Ma Đô

Chương 53: Bùi Diệp hận




Hỏa hồ sau khi đi, tro phòng liền còn lại Mẫn Mặc cùng Tô Tử Duyệt 2 người, Mẫn Mặc đối Tô Tử Duyệt giải thích nói- Gia hỏa kia, ngươi đừng tin hắn. Bộ tộc hỏa hồ luôn quỷ kế đa đoan, ko thể thả lỏng cảnh giác.

Tô Tử Duyệt 1 bên nhìn Mẫn Mặc, 1 bên “Ha ha” cười, cũng ko đáp lời.

Mẫn Mặc bị nàng loại này ánh mắt nhìn xem cả người ko được tự nhiên, hắn đi đến bên người nàng ngồi xuống, hỏi- Đang cười cái gì? Ta có như vậy buồn cười?

Tô Tử Duyệt trịnh trọng gật đầu nói- Suy nghĩ tương lai ngươi làm ba ba sẽ là cái dạng gì.

Mẫn Mặc nhíu mày, hiển nhiên chính hắn ko quá thích giả định này của Tô Tử Duyệt. Hắn chuyển hướng đề tài hỏi- Thân mình có khỏe ko?

Tô Tử Duyệt biểu tình cứng đờ, liền nhớ tới ko vui vẻ lúc trước. Nàng lắc lắc đầu, có vẻ ưu tư nói- Cảm giác là lạ.

Mẫn Mặc nâng tay an ủi vuốt tóc nàng, nói- Phía trước đã uống qua 3 lượt dược, đừng lo lắng là đó… vật, đều đã phun đi ra, ko có chuyện gì xảy ra đâu. Chỉ là còn có 1 chút chất kích thích chưa lấy ra hết, bất quá qua chuyện này cũng sẽ ko có hậu quả gì- Mẫn Mặc nói xong, cẩn thận đánh giá 1 chút sắc mặt Tô Tử Duyệt, trên mặt tìm ko thấy 1 tia hắc khí lúc này mới yên tâm. Hắn ở tro lòng suy tính 1 chút, cảm thấy có lẽ là bị hỏa hồ hút đi, bất quá hắn sẽ ko nói chuyện này với Tô Tử Duyệt.

Tô Tử Duyệt nghe vậy, nháy mắt lại cảm thấy cả người ko được tự nhiên, ngày đó loại cảm thụ giống như lại hồi đến trên thân chính mình. Nàng vuốt xuống da gà nổi trên người, hỏi Mẫn Mặc nói- Bùi Diệp còn sống?

_ Bùi Diệp?- Mẫn Mặc sửng sốt 1 chút mới phản ứng ra Tô Tử Duyệt nói là cái nữ nhân tới nơi này lâu nhất, hắn gật đầu nói- Ân. Các ngươi có chuyện gì vậy? Nửa đêm sao lại chạy đến loại địa phương đó, ta ko phải cùng ngươi nói rất nhiều lần rồi sao, buổi tối ko được ở bên ngoài chạy loạn, đầu óc của ngươi đem đi đâu thế?

Tô Tử Duyệt vừa nghe đến lời này nhất thời nổi khí, cả giận nói- Ngươi sao ko đi hỏi Bùi Diệp? Ta thấy nàng nửa đêm lén lút chạy ra ngoài, nhất thời tò mò mới đi theo. Kết quả nửa đường bị nàng ta phát hiện, muốn giết ta diệt khẩu. Lấy thô gậy gộc đánh lên đầu ta, ngươi sờ đi, bây giờ còn thũng nè- Tô Tử Duyệt dùng 2 tay có chút khoa trương tạo độ lớn của cây gậy, rồi mới xoay cổ đi cấp Mẫn Mặc sờ phần đầu bị u của mình.

Mẫn Mặc sờ sờ sau đầu Tô Tử Duyệt, nội tâm có chút đau lòng, lại nhịn ko được cảm thấy buồn cười, nói- Chậc chậc, bị dùng sức đánh như vậy cũng ko sao, ngươi quả nhiên bưu hãn.

Tô Tử Duyệt trừng mắt nhìn hắn liếc mắt 1 cái, cả giận- Ngươi sao có thể trông mong ta ko hảo? Ngươi phương diện này đúng là xấu xa?- Tô Tử Duyệt nói, dùng ngón tay dùng sức chọc Mẫn Mặc rắn chắc ngực.

Mẫn Mặc bắt lấy Tô Tử Duyệt ko già thực cái tay kia, nói- Còn có khí lực tức giận, ta xem ngươi là ko sai biệt lắm. Bất quá vị bằng hữu kia của ngươi còn thảm hơn, chỉ sợ phải mất vài ngày mới có thể khôi phục như cũ.

_ Ai là bằng hữu nàng ta!- Tô Tử Duyệt ko chút nghĩ ngợi phản bác, nàng dừng 1 chút, có chút do dự mới nói thêm- Ta tính nói với ngươi từ trước, nữ nhân đó… nếu ko có việc gì, thì ngươi nên cách xa nàng ta 1 chút. Thật sự ko thể đem nàng trở về thế giới của ta sao, ngươi ko phải nói để cho ta sinh đứa nhỏ cho ngươi sao, vậy những nữ nhân còn lại của nơi này ngươi tính xử lý thế nào?

Lần này trục lợi hỏi rõ Mẫn Mặc, tro Ma đô giống như chưa từng trải qua như vậy trạng huống tựa hắn cùng Tô Tử Duyệt. Phía trước mấy đại Ma vương đều thuận theo Ma đô luân hồi tuyển đệ nhất cái nữ nhân có thể nhận bọn hắn, mà chưa trải qua trung gian nhảy ra 1 cái tình huống xuất hiện. Nếu Bùi Diệp tiếp tục lưu lại, hơn nữa thuận lợi sống tiếp, tất yếu so với Tô Tử Duyệt sớm hơn thành thục. Nếu chính mình nhảy qua được nàng, vậy ý tứ hàm xúc nàng cũng ko cần tiếp tục ở lại chỗ này, nàng có thể muốn đi thì đi. Nhưng phóng tầm mắt lịch sử Ma đô, trừ bỏ ma hậu ko có nữ nhân nào ngoài ý muốn sống trở lại xã hội nhân loại. Ở tại chỗ này cùng ma quỷ nơi này sinh sống, hoặc là tử vong, đây là 2 con đường các nàng chỉ có thể chọn.

Mẫn Mặc nhìn Tô Tử Duyệt liếc mắt 1 cái, tro tiềm thức ko muốn để cho nàng biết chuyện thực tàn khốc này, nhưng lại ko có biện pháp trả lời vấn đề của nàng. Tô Tử Duyệt cũng ko phải ngốc tử, Mẫn Mặc im lặng này lập tức, bị nàng xem ra manh mối, nàng truy hỏi- Ko thể thả về sao? Vậy ý tứ của ngươi chính là nàng sẽ giúp ngươi sinh đứa nhỏ? Ta đây còn tại nơi này phí cái công sức gì a? Ta chạy nhanh trở về qua của ta ngày, quên đi.

Tô Tử Duyệt nói xong đứng lên liền muốn đi, bị Mẫn Mặc 1 phen đè lại, nói- Ngươi càn quấy cái gì, hãy nghe ta nói đã- Thế là Mẫn Mặc liền nói với Tô Tử Duyệt chuyện này vốn có tiền lệ, hơn nữa mịt mờ tỏ vẻ chỉ có 2 con đường có thể tuyển.

Tô Tử Duyệt nghe xong mặt nhăn mày nói- Vậy ngươi ko thể lách được cái tiền lệ kia sao? Thật sự ko thể… ngươi giết chết nàng ta đi. Nữ nhân đó, thật làm cho ta cảm thấy ko thoải mái.

Mẫn Mặc kinh ngạc nhìn Tô Tử Duyệt liếc mắt 1 cái, ko ngờ rằng tiểu nữ nhân trước mặt này cư nhiên như thế tâm ngoan thủ lạt. Hắn suy nghĩ 1 chút sau đó mới nói- Chúng ta trước nghĩ biện pháp biết rõ nàng nửa đêm 1 người là muốn đi đâu.

_ Làm sao biết rõ ràng?

_ Trước đi hỏi nàng ta1 chút.

_ Nàng ta nếu đồng ý nói cho ngươi liền thấy quỷ.

_ Vậy ngươi nói làm sao đây? Tựa ngươi nửa đêm 1 người cùng đi ra, kết quả mạng nhỏ đều suýt chút nữa rơi ở nơi nào?

Tô Tử Duyệt bị Mẫn Mặc 1 câu nghẹn ko nói gì mà chống đỡ, đành phải ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn đi tìm Bùi Diệp.

Tô Tử Duyệt theo Mẫn Mặc đi vào 1 con đường nhỏ chưa bao giờ đi qua, cuối cùng đi vào tro 1 cái thạch thất Tô Tử Duyệt hoàn toàn ko biết. Còn chưa đi vào thạch thất, có thể nghe được nữ nhân tiếng rên rỉ quanh quẩn ở tro thạch thất, loại im lặng mà thống khổ còn là sung sướng thanh âm làm cho Tô Tử Duyệt ko khỏi lại nghĩ đến 1 đêm kia.

Mẫn Mặc thấy nàng dừng cước bộ, liền dùng ánh mắt hỏi nàng muốn đi về ko. Tô Tử Duyệt nhìn nhìn Mẫn Mặc, lại nghĩ đến Bùi Diệp, vẫn còn lo lắng việc 2 người cùng 1 chỗ. Thế là nàng trảm đinh tiệt thiết cự tuyệt đề nghị của Mẫn Mặc. Mẫn Mặc thấy thế, ko biết làm sao lắc lắc đầu, hơn nữa ý bảo nàng chuẩn bị tâm lý thật tốt.

2 người đi vào tro thạch thất, chỉ thấy Bùi Diệp nằm ở chính giữa trên mặt đất. Nguyên bản đã muốn sinh sản qua 1 lần bụng, giờ phút này lại cổ lên, nếu nhìn kỹ còn có thể phát hiện vậy cái bụng phía dưới chính có vật chậm rãi di động. Nàng 2 chân rộng mở, mỗi xa cách 1 đoạn thời gian liền có 1 cái màu trắng thịt cầu lớn bằng nắm đấm theo của nàng hạ thân hoạt ra. Đi theo vậy thịt cầu hoạt ra, nàng liền phát ra 1 tiếng rên rỉ thống khổ cùng sung sướng. Cùng lúc đó, tay phải của nàng lướt qua chính mình cao cao hở ra bụng, vong tình lấy ngón tay ở hoa huy*t của mình ngay trước tiểu hạch thượng vuốt ve. Vậy thịt cầu sau khi rơi đến trên mặt đất 1 lát sau liền duỗi thân khai thân thể, biến thành loại hình thái ấu trùng líc trước, rồi mới thuận lấy thông đạo nhanh chóng bò đi.

Qua rất lâu, Bùi Diệp mới chú ý tới tro thạch thất nhiều thêm 2 người. Nàng trương 1 đôi mông lung đôi mắt nhìn phía Tô Tử Duyệt, đang nhìn đến Tô Tử Duyệt hoàn hảo ko tổn hao gì đứng ở trước mặt chính mình thời điểm, vậy tro ánh mắt bật ra phát ra nồng đậm hận ý. Đây là lần đầu tiên Bùi Diệp như thế trực tiếp biểu hiện ra hận ý nàng đối Tô Tử Duyệt, nàng hận rõ ràng 2 người cùng nhau trải qua đồng dạng đày ải, kết quả Tô Tử Duyệt bình yên vô sự, chính mình lại phải sinh hạ vậy lũ dâm trùng cực nhiều này. Nàng hận Mẫn Mặc cấp Tô Tử Duyệt đặc thù đãi ngộ