"Lại là ngươi." Giản trưởng lão ánh mắt nhíu lại, dừng ở Tà Nguyệt Luân trên tay Trác Phàm, cả kinh nói: "Ma bảo này sao lại ở trên tay ngươi? Vân trưởng lão đâu?"
Cười một tiếng tà dị, Trác Phàm đem Tà Nguyệt Luân hướng thẳng về phía Giản trưởng lão: "Ngươi đoán xem?"
Chỉ một thoáng, Giản Phàm trong lòng hoảng hốt: "Chẳng lẽ nói.. Không có khả năng, lão già kia làm sao có thể chết trong tay một tên mao đầu tiểu tử? Chỉ là.."
Lại nhìn ma bảo kia, mặt Giản Phàm hiện lên vẻ phức tạp, có sợ hãi, có thống hận, càng nhiều chính là mê mang..
Bất quá, mặc kệ như thế nào, ma bảo của U Minh Cốc tuyệt không thể rơi vào trong tay người ngoài. Trong phút chốc, ánh mắt Giản trưởng lão nhìn Trác Phàm đã tràn ngập sát ý.
Hiểu được tâm tư đối phương, khóe miệng Trác Phàm khẽ nhếch lên, nhỏ giọng truyền âm cho Lôi Vũ Đình: "Chút nữa ngươi theo lời ta, xác định chính xác vị trí của trái tim lão gia hỏa kia, sau đó nhắm mắt lại, dùng Kinh Lôi Chỉ trực tiếp đâm thẳng vào đó là được. Còn lại ngươi không cần quan tâm!"
Nghe câu này, Lôi Vũ Đình không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Trác Phàm, nhắm mắt lại thì làm sao có thể bắn trúng hắn? Hơn nữa, cho dù trợn tròn mắt, đối chiến thiên huyền cao thủ cũng không có chút phần thắng a.
Chỉ là rất nhanh, Lôi Vũ Đình liền suy nghĩ cẩn thận lại, dựa vào cách thức hành động của Trác Phàm trước kia, hắn chính là loại người không từ thủ đoạn. Hắn cứu nàng, có lẽ chỉ là vì để cho nàng làm mồi nhử đi chịu chết thôi.
Nghĩ đến đây, Lôi Vũ Đình đau khổ gật đầu, dù sao lúc đuổi theo nàng cũng không nghĩ đến việc còn sống trở về.
Lại ngoắc ngón tay, Trác Phàm để Huyết Anh bí mật trở lại trong cơ thể, tiếp theo hét lớn một tiếng: "Động thủ."
Tiếng vừa dứt, đầu tiên Trác Phàm phóng về phía trước, còn Lôi Vũ Đình dựa theo lời Trác Phàm, nhắm chặt hai mắt, nhận thức chuẩn phương hướng liền dùng Kinh Lôi Chỉ phóng đi.
Không khỏi sửng sốt, Giản trưởng lão hiển nhiên không đoán được bọn họ lại động thủ trước. Nhưng cũng không liên quan gì, thân thể thiên huyền cảnh cao thủ cực kỳ cường ngạnh, tụ khí cảnh căn bản không phá được phòng ngự. Hiện tại thứ duy nhất có thể khiến lão bị thương chỉ có Tà Nguyệt Luân, cho nên lão chỉ cần tập trung vào Trác Phàm là được.
Lôi Vũ Đình vẫn nhắm mắt lại hướng về phía trước, cái gì cũng không quan tâm, còn Trác Phàm thì chuyển trái chuyển phải.
Giản trưởng lão thấy vậy, liên tục cười lạnh, hoàn toàn không quan tâm nha đầu kia.
Cuối cùng, Lôi Vũ Đình tiên phong phóng tới trước mặt Giản trưởng lão, nhưng vào lúc này, Trác Phàm cũng chợt lao người qua chắn trước nàng, Tà Nguyệt Luân trong tay hướng Giản Phàm đánh xuống.
Rắc!
Lão cụt tay Giản Phàm dễ dàng bắt lấy cánh tay của Trác Phàm, động nhẹ một cái, theo tiếng mà đoạn.
"Hừ, tiểu xảo che mắt này của ngươi ở trước mặt người khác có thể hữu dụng, nhưng đừng dùng ở trước mặt lão phu. Lão phu ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn gạo, đừng cùng lão phu chơi cái gì mà chủ công phó công, lão phu sẽ không mắc mưu đâu." Giản Phàm hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói.
"Nhưng mà.. ngươi vẫn bị lừa!" Trác Phàm cũng lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Sợ hãi cả kinh, Giản trưởng lão nhìn thấy biểu tình này của hắn, bỗng phát lên một cỗ cảm giác bất an thật sâu.
Nhưng lão còn chưa kịp biết rõ chuyện ra sao, một đạo hồng quang cũng ngột nhiên từ trong người Trác Phàm lẻn vào trong thân thể lão.
Trong giây lát, chỗ tay bị cụt của lão vừa chỉ mới ngưng chảy máu, lại như nước suối đột nhiên phun trào. Máu loãng tươi khiến cây cối tứ phía trong rừng đều bị nhuộm thành đỏ sẫm.
Hai mắt Giản Phàm trừng Trác Phàm, phẫn nộ nói: "Lần trước.. cũng là ngươi?"
Hắn nhớ rất rõ, lúc trước nếu không có dị vật nhập thể, hắn làm sao lại có thể bị tam trưởng lão Tiềm Long Các một trảo chặt đứt cánh tay.
Nhếch miệng cười, Trác Phàm không nói thêm gì.
"Được, tiểu tử ngươi có gan lắm, hại lão phu mất đi một tay!" Giản Phàm nghiến răng nghiến lợi nói, "Đợi lão phu bức ra ma vật của ngươi, nhất định sẽ đem ngươi băm thành trăm mảnh."
Trong lúc nói chuyện, Giản trưởng lão dĩ nhiên đem nguyên lực hoàn toàn tụ hợp trong cơ thể.
Có thể cảm nhận được Huyết Anh đang bị áp lực, Trác Phàm lại một lần nữa mỉm cười quỷ dị: "Giản trưởng lão, lần này ngươi lại bị lừa."
Vừa dứt lời, Giản Phàm còn chưa hiểu được ý hắn là gì.
Xẹt xẹt xẹt!
Từng đạo lôi mang nổ vang, Kinh Lôi Chỉ của Lôi Vũ Đình chợt xuyên qua thân thể Trác Phàm, đâm thẳng vào ngực của Giản Phàm.
Khó tin nhìn gương mặt tươi cười tà ác của Trác Phàm, Giản trưởng lão hai mắt long sòng sọc, cắn chặt răng không cam lòng, máu loãng từ miệng ào ạt tuôn ra.
"Giản trưởng lão, chủ công cũng không phải là ta, ngươi đoán sai rồi." Trác Phàm khẽ cười miệng tiếng, một ngụm máu tươi nhịn không được chảy ra, nhưng hắn vẫn cười, cười đến quái dị, "Ngươi vẫn nghĩ có thể đả thương ngươi chỉ có Tà Nguyệt Luân này, nhưng đừng quên ngươi mang trọng thương trong người, thân thể đã sớm không còn mạnh mẽ như trước, nguyên lực của ngươi lại gom hết vào trong cơ thể, ha ha ha.."
Thấy tình cảnh này, trong mắt Giản trưởng lão quả thật xuất hiện một chút vẻ sợ hãi.
Tâm kế như thế, thiếu niên tàn nhẫn như thế..
"Thực đáng sợ.."
Thân là ma đạo cao thủ, Giản Phàm để lại ba chữ cuối cùng khi còn sống rồi chậm rãi ngã xuống. Ai có thể nghĩ đến, Trác Phàm thế nhưng lại dùng sinh mệnh chính mình làm mồi, lần nữa dùng ma vật đánh lén, cuối cùng để cho Lôi Vũ Đình bất ngờ đánh vào tim lão.
Mỗi bước trong đó đều cực kỳ nguy hiểm, nếu đi sai một bước, bọn họ sẽ chỉ còn đường chết.
Đáng tiếc, dưới sự trù tính của Trác Phàm, mỗi một bước của bọn họ đều vô cùng hoàn hảo, khiến cho Giản trưởng lão dưới sự khinh suất đắc ý, vứt bỏ tính mạng của thiên huyền cảnh cao thủ. Nhất là khi cuối cùng, Trác Phàm hoàn toàn dùng thân che trước mặt Giản trưởng lão, làm cho lão căn bản không chú ý đến việc Lôi Vũ Đình đánh úp lại, chính là nguyên nhân khiến Giản trưởng lão mất mạng.
Chuyện này nếu truyền ra, chỉ sợ ai cũng không tin, hai tiểu bối tụ khí cảnh lại có thể tính kế giết chết thiên huyền cảnh cao thủ!
Rầm!
Trác Phàm ngã xuống đất, cả người đều là máu tươi.
Lôi Vũ Đình nhìn thấy hết thảy, nước mắt từng giọt từng giọt nhỏ xuống. Vốn dĩ nàng nghĩ Trác Phàm sẽ hy sinh nàng, bản thân hắn sẽ tìm cơ hội đánh lén. Không nghĩ tới hắn lại hy sinh chính mình, cho nàng cơ hội để sinh tồn.
Trong lúc nhất thời, hàng vạn hàng nghìn cảm xúc đọng lại trong tâm, có đau lòng, có ấm áp, còn có một chút tư vị khác, đó là thứ mà nàng chưa từng cảm nhận được từ Dương Minh.
"Trác Phàm, thực xin lỗi." Lôi Vũ Đình quỳ rạp xuống trước mặt Trác Phàm, nhìn gương mặt suy yếu của hắn, lẩm bẩm nói.
Khoát tay, Trác Phàm lắc đầu: "Chuyện này không liên quan đến ngươi, vừa nãy khi Huyết Anh của ta bị thương nặng, ta đã bị nội thương."
Nói xong, Trác Phàm gọi Huyết Anh từ thi thể Giản trưởng lão trở về: "Chỉ sợ, lần này cần một thời gian dài để chữa thương."
Bản thân hắn bị thương cũng không sao, Bổn Mệnh Huyết Anh bị thương chính là thân mệnh của hắn bị thương.
Nghe được lời ấy, Lôi Vũ Đình lại nước mắt giàn giụa đầy cảm kích. Nàng hiện tại mới hiểu được, thì ra ma vật kia chẳng những là bảo bối của hắn, còn cùng sinh mệnh của hắn chung một nhịp thở.
Nhưng vật quan trọng như vậy, ở thời khắc mấu chốt lại vì nàng cản một kích trí mệnh.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Lôi Vũ Đình nhìn về phía Trác Phàm tựa hồ càng chứa nhiều xúc cảm phức tạp. Nhưng điểm này Trác Phàm lại hoàn toàn không chú ý,
Chỉ chỉ thi thể Giản Phàm, Trác Phàm thản nhiên nói: "Ngươi xem trên người hắn đồ nào có thể lấy đều lấy xuống, trưởng lão của U Minh Cốc nhất định có rất nhiều đồ tốt."
"Đã rõ!"
Gật đầu, Lôi Vũ Đình tiến lên và lục soát một cách chuyên nghiệp khiến cho Trác Phàm đang trọng thương nằm trên mặt đất cũng không khỏi nhíu mày. Đáng tin cậy, không hổ là sơn tặc, quả nhiên đủ chuyên nghiệp.
Đợi đến khi thu thập hết các thứ trên người Giản Phàm, Lôi Vũ Đình mới bắt gặp ánh mắt khác thường của Trác Phàm, Lôi Vũ Đình biết hắn đang nghĩ cái gì. Lần đầu tiên từ lúc chào đời đến giờ, nàng ngượng ngùng như thế.
Cúi đầu, giống như phạm phải chuyện gì dọa người vậy.
Đem mấy thứ kia đổ ra trước mặt Trác Phàm, Lôi Vũ Đình dường như cố ý tránh ánh mắt của hắn, chuyện này trước đây chưa từng có.
Trác Phàm cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không để ý lắm, vì thế bắt đầu tỉ mỉ xem xét di vật của Giản trưởng lão kia.
Đầu tiên bắt đầu từ nhẫn trữ vật, bình thường thứ này đều chứa vật quan trọng gì đó. Ngưng thần dò xét một chút, Trác Phàm khẽ chau mày, đã tìm được thứ mình muốn.
Hào quang trong tay lóe ra, hai phiến ngọc giản đã xuất hiện trên tay, đúng là linh giai cấp thấp vũ kỹ, Kinh Lôi Chỉ cùng linh giai cấp thấp vũ kỹ của Thái gia, Đoạn Phong Thối!
Tuy rằng hắn không rõ vũ kỹ tam giai có bí mật gì, nhưng thấy U Minh Cốc một mực thu thập, liền không chút do dự cất vào trong nhẫn của mình.
Kế tiếp, hắn lại dò xét một phen, còn lại vài công pháp vũ kỹ cùng linh thạch linh tinh, những thứ này trong mắt Ma Hoàng Trác Phàm hắn đều là thứ vô cùng chướng mắt. Vì vậy tay vung lên, ném cho Lôi Vũ Đình.
"Theo quy củ của sơn tặc, đồ cướp được phải chia đôi, còn lại tặng cho ngươi."
Lôi Vũ Đình lắc đầu, cự tuyệt nói: "Lão già kia là ngươi giết, những thứ này đều thuộc về ngươi."
"Ta không muốn, mấy thứ đó không đáng giá với ta!" Lắc đầu, Trác Phàm khinh thường bĩu môi, tiếp theo lại nhìn đến một cái túi.
Túi vải này chỉ có kích thước bằng lòng bàn tay, nhưng Trác Phàm biết đây là thứ cực kỳ hi hữu, có thể chứa vật sống. Mà bên trong, hiển nhiên là con Thôn Phệ Quỷ Nha.
Đem túi kia cất vào trong lồng ngực, Trác Phàm vui vẻ cười cười. Những thứ đồ này, nếu dùng đúng chỗ, có lẽ có thể tìm ra bí mật của Tử Lôi Kim Nhãn.
"Trác Phàm, giới chỉ này vẫn là nên cho ngươi đi."
Lôi Vũ Đình sau khi dò xét một phen trong giới chỉ, không khỏi chấn động, suy nghĩ một hồi càng quyết tâm trả nhẫn lại cho Trác Phàm: "Ta biết Lạc gia các ngươi có tiền, không cần chỗ linh thạch này, nhưng trong đây còn có một ít linh giai vũ kỹ cùng công pháp, đó chính là khả ngộ không thể cầu, đối với việc trọng chấn Lạc gia các ngươi về sau nhất định có tác dụng quan trọng."
Không quan tâm nhún vai, Trác Phàm nâng lên nâng xuống chiếc nhẫn, khinh miệt hừ một tiếng: "Thứ rác rưởi này, lão tử muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, không hiếm lạ. Nếu ngươi bảo không cần, ta liền ném."
Nói xong, Trác Phàm giả vờ chuẩn bị ném đi, Lôi Vũ Đình lập tức bắt lấy cổ tay hắn, đem nhẫn đoạt về, nén giận nói: "Cái tên nhà ngươi sao lại phá hoại tài sản như thế, ngay cả linh giai vũ kỹ cũng không cần, thật không hiểu ngươi lên làm quản gia Lạc gia bằng cách nào. Nếu ngươi cứ như vậy, dù Lạc gia có tiền, cũng sẽ bị ngươi làm tan hoang."
Bật cười một tiếng, Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không muốn giải thích với Lôi Vũ Đình, vung tay lên liền đem thi thể Giản Phàm thu vào trong giới chỉ: "Tốt lắm, chúng ta trở về thôi. Đánh cả đêm, bên Tiềm Long Các cũng nên cho một lời giải thích rồi."
Lôi Vũ Đình gật đầu, vội vàng nâng Trác Phàm dậy. Trác Phàm thật sự rất suy yếu, chỉ có thể dựa người tựa vào đầu vai của nàng, việc này không khỏi khiến hai gò má nàng ửng lên một mảnh đỏ sẫm.
"Chờ một chút!"
Vừa đi được vài, Trác Phàm đột nhiên dừng bước, trong mắt dần lạnh xuống: "Tiểu tử Dương Minh kia đâu?"
Nghe được lời này, Lôi Vũ Đình cũng sửng sốt, xem xét xung quanh một phen, căn bản không thấy bóng dáng Dương Minh đâu.
Vừa nãy bọn họ chỉ lo đối phó với Giản trưởng lão, quên mất sự tồn tại của Dương Minh, để cho hắn thừa dịp loạn mà trốn thoát.
"Đáng chết, lại để cho hắn sống." Lôi Vũ Đình khẽ cắn môi, trong lòng bất cam.
Trác Phàm khẽ cười một tiếng, vô sở vị lắc đầu: "Một cái vai diễn nho nhỏ, không quan trọng. Chẳng qua.."
Lúc này, hắn lại đột nhiên nhớ tới đồ đệ của mình, Triệu Thành, trong mắt bỗng hiện lên sát ý nồng đậm: "Chẳng qua cho dù là tiểu nhân lâu la, giữ lại cũng dễ dính phiền toái. Lần sau gặp, nhất định phải làm thịt hắn!"