Ầm!
Tiếng nổ mãnh liệt vang vọng khắp bầu trời của tiểu viện, kim quang từ cự long nổ tung chiếu sáng khắp không trung. Uy áp vô cùng lớn hình thành những dãy khí lãng uốn lượn ngập trời, áp hạ xuống thành nhỏ ở biên thùy này. Rất nhiều phòng ốc trong khoảnh khắc liền biến thành mảnh nhỏ, giống như lốc xoáy vừa thổi quét qua, khí lãng qua đi, một mảnh hài cốt bị bỏ lại.
Phong minh chói tai vang vọng bên màng nhĩ của mỗi người. Khiến cho tất cả người bên trong thành không thể không bịt hai tai lại, ngã xuống đất giãy giụa, đến một phút sau mới miễn cưỡng khôi phục lại,
Nhưng cảnh tượng khủng bố kia vẫn như cũ ở trong tim bọn họ, trong thời gian dài khó có thể tiêu tan..
Ngoài đó trăm dặm, hai hắc bào nhân đang vừa đánh vừa lui, đằng sau là ba người Long Cửu đang truy kích.
"Hỗn đản Giản Phàm kia sao lại không thấy đâu?" Long Cửu nhìn không thấy thân ảnh của Giản Phàm, bất giác nộ khí trùng thiên, tìm kiếm chung quanh, "Con mẹ nó, lão tiểu tử kia nhất định là để cho hai kẻ này dẫn chúng ta rời đi, hắn nhân cơ hội đào tẩu."
"Không vấn đề gì." Tam trưởng lão lắc đầu, trong mắt sát ý hiện lên, "Trước xử lý hai kẻ này rồi nói sau!"
Kết quả là, ba người cùng đứng lại cạnh nhau, trán hai hắc bào nhân ứa đầy mồ hôi lạnh, cũng không thể không ứng chiến.
Đúng lúc này, từ hướng Tiềm Long Các đột nhiên truyền đến một tiếng nổ, tiếp theo đó là kim quang chói mắt đem cả bầu trời đêm chiếu thành ban ngày. Năm người đang chiến đấu đồng thời sợ hãi cả kinh, lập tức ngừng lại, nhìn về nơi hào quang đang nhấp nháy.
"Sao lại như thế, chẳng lẽ còn có cao thủ chiến đấu ở đó?" Tam trưởng lão nhìn thấy đạo quang mang kia, trong tai nổ ầm ầm, không khỏi rút một ngụm khí lạnh, kinh nghi bất định nói, "Chỉ là.. Đến tột cùng là cao thủ như thế nào có khả năng phóng xuất một chiêu kinh thế hãi tục như vậy?"
"Rút!"
Không hề lo lắng nhiều, tam trưởng lão ra lệnh một tiếng, hướng Tiềm Long Các bay đi. So với xử lý hai tên trưởng lão U Minh Cốc này, lão càng lo lắng an nguy của Tiềm Long Các.
Long Cửu tuy rằng không hề cam lòng, nhưng chỉ có thể thầm than một tiếng, đi theo tam trưởng lão.
Hai tên hắc bào nhân âm thầm thở phào một hơi, liếc nhìn nhau, nhưng lòng cũng mang theo bất an nhìn về phía Tiềm Long Các. Bọn họ tuy rằng quả thật có bố trí một gã trưởng lão ở nơi đó chiếu khán để ngừa kế hoạch có thất bại.
Chỉ là, trưởng lão kia tuyệt đối không thể sử xuất một chiêu kinh thiên động địa như thế. Huống hồ, đối mặt một đám kiến tụ khí cảnh, cũng không cần thiết phải sử dụng nước cờ mạnh như vậy.
Thế thì đáp án đã rất rõ ràng, nơi đó có cao thủ mạnh hơn.
Nghĩ đến đây, hai hắc bào nhân trong lòng lo lắng, nhưng ba người kia đã chạy về Tiềm Long Các, bọn họ đi cũng chỉ có thể là chui đầu vô lưới. Cho nên đành phải bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người rời khỏi.
Vân trưởng lão, ngươi tự cầu phúc đi..
Mặt khác, trong tiểu viện Tiềm Long Các, Lôi Vân Thiên trợn mắt há mồm nhìn mảng trời đêm trên đỉnh đầu, ngậm miệng một lúc lâu. Nguyên bản lão nghĩ Trác Phàm sẽ lấy lão làm mồi nhử, nhử hắc bào nhân kia mắc câu sau đó lại nghĩ cách đánh lén.
Cho nên lão cũng liền thấy chết không sờn lao tới, vì Lạc gia, cho dù mất đi cái mạng già này cũng không hề gì. Chỉ là vạn vạn không nghĩ tới, Trác Phàm đích thật là lấy lão làm mồi nhử, nhưng không phải lấy mạng lão làm cái giá để thu hút sự chú ý của đối phương, mà là kéo dài thời gian, vào thời điểm chỉ mành treo chuông, sử xuất một chiêu kinh thiên động địa đem tên hắc bào nhân kia hoàn toàn giết chết trong tích tắc, thậm chí thi thể không còn, ngay cả tro cũng không sót lại.
Nghĩ đến đây, nhớ lại một chiêu tựa như hủy thiên diệt địa vừa nãy, Lôi Vân Thiên không khỏi hoảng sợ vừa nhìn Trác Phàm đang há mồm thở hồng hộc vừa hít mạnh. Trong mắt ngoại trừ kinh dị, là rung động thật sâu.
Kia chính là U Minh Cốc trưởng lão, thiên huyền cảnh cao thủ, vậy mà một chiêu toi mạng!
Tiểu quỷ này, thực khủng bố a..
"Lôi lão gia tử!"
Trác Phàm dần dần bình ổn hơi thở lại, gắng gượng chống đỡ thân người có chút suy yếu đứng lên, lẩm bẩm nói. Lôi Vân Thiên nghe được, vội vàng đáp một tiếng, đi đến bên người hắn, nghe hắn phân phó, trong mắt tản ra ánh nhìn tin phục.
Đây đã không phải là tin phục bởi vì ân cứu mạng lúc trước, hay là tin phục bởi chấp nhận năng lực của người trẻ tuổi, mà là sùng bái sâu sắc đối với cường giả, "Trác quản gia, ngươi có phân phó gì cứ nói đừng ngại."
Gật gật đầu, Trác Phàm nhàn nhạt nói: "Lôi lão gia tử, Lạc gia bên này làm phiền ngươi chăm sóc một chút, ta đi tìm Lôi cô nương về."
"Yên tâm đi, trừ phi bước qua xác lão phu, nếu không không ai có thể động đến một sợi tóc của hai tỷ đệ Vân Thường và Vân Hải." Lôi Vân Thiên trịnh trọng gật đầu, trong mắt tràn ngập vẻ kiên định.
Thấy hắn như thế, Trác Phàm cũng an tâm thoải mái cười cười, xoay người đuổi theo Lôi Vũ Đình..
Hiện tại trưởng lão U Minh Cốc ngoại trừ ba lão nhân bị Tiềm Long Các đuổi theo kia thì chỉ có một kẻ đã chết ở chỗ này. Trác Phàm thấy trong thời gian dài như vậy mà không có địch nhân khác xuất hiện, tin rằng nhóm trưởng lão này chỉ có bốn người.
Để lại một thiên huyền cảnh cao thủ Lôi Vân Thiên ở lại thủ, an toàn của Lạc gia tỷ đệ hẳn là có thể đảm bảo.
Cho nên, hắn có thể không hề cố kỵ đi đem cô nương ngốc Lôi Vũ Đình này tìm về. Chẳng qua để cho an toàn, hắn vẫn là thuận tay mang theo cái Tà Nguyệt Luân của hắc bào nhân kia làm rơi.
Dù sao tam phẩm ma bảo cũng không thể lãng phí, về sau ắt sẽ có chỗ dùng.
Trong rừng núi tăm tối, Dương Minh băng bó ngực một đường chạy như điên. Lúc trước hắn bị Trác Phàm lợi dụng trận pháp đánh bay nên bị nội thương, sau lại bị Vân trưởng lão kia cho một cái tát, thương lại càng thêm thương. Chỉ là chạy hơn một dặm, trong lồng ngực đã tụ một cỗ ứ khí khiến hắn cảm thấy khó thở.
Hắn không có thời gian chú ý đến tiếng nổ vang cực lớn ngay sau lưng, nhưng vẫn còn hoảng sợ. Hắn vạn không nghĩ tới Trác Phàm cùng Vân trưởng lão chiến đấu lại có thể quyết liệt đến như thế.
"Đứng lại!"
Đột nhiên, phía sau vang lên một tiếng gào trong trẻo, Dương Minh ngẩn ra, dừng người, quay đầu nhìn lại, liền gặp Lôi Vũ Đình vẻ mặt phức tạp đang nhìn chằm chằm vào mình.
Quan sát trái phải cũng không có những kẻ khác đuổi theo, nhất là khi thấy không có Trác Phàm, Dương Minh mới thở phào một cái, khóe miệng gợi lên một đường cong tà dị: "Sư muội, bằng một mình ngươi cũng muốn chặn đường ta?"
Mày khẽ nhíu, trong mắt Lôi Vũ Đình dần dần hiện lên một tầng sương: "Ta hôm nay vì nghĩa phụ thanh lý môn hộ, giết tên phản đồ nhà ngươi."
"Ha ha ha.. Thanh lý môn hộ? Ta vốn không phải người của Hắc Phong Sơn, tại sao lại nói là thanh lý môn hộ?" Cười lớn một tiếng, Dương Minh khinh thường liếc nhìn nàng một cái: "Hơn nữa, bằng thực lực của ngươi cũng muốn giết ta sao?"
"Cho dù giết không được, cho dù chết ở trên tay ngươi, cũng không uổng ân dưỡng dục của nghĩa phụ." Mắt ngấn lệ trong suốt, Lôi Vũ Đình gắt gao nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Dương Minh, do dự hỏi: "Còn có một chuyện ta muốn biết, ngươi.. đến tột cùng có từng thích ta hay không?"
Cười lạnh một tiếng, trong tay Dương Minh đột nhiên nổi lên luồng khí màu xanh, tà dị mà quỷ mị: "Lão tử chính là đệ tử thiên tài của U Minh Cốc, cho dù kết thân cũng là chọn từ Thất Thế Gia, nữ nhân như ngươi làm sao xứng với ta?"
Nghe được lời này, Lôi Vũ Đình hít sâu một hơi, hai hàng thanh lệ rốt cuộc nhịn không được chảy dài xuống, nhưng trong mắt cũng dần trở nên kiên định: "Được, chúng ta hôm nay sẽ kết thúc tại đây."
Vừa dứt lời, hai ngón tay Lôi Vũ Đình lóe ra tia sét, phóng mạnh về phía trước. Dương Minh cười lớn, không chút sợ hãi, một chưởng thanh sắc đánh ra.
Chỉ một thoáng, lôi mang đối thanh lưu, một chưởng lạnh như băng cùng tiếng sấm chói tai giao nhau trong chớp mắt, bạo phát ra từng trận hoa lửa.
Nhưng vào lúc này, Dương Minh cũng lắc mình một cái né tránh lôi chỉ, một chưởng kia của hắn cũng không chút do dự đánh xuống Lôi Vũ Đình.
Nhìn thấy nụ cười tà dị kia của hắn, Lôi Vũ Đình dường như đã sớm dự đoán được kết quả này, nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết đến.
Đúng lúc này, dị biến xuất hiện. Một đạo hồng quang bỗng nhiên xuất hiện, đâm thẳng vào thanh chưởng của Dương Minh phía trên.
Ầm!
Dương Minh bị một kích bất thình lình đánh bay thẳng ra ngoài, giữa không trung nhịn không được phun ra một đống máu tươi.
Oa!
Một tiếng trẻ con khóc lên, đạo hồng quang kia cũng bay ngược ra ngoài, ném vào trong bụi cỏ.
Đột nhiên cả kinh, Lôi Vũ Đình vội vàng mở to mắt, lại chỉ thấy Dương Minh đã trọng thương ngã xuống đất, trong lúc nhất thời không gượng dậy nổi. Đạo hồng quang kia cũng suy yếu nằm bò giữa mặt cỏ, hào quang ảm đạm đi rất nhiều.
Đạo hồng quang kia, Lôi Vũ Đình biết, chính là Bổn Mệnh Huyết Anh của Trác Phàm.
Ngơ ngác trước cục diện, Lôi Vũ Đình nhìn chằm chằm vào Huyết Anh kia, lẩm bẩm nói: "Là ngươi đã cứu ta?
Không trả lời, Huyết Anh muốn lần nữa bay lên, nhưng vừa mới bay một chút lên không thì lại rớt xuống.
Nàng tuy rằng không biết việc Huyết Anh này cùng Trác Phàm là bổn mệnh song tu, nhưng cũng hiểu được đây là bảo bối của hắn. Chỉ là nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, Trác Phàm lại bằng lòng lấy bảo bối của hắn ra cứu mạng mình.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lôi Vũ Đình bất giác có một dòng nước ấm chảy qua. Lần nữa xoay lại nhìn về phía Dương Minh, trong mắt nàng lần đầu tiên sinh ra sát ý.
Chậm rãi đi đến chỗ Dương Minh, đầu ngón tay Lôi Vũ Đình lôi minh nổ vang.
Thấy tình cảnh này, Dương Minh không khỏi cả kinh, muốn đứng dậy chạy trốn nhưng căn bản đứng không nổi.
" Vũ Đình muội muội, thủ hạ lưu tình. Chẳng lẽ ngươi đã quên vi huynh ngày thường đối với ngươi như thế nào sao, chẳng lẽ ngươi đã quên quãng thời gian tốt đẹp của chúng ta sao.. "Dương Minh vội vàng lùi người về sau, miệng lưỡi lưu loát cầu xin tha thứ.
" Chỉnh là bởi vì nhớ rõ những điều này, hiện tại mới càng muốn giết ngươi! "
Hừ lạnh một tiếng, Lôi Vũ Đình không nói hai lời, phóng về phía trước, một ngón tay đánh ra, không còn do dự của lúc trước.
" Chờ.. chờ đã, cứu mạng.. "Dương Minh quá sợ hãi, không khỏi hét thất thanh. Chỉ là chung quanh lại hoàn toàn không có một bóng người.
Ầm!
Nhưng ngay tại lúc Lôi Vũ Đình sắp đắc thủ, một cỗ đại lực đột nhiên đánh úp lại. Lôi Vũ Đình còn chưa biết là chuyện gì xảy ra, đã bị ném bay ra ngoài.
Một lão giả trọc đầu chậm rãi dừng ở bên người Dương Minh.
" Giản trưởng lão! "Dương Minh sửng sốt, sợ hãi kêu ra tiếng. Hắn vừa từ quỷ môn quan trở ra, nhìn thấy Giản trưởng lão tựa như nhìn thấy thân nhân. Chỉ sợ cả đời này hắn đều không cảm thấy như hiện tại, khát khao gặp được môn trung trưởng lão.
Mắt liếc sang bộ dạng chật vật của tiểu tử này, Giản Phàm tức giận khẽ cắn môi:" Ngươi sao lại suy bại đến nông nỗi này, kế hoạch thế nào? "
Sắc mặt bất giác suy sụp, Dương Minh mê mang lắc lắc đầu:" Không rõ lắm. "
Không rõ lắm?
Nghe được lời vừa rồi, Giản trưởng lão hận không thể một cước đá văng cái thứ không ra hồn này. Kế hoạch này chính là do ngươi chủ công, hiện tại ngươi lại nói với lão tử rằng ngươi không rõ?
Kế hoạch mà gia tộc phí hết tâm huyết, giấu cả trời đất, bố trí mười mấy năm, ngươi lại cho lão tử một câu trả lời như vậy?
Giờ khắc hiện tại, nếu không phải còn muốn nghe tiểu tử này báo cáo thêm thông tin, Giản trưởng lão thật muốn một chưởng đánh chết hắn.
" Quên đi, trước hết theo ta trở về rồi nói sau. "Thở dài, Giản trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nhíu mắt hư ảo nhìn về phía Lôi Vũ Đình đang đầy mặt kinh hãi," Chẳng qua, trước khi trở về, phải diệt khẩu nha đầu kia đã. "
Vừa dứt lời, Giản trưởng lão phóng mạnh tới, một chưởng đánh thẳng lên đỉnh đầu Lôi Vũ Đình.
Lần đầu tiên đối mặt với cường giả thiên huyền cảnh, Lôi Vũ Đình sợ tới mức giật mình run rẩy, hoàn toàn không xuất được lực. Dưới khí thế cường đại của thiên huyền cao thủ, nàng ngay cả dũng khí để tránh né cũng không có.
" Đây là thực lực của thiên huyền cao thủ? "
Lôi Vũ Đình hoa dung thất sắc, ngơ ngác đứng tại chỗ, mặt tái nhợt chờ đợi một chưởng kia chấm dứt sinh mệnh của nàng.
Bá!
Đột nhiên, ngân quang hiện lên, một chưởng Giản trưởng lão chuẩn bị đánh xuống bị dọa liền rụt lại, lui về chỗ cũ. Một đạo thân ảnh chậm rãi dừng ở bên người Lôi Vũ Đình, trên mặt nở một nụ cười tà dị:" Trưởng lão của U Minh Cốc đều là những kẻ thích khi dễ tiểu bối à? "
" Trác Phàm."
Lôi Vũ đình kinh hỉ kêu lên, nhìn thấy bóng dáng này trước mặt, trong lòng không hiểu sau lại có một loại cảm giác an tâm.