Ma Đô

Chương 142: Tìm kiếm lối ra




Thường Hoan ở bên ngoài cách nhà mấy trăm m nhặt được Tô Tử Duyệt, khi đó nàng 1 bên khóc, 1 bên cắm đầu nhìn đường. Hắn đi đến bên cạnh nàng, lại phát hiện Tô Tử Duyệt căn bản ko có chú ý tới tồn tại của mình, chỉ lo cúi đầu đi. Thẳng đến hắn ôm nàng gắt gao ở tro lòng, nàng mới ý thức được Thường Hoan tồn tại.

Tô Tử Duyệt ngẩng đầu, khóc nói- Hắn ko cần ta, còn hung dữ với ta.

Thường Hoan đau lòng thay nàng lau nước mắt trên mặt, hắn ko biết bọn họ rốt cuộc là vì cái gì cãi nhau, nhưng hắn đoán 8-9/10 là cùng sự kiện tro sơn động lần trước có liên quan. Hắn đem Tô Tử Duyệt ngồi lên lưng của mình, rồi mới chở nàng thẳng hướng gia mà tiến. Sau khi tới nhà, phát hiện Tô Tử Duyệt khóc mệt đã dán tại trên lưng dày rộng của hắn mà ngủ .

Lúc này tro nhà chỉ có 1 mình Bạch Khổng Tước, mấy người khác đều ra ngoài kiếm ăn. Bạch Khổng Tước giúp Thường Hoan đem Tô Tử Duyệt ôm đến trên giường, trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tràn đầy ủy khuất, Bạch Khổng Tước mày nhất thời nhíu lại. Toàn bộ Ma đô có thể khiến nàng chịu ủy khuất trừ bỏ Ma vương ra còn có thể là ai? Bạch Khổng Tước nghĩ cũng ko thèm đã đem Tô Tử Duyệt lay tỉnh, Tô Tử Duyệt trương 2 mắt mông lung ko hiểu hỏi Bạch Khổng Tước xảy ra chuyện gì.

Bạch Khổng Tước nắm bả vai Tô Tử Duyệt nói- Nếu hắn ko biết quý trọng ngươi, thì ko cần để ý hắn nữa. Hắn là Ma vương, có khi cơ hội sinh sản sẽ là lần khác, đối hắn mà nói, ngươi cũng ko phải lựa chọn duy nhất. Lưu lại đi, đừng đi nữa, bởi vì chuyện của hắn đã khiến ngươi ko vui. Ngươi xem ngươi mấy ngày này đã biến thành bộ dạng gì ? Lần trước ngươi trở về ta đã muốn nói rồi, ngươi cho bọn ta nhìn ko ra sao? Ngươi coi chúng ta là ngốc tử sao?

Tô Tử Duyệt hấp cái mũi, cười khổ nói- Hiện tại vấn đề căn bản ko phải là ta quản hay mặc kệ hắn, hắn đã đuổi ta đi, ta còn có thể thế nào?

_ Vậy quả thực quá tốt!- Bạch Khổng Tước nghiến răng nghiến lợi cảm thán nói, sau đó hắn lại đối Thường Hoan nói- Buổi tối chúng ta phải chúc mừng, chúc mừng Tiểu Duyệt cuối cùng đã thoát khỏi kẻ làm cho nàng ko vui. Ngươi ở đây chăm sóc nàng, ta đi tìm Tố Điệp cùng Đầu sói.

Thường Hoan có chút do dự, ko xác định là có đúng đạo lí hay ko khi ở thời điểm Tô Tử Duyệt khổ sở lại chúc mừng. Nhưng còn ko chờ hắn kịp phản ứng, Bạch Khổng Tước cũng đã ko thấy bóng dáng. Thường Hoan đứng ở bên giường Tô Tử Duyệt, nâng tay nhẹ nhàng sờ 2 má của nàng, Bạch Khổng Tước nói đúng, nàng gầy thật nhiều, bế lên liền có thể cảm giác rõ ràng được. Tô Tử Duyệt nắm tay Thường Hoan, 2 người cứ như vậy cho đến khi là đó người trở về. Nhìn thấy 2 đứa hài tử, Tô Tử Duyệt tâm tình thế này mới tốt lên chút. Nàng ôm 2 hài tử nằm ở trên giường, tùy ý mấy người kia việc tro việc ngoài tự thu xếp.

Tô Tử Duyệt ở tro này liên tục 10 mấy thiên, ko hề mở miệng chuyện trở về chỗ Mẫn Mặc. Mà mấy người kia đều rất ăn ý ko ở trước mặt Tô Tử Duyệt nhắc tới Mẫn Mặc, hết thảy thật giống như Mẫn Mặc căn bản chưa từng tồn tại qua. Nhưng đại gia đều nhìn ra Tô Tử Duyệt đang ko vui, tuy rằng nàng cực lực biểu hiện cùng ngày xưa giống nhau, nhưng liền tiểu bướm con cũng có thể mẫn cảm nhận được Tô Tử Duyệt bất đồng. Cũng ko phải nàng ko muốn cùng bọn hắn ở cùng 1 chỗ, mà là nàng vẫn cỏn rất nhiều tâm sự. Đối 4 người họ cũng chỉ có thể ko biết làm sao lắc đầu, tâm bệnh cũng phải cần tâm dược, lòng của nàng dược ko phải là bọn hắn.

Hôm nay, 3 người đều ra ngoài kiếm ăn, chỉ chừa 1 mình Bạch Khổng Tước ở tro nhà chăm sóc Tô Tử Duyệt. Nàng nằm nghiêng tựa vào trên giường nhắm mắt dưỡng thần, sau khi trầm ngâm rất lâu chung quy mở miệng hỏi- Ngươi có nguyện ý giúp ta làm chuyện này hay ko?- Bạch Khổng Tước hơi kinh ngạc mở đôi mắt, nhìn Tô Tử Duyệt vẻ mặt ngưng trọng liền biết chuyện này sẽ ko dễ dàng gì. Hắn thận trọng gật gật đầu, tỏ vẻ nguyện ý giúp nàng. Tô Tử Duyệt mới lộ ra 1 cái tươi cười thoải mái.

Tô Tử Duyệt biết mỗi ngày Mẫn Mặc đều đi thăm dò xem trạng huống là đó nữ nhân bị đưa đi sinh đẻ, cho nên lúc này hắn hội cách biệt nơi ở, trọng yếu hơn là, trừ phi có nguy hiểm, nếu ko hắn cũng ko hội mang theo báo đen. Tô Tử Duyệt 1 mình đi đến phần lãnh thổ cách phía mé ngoài hang đá của Mẫn Mặc, nàng biết nơi này rất gần lãnh địa báo đen.

Quả nhiên, nàng ở tại chỗ này đợi 1 hồi, liền thấy báo đen đánh hơi mùi của nàng, tao nhã bộ pháp bước tới gần Tô Tử Duyệt. Tô Tử Duyệt đi qua ngồi ở trước mặt hắn, xin lỗi hướng hắn cười, nói- Ta lần này lại mang cho ngươi phiền toái, lần trước là vì ta khiến ngươi vi bối mệnh lệnh Mẫn Mặc, khiến cho ngươi dính phiền toái ko nhỏ. Lúc này đây… khả năng hội càng nghiêm trọng. Nếu ngươi sợ phiền toái, liền trở về đi.

Báo đen cúi đầu tự hỏi rất lâu, nhưng vẫn ở trước mặt Tô Tử Duyệt dựa hạ thân mình, ý bảo nàng cưỡi lên thân của mình. Tô Tử Duyệt giờ phút này cảm động cơ hồ rơi lệ, 2 lần hắn vô điều kiện giúp mình. Tô Tử Duyệt gắt gao ôm cổ của hắn, ở bên tai hắn nhẹ giọng nói- Lần Mẫn Mặc tiêu diệt bộ tộc hỏa hồ thời điểm ngươi cũng ở đó chứ? Có thể mang ta tới chiến trường nơi xảy ra giao chiến cuối cùng ko? Cuối cùng …- Tô Tử Duyệt cố ý cường điệu từ này.

Báo đen tỉnh táo nhìn 4 phía, rồi mới hít sâu 1 hơi đà Tô Tử Duyệt bay nhanh tới phương hướng phía trước. Sau khi đến đích, Tô Tử Duyệt hỏi- Phương hướng truy kích uối cùng là ở bên kia?- Báo đen dùng đôi mắt nhìn về phía tro đó, Tô Tử Duyệt đem mấy cây đại thụ làm dấu hiệu ghi nhớ ở nội tâm, rồi mới lại hỏi- Xa ko?

Báo đen gật gật đầu. Tô Tử Duyệt cũng biết muốn tìm lối xuất khẩu giúp bọn họ rời khỏi Ma đô này ko phải 1 chuyện dễ dàng, nếu dễ dàng Mẫn Mặc đã sớm tìm ra. Nàng đối báo đen nói- Ngươi mau trở về đi, chuyện hôm nay đừng cấp người khác biết. Vạn nhất Mẫn Mặc có được tin tức…- Tô Tử Duyệt thật có lỗi nhìn báo đen 1 cái, rồi mới nói- Ngươi chỉ cần nói là mang ta đến nơi này nhìn qua, còn lại ta tự xử lý.

Báo đen lắc lắc đầu, tỏ vẻ chính mình sẽ ko xảy ra chuyện gì. Rồi mới dùng ánh mắt ý bảo Tô Tử Duyệt chính mình cẩn thận, liền ly khai. Sau khi báo đen đi chỉ chốc lát sau, Bạch Khổng Tước liền từ xa bay tới, xoay vòng hạ xuống. Tô Tử Duyệt hỏi- Đường từ bên kia đến đây ngươi đều nhớ kỹ?

Bạch Khổng Tước gật gật đầu, lại ko rõ ràng nàng vì cái gì lại muốn đi tìm loại thiên địa như thế. Tô Tử Duyệt nói- Vậy quá tốt, chúng ta hiện tại bắt đầu tìm, phải đi về trước khi trời tối, chỉ cần 1 chút thời gian sẽ tìm ra được.

_ Rốt cuộc muốn tìm cái gì?- Bạch Khổng Tước hỏi.

Tô Tử Duyệt nói- Cổng ra.

Bạch Khổng Tước sau khi cân nhắc nghĩa từ cổng ra này 1 đôi mắt đẹp liền khiếp sợ trừng lớn, nguyên lai Ma đô thật sự tồn tại cổng ra như vậy, hắn ko dám tin quan vọng 4 phía. Tô Tử Duyệt thấy hắn đang mơ màng liền ý bảo hắn nhanh chóng làm việc, lại bị hắn gắt gao nắm lấy tay.

Chỉ nghe Bạch Khổng Tước trầm thanh nói- Ngươi muốn đi? Chỉ vì hắn đuổi ngươi trở về?- Hắn 1 tay kéo nàng lại trước người, nhéo vuốt cằm của nàng nói- Ngươi có từng nghĩ tới cảm thụ bọn ta hay chưa? Ngươi đi rồi, chúng ta phải làm sao đây, còn bọn nhỏ thì sao? Hắn ở nội tâm ngươi vị trí liền trọng yếu như thế sao? Ngươi sao có thể nhẫn tâm như thế- Nói xong, Bạch Khổng Tước chỉ nhẹ nhàng vuốt qua cánh môi của nàng.