Ma Đô

Chương 97




Tô Tử Duyệt cúi đầu, tìm khắp nơi thứ gì có thể làm thành vũ khí. Nhánh cây cũng tốt, tảng đá cũng tốt, dây mây cứng cũng tốt, tóm lại xuất hiện thứ gì đi a. Tô Tử Duyệt tìm kiếm hung khí thời điểm, Đầu sói cùng nội vụ Giáp chiến đấu đã muốn tiến vào gay cấn. Trên thân Đầu sói bị móng vuốt nội vụ Giáp cào bị thương nhiều chỗ, nội vụ Giáp trên đùi cũng bị Đầu sói cắn mấy phá mấy chỗ, máu tươi từ miệng vết thương tuôn chảy ra, cứ tiếp tục như vậy, này huyết tinh hương vị chỉ hội rước lấy thêm càng nhiều ma quỷ.

Cái gọi là trời ko tuyệt đường người, trải qua 1 phen thảm thương tìm tòi, Tô Tử Duyệt chung quy tìm được 1 đoạn nhánh cây cứng cáp. Tuy rằng nhánh cây này lực sát thương ko đáng bao nhiêu, nhưng có còn hơn ko. Tô Tử Duyệt cười lớn nhặt lên nhánh cây, chạy tới phương hướng Đầu sói. Tô Tử Duyệt chạy về chiến trường, nàng đôi tay nắm chặt vậy nhánh cây, chờ đợi thời cơ đi giúp Đầu sói.

Ngay tại Đầu sói cắn cánh tay nội vụ Giáp, bám trụ hắn ko tha thời điểm, Tô Tử Duyệt lướt nhanh chạy tới, dùng hết cả người sở hữu sức lực, kén khởi nhánh cây hướng về sau ót nội vụ Giáp đánh tới. “Đông” nhất thanh liền vang lên, vậy nhánh cây bị Tô Tử Duyệt đánh thành 2 nửa. Cường đại lực đạo chấn khiến Tô Tử Duyệt cả bàn tay đều đau. Nàng lùi vể sau 2 bước mới đứng vững thân hình.

Nội vụ Giáp bị Tô Tử Duyệt đánh cho hoa mắt, liền thừa dịp hắn choáng váng này tro nháy mắt, Đầu sói phóng tới đè hắn phốc đổ ở trên mặt đất, 1 ngụm cắn yết hầu của hắn. Làm nội vụ Giáp phản ứng kịp thời điểm, hắn huy khởi móng vuốt thâm trầm bấm vào tro bụng Đầu sói. Lúc nội vụ Giáp ra tay thời điểm Đầu sói cũng đã thấy rõ mục đích của hắn, hắn có đủ thời gian né ra, nhưng hắn ko muốn làm như vậy. Vậy kịch liệt đau đớn làm cho hắn càng dùng sức cắn cổ nội vụ Giáp, nội vụ Giáp cố gắng giãy giụa vài lần, chung quy tắt thở.

Tô Tử Duyệt thấy nội vụ Giáp nằm lâu ko động đậy gì, liền đi qua xem xét nhịp thở của hắn. Chỉ thấy Đầu sói lúc này vẫn gắt gao cắn cổ của hắn ko nhả, tro yết hầu phát ra “Ô ô” uy hiếp thanh- Đầu sói, ko có việc gì, ko có việc gì- Tô Tử Duyệt tay muốn vuốt ve dịu dàng đầu Đầu sói, chỉ thấy hắn u lam sắc con ngươi bắn ra 1 cỗ tàn sát nhìn về phía nàng.

Tô Tử Duyệt hoảng sợ, vội vàng co tay lại. Nàng hoãn 1 chút sau đó nói- Ko có việc gì, Đầu sói. Là ta, Tô Tử Duyệt. Ngươi trước buông hắn ra, hắn đã chết. Để cho ta xem miệng vết thương của ngươi được ko?- Tô Tử Duyệt vừa nói, 1 bên ý đồ đem nội vụ Giáp theo tro miệng hắn kéo ra.

Đầu sói qua 1 lát sau mới chính thức hoãn lại, hắn buông lỏng ra cổ nội vụ Giáp, vô lực đổ xuống nằm qua 1 bên. Lúc này cái bụng lông trắng của hắn đã muốn bị máu tươi nhiễm đỏ, nhìn qua phá lệ đến ghê người. Hắn sau khi thở dốc 1 trận, cố sức hóa ra nhân hình. Tô Tử Duyệt vội vàng qua nâng lên đầu của hắn, để cho hắn tựa vào tro lòng của mình.

Tô Tử Duyệt nhẹ nhàng sờ 2 má đầu sói, nói rất nhiều lời an ủi. 2 người cứ như vậy sau khi bế 1 hồi, Tô Tử Duyệt nói- Chúng ta đi nhanh lên, nơi này rất nguy hiểm. Ta đỡ ngươi đi tới chỗ cha mẹ ngươi có được ko? Ngươi bị trọng thương như thế, như vậy sẽ an toàn hơn.

_ Gia ko đi! Gia bị thương thành như vậy nào có sĩ diện trở về, miễn phải đưa lên cửa để cho lão nhân kia cười nhạo gia sao?- Đầu sói nói chuyện thời điểm tác động miệng vết thương, đau hắn thẳng nhe răng.

_ Ngươi hiện tại còn có thể động sao?- Tô Tử Duyệt trước đứng dậy rồi mới cố hết sức nâng dậy Đầu sói.

_ Chê cười, gia ko thể động hồi nào? Gia hiện tại còn có thể đem ngươi ấn ở trên mặt đất làm 1 khúc ── ai ô, ngươi nhẹ chút, như thế dùng sức, mưu sát chồng sao!

_ Ngươi ko phải rất khỏe sao? Kêu đau cái gì- Tô Tử Duyệt đem 1 cái cánh tay Đầu sói khoát lên trên vai, chống đỡ sức nặng của hắn, 1 bàn tay đỡ thắt lưng của hắn. Nàng lấy cánh tay còn lại kia của hắn dùng sức ngăn chặn miệng vết thương của mình, rồi 2 người cứ như vậy hướng phương hướng nhà cha mẹ Đầu sói đi đến.

_ Gia đương nhiên là khỏe rồi! Ai, ngươi muốn đi làm quái gì? Gia nói, gia chính là chết tại đây cũng ko thèm đi gặp lão nhân kia! Mau đỡ gia về nhà đi!- Đầu sói bị Tô Tử Duyệt nâng, miệng lại như trước ko nhàn.

_ Ngươi nếu có khí lực trở về, liền đi a, ta cũng ko ngăn ngươi về nhà a- Đầu sói sức nặng đều đặt ở trên thân Tô Tử Duyệt, nàng rất nhanh liền ra 1 thân mồ hôi, nói chuyện cũng có chút thở hổn hển.

Đầu sói thấy Tô Tử Duyệt bộ dáng mỏi mệt liền ko hề cùng nàng khắc khẩu, 2 người cúi đầu đi tiếp. Đến trước cửa nhà cha mẹ Đầu sói, Tô Tử Duyệt dùng khí lực cuối cùng khấu vang cửa nhà. Mở cửa là mẫu thân Đầu sói, nàng sau khi nhìn thấy Đầu sói cả người đều là huyết cùng Tô Tử Duyệt hách nhất đại khiêu, vội vàng đem 2 người đưa tiến vào phòng.

Lúc này phụ thân Đầu sói đã xuất ra thảo dược cầm máu, chắc là hắn xa xa đã ngửi thấy huyết hương vị của nhi tử mình. Tô Tử Duyệt sau khi nâng Đầu sói phóng tới trên giường, liền thoát lực mềm xuống, mẫu thân Đầu sói cẩn thận mang nước ấm cho nàng uống. Nàng sau khi 1 hơi uống sạch 1 chén nước, bắt đầu đứt quãng đem bọn họ gặp chuyện cấp cha mẹ Đầu sói kể.

Phụ thân Đầu sói lúc này đang cấp Đầu sói bôi thuốc, sau khi nghe xong hừ 1 tiếng nói- Hừ, bất quá chỉ là 1 tên ma quỷ trung đẳng, ngươi liền bị thương thành cái dạng này, thật sự là vô dụng- Nói xong, liền thêm lực đè xuống.

Đầu sói đau “Oa oa oa oa oa oa” thẳng gọi, nhịn ko được chửi thề- “Beep”! Lão nhẹ chút ko được sao? Gia có phải là nhi tử do chính lão sinh ra ko hả? Ra tay hung ác như thế. Lão cho rằng gia muốn tới gặp lão sao? Nếu ko phải nữ nhân đó dong dài, gia chính là chết ở trên đường cũng ko thèm đến. Ai ô, nhẹ chút, nhẹ chút!

Cấp đợi Đầu sói bôi xong thuốc, Đầu sói liền ngủ qua, Tô Tử Duyệt ngồi ở bên giường lo lắng nhìn hắn. Hắn chảy nhiều máu như vậy, nếu ở xã hội nhân loại nhất định là phải truyền máu, nhưng là ở tro này, Tô Tử Duyệt ko xác định được hắn có thể chịu được hay ko. Lúc này, phụ thân Đầu sói đi tới nói- Đừng lo lắng, hắn chỉ là có chút mệt mỏi, ngủ 1 giấc ẽ tốt thôi, dược của ta rất được. Ngươi cũng đi ngủ đi, ko còn sớm.

Tô Tử Duyệt gật gật đầu, rồi mới khinh thủ khinh cước bò lên giường, ở bên người Đầu sói nằm xuống. Tô Tử Duyệt cảm giác mơ màng ko biết ngủ bao lâu, mở 2 mắt liền thấy Đầu sói lộ ra 2 viên răng nanh cười tủm tỉm nhìn chính mình. Thấy nàng tỉnh, Đầu sói nhịn ko được bắt đầu oán giận- Ngươi chiếu cố bệnh nhân như thế sao? Cư nhiên ngủ so với gia còn thẳng, thật tệ.

Tô Tử Duyệt xoa xoa nước miếng khóe miệng, rồi mới ngồi dậy. Đầu sói nhìn qua khí sắc so với hôm qua tốt hơn rất nhiều, nàng thế này mới thoáng buông ra tâm. Tô Tử Duyệt sờ sờ tóc hắn, nói- Thật sự là làm ta sợ muốn chết, may là ngươi ko có việc gì, bằng ko ta biết phải nói gì với cha mẹ ngươi đây?

_ Nguyên lai ngươi là sợ ko biết phải ăn nói với cha mẹ ta mới lo lắng? Nếu ko có 2 người bọn họ, gia chết sống liền cùng ngươi ko quan hệ? Ngươi nữ nhân này là muốn tức chết gia phải ko?- Đầu sói hướng Tô Tử Duyệt rống lớn, giống như chưa từng trãi qua bị trọng thương. Tô Tử Duyệt cảm thấy người này tố chất thân thể quả thực cùng người ngoài hành tinh ko khác chi mấy.

_ Ai nói ta ko lo lắng ? Ta xém chút bị ngươi hù chết ngươi biết ko?- Tô Tử Duyệt trừng mắt liếc hắn 1 cái, nói- Ta nếu ko lo lắng ngươi, sớm đem ngươi 1 người ném tại đó tự sinh tự diệt