Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 45: một chữ không sai






Trần Thuận vừa dứt lời thì hai người phụ nữ đang đi về phía Vương Minh Vy chuẩn bị dẫn cô đi thì bỗng dừng bước chân lại.

Lúc này hai người họ cảm thấy như đang bị Thần Chết nhìn chằm chằm vậy.

Cảm giác đó giống như thể chỉ cần bản thân nhúc nhích một bước thôi thì sẽ bị đánh nát thành từng mảnh.

Trịnh Thiên Thành nhìn về phía Trần Thuận, trong mắt loé ra sát ý rõ ràng : “Tôi vốn để cho cậu sống thêm một lúc nữa, nhưng nếu cậu muốn chết như vậy thì tôi sẽ cho cậu tội nguyện!”

Trịnh Thiên Thành nói xong thì chuẩn bị ra tay.

Không ngờ, lúc này lại có chuyện bất ngờ xảy ra.

Lúc Trịnh Thiên Thành chuẩn bị giết chết chủ tớ hai người Trần Thuận thì nghe thấy có tiếng nói vẳng lại từ xa xa: “Ai ôi, phách lối thế cơ à, tôi còn tưởng là ai chứ? Hóa ra từng là bại tướng dưới tay tôi!”

Giọng nói càng lúc càng gần.

Lại là một ông già mang theo mấy người đi về phía này.

“Hắc Tâm Lão Nhân, sao ông lại đến đây?”

Trịnh Thiên Thành nhìn thấy người đang tới, con ngươi co rút lại.

“Sao, nơi này là nhà của ông, ông có thể tới còn tôi không tới được sao?”

Hắc Tâm Lão Nhân đi thẳng tới, nói câu châm chọc.

Sau khi Hắc Tâm Lão Nhân xuất hiện, sắc mặt Trịnh Thiên Thành nhất thời sa sầm.


Sau khi Trịnh Thiên Thành bước vào cảnh giới tông sư có từng quyết đấu với Hắc Tâm Lão Nhân, cuối cùng bị thua!

Nhưng rất nhanh, Trịnh Thiên Thành như phát hiện được chuyện gì đó lý thú, lập tức cười lớn.

“Ha ha ha, không ngờ rằng, Hắc Tâm Lão Nhân ông tiếng tăm lừng lẫy lại bị đứt một cánh tay. Đúng là báo ứng mà, phiền ông nói cho tôi biết xem là vị tiền bối nào nương tay chừa lại cho ông một mạng vậy? Tôi phải đi thăm hỏi người đó tử tế mới được!”

Trịnh Thiên Thành cười nói.

Vẻ tối tăm trên mặt tan biến hết.

Theo ông ta thấy, người có thể cắt đứt bàn tay của Hắc Tâm Lão Nhân chắc chắn là nhân vật cấp bậc Tông sư.

Mà có thể đạt được đến cảnh giới tông sư, không cần biết tuổi tác lớn nhỏ, người đạt được trước là tiền bối.

“Ồ? Ông muốn thăm hỏi?” Hắc Tâm lão nhân lộ ra nụ cười kỳ lạ: “Vậy thì không cần hôm nào đâu, bây giờ cũng được, chỉ sợ tiền bối không chỉ không chấp nhận lời thăm hỏi của ông, ngược lại còn có khi giết chết ông!”

Hả?

Lời của Hắc Tâm Lão Nhân nói nhất thời làm Trịnh Thiên Thành mơ hồ!

Sau đó, ông ta nhìn thấy một cảnh tượng mà thấy như gặp ma.

Sau khi Hắc Tâm Lão Nhân nói xong với ông ta, thì đi đến trước mặt Trần Thuận, khom lưng cung kính nói: “Tiền bối, lần trước là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, hôm nay đặc biệt đến để thỉnh tội!”

Trần Thuận nhìn Hắc Tâm Lão Nhân, vẻ mặt không cảm xúc.

Có điều, hắn cũng cảm thấy kinh ngạc, khó hiểu.

Hắn cho rằng sau khi Hắc Tâm Lão Nhân trốn đi, chắc trong một khoảng thời gian ngắn cũng không dám trở lại Giang Châu mà sau này có nhìn thấy hắn cũng sẽ lập tức chạy mất dép, sợ bị hắn truy cứu trách nhiệm.

Nhưng mà không ngờ Hắc Tâm Lão Nhân lại quang minh chính đại xuất hiện, còn nói là cố ý đến tạ tội với hắn, trong mắt Trần Thuận khẽ lóe lên sát ý sau đó biến mất.

Lúc cảm nhận được sát ý kia, Hắc Tâm Lão Nhân sợ đến nỗi tim sắp vọt ra ngoài, mãi đến khi cảm nhận được sát ý bao trùm ông ta biến mất mới âm thầm thở phào một hơi. Xem ra, ông ta đã làm đúng cách, sau này không cần lo lắng có một kẻ địch khủng bố như vậy nữa rồi.

Lúc này trán ông ta nhễ nhại mồ hôi lạnh.

“Đa tạ ơn tha chết của tiền bối!” Hắc Tâm Lão Nhân lập tức nói ngay.

“Mau đến đây tạ lỗi với tiền bối đi!”

Hắc Tâm Lão Nhân lập tức gọi Mạnh Thường Tân vào.

Mạnh Thường Tân nhìn Trần Thuận trước mặt trong lòng run rẩy.

“Tiền… tiền bối, lúc trước là lỗi của tôi, mong tiền bối tha thứ cho tôi!”

Lúc này Mạnh Thường Tân nào còn dáng vẻ xúi ông nội trả thù như lúc còn ở Hắc Long hội nữa, anh ta cung kính nói lời xin lỗi.

Dù sao ngay cả chuẩn tông sư như Hắc Tâm Lão Nhân ông nội của anh ta cũng phải cúi đầu gọi một tiếng tiền bối, anh ta không phục cũng không được.

“Biết sai mà sửa thì không gì tốt hơn, nếu cậu đã bồi thường rồi, vậy tôi sẽ tha thứ cho cậu!”

Trần Thuận thản nhiên nói.


Mạnh Thường Tân nghe xong suýt nữa thì phun ra một ngụm máu, con mẹ nó, hắn đúng là không biết xấu hổ mà.

Có điều, anh ta sao dám biểu hiện ra chứ, lập tức gật đầu như gà mổ thóc, cảm tạ ân đức hắn.

Mà Trịnh Thiên Thành từ nãy ngây người khi thấy cảnh tượng đó rốt cuộc cũng bừng tỉnh lại.

Sau đó, ông ta nhìn Hắc Tâm Lão Nhân, trong mắt hàm chứa ý cười mỉa mai: “Ha ha ha, ông mà lại khom lưng xin lỗi một thằng nhóc miệng còn hôi sữa thế à, ông đừng nói với tôi ông đường đường là cao thủ siêu cấp chuẩn tông sư một đời, lại bị một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch này chặt đứt một cánh tay…”

Hắc Tâm Lão Nhân nhìn Trịnh Thiên Thành, nở nụ cười kỳ lạ, không nói gì.

Dần dần, nụ cười của Trịnh Thiên Thành, chậm rãi cứng.

Bởi vì, ông ta cảm nhận được một luồng sát khí và uy thế khủng bố!

Lúc này, ông ta nhìn Trần Thuận ánh mắt đã có vẻ hoảng sợ.

“Bây giờ ông còn muốn đưa Vương Minh Vy đi nữa không?” Nghe thấy lời Trần Thuận vừa nói, khí huyết ông ta sôi trào, sắc mặt tái mét sau đó trong mắt dần dần hiện lên vẻ hoảng sợ rõ rệt.

Cảm giác này ông ta chỉ mới cảm nhận được từ tông sư của nhà họ Trịnh.

Nhưng mà thằng nhóc vắt mũi chưa sạch này mới chỉ khoảng chừng hai mươi mấy tuổi sao lại có được khí thế khủng bố như thế.

Còn cả chiêu truyền âm trong không gian này nữa, hoàn toàn là chiêu thức của bậc tông sư mà.

Sao có thể có chuyện đó được?

Phải biết rằng cho dù là Trịnh Đông Dương người có thiên phú võ đạo nhất trong trăm năm qua của nhà họ Trịnh, hơn hắn vài tuổi mà bây giờ cũng mới chỉ là cảnh giới chuẩn tông sư mà thôi, lúc này Trịnh Đông Dương đang đột phá lên cảnh giới tông sư, cũng đã được coi là thiên phú cực kỳ kinh khủng rồi.

“Cậu có biết tôi là ai không?” Trịnh Thiên Thành trầm giọng nói.

Lúc này ông ta đã tin Hắc Tâm Lão Nhân là bị hắn chặt đứt bàn tay. Mặc dù Trần Thuận chưa ra tay, nhưng ông ta cũng phán đoán được, bản thân không phải là đối thủ của Trần Thuận.

Phải biết rằng, Hắc Tâm Lão Nhân cũng đã bại ở trong tay hắn, bị chém đứt một tay, còn ông ta lại không phải là đối thủ của Hắc Tâm Lão Nhân, chỉ có thể hi vọng dựa vào danh tiếng nhà họ Trịnh ở thủ đô để đè ép hắn.

“Con chó con mèo mà thôi, tôi cần đếch gì quan tâm ông là ai!” Ánh mắt Trần Thuận vô cùng lạnh lẽo, sau đó hắn chậm rãi giơ tay phải lên.

Đúng lúc này, Trịnh Thiên Thành cảm nhận được một nguy cơ trí mạng.

Mà Hắc Tâm Lão Nhân ở bên cạnh trong lòng cũng run lên, sau đó hai mắt trợn trừng, lão nhìn chằm chằm vào động tác của Trần Thuận, không muốn bỏ qua một chi tiết nhỏ nào.

Vì Trần Thuận đã sử dụng chính chiêu này để chém dứt lìa tay lão.

“Tôi là người nhà họ Trịnh ở thủ đô, là em họ của gia chủ hiện giờ, đại diện cho nhà họ Trịnh đến đây dẫn Vương Minh Vy đến thủ đô, cậu có chắc muốn cản tôi không?”

Mặc dù Trịnh Thiên Thành cảm nhận được nguy cơ trí mạng nhưng ông ta vẫn đành bất chấp mà nói, hy vọng có thể lấy danh tiếng gia tộc ra ép buộc Trần Thuận thỏa hiệp.

Ông ta ở đây đã quá thời gian dự tính ban đầu

Trịnh Đông Dương đang gấp gáp đột phá lên cấp tông sư, ông ta bắt buộc phải nhanh chóng dẫn Vương Minh Vy về thủ đô, nếu không, lỡ như bỏ qua cơ hội này rồi thì ông ta mang tội rất lớn.

“Nhà họ Trịnh ở thủ đô còn không đáng để tôi để ý đến!”

Trần Thuận hừ lạnh nói.

Nhà họ Trịnh ở thủ đô, có lẽ là gia tộc đáng sợ ở nước T.


Vậy còn ở Châu Á thì sao?

Trên Trái Đất này thì sao?

Mà Trần Thuận thì nhìn vượt ngoài Trái Đất, ra tận ngân hà.

Với Trần Thuận, Trái Đất là còn quá nhỏ chứ đừng nói chi đến một nhà họ Trịnh ở thủ đô.

Trịnh Thiên Thành có thể cảm nhận được sự coi thường của Trần Thuận.

Là thật sự khinh thường.

Ông ta nhăn mày, nghĩ hắn rốt cuộc là ai?

Mà chẳng coi nhà họ Trịnh ở thủ đô ra gì.

Lúc này, Trần Thuận đã giơ tay phải lên, gập ba ngón lại, chỉ có ngón giữa và ngón trỏ để thẳng, song song, tạo thành hình kiếm.

Bấy giờ, Trịnh Thiên Thành đã cảm nhận được hơi thở chết chóc, cũng không còn huênh hoang như trước.

Ông ta biết nếu có Trần Thuận ở đây thì không thể đưa Vương Minh Vy đi được, thậm chí còn liên lụy đến bản thân và đám đàn em ông ta dẫn đến.

Trịnh Thiên Thành quyết định tạm thời rút lui, sau đó sẽ nhanh chóng thông báo cho nhà họ Trịnh, phái tông sư đến.

“Được, nếu cậu không coi nhà họ Trịnh ở thủ đô ra gì thì chúng ta hãy chờ xem!”

Trịnh Thiên Thành dứt lời liền vội vàng muốn dẫn người rời đi.

Mà lúc này, Trần Thuận cong môi nở nụ cười lạnh lùng: “Nhà họ Vương là nơi ông muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao? Gia chủ Vương Chính nói có phải không?”

Lúc Vương Chính nghe được câu lúc nãy ông ta từng nói với Trần Thuận thì tức đến nỗi suýt thì ngất đi.

“Cậu muốn như thế nào?” Trịnh Thiên Thành vốn định rời đi, nhưng ông ta phát hiện, luồng sát ý bao trùm lên ông ta đang dần dần biến thành thực thể, ông ta không dám nhúc nhích nữa.

Trần Thuận hừ lạnh một tiếng: “Đơn giản, lão quỷ, thuật lại lời vừa nói lần nữa đi!”

Quỷ Hợp Hoan Ngụy Vô Tâm nghe xong, nhếch miệng mỉm cười: “Vốn dĩ là một người hầu, tôi không nên hoa tay múa chân trước mặt chủ nhân, nhưng thực sự tôi nhìn không quen mấy tên hề múa cột, nhảy nhót lung tung, còn nữa ông có thể sỉ nhục tôi chứ không được phép sỉ nhục chủ nhân tôi. Vì vậy, mấy người các người tự tay móc mắt, cắt lưỡi đi. Tôi có thể không truy cứu nữa!”

Gã thuật lại không sai một chữ.