Ma Đô

Chương 139: Hoan ái trong sơn động! (hạ)




_ Ngươi…- Mẫn Mặc vùi đầu ở trước ngực Tô Tử Duyệt, cắn nụ phấn hồng ngực nàng 1 chút, vừa lòng nghe được Tô Tử Duyệt ăn đau rên rỉ 1 tiếng. Hắn đem gậy th*t rút ra, rồi mới lật người Tô Tử Duyệt lại, làm cho nàng nằm sấp trên bãi đá, chính mình từ phía sau tiến nhập vào tro tiểu huyệt Tô Tử Duyệt.

Bởi vì phía trước tình ái kịch liệt, Tô Tử Duyệt nguyên bản trơn bóng lưng đã bị bãi đá ma sát làm trầy rất nhiều chỗ, nàng lại trầm tẩm ở tro hoan ái khoái cảm bất giác ko biết. Từ phía sau tiến vào làm cho gậy th*t Mẫn Mặc đâm càng sâu, Tô Tử Duyệt ngẩng đầu lên, ko ngừng rên rỉ- Chậm 1 chút, ta sắp… chết… ngô… Mẫn Mặc…

Mẫn Mặc nâng tay đánh vào cặp mông trắng noãn của Tô Tử Duyệt, phát ra “Phách” 1 tiếng, liền cảm thấy tiểu huyệt nhất thời kẹp chặt gậy th*t của mình. Hắn hít sâu 1 hơi, suýt nữa cứ như vậy bắn đi ra. Hắn rút ra gậy th*t, tiến nhập cúc huyệt Tô Tử Duyệt, đồng thời thay đổi 3 căn ngón tay nhất tịnh tiến vào tro hoa huy*t của nàng, tìm được 1 chỗ mẫn cảm, ko ngừng mà nhu làm.

Tô Tử Duyệt bị hắn biến thành ko ngừng cầu xin tha thứ, cơ hồ muốn hôn mê. Mẫn Mặc vội thúc đưa đẩy hơn mười hạ, liền cảm thấy lưng một ma, lúc này đây hắn ko còn ẩn nhẫn, trực tiếp đem tinh dịch bắn vào tro bụng Tô Tử Duyệt. Ngay tại bắn tinh tro nháy mắt, hắn ghé vào bên tai của nàng, cúi đầu nói- Ngươi làm sao có thể ko quản ta chứ? Đừng mặc kệ ta…

Mẫn Mặc ở lúc mình bắn tinh tro chớp mắt, lấy ngón tay dùng sức kéo hoa hạch dưới thân Tô Tử Duyệt, nàng liền thét chói tai cùng hắn ra. Tiểu huyệt Tô Tử Duyệt dùng sức co rút lại nuốt gậy th*t của hắn, giống như là muốn đem nó nuốt ăn vào tro bụng. Mẫn Mặc vẫn để gậy th*t ở lại tro cúc huyệt Tô Tử Duyệt, hưởng thụ của sự co rút nàng, chỉ đến khi gậy th*t hoàn toàn mềm nhũn, thế này mới chịu rút ra.

Mẫn Mặc xoay người nằm bên cạnh Tô Tử Duyệt nhắm mắt dưỡng thần, giống như đang ngủ. Tô Tử Duyệt bên miệng vương 1 chút đắc ý cười, nàng xoay người dựa ở trước ngực Mẫn Mặc, hỏi- Ngươi vừa rồi nói cái gì? Ta ko có nghe rõ ràng, ko bằng ngươi lặp lại lần nữa đi.

Mẫn Mặc nằm ko thèm nhúc nhích, giống như là ko có nghe nàng nói chuyện vậy. Tô Tử Duyệt thấy vậy liền ko buông tha đẩy đẩy thân người của hắn, thúc giục hắn lặp lại lần nữa. Động tác dùng sức này liên lụy đến phía sau trầy da của nàng, nàng thế này mới cảm thấy phía sau hỏa lạt lạt đau. Nàng quay đầu nhìn vài lần đều nhìn ko tới phía sau, liền hỏi Mẫn Mặc- Ta sau lưng có phải bị trầy ko?

Lúc này Mẫn Mặc mới mở miệng nói- Ko có.

Tô Tử Duyệt hồ nghi nhìn nhắm mắt dưỡng thần Mẫn Mặc, rồi mới đưa tay sờ soạng phần lưng, có mấy chỗ sau khi đụng tới liền toàn tâm đau. Nàng nổi khí thật mạnh đấm ngực Mẫn Mặc, đấm xong liền cảm thấy tay đau, khí mắng câu- Hỗn đản!

Mẫn Mặc như trước bế đôi mắt, lại cười nói- Lần đầu gặp ngươi, ngươi cũng là như thế mắng ta, lưu manh, súc sinh, hỗn đản.

Tô Tử Duyệt cũng theo nở nụ cười, rồi mới nói- Chỉ sợ ko chỉ mình ta đi? Khẳng định ko ít nữ nhân như thế mắng ngươi.

_ Ân, so với ngươi càng khó nghe hơn- Mẫn Mặc đáp.

Tô Tử Duyệt thở dài, đem mặt dán tại ngực của hắn, nói- Ngươi thật đáng ghét, lại lợi dụng đồng tình của ta, làm cho ta mềm lòng.

Mẫn Mặc thân thủ ôm lấy thắt lưng của nàng, thấp giọng nói- Ngươi chính là đồng tình tràn ra…- Nói xong, ở eo của nàng ko nhẹ ko nặng kháp 1 phen.

_ A… chán ghét!- Tô Tử Duyệt yêu kiều rên 1 tiếng, rồi mới há mồm cắn phấn hồng trước ngực hắn, nghe được Mẫn Mặc kêu rên 1 tiếng, thế này mới đắc ý chậc miệng.

2 người cứ như vậy âu yếm dính cùng 1 chỗ 1 hồi, Mẫn Mặc mới nói- Trở về thôi- Dứt lời đứng dậy liền đi.

Tô Tử Duyệt dùng vuốt cằm hướng văn tự trên vách tường, hỏi- Ngươi sao ko luyện tà công của ngươi nữa?- Thấy Mẫn Mặc nửa ngày ko trả lời, liền xoay người nhặt lên 1 tảng đá nói- Ngươi nếu ko luyện, ta có thể lau- Nói xong liền bắt đầu bôi đi chữ viết trên thạch bích.

Mẫn Mặc đi qua, đem Tô Tử Duyệt khiêng lên vai, nhấc chân liền đi. Đầu Tô Tử Duyệt hướng về sau bị Mẫn Mặc khiêng, nàng thét chói tai kêu hắn buông chính mình xuống, hơn nữa ko ngừng lấy tảng đá tro tay chủy đánh lưng Mẫn Mặc. Qua 1 hồi, lưng của hắn đã bị nàng đánh cho thanh hồng 1 mảnh, Tô Tử Duyệt xem đôi mắt đỏ lên, có chút đau lòng. Nàng ném tảng đá tro tay nói- Ngươi mau buông ta xuống, đầu ta sắp nổ tung.

Lúc này Mẫn Mặc đã đi xuống núi 1 khoảng xa, hắn thế này mới đem Tô Tử Duyệt buông xuống, làm cho nàng 1 lần nữa dựa vào trên lưng của mình, rồi cõng nàng nhấc lên, 1 bên nói- Nếu ko nghe lời liền đem ngươi ném tại đây, tự sinh tự diệt.

_ Mẫn Mặc ngươi đồ ko nhân tính…- Bởi vì phía trước tốn quá nhiều tinh lực Tô Tử Duyệt ủ rũ dựa vào trên lưng Mẫn Mặc, có chút vô lực mắng. Tô Tử Duyệt sau đó ngay tại trên vai rộng lớn của Mẫn Mặc thiếp ngủ, sau khi tỉnh lại thấy chính mình hồi đến phòng của nàng cùng Mẫn Mặc. Nàng sau khi sửng sốt 1 lúc lâu, đứng dậy nhìn tình huống tiểu hồ ly. Nếu Mẫn Mặc thừa dịp nàng 2 ngày ko ở đây thời điểm, giết tiểu hồ ly thì phiền toái rồi.

Tô Tử Duyệt tìm đến địa phương nhốt tiểu hồ ly, cùng 2 báo đen canh gác dùng nhõng nhẽo hăm dọa rất lâu thậm chí giả truyền khẩu lệnh Mẫn Mặc, thế này mới cho đi vào. Sau khi đi vào chỉ thấy hỏa hồ nhỏ bé thân thể lui ở tro góc, nhìn qua rất suy yếu. Tiểu hồ ly ngửi được hương vị Tô Tử Duyệt miễn cưỡng ngẩng đầu, giật giật lỗ tai.

Tô Tử Duyệt đi qua bế lên hắn, phát hiện hắn so với trước kia nhẹ rất nhiều. Tô Tử Duyệt sờ đầu của hắn ôn nhu nói- Bọn hắn ko trị thương cho ngươi sao? Ngươi nói với ta dùng loại dược gì, ta đi tìm cho ngươi.

Tiểu hồ ly vươn đầu lưỡi liếm liếm ngón tay Tô Tử Duyệt, rồi mới dùng suy yếu thanh âm hỏi- Ngươi sao ko hỏi ta vì cái gì cùng Mẫn Mặc đối nghịch?

_ Hài tử ngốc…- Tô Tử Duyệt cười mắng. Đầu lưỡi hắn liếm nàng nóng dọa người, nàng sờ mũi tiểu hồ ly, ấn ấn. Thế là Tô Tử Duyệt ko thể ko thúc giục nói- Ngươi thông minh như thế, nhất định biết chính mình muốn dược gì đúng ko? Nhanh nói đi ta đi tìm cho ngươi, trễ hơn nữa thời điểm hắn trở về sẽ ko thể thuận tiện.

_ Hữu dụng sao? Hắn đã muốn giết ta, trị cũng là vô ích- Tiểu hồ ly tự giễu nói.

_ Ta sao hội để ngươi chết? Ta nói ngươi sẽ ko có chuyện, ngươi chẳng lẽ ko tin tưởng ta sao?- Tô Tử Duyệt nói xong, chỉ thấy tiểu hồ ly ngước cặp kim sắc to tròn, bình tĩnh nhìn chính mình. Qua rất lâu mới đem thảo dược cần dùng nói với nàng.

Là đó thảo dược Tô Tử Duyệt tự nhiên là ko biết, nàng chỉ có thể đem tiểu hồ ly miêu tả hình dáng cùng công hiệu nhớ kỹ, rồi mới tìm tiểu bướm con, dẫn nàng đi tìm. Tiểu bướm con sau khi nghe xong cũng ko hỏi nhiều, tro ngực ôm tiểu sói liền mang Tô Tử Duyệt đi hái thuốc. Mấy thứ dược tiểu hồ ly nói cũng ko khó tìm, phỏng chừng cũng lo lắng đến năng lực của Tô Tử Duyệt, cho nên đều là 1 ít dược thông thường.

Tiểu bướm con hái hảo dược xong cùng Tô Tử Duyệt đi tới bờ suối, dùng suối nước đem dược điều chế hảo sau lại hái lá cây cuốn thành hình dạng cái ly đựng dược nước đưa cho Tô Tử Duyệt. Tô Tử Duyệt sau khi nhận lấy liền khoa trương nói- Tiểu bướm con thật sự là hảo hài tử, có thể giúp mama nhiều như thế