Ma Giới Đại Lộ

Chương 57: Chương 57




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Hai vị tổ vu khắc ngũ hành, khắc luôn cả khẩu, cứ nói chuyện được dăm ba câu sẽ cãi nhau đến long trời lở đất.
Trên trời trở nên mù mịt hẳn đi, một đám mây to lớn rộng mấy chục dặm từ đâu kéo tới, không gian sập tối như sắp mưa cho dù cách đó một khắc trước vẫn nắng chói chang.
Đến khi vị khách không mời mà đến nọ được chú ý thì phía trên đầu nước ồ ạt đổ xuống như thác dữ, dòng nước không chạm đất chuyển động khóa chặt ba vị tổ Vu thành những bong bóng nước lớn, có vùng vẫy kiểu gì cũng không thoát được.
Một nhánh nước rẽ ngang xoáy tới chỗ Mục Chước cuốn lấy Đông Hoàng chung nâng tiên thiên pháp bảo bay vút lên không và biến mất phía sau đám mây, mọi người đều chứng kiến tuyệt nhiên không một ai phản ứng kịp.
"Côn Bằng."
Thủy Ngục đích thị là cái độc chiêu chuyên dùng của Côn Bằng yêu sư mà lúc trước các vị Tổ Vu từng lãnh giáo qua.
Mây cùng gió quấn lấy nhau tạo nên huyễn ảnh một tiên nhân khổng lồ gập ghềnh như sóng nước.
"Đông Hoàng điện hạ đâu?" - Tiếng nói vọng xuống.
Thánh nhân hư ảnh xuất hiện hiên ngang ở tam giới đúng là hiếm thấy.

Cùng với Côn Bằng thực lực người này trên cả thánh nhân.
Chân thân yêu sư hiện đang bế quan ở Bắc Minh lại vì khí tức của Đông Hoàng Thái Nhất mà nguyên thần xuất khiếu để đến gặp.
Đáng tiếc vẫn là chậm một bước.
Hiện tại người thì không thấy chỉ có pháp bảo yêu thích đang trong tay kẻ khác, Đông Hoàng chung có thể xem như bất ly thân của Thái Nhất, bảo Côn Bằng làm thế nào bình tĩnh được.
Côn Bằng trông thấy Mục Chước gương mặt so với Cửu Anh giống đến tám phần tuy thế việc hắn làm sao lại ở đây cùng với Đông Hoàng chung trên tay, lập tức không khỏi hoài nghi mối quan hệ với Tổ Vu.
Giết lầm còn hơn bỏ sót.

Đằng nào bản thân hắn nguyên căn yêu tộc nhiễm qua nhân quả một chút tính là gì, đối phương lại còn là Vu tộc cừu nhân kiếp trước.
"Con cá kia đừng nghĩ luyện thành thánh thể lão tử sẽ sợ ngươi."- Chúc Dung bạo nộ dùng tay không xé rách thủy ngục, lửa lan ra phản công lại nước của Côn Bằng.

Linh lực chảy đến đâu khói bốc ra đến đó.

Côn Bằng bỏ qua khiêu khích chỉ hỏi một câu, thanh âm truyền ra khiến người ta khiến nhức bổ đầ.
"Hỗn Độn chung ở đây.

Các ngươi đã làm gì Đông Hoàng."
Thủy lực tích tụ biến thành núi băng, núi băng lại phun ra vô số mưa tuyết sắt nhọn như tên.
Vô Tà rút từ trong hư không ra hai thanh song kiếm, băng sơn chạm vào thân kiếm hết thảy đều tan ra, công kích của thánh cảnh bị hai thanh kiếm chặt đứt.

Côn Bằng mở to mắt nhìn người thiếu niên vừa xuất thủ, ở đại hội Tam giới đã gặp qua không ít lần.
Đế Vương Sát, kẻ may mắn kế thừa được một chút dòng máu tam túc kim ô.

Đáng tiếc đã bị thiên đạo thánh nhân Hồng Quân lão tổ phong ấn lại, cả đời chỉ có thể làm một tên phế vật.
"Không ngờ tới Nhật Nguyệt Đế Quân lại có liên quan đến Nguyên Đồ, A Tị kiếm của Minh Hà lão tổ." - Côn Bằng.
Vô Tà không đề cập đến thân phận tu la ở đây, nếu để cho người khác biết hắn là đi đoạt xác của đế quân sẽ xảy ra chuyện lớn, lúc đó kéo cả Linh giới vào mớ hỗn độn này sẽ loạn hết lên.

Vô Tà:
"Yêu sư thủ hạ lưu tình."
Chân truyền của Minh Hà lão tổ, tam giới truyền miệng nhau chỉ có truyền kỳ Dương Huyền của nhân tộc bái nhập A tu la giáo, xông vào vô lượng kiếp nhận được hai quỷ kiếm Nguyên Đồ, A Tỳ danh xưng Vô Pháp Vô Tà, bước lên vị trí A tu la vương.

Dù kẻ này là A tu la vương hay là Đế Vương Sát cũng đều không thể đụng, một bên người của thần giới, bên còn lại là Minh giới, thôi thì thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
"Yêu sư?! Lâu rồi không có ai gọi ta như thế."
Côn Bằng:
Được rồi, ta sẽ không tính toán.

Đông Hoàng khí tức và Đông Hoàng chung giải thích thế nào?"
Năm người bọn họ kể lại đầu đuôi.

Côn Bằng nghe nói có Hồng Quân ở đó liền khó chịu thấy rõ.

Thiên đạo thánh nhân Hồng Quân lão tổ để mắt đến Đông Hoàng Thái Nhất làm gì?
Côn Bằng nhìn Xa Bỉ Thi đầy sát khí: "Đông Hoàng điện hạ có bị thương nặng lắm không?"
Xa Bỉ Thi bị hỏi đến chuyện đó lại chột dạ, do lo cho an nguy của Cộng Công và Chúc Dung nên lúc đó y ra tay có hơi nặng tay khiến Thái Nhất thổ huyết, bây giờ người kia lại không rõ tung tích, lòng y cũng như lửa đốt.
Chúc Dung thấy huynh đệ của mình khó nói liền ra mặt nói đỡ.
"Đông Hoàng Thái Nhất nếu một chút thương thế đó mà thân vẫn lần nữa thì đúng là phế vật."
Lời này cũng chí lý, Đông Hoàng nguyên thần vẫn là Đông Hoàng, Côn Bằng hạ giọng.
"Ta tra ra lời các ngươi có chỗ khuất tất liền không bỏ qua."
Hắn thu lại thủy lực không nói không rằng trích từ trong Đông Hoàng chung ra bốn giọt máu trả lại cho Mục Chước, biến mất cùng tiên thiên chí bảo, cảnh quang trở lại bình thường.
Ngày trước Tổ Vu cùng Côn Bằng đánh ngang tay nhưng hiện giờ người kia đã bước vào cảnh giới còn cao hơn thánh nhân, khoảng cách đã sâu như vực thẳm.
"Hắn lấy mất Hỗn Độn chung rồi, Côn Bằng sẽ không làm ra chuyện gì chứ?" - Chúc Dung đầy lo lắng.
Cộng Công:
"Cái chuông đó đã nhận chủ ngoài Thái Nhất không ai sử dụng được đâu."
Lời này làm Chúc Dung càng lo, lỡ như cả hai người bọn hắn kết hợp lại đối phó với họ không biết có cần chuẩn bị đến địa phủ tìm Hậu Thổ hàn quyên hay không.

Nghĩ đến đây liền hối thúc Cộng Công cùng trở về ma giới để hội ngộ với Chúc Cửu Âm, trông qua Xa Bỉ Thi còn chưa chịu đi theo mà đi thẳng tới chỗ của Vô Tà và Mục Chước ngỏ ý cùng đồng hành.
Xa Bỉ thi đối với Mục Chước: "Ngươi có hay không định tìm Thái Nhất? Ta có thể cùng đi."
Vô Tà:
"Tổ Vu đại nhân e là hơi khó, bọn ta được tiên chủ nhờ vả trong coi Đông Hoàng.

Sợ là cùng đồng hành sớm muộn mọi người cũng gặp nhau.

Vu tộc cùng yêu tộc năm xưa nhiều ân oán như thế, bọn ta rất khó xử."
Xa Bỉ Thi.

"Ta không phải tìm Thái Nhất đánh nhau, có một số chuyện cần nói rõ."
Mục Chước: "Việc này...."
Chúc Dung nhìn không nổi nữa rồi, y cho rằng hắn vẫn chứng nào tật nấy, không nhận ra được đâu là bạn đâu là thù còn định lao tới mắng cho một trận thì bị Cộng Công lôi đi.
Chúc Dung: "Cộng Công ngươi để Xa Bỉ Thi đi tìm Thái Nhất thật sao?"
"Ngươi cản được hả?"
Chúc Dung: "Thì không."
Bọn họ đều thọ thương, Xa Bỉ Thi muốn đi không ai cản nổi.
Sau khi mấy người họ đi mất, một nữ ăn mặc đoan trang che kín người âm thầm đứng quan sát, đám đông náo nhiệt đã rời đi hết mới bước đi đến chỗ mặt đất thấm đẫm kim sắc tinh huyết kim ô dùng linh khí xóa đi toàn bộ dấu vết.
Ngủ say trong trên tay nàng, một tiểu mao điểu nhỏ duỗi thẳng ba chân bé xíu híp mắt, thi thoảng pi lên vài tiếng như là đang mơ một giác mộng đẹp.

Nữ nhân khẽ cười vuốt ve đỉnh đầu nó nhìn qua nhìn lại, đỏ mặt hôn nhẹ lên bụng vật nhỏ.
"Thái Nhất, sau này chúng ta một tấc không di, một li cũng không rời."
Nàng hủy đi Thái Âm chi lực vết tích, Thái Âm tinh trên cao khép cửa lại, Quảng Hằng cung ẩn mất.

Khí tức sẽ không bại lộ ra ngoài.
Nói đến Thái Nhất, người này từ mấy trăm vạn năm trước ở thế giới khác xuyên đến hồng hoang trở thành yêu tộc chí tôn Đông Hoàng Thái Nhất.
Vai trò này tuy là chiến thần vang danh bốn phương nhưng cũng chỉ phụ trợ cho Đế Tuấn dựng nên cơ đồ mà ở lại nơi này, một thể loại vai phụ trung khuyển.
Thời gian đầu hắn vô cùng bất mãn, ca ca nguyên chủ là một kẻ đầy toang tính phàm là việc gì nguy hiểm đều mang đệ đệ ra gánh vác, thâu tóm lợi ích về mình.
Y lập hậu cung, cưới thê tử sinh mười đứa con, còn bản thân Thái Nhất, hệ thống bắt hắn không được có hiệp lữ.

Vì Đế Tuấn chinh nam phạt bắc, vì ca ca bảo hộ thiên đình.
Tuy nhiên đến nhiệm vụ cuối cùng hệ thống đưa ra, hoàn thành phân đoạn mấu chốt của Vu Yêu đại chiến là có thể về nhà, phút cuối phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn.

Lúc Thái Nhất dùng hồn tế Đông Hoàng chung để tự bạo cùng thập nhị tổ Vu không ngờ tới vị ca ca của mình lại nhảy ra chết thay.
Đùa gì vậy chứ? Biến số không ngờ được này dẫn đến việc hắn không thể về nhà mà hệ thống cũng chẳng thể bàn giao vì nhiệm vụ chưa hoàn thành còn nam chính đã chết.
Thái Nhất choàng tỉnh, nguyên thần đang ngâm cơ thể dưới một dòng suối, mặt nước đóng một lớp băng mỏng lạnh giá vô cùng, trước khi ngất mơ hồ nhớ được mình đã trọng thương khi đánh nhau với ba tổ vu xong.

"Lạnh quá! Đây là loại nước gì, lạnh cắn da cắn thịt." - Thái Nhất hắc hơi vài cái vùng đứng lên, đầu óc choáng váng ngã xuống, hỏa dương mệnh cách cư nhiên chịu lạnh rất kém, không ngừng suy nghĩ bản thân đã kết thâm thù đại hận với ai mà lại có thể vứt hắn ở cái hồ lạnh đến thấu xương.

"Tỉnh rồi hả? Có phải mát mẻ thoải mái lắm không?" - Bên kia hồ xuất hiện một lão bà cười hiền hậu.
"Bà lão chúng ta có thù không đội trời chung sao?" - Tiểu thiếu niên sắt mặt nhợt nhạt.
"Ý gì? Là ta cứu ngươi." - Trước mắt Thái Nhất không nhận ra Thường Hi đi, nàng khéo léo thay đổi giọng cả hình dạng trêu chọc.
Thái Nhất toàn thân run rẩy: "Ta là sinh linh ngũ hành thuộc hỏa, rót vào Thái Âm thủy cực hàn có phải hay không muốn lấy mạng ta."
"Thôi chết! Ta quên mất!!!!"
Bà lão bỗng ngớ người ra, đúng là ban nãy thấy hắn mê man bất tỉnh định sẽ cho tiểu kim ô ngâm mình trong âm tuyền một lát cho tỉnh táo, tiện thể rót ít thái âm thủy làm dược.

Như thế nào quên mất thái dương chân hỏa sinh linh tương sinh nhưng đồng thời cũng tương khắc với Thái Âm cực hàn.
Thường Hi lão bà đến đưa tay nâng chim nhỏ ra khỏi hồ, Thái Nhất lưỡng lự nhìn lên người trước mặt, hình dáng giọng nói tuy đã thay đổi.

Nhưng mùi hương vẫn như cũ.

Mấy vạn năm không phai nhòa.
"Thái Âm nữ thần hoa nhan nguyệt mạo đã biến thành một lão thái bà."
"Ý! Nhận ra rồi? Không hổ Đông Hoàng." - "Chim nhỏ cái miệng vẫn đáng ghét như thế! Không cho gọi ta là lão thái bà." - Thường Hi.
Từ dưới Âm tuyền, kim ô bản thể đập cánh bay lên, hỏa diễm trong thân tản ra biến thành nhân hình nam tử, thái dương tinh quang mặt mũi rạng ngời.

Tóc vàng kim sắc bồng bềnh rũ xuống.
Phong thái đế vương vẫn không thay đổi so với lần đầu gặp mặt, giữa hàng ngàn cường giả đến Tử Tiêu cung nghe đạo, tỉ muội Thường Hi chỉ nhìn thoáng qua gương mặt huynh đệ Đế Tuấn liền bị thu hút, bọn họ một bên là thái dương sinh linh, một bên là thái âm sinh linh.
Âm dương hòa hợp.

Cả Hồng hoang lúc đó đều kháo nhau Đúng là trời sinh một đôi.
Lúc Đế Tuấn đích thân đến thái âm tinh ngỏ lời cầu thân, Hi Hòa tỷ muội không do dự liền đồng ý, vậy mà ngày đón dâu Đông Hoàng Thái Nhất bế quan ở thái dương tinh không đến.
Để không bị dính lời đàm tiếu, Đế Tuấn quỳ trước thiên địa trên danh nghĩa cưới cả hai người, Hi Hòa yêu hậu, Thường Hi yêu phi.

Cũng vì chuyện này Thường Hi chán ghét Thái Nhất, trải qua vô vàng khó khăn đóa hoa tình vừa chớm nở lại cũng là lúc Vu - Yêu đại chiến đi đến hồi kết, thiên đạo xoay chuyển Đế Tuấn - Hi Hòa thân vẫn.

Đông Hoàng Thái Nhất biến mất cùng Hỗn Độn chung.
Lời mến mộ năm đó hai người vẫn chưa ai kịp mở miệng.
Thái Nhất:
"Ta nói nàng, đừng có hở một chút là ném xuống âm tuyền.

Sẽ lạnh chết."
Đôi mắt Thái Âm thần nữ biến hóa, lệ nhi nữ tuôn khỏi hàng mi, cuối cùng thì đợi phút tương phùng ngắn ngủi này.

Nàng đã đợi hơn vạn năm.

"Cái lạnh của âm tuyền bất quá vẫn không là gì so với cái lạnh ngàn năm ở quảng hằng cung."
Đông Hoàng lãnh đạm.
Đông Hoàng vô tình?!
Nhưng mà Thái Nhất thì lại hữu tình.

Bỏ đi hai chữ Đông hoàng.

Người thiếu niên này chẳng qua cũng là một nam nhân bình phàm, nhưng mà hồng hoang thế giới trước kia vô tình một chút sẽ có cơ hội sống thêm một phần.
Cho nên trong mắt thiên hạ, Đông Hoàng huynh đệ tình thâm đứng đầu, tu luyện hỗn nguyên cảnh giới đại đạo đứng thứ hai.

Không có thứ ba.
Tuy vậy cũng tình cảm hơn huynh trưởng hắn rất nhiều, lần duy nhất Đế Tuấn rơi lệ chính là lúc mười đứa con bị xạ nhật thần tiễn bắn chết chín.

Yêu hậu Hi Hòa thân vẫn, hắn ôm chặt lấy nàng nhưng một giọt lệ cũng không tuôn ra.
Bây giờ cũng không còn là hồng hoang sơ khai, hắn cũng không là Đông Hoàng.

Như vậy tại sao phải vô tình?
"Thỏ thỏ là ta có lỗi với muội..." - Hắn nhỏ giọng.
Thường Hi hai mắt to tròn nhìn đến, nàng vừa nghe cái gì? Yêu tộc chiến thần lòng dạ tựa bàn thạch kia nhận lỗi với nàng?
Tự cổ chí kim định sẵn anh hùng khó vượt ải mỹ nhân.

Tiếng lòng bây giờ không lộ thì chờ đến lúc nào?
Thái Nhất:
"Đời trước lỡ hẹn một lần đến khi gặp lại đã qua hơn mười cái vạn năm, ta không còn là Đông Hoàng thống lĩnh tỉ tỉ yêu tộc, bây giờ có thể tiêu diêu tự tại cùng muội xem sơn thủy là nhà, muội có nguyện ý theo ta đến chân trời góc biển?"
"Ta nguyện ý.

Không cầu vương vị thiên đình yêu hậu, chỉ cần hạ giới ngàn đời có nhau." - Nàng nhào tới ôm lấy hắn.

Người có duyên đến cùng vẫn được bên nhau.
Chờ qua vạn năm.

Nước mắt Thái Âm thần nữ rơi xuống đất hóa thành linh thạch băng phách, từng hạt tinh khiết như mối tình thần tiên của hai người bọn họ.
Lúc này Thái Nhất lại có nỗi lo khác, hắn không thuộc về nơi đây còn sợ cả việc lương duyên này thiên đạo khó dung.
"Thỏ thỏ, thế gian không thể có hai mặt trời, đến lúc đó ta lại trở về thiên đạo....
Thường Hi ánh mắt trở nên kì quái.

"Đừng nói nữa, về sau mỗi một khắc chúng ta cùng nhau trân trọng." - Ta làm sao có thể để chàng hồn phi phách tán.
Thái Âm tuyền rút cạn nước, Thái Nhất, Thường Hi biến thành hình dáng trung niên cao tuổi.

Như một thói quen Đông Hoàng trước khi xuất hành hay ra ngoài đều vô thức sờ xuống thắt lưng, trước là Hỗn Độn chung treo ở đó, giờ lại thành trống trãi vô cùng.
"Là đang tìm Hỗn Độn chung? Ta không muốn vướng vào tam giới sự tình.

Lúc cứu Thái Nhất đã không thèm nhặt nó." -Thường Hi.
Thái Nhất: "Chúng ta đi."
Hắn đã luyện hóa nó thành pháp bảo bổn mệnh.

Chỉ cần hiệu triệu liền xuất hiện, đó cũng là một cái hệ thống phiền phức, nếu dễ vứt đi như thế cũng vứt lâu rồi.
Thường Hi mĩm cười mãn nguyện nhìn đến tình lang:

"Tìm một nơi thiên địa hữu tình dựng một ngôi nhà tranh sống đến răng long đầu bạc, sinh mấy chục tiểu hài nhi, giống như mấy cái loại sách gì lúc trước Thái Nhất hay kể.

Thuyết cái gì mà tình..."
Thái Nhất thở dài, tiểu thê tử đang nhắc đến mấy cái tiểu thuyết ngôn tình hắn mang ra từ hệ thống để dỗ ngọt nàng.

Nữ nhân đúng là ở thời nào cũng say mê mấy cái thứ đó.

Nam nhân khó tiêu hóa nổi.
Thái Nhất:
"Trước chúng ta đến ma giới.

Ta tìm tiểu tử Cửu Anh.

Ta phải tra ra tin tức Hà Đồ Lạc Thư cùng mấy kiện tiên thiên chí bảo bị thất lạc" -
Thường Hi giật mình:
"Cửu Anh?! A!!! Ta nhớ ra rồi, tiểu hài tử có chín đầu phải không? Hắn chẳng phải cùng một giuộc với Côn Bằng?"
Thái Nhất:
"Chính là lần này đến xem ý tứ thế nào, ta từng tiếp xúc qua xú tiểu tử đó.

Cũng có với hắn một đoạn ân tình.

Đến lúc chấm dứt nhân quả rồi."
"Thái Nhất huynh xem đằng kia sao lại đông người vậy?" - Thường Hi chỉ tay về phía xa.

Lửa khói bốc lên nghi ngút khắp nơi như vừa trải qua thiên tai khủng khiếp.
"Trời ơi tại sao tai họa lại giáng xuống làng chúng ta thế chứ? Rốt cuộc chúng tôi đã làm ra chuyện thương thiên hại lý gì?"
Đi sau tiếng ai oán thấu trời kia, bà lão bưng mặt khóc rất thảm thương, Thái Nhất nhìn Thường Hi thăm dò ý tứ nàng một lát.
Thường Hi:
"Hay chúng ta lại xem sao? Có khi làng này bị yêu quái tác oai.

Chúng ta sẽ được hành hiệp trượng nghĩa như trong tiểu thuyết."
Thái Nhất:
"Chúng ta một người yêu hoàng, một người yêu phi, nếu đi diệt tộc nhân của mình giúp nhân tộc thì có phần man rợ."
Thường Hi: "Cứ đến hỏi thử xem, biết đâu chừng là Vu tộc còn tiện thể ra tay trút giận."
Cả hai thu lại khí tức, dù đang hóa hình hai người trung niên nhưng cũng cẩn thận ngụy trang thêm nón tre rộng vành đến hỏi chuyện.
"Lão bà à có chuyện gì thế?"
Thấy hai lão nhân đứng trước mặt y phục thanh nhã khí chất người tu hành bà ấy liên tục khấn lạy.
"Tiên nhân, hai vị là tiên nhân sao? Xin hãy cứu lấy làng chúng tôi với."
Đôi bàn tay bà lão run rẩy đặt dưới đất, chúng phồng rộp lên và sưng tấy như bị luộc chín.

Thường Hi cầm lấy bàn tay bà ta xoa dịu bằng hàn khí mát lạnh của thái âm.
"Bẩm hai vị thượng tiên, làng chúng tôi quanh năm cày cấy cúng tế thần linh, hoa màu trồng được đều bị thiên hỏa không biết ở đâu rơi xuống phá hủy hết thảy.

Bây giờ trong nhà không còn thứ gì ăn được cả.

Tô thuế năm nay còn vài hôm là tới rồi."
Thường Hi nhìn Thái Nhất, hắn vội quay ra chỗ khác làm như không liên quan mà thư giản huýt sáo một cách gượng gạo, thiên thạch nơi này ngập tràn thái dương chân hỏa.

Chắc chắn là lúc đánh nhau với ba tổ vu bản thể Kim Ô đã gọi xuống từ thái dương tinh trên cao.
Cụ bà nức nở hướng lên phía trời cao: "Năm nào được mùa bọn ta cũng cúng lễ đầy đủ cho Nữ Oa nương nương mà?"
"Bên cạnh Bất Chu Sơn cùng Côn Luân lại đi thờ Oa hoàng?!" - Thái Nhất nhịn không được liền co giãn chân mài.
Dù sao hắn cũng lăn lộn ở cái hồng hoang thế giới nhiều năm, lòng người, lòng yêu, lòng thánh đều đã triệt để hiểu.

Ở đâu ra một cái thôn trang nhân tộc ở chân Bất Chu sơn vốn đầy rẫy yêu ma ăn thịt người, lại còn thờ Nữ Oa dưới chân tổ Vu cùng Tam Thanh.

Thật nực cười.
Thái Nhất trông đến tiểu nương tử ngây thơ thuần khiết của mình vẫn không nhận ra khác thường.
Đối diện bà ta, không nghĩ ngợi nhiều Thái Nhất liền đưa tay ra sau gáy nhổ hai sợi lông vũ kim ô vàng rực, trước mặt cẩn thận thực hành động tác giả vờ làm phép giảm đi hỏa diễm rồi đưa cho bà cụ.
"Lão bà bà, ta cho bà thứ này, mang đi các thương hội bán sẽ đổi được ít linh thạch và thực phẩm."
"Thái Nhất?!...!"
Thường Hi kinh ngạc đến tròn mắt.

Hắn vì nhân tộc mang ra kim ô vũ dực.

Điểu tộc nói chung, các loài chim bay lượn nói riêng lông mao vô cùng thiết yếu, đừng nói là nhổ một cọng lông, bị người ta chạm vào đã là cực hạn khi dễ.
Kim Ô nhất tộc, đứng đầu hồng hoang sinh linh.

Đại cường giả Đông Hoàng Thái Nhất chủ động nhổ lông tặng.

Chuyện này nói cũng không ai tin, lại nghe ở đâu đó điểu tộc tặng lông tương tự nhân tộc tặng tóc.

Là ý kết cỏ ngậm vàng tết tóc se duyên.
Thường Hi nghĩ Thái Nhất có phải hay không muốn lão bà này vào hậu cung? Nàng bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

"Thượng tiên!!!" - Bà lão đưa tay đón lấy.
Hắn ngó xem đôi bàn tay lão thái bà cầm đến hai sợi lông không kêu la gì.

Kim ô lông vũ nóng như vậy trực tiếp chạm vào, huống hồ ban nãy hắn làm động tác giả.

Còn chưa có thật sự hủy đi nhiệt năng.
Xem ra bà ta cũng là người tu luyện, chỉ tốn một chút đồ tốt liền lộ ra.

Ai rồi cũng tham lam thôi.
"Là lông mao của một con thú ta mua được."
"Đa tạ thượng tiên, đa tạ thượng tiên.

Nếu không chê xin mời hai người đến làng chúng tôi uống chén nước." - Cụ bà rối riết cảm ơn rồi mời họ về làng.

Thường Hi vẫn đứng chết trân tại chỗ không di chuyển.
"Thỏ thỏ?" - Hắn hỏi.
Nàng bấy giờ mới lại gần Thái Nhất tỏ ra bất mãn.

Hắn liền nhắc nhở một tràng những điều bất thường nãy giờ và cảnh báo người đàn bà đó có vấn đề.
Bất ngờ Thường Hi xụ mặt xuống: "Ta cũng muốn lông tam túc kim ô."
Thái Nhất: "???"
Người đẹp đều có sở thích kỳ quái à? Những hồng quang mỹ nữ hắn gặp đều thích lông chim...!Lần đầu gặp Nữ Oa cũng xin hắn mấy sợi lông, trước đây đã từng nghe ca ca Đế Tuấn phàn nàn thường xuyên bị Hi Hòa nhổ lông đuôi.
Bước vào làng, kẻ hấp hối cùng người sống nằm la liệt khắp nơi.

Nhân tộc bọn họ hốc hác ốm yếu, vài người khỏe mạnh không ngừng chạy tới chạy lui dùng nước dập tắt lửa trên những cánh đồng.
Rất nhiều người bất lực gục ngã bên cạnh thành quả nhiều tháng ngày trồng trọt, tưới bao nhiêu nước ngọn lửa dữ cũng không có dấu hiệu nguôi ngoai.
Thường Hi:
"Thật đáng thương, phàm nhân vô tri.

Dập thế nào được thái dương chân hỏa.

Ta đến giúp họ một tay."
Bà lão nhìn xuống chân chớp mắt hai cái ra hiệu cho mấy kẻ giả làm người chết đói nằm dưới đất.

Ngay lúc Thường Hi bước đến gần liền hai tên đó nhanh chóng vùng lên kề dao vào cổ nàng ta đe dọa.
"Lão già kia.

Mau giao pháp bảo cùng linh thạch, thảo dược trân quý hết thảy ra đây nếu không con mụ này sẽ chết." - Bọn họ hướng Thái Nhất mà giơ dao.

Đám thanh niên bên trong mấy căn nhà nhỏ sập xệ cũng cầm dao sắc loáng xông ra lộ nguyên hình kẻ cướp.
Thái Nhất lấy trong tay nải ra ba hộp kim bảo trống rỗng rồi mở ra toàn bộ tư trang để xuống đất, chỉ đơn sơ một vài bộ đồ ngoài ra không có gì khác.

Khuôn mặt tươi cười lạnh lẽo.
"Kì thực trên người chẳng còn lại gì.

Ba chiếc kim sắc lông mao đó ta mua ở kinh thành giá cũng hơn một vạn linh thạch.

Đều tặng cho các vị cả rồi.

Có giết bọn ta cũng không có gì giao ra thêm."
"Cái gì? Ngươi đưa tận ba sợi, bà già kia sao bà chỉ đưa ta có hai sợi hả?" - Tên cầm đầu nổi đóa giơ dao về phía bà già ban nãy được hắn giao cho hai sợi lông kim ô.
"Ta không có! Lão ta chỉ đưa ta có hai sợi thôi.

Ta đã đưa cho ngươi hết rồi còn gỉ?" - Bà già nhận ra không ổn, hốt hoảng la lớn, toàn bộ cái nhìn đầy sát tâm từ bè lũ xung quanh đều hướng về mình.
"Còn ngụy biện? " - Tên cướp quay qua la hét thuộc hạ, mấy tên trong băng dâng lên hai sợi lông cho lão đại kiểm tra lại, bất thình lình lông mao vụt cháy lửa lan ra khắp người tên cầm đầu.
Đến lúc này tên cướp đã đoán được hai lão nhân này là yêu tộc.
"À! Ra là hai con yêu tộc nhỏ nhoi dám mưu tính lão tử.

Ma hỏa của đại yêu hóa hình hai trăm năm nóng đến thần sầu còn không thiêu được ta, bất quá cái lửa cỏn con này cháy được bao nhiêu."
Hắn không hoảng lấy trong túi ra một bình cam thủy tưới lên người, ngọn lửa dập không tắt còn như có linh trí nhảy múa bén vào từng tên ở gần, hỏa diệm này thập phần quái tính, mang ánh sáng dữ dội lại không có sức nóng.
Thái Nhất giương đôi mắt khinh bỉ nhìn đến, thái dương chân hỏa huyết sắc cực nóng chuyên đốt nhục thân, dùng đối phó vu tộc.

Còn lại một đạo kim sắc hỏa diễm không nóng nhưng thứ nó đốt lại là nguyên thần chuyên dùng cho người tu hành.
Đem dùng lên người đám này cũng là vinh dự cho chúng.
"Lửa này cam lộ thủy không dập được." - Tên thảo khấu cơ hồ cảm thấy không đúng, linh lực cứ thế vơi dần kèm theo cảm giác toàn thân mềm nhũn, tứ chi mất cảm giác.
"Yêu tộc hèn hạ, mau hủy yêu thuật."
Kẻ đang cầm dao khống chế Thường Hi hạ sát tâm cắt cổ nàng mới phát hiện cánh tay hắn đóng băng từ bao giờ.
"Đây rốt cuộc là lửa gì?" - Kim sắc hỏa diễm lan đến cổ, hai mắt trở nên vô thần dị biến thành màu trắng không còn sinh khí, nguyên thần triệt để tẫn tán, đám người còn lại nhìn thấy bỏ chạy toáng loạn ra.
Đông Hoàng tiến lại phía Thường Hi cùng nhau rời đi.

Đằng sau là tiếng la hét tuyệt vọng cùng khói bụi, hỏa diễm kia đốt đến cả một khoảng trời.
Thường Hi: "Có chút tàn nhẫn!!!" - Thường Hi liếc nhìn..