Ma Giáo Tiểu Tử Hí Đại Hiệp

Chương 3: Ma giáo cầu thân




Mạc Thiên Thu có một trai một gái, con gái lớn Mạc Mị Nhi năm nay vừa tròn hai mươi, vẫn chưa xuất giá. Vì ngưỡng mộ tài sắc của nàng, nhiều thanh niên đã tới cửa cầu hôn, nhưng đều bị Mạc Thiên Thu từ chối hết, một trong những nguyên nhân là do bản hôn ước đã lập ra từ thuở nảo thuở nào.

Năm đó, sau khi định hôn cho hai đứa nhỏ nhà mình, Mạc Thiên Thu và Liễu Nham vì chuyện riêng mà mỗi người mỗi ngả. Những năm sau đó, hai bên đều lần lượt chuyển nhà, ma xui quỷ khiến thế nào mà mất liên lạc. Mạc Thiên Thu vẫn canh cánh trong lòng, cho nên khi con gái đã đến tuổi cập kê, ông vẫn chần chừ không gả nàng đi.

Mà nay, vị hôn phu của Mạc Mị Nhi đã xuất hiện, đối với Thanh Vân giáo mà nói, đây không còn là một mối hôn sự đơn giản nữa. Toàn bộ giáo chúng đều biết, vị trí giáo chủ từ xưa đến nay là cha truyền con nối, đặc biệt chỉ truyền cho con trai, không truyền cho con gái.

Theo lý thuyết, ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí giáo chủ là Mạc Vô Vi, con trai thân sinh của Mạc Thiên Thu, có điều, ai cũng ngầm hiểu rằng, cậu ta là một phế vật, căn bản không đủ năng lực cáng đáng vị trí tối quan trọng này. Mà người có thể danh chính ngôn thuận tranh giành ngôi giáo chủ với Mạc Vô Vi, chỉ có con rể của Mạc Thiên Thu mà thôi.

Đây cũng là nguyên nhân thứ hai khiến Mạc Thiên Thu do dự trong việc dựng vợ gả chồng cho con gái lớn. Ông muốn tìm một nam nhân tài đức vẹn toàn, vừa có võ công cao cường, vừa có năng lực lãnh đạo. Mà người như vậy thì hiếm như lông phượng sừng lân.

Cho nên, khi biết tin Liễu Ngọc Phong đến cầu hôn, các vị cấp cao của Thanh Vân giáo ai ai cũng ngạc nhiên. Nếu mối hôn sự này thành, vậy Liễu Ngọc Phong rất có thể sẽ trở thành giáo chủ Thanh Vân giáo đời tiếp theo.

Lúc này, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng, nhưng người khó ở nhất không ai khác ngoài Mạc Vô Vi.

Mạc Vô Vi vốn là một thiên tài ngàn người chỉ có một. Năm mười ba tuổi, một mình cậu quần nhau với đám hộ pháp trong giáo, đánh tù tì gần trăm chiêu mà vẫn không rơi xuống thế hạ phong. Nếu cứ phát triển như vậy, đến lúc thành niên, cậu sẽ có thể vươn lên đến vị trí nhất nhì Thanh Vân giáo.

Nhưng mà, trời đố kị anh tài, cũng năm Mạc Vô Vi mười ba tuổi, lúc luyện công sơ sảy thế nào mà tẩu hoả nhập ma, căn nguyên bị tổn hại nặng nề, nội lực mất sạch, đến tâm trí cũng bị ảnh hưởng luôn. Sau đó, bất luận cậu cố gắng thế nào cũng không bì kịp tên đệ tử tư chất kém nhất giáo.

Mấy năm qua, Mạc Thiên Thu cũng đã tìm rất nhiều danh y về chữa cho con mình, nhưng chẳng ai thành công cả. Từ đó về sau, mọi người trong giáo đều không còn hi vọng gì với Mạc Vô Vi nữa. Do tâm trí bị ảnh hưởng, Mạc Vô Vi dường như đã trở thành một con người hoàn toàn khác, hành động của cậu luôn làm người khác lắc đầu ngao ngán, chẳng biết ai đã gán cho cậu biệt danh "phế vật", từ đó mọi người đều thật sự xem cậu là phế vật luôn.

Tuy Mạc Vô Vi vẫn được tham gia vào các cuộc hội nghị của Thanh Vân giáo, nhưng đó hoàn toàn là nhờ thân phận thiếu chủ của cậu thôi, còn trong lòng mọi người, cậu là "vật trang trí" có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Thế nhưng, Mạc Vô Vi không cam tâm!

Cậu vốn là con cưng của trời, là kỳ tài võ học được người người hoan nghênh, nhưng chỉ vì một biến cố mà trở nên như thế này đây, sao cậu có thể chấp nhận được? Vì ấm ức không biết tỏ cùng ai, tính tình Mạc Vô Vi càng ngày càng quái dị.

Mạc Thiên Thu đã từng thẳng thắn nói chuyện với cậu, là cậu không thể kế thừa ngôi vị giáo chủ, vị trí này đành phải để cho con rể tương lai của ông. Mạc Vô Vi tất nhiên là rất tức giận, tên nam nhân từ trên trời rơi xuống kia mà cũng có tư cách tranh với cậu sao?

"Giáo chủ, thuộc hạ cảm thấy, tuy danh tiếng Liễu Ngọc Phong vang dội, nhưng xét cho cùng hắn cũng là vãn bối, việc đón tiếp hắn cũng không cần đích thân thiếu chủ đi đâu ạ."

Đông hộ pháp là một người tự cao tự đại, đặc biệt không vừa mắt những kẻ nổi danh hơn gã, bởi gã cho rằng bọn chúng nổi là do bọn chúng may mắn được dư luận chú ý thôi. Vì vậy, gã không mấy hài lòng với thái độ coi trọng thái quá của Mạc Thiên Thu.

Nghe vậy, Mạc Thiên Thu bình tĩnh lắc đầu, "Không sao, so ra thì Vô Vi nhỏ tuổi hơn Liễu Ngọc Phong, bảo nó đi đón tiếp Liễu Ngọc Phong cũng không làm mất mặt mũi giáo chúng ta đâu."

Mạc Thiên Thu ở Thanh Vân giáo có uy vọng cực cao, là do ông xử phạt nghiêm minh, nói một là một, hai là hai. Mọi người thấy ý giáo chủ đã quyết, cũng không dám khuyên can nữa.

Nhưng, chuyện gì cũng có ngoại lệ, mà ngoại lệ ở đây chính là Mạc Vô Vi.

Mạc Vô Vi hừ lạnh, siết chặt nắm đấm, nổi cáu với Mạc Thiên Thu, "Chỉ là một gã giang hồ tép riu, xứng cho bổn thiếu chủ đi đón sao? Hừ, con không đi!"

Từ cái năm Mạc Vô Vi tẩu hoả nhập ma, tính tình cậu thay đổi rất lớn, từ một đứa con trai ngoan ngoãn hiểu chuyện trở thành một đứa lưu manh không biết lý lẽ, vô lễ lại tùy hứng. Chong đèn tìm suốt cả Thanh Vân giáo này, cũng chỉ có cậu là cả gan cãi lại mệnh lệnh của giáo chủ.

Mà Mạc Thiên Thu có thể nhân nhượng con trai làm xằng làm bậy, cũng là do ông hổ thẹn với nó.

Lúc trước, ông đã rất kỳ vọng vào con trai mình, cho nay dạy dỗ nó rất hà khắc. Mạc Vô Vi bị tẩu hoả nhập ma, cũng là do bị phụ thân thúc ép quá đà. Lúc đó tinh thần cậu không ổn, chân khí chạy tán loạn, dần dần mất kiểm soát, cuối cùng dẫn tới bi kịch ngày hôm nay.

Đây cũng là vết thương trong lòng Mạc Thiên Thu, vậy nên ông rất dung túng Mạc Vô Vi, gần như không dám nặng lời với cậu. Giáo chúng Thanh Vân giáo nhìn mãi cũng thành quen rồi.

Có điều, hôn sự của Mạc Mị Nhi là chuyện lớn, hơn nữa, giữa trước mặt đông đảo những cấp cao của Thanh Vân giáo, Mạc Vô Vi lại dám ngang nhiên cãi lời cha mình, chẳng khác nào bôi tro trét trấu vào mặt Mạc Thiên Thu.

Quả nhiên, Mạc Thiên Thu sầm mặt, quát: "Nghịch tử, ngươi có gan nói lại lần nữa!"

"Không đi là không đi! Thứ trời ơi đất hỡi kia mà muốn làm con rể của Thanh Vân giáo? Há, con không chấp nhận!" Mạc Vô Vi quyết cãi đến cùng. Thấy cha cậu vì bênh người ngoài mà mắng cậu, lửa giận của cậu lại được tưới thêm thùng dầu, phừng phừng thiêu rụi cả lý trí.

Vừa dứt lời, Mạc Vô Vi liền dứt khoát quay lưng, bước nhanh ra từ cửa hông, bỏ lại những người trong sảnh bốn mắt nhìn nhau.

"Ngươi trở lại đây ngay cho ta! Người đâu, mau bắt tên nghịch tử này lại!" Mạc Thiên Thu tức đến nổi ria mép cũng run bần bật. Không thể để đứa con trai này tự tung tự tác, coi trời bằng vung như vậy được nữa!

"Xin giáo chủ bớt giận, Vô Vi còn nhỏ mà đã phải trải qua mất mát quá lớn, ngài đừng chấp nhặt với đệ ấy. Việc đón tiếp Liễu Ngọc Phong, xin hãy để đồ nhi làm thay cho ạ." Quân Thanh Cửu cúi người khuyên bảo Mạc Thiên Thu.

Quân Thanh Cửu là một cô nhi, được Mạc Thiên Thu mang về nuôi dưỡng kiêm dạy dỗ. Gã được xem là người tài trong lớp thanh niên của Thanh Vân giáo, rất được Mạc Thiên Thu trọng dụng, bằng chứng là tuổi gã còn trẻ mà đã được phép dự hội nghị cấp cao.

Gã cùng Mạc Mị Nhi, Mạc Vô Vi có thể xem là bạn nối khố, tình cảm khắng khít. Hơn nữa gã còn giỏi cái trò lá mặt lá trái, bởi vậy giành được rất nhiều sự ưu ái của giáo chúng Thanh Vân giáo.

"Vậy ngươi đi đi, nhớ đừng thất lễ với người ta đấy." Mạc Thiên Thu liếc Quân Thanh Cửu. Cơn giận của ông đã tan đi quá nửa, nhìn thấy Quân Thanh Cửu, lòng ông chỉ còn lại tiếc nuối vô vàn. Nếu con ông không gặp tai nạn, thì giờ này nó đã ưu tú hơn đại sư huynh của nó không biết bao nhiêu lần rồi.

Thanh Vân núi non trùng điệp, cao vút tận mây. Bây giờ là mùa hè, cây cối mọc sum suê, ngạo nghễ vươn những lá những cành đón ánh Mặt Trời rực rỡ.

Ai mà tin rằng, một nơi có cảnh sắc đẹp thế này, lại là sào huyệt của ma giáo người người khiếp sợ chứ?

Liễu Ngọc Phong và Liễu Hồi vẫn kiên nhẫn đợi dưới chân núi.

Liễu Ngọc Phong phóng tầm mắt ra rừng núi bao la, hít vào phổi ngụm không khí mát mẻ trong lành, cảm thấy lòng thanh thản, khoan khoái đến cực điểm.

Liễu Hồi không có gì làm, cũng ngắm cảnh cùng sư phụ, "Sư phụ, nơi này đẹp thật á, đám người Thanh Vân giáo kia đúng là biết hưởng thụ. À mà sư phụ ơi, nếu người mà làm rể nhà này thật, thì người sẽ ở sống đây luôn hả?"

Liễu Ngọc Phong khe khẽ thở dài, đáp: "Ta nào có thể để mẹ ta vò võ một mình ở nhà được chứ. Giải quyết bên này xong, ta sẽ về nhà. Nhưng nếu ngươi thích nơi này, thì cứ việc lấy vợ sinh con rồi định cư luôn ở đây, ta cho phép đó."

Liễu Hồi đỏ mặt, "Sư phụ bớt giỡn, đồ nhi không ham của lạ giống sư phụ đâu."

Liễu Ngọc Phong chỉ lắc đầu cười khẽ.

Lúc hai người đang nói chuyện phiếm thì vị thủ vệ đi đưa bái thiếp rốt cuộc cũng trở lại. Gã đi về phía Liễu Ngọc Phong, ôm quyền, cung kính nói: "Liễu đại hiệp, giáo chủ cho mời!"

"Phiền vị đại ca đây dẫn đường giúp tại hạ." Liễu Ngọc Phong đáp lễ.

Thủ vệ làm tròn chức trách đưa hai người lên sơn đạo dẫn lên tổng đàn của Thanh Vân giáo.

Thanh Vân cung xây ở sườn núi Thanh Vân, cách chân núi khoảng năm, sáu dặm đường, thông với chân núi bằng một sơn đạo không mấy bằng phẳng. Bởi vì ba người đều là người luyện võ, nên dù đi trên đường núi gập ghềnh, bước chân vẫn nhịp nhàng và vững chãi.

Đôi thầy trò Liễu Ngọc Phong vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh ven đường. Địa thế núi Thanh Vân hiểm trở, đường lên lại chật hẹp, hơn nữa canh phòng cẩn mật, bảo sao võ lâm Trung Nguyên vây quét mấy lần đều thất bại cả.

Quân Thanh Cửu đã chờ sẵn bọn họ ở lưng chừng sơn đạo.

Quân Thanh Cửu và Mạc Mị Nhi là thanh mai trúc mã, sớm tối bên nhau, chẳng biết tình cảm đã nảy sinh từ lúc nào. Vừa nghe có người đến cầu hôn người yêu, lòng Quân Thanh Cửu đã khó chịu như nuốt phải ruồi, tự động liệt Liễu Ngọc Phong vào danh sách tình địch.

Mọi người cứ nghĩ người không vừa mắt Liễu Ngọc Phong nhất là Mạc Vô Vi, chẳng ai ngờ Quân Thanh Cửu mới là kẻ thù hằn hắn nhất.

Ở Thanh Vân giáo, Quân Thanh Cửu chưa bao giờ có địch thủ, lúc trước, đứng trên gã còn có Mạc Vô Vi, nhưng thời thế thay đổi, bây giờ gã mới là người được coi trọng. Còn Mạc Vô Vi á, chẳng qua cũng chỉ là một phế vật thôi.

Thời gian gần đây, công phu của Quân Thanh Cửu tiến bộ vượt bậc, có thể đánh ngang tay với bốn vị hộ pháp. Tuy nhìn gã khiêm tốn là thế, nhưng trong lòng đã tự xem mình là kỳ tài võ học rồi.

Gã giành công việc nghênh đón Liễu Ngọc Phong cũng không phải bắt nguồn từ ý tốt gì, mà là nhân cơ hội gặp mặt tình địch, thuận tiện ra oai phủ đầu.