bàn tử.
"Nói vậy lúc ba vị gia chủ tiếp nhận chức vụ gia chủ, họ sẽ đồng thời nhận được một câu tổ huấn, không ai trong số tam gia được đối địch với hai nhà khác. Hơn nữa, còn phải tương cứu trong lúc hoạn nạn, nâng đỡ lẫn nhau."
Bàn tử chậm rãi đứng dậy, buồn bã nói: "Hơn nữa, thế lực tam gia vĩnh viễn không được ra khỏi Phong Lâm Thành, cho đến lúc minh châu nở rộ hào quang."
Liếc nhìn nhau, Thái Vinh cùng Lôi Vân Thiên nhất tề nhìn bàn tử, trên mặt kinh nghi bất định. Lạc Vân Thường sau khi thấy Lạc Vân Hải xác nhận, trong mắt cũng nổi lên vẻ nghi hoặc.
"Ha ha.. Kỳ thật tất cả những điều này, đều là hiệp nghị của hoàng thất khai quốc một ngàn năm trước với gia chủ tam gia, được gọi là Minh Châu Mật Lệnh." Bàn tử cười nhạt một tiếng, trong mắt đột nhiên lóe ra một đạo tinh quang: "Lạc gia, Thái gia, Lôi gia, cùng Ngự Hạ Thất Thế Gia giống nhau, đều là công thần khai quốc."
"Cái gì?"
Giống như một quả bom nặng vừa rơi xuống, mọi người trong tam gia đều không khỏi cả kinh, khó tin nhìn khuôn mặt đang mỉm cười của bàn tử. Bọn họ thế nào cũng không nghĩ đến, bọn họ vốn dĩ giống như Thất Thế Gia, có thể sừng sững ở đỉnh của đế quốc, chỉ là vì cái gì lại phải ra nông nỗi này, lưu lạc đến mức chỉ có thể ở Phong Lâm Thành làm tiểu gia tộc bất nhập lưu?
Đối mặt với nghi vấn của mọi người, trên mặt bàn tử hiện ra một chút xấu hổ: "Thật có lỗi, đây là Vũ Văn gia chúng ta nợ các ngươi."
Thở dài, bản tử nhàn nhạt nói: "Trước đây Thiên Vũ đế quốc vừa mới thành lập, căn cơ không vững, dân gian hỗn loạn bất an. Cho nên Thái tổ hoàng đế khai quốc liền đem bảy vị công thần khai quốc phân đất phong hầu, đưa họ đến dân gian, tự mình thống trị, bình đãng giang hồ phân tranh, cho bọn họ quyền đủ để tự lo liệu, thậm chí cùng hoàng thất ngang bằng, đó chính là Ngự Hạ Thất Thế Gia."
Chỉ là không ai nghĩ đến, hai mươi năm sau, thế lực của Thất Thế Gia càng lúc càng lớn, cuộc đấu tranh vì lợi ích rốt cuộc khiến cho Thất Thế Gia chiến loạn. Lúc ấy hoàng thất dĩ nhiên không nắm trong tay được, cho nên đành phải áp dụng biện pháp bào mòn, từ từ làm suy yếu thực lực của bọn họ. Cuối cùng, Thất gia cũng ý thức được cứ tiếp tục như vậy ai cũng không có lợi, thế nên ngưng chiến. Nhưng lần đại chiến đó lại khiến cho sinh linh đồ thán, thực lực của một nước đại suy, thậm chí có thể đối mặt với nguy cơ mất nước bất cứ lúc nào. "
" Nhưng mà, chuyện đó rốt cuộc có quan hệ gì đến tam gia chúng ta? "Trác Phàm cau mày, hỏi.
Hơi thở có chút nặng nề, bàn tử nhìn mọi người của tam gia, cúi người thật sâu:" Các vị, thật không dám giấu diếm, kỳ thật tam gia là khai quốc công thần, là nguyên lão trong triều, nếu như bây giờ còn tại triều đường, chỉ sợ danh tiếng đã ngang hàng với Tứ Trụ! "
Tứ Trụ?
Nghe xong lời vừa rồi, tất cả mọi người đều bất giác hít một ngụm khí lạnh.
Tứ Trụ là trụ cột của Thiên Vũ đế quốc, nắm giữ quân đội quốc gia, mạch máu kinh tế, chính trị, ngoại giao, là lực lượng triều đình duy nhất có thể chống lại Thất Thế Gia.
Thậm chí còn có tin đồn, thực lực thật sự của Tứ Trụ, kỳ thật càng cường đại hơn, khiến cho hoàng thất cũng phải cảm thấy sợ hãi.
Hoàng thất, Tứ Trụ, Thất Thế Gia cấu thành chiến lực cực mạnh của cả đế quốc, nhưng cũng là quan hệ cân bằng kiềm chế lẫn nhau. Nếu có một phương mất đi cân bằng, Thiên Vũ đế quốc lập tức sụp đổ.
Bọn họ vạn vạn không nghĩ tới, tổ tiên của bọn họ lại vĩ đại như vại, cư nhiên có thể trở thành Tứ Trụ của đế quốc.
Nhìn thấy biểu tình của mọi người, bàn tử bật cười một tiếng, nói tiếp:" Lúc trước Thái tổ hoàng đế vì phòng hỗn loạn của Thất gia lại bùng nổ, liền cùng tổ tiên của các vị lập ra Minh Châu Mật Lệnh. Ba gia tổ trước bị hoàng thượng dùng đủ loại cớ sự đưa đến Phong Lâm Thành, trở thành một thế gia bình thường, kỳ thật hoàng thất tùy thời sẽ đem ba nhà tạo ra đại gia tộc như Thất Thế Gia. Đợi khi Thất gia lại đại chiến, dùng họ để cân bằng thực lực lẫn nhau, cũng có thể giảm bớt nguy cơ sinh linh đồ thán. "
" Chỉ là, mặc dù thế gia thứ tám xuất hiện, cũng không thể ngăn cản được Thất gia. "Lạc Vân Thường có chút nghi hoặc, khó hiểu hỏi.
Bàn tử còn chưa lên tiếng, Trác Phàm đã cười đáp:" Tiểu thư, sự xuất hiện của thế gia thứ tám không phải vì ngăn cản, mà là vì cân bằng chiến lực các phương. Bình thường chiến tranh đều là dưới tình huống một phương có được ưu thế tuyệt đối mới có thể đánh. Chiến sự mà giống như đánh địch một ngàn tự tổn tám trăm, trừ phi mang thiên chi cừu hận, bình thường sẽ không phát sinh. Cho nên có đôi khi, hai thế lực cường đại nổi lên xung đột, ngược lại càng dễ dàng giải quyết, dù sao cũng không ai muốn lưỡng bại câu thương. "
Lạc Vân Thường gật gật đầu, dường như đã hiểu, còn bàn tử thì khen ngợi nhìn Trác Phàm nói:" Trác quản gia quả nhiên là kỳ tài, khó trách Lạc gia trên tay ngươi có thể chấn hưng. "
Thái Vinh nghe được, không khỏi bĩu môi, lòng đầy hối hận.
Lúc trước nếu không đắc tội Trác Phàm, hiện tại có lẽ còn có thể kéo hắn về phía mình, tiểu tử này đích thật là nhân tài ngàn năm khó gặp.
" Tam hoàng tử, nhân duyên của ba nhà chúng ta đã biết. Hiện tại ta chỉ muốn hỏi một chút, ngươi định làm thế nào để cho chúng ta an toàn khuếch trương thành thế gia thứ tám? "Ánh mắt khẽ nhíu lại, ánh mắt Trác Phàm gắt gao nhìn chằm chằm vào bàn tử, nhàn nhạt hỏi.
Mày bất giác chau lên, bàn tử thở dài một hơi, tán thưởng gật đầu:" Không hổ là Trác quản gia, vừa hỏi liền hỏi ngay trọng điểm. "
" Chuyện này đương nhiên, nếu muốn làm cho một gia tộc quật khởi, bằng lực lượng của hoàng thất dĩ nhiên không khó, khó chính là làm sao có thể quật khởi mà không bị phát hiện! "Trác Phàm nhàn nhạt cười, bọn Lạc Vân Thường vẫn không rõ lắm, Trác Phàm nói tiếp," Chẳng lẽ Thất Thế Gia sẽ có thể ở yên nhìn chúng ta từng bước đi lên rồi ngồi cùng bàn ăn với bọn họ sao?"
Đồng tử hơi co rụt, Thái Vinh cùng Lôi Vân Thiên liếc nhìn lẫn nhau, trên trán nháy mắt đã phủ một tầng mồ hôi lạnh.
Bọn họ vừa rồi chỉ lo cao hứng, tổ tiên của mình là trọng thần trong triều, gia tộc của mình lập tức có thể dưới sự giúp đỡ của hoàng thất bước lên con đườn trở thành thế gia. Nhưng nghe được lời Trác Phàm nói, liền từ trong mộng mị tỉnh dậy.
Thất Thế Gia làm sao có thể ngồi không nhìn bọn họ trở nên cường đại, thậm chí vượt qua bọn họ? Như vậy biện pháp chỉ có một, thừa dịp bọn họ còn chưa trở nên hùng mạnh, diệt bọn họ.
Nghĩ đến đây, Thái Vinh cùng Lôi Vân Thiên đều có chút cảm kích nhìn Trác Phàm. Nếu không có hắn nhắc nhở, chỉ sợ lần này đã bị hoàng thất đem bán, còn thay bọn họ đếm tiền.
Điều mà hoàng thất muốn chính là cân bằng của thế lực Thất Thế Gia, để bọn họ có thể hảo hảo sống sót.
Đồng thời, Thái vinh cũng không thể không thán phục tâm tư tỉ mỉ của Trác Phàm, người thường khó có thể có được.