Vù!
Tờ mờ sáng, Trác Phàm một tay ôm hai nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp về tới trong tiểu viện. Thủ vệ Tiềm Long Các thấy, đầu tiên là hơi sửng sốt, bởi vì vị Trác quản gia này đã hơn mười ngày không thấy bóng dáng, tiếp theo là lộ ra một nụ cười thông hiểu.
Có người lại lớn tiếng trêu chọc nói: "Trác quản gia, tối hôm qua vất vả rồi!"
Long Quỳ vừa lúc đi qua, thấy Trác Phàm Phàm, lại nhìn thoáng qua hai nữ nhân trang điểm xinh đẹp trên tay hắn, khẽ cau mày, đảo mắt một cái đầy khinh bỉ và xem thường, nhanh chóng rời khỏi, như thể không thấy hắn. Nhưng miệng cũng lầm bầm: "Nam nhân đều giống nhau."
Biết bọn họ đều hiểu lầm mình, nhưng Trác Phàm cũng chẳng quan tâm, ôm hai nữ nhân vào phòng mình, hung hăng ném các nàng xuống đất, đóng cửa rồi tùy tay lấy một chiếc ghế dựa mà ngồi xuống.
"Ai da!"
Tiểu Thúy bị ngã trên mặt đất đau đến tỉnh lại, dụi đôi mắt lim dim nhìn quanh bốn phía: "Đây là đâu vậy?" Đợi nàng nhìn đến hắc y nữ tử bên cạnh, mới giật mình kêu lên: "Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?"
Hắc y nữ tử nằm thẳng trên mặt đất, vẫn bất động như trước, thân mình lả lướt hoàn toàn hiện ra ở trước mặt Trác Phàm.
Khẽ cười một tiếng, Trác Phàm khẽ động ngón tay, hắc y nữ tử kia lập tức khôi phục tự do.
Nhưng vào lúc này, chỉ thấy nàng nhảy mạnh lên, vươn tay chạm vào mắt cá chân, trong tay liền xuất hiện một con dao găm không biết từ đâu ra, nháy mắt xẹt qua cổ Trác Phàm.
"Keng" một tiếng, dao găm cách cổ Trác Phàm một li đã ngừng lại, hắc y nữ tử kia nhưng lại cứng người đứng tại chỗ.
Không khỏi cười nhạo một tiếng, Trác Phàm tán thưởng gật đầu: "Hảo thân thủ, bất quá ở trước mặt ta thì vô dụng. Ta mời hai vị đến chỉ là muốn hỏi vài vấn đề, tuyệt không có ác ý. Chỉ cần các ngươi thành thật trả lời thì ta sẽ thả các ngươi."
"Còn có, hung khí tốt như vậy không cần để trước mặt ta." Khẽ cười, Trác Phàm đem dao găm kia từ trong tay hắc y nữ tử lấy ra, sau đó lại nhìn thân thể mềm mại trước công kích kẻ khác sau lại kiều diễm như vậy, cười nói, "Đúng rồi, trên người ngươi sẽ không còn cất giấu cái gì nguy hiểm chứ."
Nói xong, Trác Phàm liền làm bộ muốn đi soát người.
Hắc y nữ tử hai má đỏ bừng, vội la lên: "Ngươi dám?"
Tay đang vươn ra đột nhiên dừng lại, Trác Phàm nhìn vào mắt hắc y nữ tử, lắc đầu cười: "Ta có dám hay không, phải xem ngươi phối hợp hay không phối hợp."
Tiếng vừa dứt, sắc mặt Trác Phàm đột nhiên trở nên nghiêm túc, lạnh lùng hỏi: "Ngươi là người nào, đến Phong Lâm Thành làm gì?"
Hắc y nữ tử quay đầu sang chỗ khác, không trả lời.
Xẹt!
Không chút do dự, tay Trác Phàm xé một cái, chiếc đai đen bên hông hắc y nữ tử nhất thời rơi xuống trên mặt đất.
"..."
Một tiếng thét chói tai vang lên, hắc y nữ tử vừa tức vừa giận, hai mắt như sắp phực lửa đến nơi, hung hăng trừng Trác Phàm, nhưng Trác Phàm lại hoàn toàn không bị lay chuyển.
Tiểu Thúy thấy thế, xông mạnh lên, một nắm tay trắng nõn hung hăng hướng Trác Phàm đánh tới: "Bại hoại, ngươi dám vô lễ với tiểu thư của chúng ta?"
Bộp một tiếng, Trác Phàm thoải mái bắt lấy, tay còn lại thuận tiện lại xé thêm một cái, đai tơ bên hông Tiểu Thúy cũng chậm rãi bong xuống. Tiểu Thúy bất giác kinh hãi, vội vàng bưng quần áo lui về sau, trong mắt đã tụ đầy nước.
Trác Phàm sắc mặt không hề dao động, thản nhiên như trước mà hỏi: "Ngươi là người nào, đến Phong Lâm Thành làm gì?"
Cắn chặt răng giận dữ, hắc y nữ tử mấp máy môi, chẳng nói câu nào như trước.
Xoẹt!
Áo khoác đen của hắc y nữ tử bị Trác Phàm xé thành mảnh nhỏ, Trác Phàm nhìn khuôn mặt đầy bi phẫn của nàng, lạnh lùng nói: "Ngươi là người nào, đến Phong Lâm Thành rốt cuộc để làm gì?"
Sự lãnh khốc của Trác Phàm tựa như máy móc không chút cảm tình, khiến hắc y nữ tử trong lòng không khỏi khẽ sợ hãi. Rốt cuộc, khớp hàm nàng ta buông lỏng: "Ta là nghĩa nữ của Hắc Phong Sơn sơn chủ, Lôi Vũ Đình. Lần này đến Phong Lâm Thành, là vì diệt trừ Lạc gia các ngươi."
"Diệt trừ như thế nào?" Trác Phàm trên mặt cổ tỉnh không dao động, tựa như chuyện này chẳng có quan hệ gì với bản thân. Điều này không khỏi làm Lôi Vũ Đình trong lòng càng thêm phần kiêng kị, giống như kẻ mà nàng hiện tại đang đối mặt hoàn toàn không phải con người.
"U Minh Cốc sẽ dẫn dụ người Tiềm Long Các rời đi, chúng ta nhân cơ hội đánh vào nơi này."
Trác Phàm nghe xong, hài lòng gật đầu, kỳ thật việc này, hắn sớm đã biết rõ, hỏi lại một lần, chẳng qua là vì công phá phòng ngự trong lòng của nữ nhân này mà thôi.
Kế tiếp, mới là trọng điểm mà hắn muốn biết.
"Các ngươi cùng U Minh Cốc có quan hệ gì, bọn họ giúp các ngươi thì được lợi ích gì?"
Lắc đầu, Lôi Vũ Đình ánh mắt lộ ra chút mê mang: "Không biết."
Trác Phàm gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, biết nàng không phải nói dối, liền tiếp tục hỏi: "Các ngươi cùng U Minh Cốc làm thế nào liên hệ với nhau, là ai giật dây ở đây?"
Ánh mắt Lôi Vũ Đình bất giác có chút dao động, vẫn cắn chặt môi không nói ra tiếng.
Trác Phàm kỳ thật trong lòng đã đoán được đại khái, nhưng vẫn muốn đáp án được xác thực, vì thế "kéo xé" một chút, đem quần áo trong của Lôi Vũ Đình xé xuống.
Trong chốc lát, đồng thể xinh đẹp của Lôi Vũ Đình lộ ra ở trước mắt Trác Phàm, chỉ còn một mảnh vải đỏ thêu uyên ương che trước ngực.
Môi đỏ mọng gắt gao cắn chặt, từng giọt nước mắt của Lôi Vũ Đình lần lượt rơi xuống, không nói được lời nào. Trác Phàm đưa tay chậm rãi phóng tới áo trước ngực nàng, lạnh lùng nói: "Ngươi rất đẹp, đây là cơ hội cuối cùng ngươi có thể bảo trì tôn nghiêm. Nếu ngươi không trả lời, ngoại trừ ta ra, bên ngoài còn có đến mấy chục hán tử đói khát."
"Khốn nạn!" Lôi Vũ Đình nghiến răng nghiến lợi, giận dữ hét lên.
Không để ý đến tiếng mắng của nàng, Trác Phàm vẫn lạnh lẽo: "Ta chỉ đếm ba tiếng, một, hai.." Theo thanh âm Trác Phàm đếm từng tiếng vang lên, tay Trác Phàm cầm lấy khối vải đỏ kia cũng càng ngày càng gấp.
Lôi Vũ Đình cắn chặt môi, như muốn cắn bật máu đến nơi, lệ trên hai mắt lại dâng, nhưng vẫn không nói một tiếng.
"Được, có khí phách!" Trác Phàm gật đầu, tay siết chặt, vừa định dùng sức. Tiểu Thúy la hét một tiếng, vội vàng nói: "Không được, ngươi không được lại khi dễ tiểu thư. Cùng U Minh Cốc liên hệ, đều là Dương sư huynh một tay xử lý."
"Dương sư huynh là ai?" Trác Phàm khóe miệng nhếch lên, cười quỷ quái. Lôi Vũ Đình muốn kêu to, ngăn cản Tiểu Thúy, nhưng Trác Phàm chỉ động ngón tay một cái, nàng cuối cùng cũng không thể thốt ra âm thanh nào.
Tiểu Thúy nhìn thấy tiểu thư khuất nhục liếc mắt nhìn nàng, thành thật khai báo nói: "Dương sư huynh là đệ tử bế môn của sơn chủ, tên là Dương Minh. Dưới sự tác hợp của sơn chủ, đính hôn cùng tiểu thư. Nhưng ngay ngày đó, sơn chủ lại bị Lạc gia gia chủ Lạc Chấn Nam đánh lén ám toán, bị đánh trọng thương. Thân thể tê liệt, không thể nói chuyện, cho nên.."
"Cho nên các ngươi liền đánh lén Lạc gia?" Khóe miệng Trác Phàm nhếch lên, mỉm cười hài lòng, "Giết người thì đền mạng, báo thù rửa hận thì có gì mà khó nói?"
"Tiếp theo thì sao?" Trác Phàm tiếp tục hỏi.
Tiểu Thúy chần chừ trong chốc lát, đợi đến khi nhìn thấy một bàn tay của Trác Phàm còn khoác trước ngực Lôi Vũ Đình, liền lập tức nói: "Lạc gia thủ vị sâm nghiêm, chúng ta cũng không nắm chắc. May mắn Dương sư huynh thần thông quảng đại, liên hệ với Tôn quản gia của Lạc gia, chúng ta mới có thể nội ứng ngoại hợp, đánh tan Lạc gia. Sau đó Lạc gia đại tiểu thư chạy trốn, chúng ta vẫn không biết nàng ở đâu. Gần đây, Dương sư huynh nhận được tin, biết các ngươi ở trong này, còn liên hệ với người của U Minh Cốc đến hỗ trợ.."
"Tốt lắm."
Trác Phàm phất tay, đã rõ ràng hết thảy, tinh quang trong mắt chợt lóe, nhìn về phía Tiểu Thúy nói: "Các ngươi làm thế nào biết sơn chủ bị Lạc Chấn Nam đánh lén, là các ngươi tận mắt thấy à?"
"Dương sư huynh đã tận mắt nhìn thấy!"
"Vậy, Hồi Long Chưởng có thể trị khỏi thương thế của sơn chủ, cũng là Dương sư huynh nói." Trác Phàm nhíu mày, Tiểu Thúy mở to mắt, gật đầu lia lịa. Trong mắt mang theo vẻ ngạc nhiên, giống như đang hỏi ngươi làm sao mà biết được.
Tất cả sự tình đều rành mạch, Trác Phàm chậm rãi bỏ tay đang đặt trước ngực của Lôi Vũ Đình xuống.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát nhẹ cũng đột nhiên vang lên: "Trác Phàm, ngươi ở trong phòng làm gì?"
Vừa dứt lời, Lạc Vân Thường đẩy cửa bước vào, đi theo phía sau là Lạc Vân Hải cùng Bàng thống lĩnh. Mà vừa thấy tình cảnh trong phòng, ba người nháy mắt sợ ngây ra.
Hai thiếu nữ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp quần áo không chỉnh tề, tay của Trác Phàm còn đặt trước ngực người ta. Lạc Vân Hải thấy, há hốc mồm kinh ngạc, ánh mắt linh động càng không ngừng đảo vòng.
Vội che mắt cậu lại, Lạc Vân Thường quát to với Bàng thống lĩnh: "Mau đưa thiếu gia về phòng."
Bàng thống lĩnh vội vàng gật đầu, đưa Lạc Vân Hải rời đi, nhưng trước khi đi còn để lại cho Trác Phàm một nụ cười khinh khỉnh mà chỉ nam nhân mới biết.
"Trác quản gia!"
Lạc Vân Thường giận dữ, lập tức bắt đầu xưng hô thân phận với Trác Phàm: "Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Tiềm Long Các, ngươi như thế nào lại dám ở địa bàn của người khác làm càn?"
Nhún nhún vai như không quan trọng, Trác Phàm thản nhiên nói: "Ta làm như vậy đều là vì Lạc gia."
"Vì Lạc gia?"
Lạc Vân Thường cực kỳ buồn cười: "Ngươi đem hai nữ nhân không đứng đắn mang về nhà, làm bừa một đêm, ngươi nói là vì Lạc gia? Không phải ngươi nói phải trở nên mạnh mẽ sao? Không phải ngươi nói muốn Lạc gia trong vòng mười năm vượt qua Thất Thế Gia sao, ngươi là làm như vậy sao?"
Trác Phàm không khỏi sửng sốt, Lạc Vân Thường này bình thường luôn đoan trang hiền thục, gặp chuyện dù tức giận nhưng cũng có thể bảo trì dáng vẻ, hôm nay làm sao lại phẫn nộ như vậy, mất cả phong phạm của ngày thường?
Bất đắc dĩ lắc đầu, Trác Phàm nhàn nhạt nói: "Nếu cô biết các nàng là ai, sẽ không dám nói như vậy."
Nghe được lời ấy, Lạc Vân Thường nghi hoặc nhìn về phía Trác Phàm.
"Các nàng là nữ sơn tặc của Hắc Phong Sơn, ta vừa mới thẩm vấn các nàng." Trác Phàm liếc mắt nhìn hai nữ nhân quần áo không chỉnh tề một cái, cười nhạo nói, "Cho dù là sơn tặc, nhưng đối với nữ nhân mà nói, loại thủ đoạn này vẫn là hiệu quả nhất."
"Cái gì, các nàng là người của Hắc Phong Sơn.."
Không để ý đến câu nói kế tiếp của Trác Phàm, Lạc Vân Thường vừa nghe đến ba chữ "Hắc Phong Sơn", hai mắt liền đỏ ngầu, nguyên lực toàn thân nháy mắt bùng lên, một chưởng đánh về phía Lôi Vũ Đình: "Đền mạng cho phụ thân ta."
Bộp!
Trác Phàm một tay bắt lấy eo nàng, nhỏ giọng nói: "Cô bình tĩnh một chút, ta cảm thấy ân oán của Hắc Phong Sơn cùng Lạc gia, cũng không có đơn giản như vậy. Có thể, tất cả mọi thứ đều là do Ngự Hạ Thất Thế Gia giở trò quỷ."
Cái gì?
Nghe xong lời Trác Phàm nói, Lạc Vân Thường nhất thời ngây dại, Lôi Vũ Đình cùng Tiểu Thúy cũng quay đầu nhìn về phía hắn, trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
Vô luận là Lạc gia hay Hắc Phong Sơn, trong mắt Ngự Hạ Thất Thế Gia, chẳng qua là tiểu gia tộc con kiến cũng không bằng. Đôi phó với bọn họ, muốn diệt cũng chẳng cần tốn bao nhiêu sức, sao lại tốn công đi một vòng lớn như vậy.
Trác Phàm dường như cũng đã nghĩ đến điểm này, ngón tay khẽ động, Lôi Vũ Đình liền khôi phục lại cử động.
"Lôi tiểu thư, ta có yêu cầu này có lẽ quá đáng." Trác Phàm cung kính thi lễ, nhàn nhạt nói, "Ta muốn cô dẫn ta đến Hắc Phong sơn một chuyến, ta muốn làm rõ ngọn nguồn chuyện này."
"Hừ, muốn trà trộn vào trong Hắc Phong Sơn bọn ta, không có cửa đâu." Lôi Vũ Đình hừ lạnh một tiếng, cả giận đáp.
Trác Phàm mỉm cười, nhìn về phía Lạc Vân Thường: "Tiểu thư, xin hãy đem công pháp Hồi Long Chưởng đưa cho ta."
"Ngươi muốn làm gì?"
Lạc Vân Thường dù hỏi như thế, nhưng vẫn lấy trong giới chỉ ra một tấm ngọc giản đưa qua. Vũ kỹ này nếu là người khác, nàng tuyệt đối không nỡ đưa. Nhưng lấy thân phận ngũ cấp trận sư của Trác Phàm, tuyệt sẽ không tham linh giai vũ kỹ của nàng.
Đem ngọc giản đưa cho Lôi Vũ Đình, Trác Phàm cười nói: "Lôi tiểu thư, đây là Hồi Long Chưởng các cô muốn. Chẳng qua đây chỉ là một quyển vũ kỹ, không thể chữa cho thương thế của sơn chủ các người. Ta chỉ mời cô mang ta đi Hắc Phong Sơn nhìn xem, điều tra rõ chân tướng, có lẽ Dương Minh kia một mực lừa các ngươi. Nếu không, vô luận Lạc gia hay là Hắc Phong Sơn đều sẽ ở giữa ân oán của Thất Thế Gia mà diệt tộc."
"Dương sư huynh là người tốt, sẽ không gạt chúng ta." Tiểu Thúy ngẩng cao đầu, vội la lên.
Không để ý đến nàng, Trác Phàm chỉ nhìn hướng Lôi Vũ Đình: "Dương Minh có thể ung dung xúi giục kẻ làm quản gia mấy chục năm của Lạc gia làm nội ứng, có năng lực dễ dàng cùng U Minh Cốc của Ngự Hạ Thất Thế Gia quan hệ qua lại. Lôi cô nương, là vị hôn thê của hắn, cô thật sự hiểu hắn sao?"
Chần chừ trong chốc lát, Lôi Vũ Đình nghe qua một phen du thuyết của Trác Phàm, trong lòng quả thực nháy mắt tràn ngập nghi vấn. Nhẹ vỗ ngọc giản Hồi Long Chưởng trong tay, Lôi Vũ Đình nhìn về phía Trác Phàm, khẽ gật đầu.
Nếu người ta đã muốn đem gia truyền vũ kỹ Hồi Long Chưởng cho mình, hơn nữa chuyện này lại có nhiều điểm đáng ngờ như vậy, không có lý do cự tuyệt hắn. Huống hồ, Hắc Phong Sơn là địa bàn của nàng, mà Trác Phàm chỉ có một người, cho dù có muốn làm gì cũng không làm được nhiều.
Thấy nàng đáp ứng, Trác Phàm hài lòng gật đầu. Bất quá, một lát sau, cũng xấu hổ ho khan một tiếng: "Khụ khụ khụ.. Lôi cô nương, cẩn thận cảm lạnh."
"..."
Lúc bấy giờ, Lôi Vũ Đình mới phản ứng lại, quần áo của nàng đã bị tên ác quản gia trước mặt này xé rách, hiện tại chỉ có thể vội vàng dùng một ít động tác che chở thân thể.
Lạc Vân Thường cùng Tiểu Thúy nhất tề đem Trác Phàm đẩy ra ngoài cửa: "Cút."
Cạch một tiếng, cửa lớn đóng lại, ba thiếu nữ liếc nhau, không khỏi khẽ cười ra tiếng. Nhưng rất nhanh liền ý thức được, trước khi sự tình hiện tại còn chưa sáng tỏ, bọn họ vẫn là địch nhân, vì thế băng lãnh lại nổi lên mặt.
Lúc này, ngoài cửa lại vang lên thanh âm của Trác Phàm: "Lôi cô nương, nhớ kỹ lần sau mặc nhiều một chút, cũng có thể chống đỡ được một lúc."
Nghe được lời này, Lôi Vũ Đình cực kỳ lúng túng, ngọn lửa trong mắt bốc lên đầy phẫn nộ, thần tình đỏ bừng..