Ma Hoàn Lãnh Nhân

Chương 24: Trên đường bôn tẩu




- Thánh Cô, Chỉ Ngọc đã chuẩn bị xong tất cả rồi.

Bình Nhi nhìn ra ngoài ô cửa sổ :

- Chúng ta sẽ đưa Nghiêm phu nhân đi ngay trong đêm nay. Bên ngoài, người của Tổng đàn võ lâm vẫn chú nhãn vào chúng ta chứ?

- Phía trước lúc nào cũng có người của Tổng đàn võ lâm canh gác.

Bình Nhi quay lại hỏi Chỉ Ngọc :

- Ai vậy?

- Án ngữ phía trước là Ma Kiếm Vô Nhân Mạc Lịnh Cẩn.

- Mạc Lịnh Cẩn? Ngoài ra còn những ai nữa?

- Chỉ có Mạc Lịnh Cẩn thôi, nhưng mấy hôm nay bên ngoài đã có dấu hiệu của những cao thủ Quỷ môn.

Mặt Bình Nhi cau hẳn lại. Nàng lộ vẻ lo lắng, quay lại hỏi Chỉ Ngọc :

- Quỷ môn ư?

Chỉ Ngọc gật đầu :

- Cô cô chúng ta đi ngay hay phải chờ thời cơ thuận lợi mới đưa Nghiêm phu nhân đi?

Bình Nhi nhíu mày suy nghĩ :

- Nghiêm phu nhân không thể ở đây được nữa rồi.

Bình Nhi đứng lên bước đến trước mặt Chỉ Ngọc :

- Chỉ Ngọc, ta có phương cách này.

- Cô cô chỉ giáo.

- Chỉ Ngọc sẽ hóa trang thành Bình Nhi, đi bằng cửa hậu. Chỉ Ngọc cố gắng che giấu hành tung càng lâu càng tốt. Bọn cao thủ Quỷ môn và Mạc Lịnh Cẩn chắc chắn sẽ bị lôi cuốn theo Chỉ Ngọc, đến khi họ phát hiện được thì Bình Nhi và Nghiêm phu nhân đã đi xa rồi.

- Chỉ Ngọc sẽ theo sự chỉ giáo của cô cô.

- Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ. Chỉ Ngọc hãy đi hóa trang rồi chuẩn bị lên đường.

- Thưa vâng.

Chỉ Ngọc lui ra ngoài thư phòng. Còn lại Bình Nhi, nàng quay trở lại ô cửa nhìn ra ngoài hoa viên. Tâm trạng Bình Nhi lúc này thật là bồn chồn lo lắng. Nàng không ngại Ma Kiếm Vô Nhân Mạc Lịnh Cẩn nhưng lại e dè Quỷ môn.

Chỉ Ngọc quay trở vào thư phòng :

- Cô cô, Chỉ Ngọc đã chuẩn bị xong.

Bình Nhi ngắm Chỉ Ngọc. Nàng mỉm cười :

- Chỉ Ngọc hóa trang khá lắm.

- Cô cô quá khen.

- Chúng ta đi.

Bình Nhi tiễn Chỉ Ngọc đến chân cầu thang. Nàng nắm tay Chỉ Ngọc :

- Chỉ Ngọc bảo trọng.

- Cô cô bảo trọng.

Sau khi Chỉ Ngọc đi rồi, Bình Nhi mới đến dưỡng tâm đường. Nàng đẩy cửa bước vào.

Nghiêm Lệ Hoa đang ngồi ủ rũ, mặc dù nghe tiếng bước chân nhưng chẳng màng quay lại nhìn xem người đến là ai.

Mãi đến khi Bình Nhi đặt tay lên vai nàng, Lệ Hoa mới ngẩng nhìn.

Bình Nhi mỉm cười nói :

- Nghiêm phu nhân hôm nay đã khoẻ rồi chứ?

Nghiêm Lệ Hoa ngờ nghệch nói :

- Các người bắt ta vào đây để làm gì? Hãy thả ta ra, cho ta về gặp tướng công.

Nàng ghịt ống tay áo của bình Nhi :

- Các ngươi ác lắm nên bắt cả gia đình của ta phải tan tác. Ta hận các ngươi!

Bình Nhi buông một tiếng thở dài ảo não :

- Phu nhân... Bình Nhi đến để đưa phu nhân về Kim trang đại phủ gặp lại Trang chủ và Khán Như tiểu thư.

Lệ Hoa tròn mắt nhìn nàng :

- Sao, ngươi đưa ta về Kim trang đại phủ ư?

Bình Nhi gật đầu.

Nghiêm Lệ Hoa chợt ngửa mặt cười khanh khách. Tiếng cười của nàng nghe tợ tiếng khóc, tiếng than ai oán của một người rơi vào cảnh ngộ bi ai nhất.

Nàng ngưng tiếng cười rồi sụt sùi nói :

- Kim trang đại phủ đâu còn nữa. Các người đã đốt Kim trang đại phủ, giết tướng công của ta. Ngươi gạt ta làm gì?

Bình Nhi nắm tay nghiêm Lệ Hoa :

- Phu nhân cứ mãi dày vò mình thì sao có thể chăm sóc cho Khán Như tiểu thư?

Nghe Bình Nhi nhắc đến Khán Như, Nghiêm Lệ Hoa như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Nàng hối hả nói :

- Khán Như đâu? Ta muốn gặp Khán Như.

- Bình Nhi sẽ đưa phu nhân đi gặp Khán Như.

- Ngươi đưa ta đi gặp Khán Như à?

Bình Nhi gật đầu.

Lệ Hoa hỏi ngược lại Bình Nhi :

- Ngươi nói thật đó chứ?

- Bình Nhi nào dám ngoa ngôn với phu nhân.

Lệ Hoa đứng bật dậy, ghịt tay Bình Nhi :

- Chúng ta đi... Chúng ta đi. Đi nhanh lên!

Bình Nhi mỉm cười nói :

- Trước khi đi phu nhân phải dùng chén thuốc mà Khán Như đã hốt cho phu nhân chứ.

Bình Nhi vừa nói vừa bưng chén thuốc trên bàn. Nàng nhìn Lệ Hoa khẽ gật đầu :

- Phu nhân.

Lệ Hoa nhìn chén thuốc, sắc diện biến đổi không ngừng. Tình trạng của Lệ Hoa khiến Bình Nhi thoạt nhíu mày.

Nàng từ tốn nói :

- Phu nhân không thích uống à?

- Ngươi cho ta uống gì đây? Ngươi lại muốn làm nhục ta nữa à?

Bình Nhi lắc đầu :

- Phu nhân không uống cũng được.

Nàng đặt chén thuốc xuống bàn, nắm tay Lệ Hoa :

- Phu nhân, chúng ta đi.

Bình Nhi vừa nói vừa nắm tay Nghiêm Lệ Hoa rảo bước ra bên ngoài hoa viên.

Chỉ Ngọc đã chuẩn bị sẵn cỗ xe song mã cho nàng để nàng có thể đưa Nghiêm Lệ Hoa rời Giản Hoa thiền viện.

Bình Nhi vén rèm :

- Mời phu nhân.

Lệ Hoa ngớ ngẩn chỉ khoang xe :

- Ta chui vào đây à?

- Phu nhân sẽ ở trong khoang xe. Khi nào đến nơi, Bình Nhi sẽ thỉnh phu nhân xuống.

- Ngươi đưa ta đến gặp Khán Như chứ?

- Bình Nhi sẽ đưa phu nhân đến gặp Khán Như.

Lệ Hoa gật đầu :

- Ngươi không được gạt ta đấy nhé!

Bình Nhi gượng cười :

- Tất nhiên Bình Nhi sẽ đưa phu nhân đến gặp Khán Như.

Lệ Hoa liếc Bình Nhi rồi nhìn chầm chầm vào chiếc đèn lồng. Nàng chớp mắt nói :

- Hồi đó ở Kim trang đại phủ có nhiều đèn này lắm. Ngươi cho ta chiếc đèn này nhé.

- Nếu phu nhân thích.

- Ta thích lắm.

Bình Nhi tháo chiếc đèn lồng treo bên hông xe trao qua tay Lệ Hoa :

- Phu nhân cứ giữ lấy mà chiêm ngưỡng.

- Ngươi tốt với ta quá!

Nàng nói xong ôm khư khư chiếc đèn lồng chui vào khoang xe.

Bình Nhi thoạt buông một tiếng thở dài áo não. Nàng không ngờ có lúc đến ngay cả phu nhân của Kim trang đại phủ cũng rơi vào tình cảnh nông nổi này.

Bình Nhi buông rèm, vận áo khoác ngoài có mũ trùm đầu để che giấu chân diện mục, rồi phi thân lên ghế xà ích.

Bình Nhi ra roi đánh vào khoảng không nhưng khí kình từ ngọn roi da phát ra cũng khiến đôi tuấn mã giật mình, kéo cỗ xe băng về phía trước.

Cỗ xe song mã theo cửa hậu rời Giản Hoa thiền viện hướng về cửa Đông trấn Trung Châu.

Bình Nhi đánh xe ra khỏi trấn mà tuyệt nhiên không chạm phải cặp mắt tò mò nào. Điều đó khiến nàng vô cùng ngạc nhiên, nghĩ thầm :

- Chỉ Ngọc hành động thật hiệu quả. Có lẽ lúc này cả Mạc Lịnh Cẩn và bọn Quỷ môn đã theo Chỉ Ngọc.

Lệ Hoa từ trong khoang xe nhô mặt ra ngoài nói với Bình Nhi :

- Ê... Sao ta thấy im lặng quá. Sự im lặng này khiến ta sợ đó.

Bình Nhi nhìn Lệ Hoa, nói :

- Không ai làm hại đến phu nhân đâu. Phu nhân đừng sợ.

- Ngươi nói không ai làm hại ta, thế sao ta lại ngửi thấy mùi tử khí.

Bình Nhi mỉm cười :

- Phu nhân chỉ tưởng tượng thôi.

- Ngươi không tin?

- Bình Nhi đâu cảm thấy điều gì bất ổn. Nghiêm phu nhân cứ nhắm mắt nghỉ ngơi chỉ độ đến chiều ngày mai chúng ta có thể đến được chỗ của Khán Như.

- Ngươi không tin cũng được, nhưng rồi ngươi sẽ thấy ta nói đúng.

Lệ Hoa nói xong liền rút vào trong khoang.

Sự tĩnh lặng của màn đêm cùng với những lời của Nghiêm Lệ Hoa càng khiến cho tâm Bình Nhi trở nên bồn chồn. Nàng cảm thấy lo lắng và ngờ ngợ sắp có kỳ biến xảy ra với mình.

Chính cảm giác ngờ ngợ đó thôi thúc Bình Nhi ra roi cho tuấn mã phi nước đại. Ý nghĩ đó vụt lướt qua tâm niệm. Bình Nhi vung roi toan quất vào mông đôi tuấn mã để trở nước đại lướt đi. Nàng chưa kịp đánh roi da vào mông cặp long ô câu thì bất ngờ chúng dựng cả hai vó trước hí vang lồng lộng tưởng chừng như có quỷ xuất hiện ngay trước mặt chúng.

Sự hốt hoảng của đôi tuấn mã khiến Bình Nhi giật mình. Khi đôi tuấn mã vừa hạ hai vó trước xuống thì thủ cấp của chúng cũng lìa khỏi cổ. Tám vó ngựa khụy xuống khiến cỗ xe chực lật ngang.

Sự biến thần kỳ đã diễn ra mà tuyệt nhiên Bình Nhi chỉ cảm nhận được một luồng sát đao mát lạnh chợt xuất hiện rồi biến mất. Nàng bật đứng thẳng lên ghế xà ích.

- Ai!

Lời còn đọng trên hai cánh môi của nàng thì phát hiện một người đứng án ngữ ngay đầu cỗ xe là một đao thủ vận hắc y dạ hành. Người đó đứng quay lưng lại phía nàng, nhưng Bình Nhi vẫn cảm nhận có một sự khủng bố bao trùm toát ra từ dáng đứng của y.

Bình Nhi từ tốn hỏi :

- Các hạ là ai?

Người kia từ từ quay lại. Khi chân diện mục của y đập vào mắt Bình Nhi, nàng mới buột miệng nói :

- Quỷ môn!

- Thánh Cô đã nhận ra bổn tọa?

- Bình Nhi đối với Quỷ môn không thù không oán, cớ gì tôn giá ra tay chận đầu ngựa cản đường Bình Nhi?

- Thánh Cô giả vờ không biết hay muốn bổn tọa nói ra nguyên cớ sự chặn đầu xe của Thánh Cô?

Bình Nhi nghiêm mặt :

- Tôn giá muốn gì?

- Bổn tọa cung thỉnh Nghiêm phu nhân và Thánh Cô về cổ mộ một thời gian.

- Tôn giá thỉnh hay bắt buộc Bình Nhi?

- Tùy Thánh Cô nghĩ sao cũng được.

- Nếu tôn giá thỉnh thì Bình Nhi mạn phép từ chối. Nếu tôn giá buộc thì Bình Nhi cũng đành phải mạn phép không thể theo tôn giá được.

- Thánh Cô đã thấy cái chết của đôi tuấn mã rồi chứ?

- Tôn giá định dùng cái chết của cặp tuấn mã để buộc Bình Nhi phải theo tôn giá à? Nếu tôn giá nghĩ như vậy thì lầm rồi đó!

- Bổn tọa không muốn ra tay bởi từ lâu đã được nghe nói Thánh Cô của Giản Hoa thiền viện là người đôn hậu, không biết võ công.

Gã dấn đến một bộ :

- Thánh Cô thị vào cái gì mà không theo bổn tọa về cổ mộ? Cổ mộ Quỷ môn không đáng để Thánh Cô đến sao?

Lệ Hoa ở trong khoang xe vén rèm nhú mặt ra. Nàng nhìn Quỷ môn chủ, ngây ngô nói :

- Ta ngửi đúng mùi tử thi mà.

Lệ Hoa vừa nói vừa muốn leo ra ngoài nhưng Bình Nhi đã cản nàng lại :

- Phu nhân cứ ở trong khoang xe.

Bình Nhi nhìn lại Quỷ môn chủ. Nàng từ tốn nói :

- Bình Nhi rất muốn quá vãng cổ mộ của Quỷ môn chủ, nhưng lúc này thì không tiện. Xin hẹn Quỷ môn chủ lại lần khác, nhất định Bình Nhi sẽ đến.

- Bổn tọa không thể chờ đợi lâu hơn.

- Vậy là tôn giá bức ép Bình Nhi?

- Cứ cho là như vậy.

- Bình Nhi đành phải thất lễ với tôn giá.

- Vậy là nàng cũng buộc bổn tọa.

- Tôn giá nói quá, Bình Nhi đâu dám mà chỉ xin tôn giá nhường đường cho qua mà thôi.

Lời còn đọng trên hai cánh môi của Bình Nhi thì Quỷ môn chủ vận hóa công phu. Y vừa vận công vừa nói :

- Cương Thi đại pháp của bổn tọa dù không thể sánh với Kim Cương Bất Hoại của Thiếu Lâm tự Đạt Ma sư tổ nhưng vẫn có thể thỉnh mời Thánh Cô và Nghiêm phu nhân về cổ mộ.

Quỷ môn chủ dứt lời, toan động thủ tập kích Bình Nhi bằng một thế Cầm Nả Thủ. Nhưng y chưa kịp xuất thủ chợt một giọng nói trầm trầm cất lên ngay sau lưng buộc Quỷ môn chủ phải quay lại.

- Với một người như Thánh Cô Bình Nhi mà Quỷ môn chủ Hào Bân cũng phải dụng đến Cương Thi đại pháp ư?

Quỷ môn chủ Hào Bân cau mày khi nhận ra người vừa mới lên tiếng. Y sa sầm mặt, gắt gỏng nói :

- Thần Cái Trình Tử Quang thật xuất hiện đúng lúc đó. Đúng ra ngươi không nên xuất hiện lúc này, bởi vì đây không phải là chuyện của ngươi.

- Sao không là chuyện của Trình mỗ chứ? Trình mỗ cũng từng là thượng khách của Kim trang Trang chủ, bây giờ thấy Nghiêm phu nhân bị kiếp nạn chẳng lẽ chỉ biết uống rượu quẹt miệng làm ngơ sao?

- Thế là ngươi cũng muốn xen vào một phần?

- Tất nhiên rồi. Quỷ môn chủ Hào Bân có phần thì Trình mỗ cũng phải có phần.

- Hừ... Được để xem bao lâu nay, bản lĩnh võ công của Thần Cái như thế nào rồi?

Quỷ môn chủ Hào Bân vừa nói vừa lấn bộ áp tới, rồi vươn đôi trảo công cầm nả thủ chộp thẳng vào vùng thượng đẳng của đối phương. Thế công của Quỷ môn chủ Hào Bân thật là quái dị trông tợ thế chợp của cương thi vồ lấy con mồi.

Trình Tử Quang nhác thấy đối phương dùng trảo công tập kích mình liền rùn bộ.

Khi đôi trảo công của Quỷ môn chủ Hào Bân còn cách nửa gang tay thì lão dụng Miêu Hành cước. Chỉ đạp nhẹ hai mũi giày thôi nhưng thân pháp của Trình Tử Quang đã như một con mèo vụt lướt qua đầu Quỷ môn chủ Hào Bân, rồi cong người lại, ngay lập tức mười đạo chỉ khí bén ngót phản kích công thẳng vào vùng tử huyệt Thiên Linh Cái của đối phương.

Sự biến hóa linh hoạt và thần kỳ của Thần Cái Trình Tử Quang vừa tránh được thế công đặc thù của Quỷ môn vừa Thuận Thủy Thôi Chu phản kích khiến cho Hào Bân phải giật mình.

Y cảm thấy áp lực chỉ khí từ phía sau xé gió ập tới liền xoay nửa bộ, dụng đôi trảo Cương Thi đại pháp ngáng đỡ.

Chát... Ầm...

Hai đối thủ đối chỉ và trảo chẳng một chút nương tay.

Thần Cái Trình Tử Quang lộn một vòng trên không rồi trụ thân đối mặt với Quỷ môn chủ Hào Bân.

Trong khi đó thì Hào Bân phải thối lùi một bộ mới trụ vững. Y nhìn họ Trình gằn giọng nói :

- Không ngờ Thần Cái lại tăng tiến võ công mau chóng như vậy.

- Ta cũng không ngờ Cương Thi đại pháp của Quỷ môn chủ lại đạt đến cảnh giới thần kỳ siêu hóa bất hoại.

- Thần Cái nói quá rồi. Chỉ khí Kim Cang của Thần Cái mới đáng để cho Hào Bân này khâm phục. Nhưng ta còn thứ công phu khác. Lần này để xem Kim Cang chỉ của Thần Cái có đủ uy lực chống đỡ không?

Hào Bân nói xong, hất chiếc áo choàng, đưa tay ra sau lưng rút thanh Huyết kiếm đỏ ối.

Trình Tử Quang vừa thấy thanh Huyết kiếm xuất hiện trên tay Quỷ môn chủ Hào Bân, mặt đã sa sầm, lộ vẻ khẩn trương.

Thần Cái Trình Tử Quang trang trọng nói :

- Quỷ môn chủ tìm đâu ra thanh kiếm đó chớ?

- Thần Cái cũng biết thanh Huyết kiếm này nữa à?

- Trình mỗ có nghe qua.

- Có nghe qua tất Thần Cái biết uy lực của Ma Kiếm Huyết Thư!

- Quỷ môn chủ đã luyện thành Ma Kiếm Huyết Thư?

- Đã luyện nhưng chưa biết đạt đến cảnh giới nào. Thần Cái là người đầu tiên để bổn tọa kiểm nghiệm kiếm pháp của mình đã đạt đến đâu.

- Kiếm đã ở trong tay Quỷ môn chủ rồi, sao còn chưa xuất chiêu?

- Bổn tọa không bỏ qua cơ hội này đâu!

Thần Cái Trình Tử Quang rùn tấn, nhìn Hào Bân, nói :

- Thỉnh chiêu!

Quỷ chủ Hào Bân thét lên một tiếng thật lớn, cùng với tiếng thét của Quỷ môn chủ Hào Bân thì lưỡi Huyết kiếm cũng tạo ra một màn ánh kiếm đỏ ối, chụp tới Thần Cái Trình Tử Quang.

Kiếm chưa đến mà Thần Cái Trình Tử Quang đã cảm nhận được sát kiếm như giông bão phủ tới mình, khiến toàn thân như gai lạnh.

Khi màn ánh kiếm từ bốn phương tám hướng chụp tới, Trình Tử Quang vận hóa nội lực dồn vào đôi bản thủ. Lão liên thủ búng ra những đạo chỉ Kim Cang đánh vào lưỡi kiếm.

Chỉ và kiếm chạm thẳng vào nhau tạo ra những âm thanh khô khốc mà Bình Nhi đứng bên ngoài thị nhãn tưởng nhu trước mặt mình đang có một trận hỗn chiến của hàng trăm cao thủ.

Bất ngờ màn Huyết kiếm biến mất.

Thần Cái Trình Tử Quang lắc mình lướt về sau hai trượng. Khi lão trụ bộ thì vạt áo trường y phía trước tự đứt lìa ra rơi xuống phủ lên hai mũi giày.

Quỷ môn chủ Hào Bân quay người nhìn lại Trình Tử Quang. Y lạnh nhạt nói :

- Ma Kiếm của bổn tọa chỉ mới luyện đến mức có thể chém đứt một vạt áo của Thần Cái. Nếu như bổn tọa có thêm thời gian thì có thể truy sát Thần Cái đó.

- Kiếm pháp của Quỷ môn chủ quả là lợi hại vô cùng. Trình mỗ bội phục. Nhưng nếu Trình mỗ bị đứt một vạt áo thì Quỷ môn chủ cũng không thể nguyên vẹn được.

Hào Bân rít lên :

- Bổn tọa và ngươi sẽ có dịp gặp lại nhau mà!

Quỷ môn chủ Hào Bân vừa nói vừa hậm hực trở bộ bỏ đi.

Trình Tử Quang buông một tiếng thở ra.

Bình Nhi bước xuống xe để đến bên Thần Cái Trình Tử Quang. Nàng ôm quyền xá Trình Tử Quang :

- Đa tạ tiên sinh đã ra tay phò trợ!

Trình Tử Quang nhìn nàng :

- Thánh Cô đừng khách sáo. Trình Mỗ hành động vì sự an nguy của Nghiêm phu nhân. Vừa rồi nếu không có Thánh Cô bí mật giúp cho Trình mỗ thì Quỷ môn chủ Hào Bân không bỏ đi dễ dàng như vậy đâu.

- Tiên sinh vì Bình Nhi. Bình Nhi không thể bỏ mặc tiên sinh một mình đối đầu với kiếm pháp quỷ dị của Quỷ môn.

Trình Tử Quang buông một tiếng thở dài, nhìn Bình Nhi, nói :

- Lão phu nghĩ một ngày nào đó Quỷ môn chủ luyện thành kiếm pháp kia thì đại họa sẽ phủ lên đầu võ lâm.

Lão nhìn lại cỗ xe :

- Thánh Cô định đưa Nghiêm phu nhân đi đâu?

- Bình Nhi định đưa Nghiêm phu nhân đến Hoàng Thạch Cương.

- Tổng đàn Vô Vi phái?

- Ở đó phu nhân sẽ được an toàn hơn, rồi sau đó mới tìm Diệu Thủ Thần Y Chữ Hàn Thông phục hồi thần thức cho phu nhân.

- Như thế cũng được nhưng từ đây đến Hoàng Thạch cương còn rất xa mà ngựa thì đã bị Quỷ chủ Hào Bân sát tử rồi. Thánh Cô tính như thế nào?

Thần Cái Trình Tử Quang vừa nói hết câu thì có tiếng vó ngựa rộn lên từ phía cửa Đông trấn Trung Châu. Lão nhìn lại Bình Nhi :

- Thánh Cô hãy đưa Nghiêm phu nhân lánh mặt, để lão phu tìm ngựa cho.

- Đa tạ tiên sinh!

- Thánh Cô đừng đa lễ như vậy. Nếu không có Thánh Cô âm thầm trợ thủ khi lão đối phó với Hào Bân thì ta đâu còn dịp tìm ngựa cho Thánh Cô nữa.

Bình Nhi trở lại cỗ xe, dìu Nghiêm Lệ Hoa lẫn vào hàng tùng ven quan lộ, thì tiếng ngựa cũng ào ào lướt đến.

Hơn hai mươi nhân mã. Dẫn đầu là Ma Kiếm Vô Nhân Mạc Lịnh Cẩn với ngọn bạch kỳ thêu bốn chữ : Hộ Pháp Kiếm Nhân.

Mạc Lịnh Cẩn ra dấu cho những gã thuộc nhân dưới trướng vây bọc cỗ xe và cả Thần Cái Trình Tử Quang.

Trình Tử Quang nhìn Mạc Lịnh Cẩn, nói :

- Mạc hộ pháp không nhận ra lão phu hay sao mà cho người vây lão vậy?

Mạc Lịnh Cẩn hất mặt nói :

- Lão là ai, Mạc mỗ không cần biết. Những người trong cỗ xe này đâu?

- Mạc hộ pháp định hỏi ai?

- Lão giả vờ đấy à? Ta muốn biết Thánh Cô Bình Nhi và Nghiêm phu nhân của Kim trang đại phủ.

- À. Mạc hộ pháp đến muộn quá rồi. Bình Nhi Thánh Cô và Nghiêm phu nhân đã đi xa rồi.

Mạc Lịnh Cẩn bật cười khanh khách. Y vừa cười vừa phi thân xuống đất, bước nhanh lại bên xác đôi tuấn mã. Y chấm một ngón tay vào đốm máu, rồi dè bỉu nhìn Thần Cái Trình Tử Quang :

- Máu ngựa chưa đông, thế mà lão lại dám nói Bình Nhi và Nghiêm Lệ Hoa bỏ đi xa rồi. Nực cười thật!

Mạc Lịnh Cẩn nhìn lại bọn thuộc nhân, gằn giọng nói :

- Lục soát quanh đây!

Thần Cái Trình Tử Quang khoát tay :

- Mạc hộ pháp khỏi lục soát. Chỉ cần Hộ pháp bước qua được Trình mỗ thì sẽ thấy Thánh Cô Bình Nhi và Nghiêm phu nhân. Nếu như không đủ bản lĩnh thì Trình mỗ sẽ mượn tạm một đôi ngựa của Mạc hộ pháp để thế cho đôi ngựa đã chết kia.

Mạc Lịnh Cẩn nhíu mày :

- Lão vừa nói gì?

- Trình Tử Quang nói là làm! Mạc hộ pháp không tin thì cứ xuất thủ.

Mạc Lịnh Cẩn nhìn sững Trình Tử Quang một lúc rồi mới nói :

- Lão đây chính là Thần Cái kỳ tài Trình Tử Quang?

- Mạc hộ pháp nói quá chứ lão phu nào dám nhận đại ngôn đó.

Lời còn chưa tan hết thì một giọng nói cất lên ngay sau lưng Mạc Lịnh Cẩn :

- Mạc hộ pháp cần ta giúp không?

Xem tiếp hồi 25 Trùng phùng