Ma Đế Quân

Chương 152: Một Tên Tiểu Tiên Nhân






Trần Yên vẫy vẫy tay:- Ngọc Nhi, lại đây!Thanh Ngọc còn chưa biết có chuyện gì xảy ra, nhưng cũng phải lễ phép tới bên cạnh mẫu thân hành lễ.

Trần Yên mỉm cười nói:- Ở dưới đây toàn bộ là nữ nhân khuê tú của Dương gia và Trần gia thu được đấy, con xem chọn lấy vài người về hầu hạ đi!Thanh Ngọc vỗ tay lên trán!Thôi rồi!Đây là cái tình tiết gì?Kiều Vân ở trong lòng Trần Yên ngây thơ hỏi:- Sư tôn, người đau đầu sao? Có cần Vân Nhi bóp đầu cho người không?Thanh Ngọc cảm thấy ấm lòng, tiểu đồ đệ này của hắn cũng rất biết chiều lòng người đấy.

Hắn cúi xuống bế Kiều Vân lên, xong rồi bắt đầu đi xuống phía dưới, nơi đang có rất nhiều nữ nhân đang đứng cúi gằm mặt xuống.


Trong đây đa phần là người Dương gia, còn người Trần gia thì chỉ lác đác mấy người mà thôi, đa phần là đệ tử khác họ.Thanh Ngọc cũng hơi rối não, thì Ly Ly đã kéo tất cả đại nương tử của Thanh Ngọc lại.

Nàng che miệng cười mà nói:- Chàng có chọn không? Không thì bọn thiếp chọn cho chàng? Nói cho chàng biết, nơi đây có hai người trong đệ thập Bách Hoa Bảng đấy!Thanh Ngọc chẳng thèm để ý Bách Hoa Bảng làm gì, ôm Kiều Vân, xuề xòa nói:- Chọn đi chọn đi! Ta không có ý kiến gì!Cuối cùng, Tâm Như thu Dương Điệp vào tay làm thị nữ cho mình, còn Thụy Nhi lại chọn Trần Phi Quỳnh.

Hai mỹ nhân này một người thứ năm một người thứ chín trên Bách Hoa Bảng.Trần Phi Quỳnh thì lại không phải là dòng chính Trần gia, mà là một đệ tử khác họ từ bên ngoài tới, nên cũng không phế bỏ tu vi, mà bị đưa đi làm thị nữ.

Nàng vốn được hứa gả cho Trần Hóa, thiếu chủ Trần gia, nhưng cuối cùng lại tiện nghi cho Thanh Ngọc.Đến đây, thập đại mỹ nhân đứng đầu Bách Hoa Bảng Trung Đô đều đã rơi vào ma trảo của hắn, không thoát một ai.Thanh Ngọc nhìn qua số nữ nhân bên dưới, rồi nói:- Ta cho các ngươi một cơ hội, đệ tử của ta đang thiếu hai tiên thị, ai muốn đi theo nàng thì bước ra.Chỉ sau vài giây, đã có hai người tiến lên quỳ xuống:- Chúng nô tỳ xin nguyện đi theo hầu hạ tiểu thư.Thanh Ngọc đánh giá hai người một chút, cũng không hề thấy có ác ý, nên mới gật đầu.

Rồi hắn trầm giọng nói:- Từ đây tất cả các ngươi sẽ là đệ tử Nguyễn gia, không phải biếm đi làm thị nữ, nên không cần e sợ.

Chỉ cần các ngươi trung tâm, thì sẽ có ngày được hồi đáp.

Nếu có ai ép uổng các ngươi làm chuyện không hài lòng, cứ đến Đế Quân Uyển tìm ta, còn mấy người chấp sự Nguyễn gia sắp xếp cho các nàng nữa, đừng ai nghĩ lợi dụng lừa tiền gạt tình gì, nếu không đừng trách ta độc ác.Mấy tên chấp sự cũng đầu đầy mồ hôi, vội vã thưa vâng, thiếu gia bây giờ ở trong Nguyễn gia như là ông trời con vậy, dĩ nhiên không ai dám làm trái.Bên dưới đám nữ nhân nghe vậy, lập tức quỳ xuống tạ ơn rối rít.


Xem ra các nàng cũng rất may mắn, nếu không chắc chắn sẽ bị đem đi làm đồ chơi cho người ta.Lúc này, Dương Điệp, nữ nhi của gia chủ Dương gia Dương Bá mới chạy lại túm lấy vạt quần Thanh Ngọc khóc lóc mà nói:- Thiếu gia, không, chủ nhân, xin người, xin người buông tha cho phụ thân mẫu thân ta, ta xin người!Thanh Ngọc âm thầm suy nghĩ một chút, rồi cũng có quyết định trong lòng.

Hắn nói:- Đứng dậy đi, ta sẽ xem xét.

Hầu hạ Tâm Như cho tốt, thái độ của ngươi sẽ quyết định người nhà ngươi có an ổn hay không.Nói xong tới đây, Thanh Ngọc bế Kiều Vân về Ngọc Viện, còn chúng nữ thì cũng nhìn nhau mỉm cười.

Trên tinh cầu này ít khi có nam nhân nào sẽ xử lý như Thanh Ngọc.Đứng ở trong phương diện nữ nhân mà nói, các nàng cũng chẳng mong những người này bị đưa đi làm thị nữ cho người ta, nhận lấy hành hạ thống khổ đến chết.

Người nào may mắn gặp được nam nhân tử tế thì thôi, nếu không thì số phận chắc chắn không được hạnh phúc gì rồi.Chúng nữ cũng không biết, tư tưởng của Thanh Ngọc là từ trái đất tới đây, việc nô dịch hầu hạ có thì cũng thôi, nhưng mà sờ sờ đem số tù nhân ra làm chiến lợi phẩm mà hành hạ thì cũng không tốt đẹp gì.Thanh Ngọc nhớ kỹ câu nói của nãi nãi Tâm Như: “Là thần là ma cũng là một ý niệm mà thôi, có gì đâu mà phải sợ sệt? Chỉ cần không thẹn với bản tâm, điều đó không có gì quan trọng.”.Hắn đưa ra quyết định gì cũng vậy, chỉ cần không thẹn với bản tâm là được rồi.Khi vừa về tới Ngọc Viện, thả Kiều Vân xuống thì bỗng dưng lại có thanh âm của Hệ thống vang lên trong đầu Thanh Ngọc:- Đinh! Hằng Thiên tinh phát động nhiệm vụ “Điều tra xâm nhập”, yêu cầu thiếu gia lập tức điều tra thân phận một kẻ lạ mặt vừa tiến vào Hằng Thiên tinh, tu vi không rõ, nếu có nguy hiểm xin lập tức diệt trừ, phần thưởng nhiệm vụ này sẽ phát tùy theo mức độ nguy hiểm, phải chăng hiện tại lập tức truyền tống?Thanh Ngọc dặn Kiều Vân:- Vân Nhi ngoan, đi báo cho các sư nương biết là sư phụ phải ra ngoài một chuyến, một thời gian sẽ trở về, có biết không?Kiều Vân mở đôi mắt to đen láy gật đầu, rồi thân hình Thanh Ngọc biến mất.…Đông Hải.Lúc này là một buổi chiều nắng đẹp, trời cao mây trắng, những cánh hải âu đang dập dìu trong không trung.

Từng làn gió mát đem theo hương vị biển cả thổi đi khắp nơi.Thân hình Thanh Ngọc hiện ra từ trên bầu trời, đối diện với hắn bây giờ là một tên mặc giáp mềm màu vàng, trông có vẻ giống như lính trinh sát vậy, đang lúi húi lấy ra một cái dụng cụ gì đó quan sát khắp nơi.Thanh Ngọc nhìn trang phục này mà liên tưởng tới bọn Tiên tộc kia, nhưng mà quái lạ là tu vi tên này chỉ có Hóa Thần sơ kỳ giống hắn mà thôi.Tên này cũng gọi là có chút nhan sắc, lúc đầu Thanh Ngọc tưởng hắn là một tên lình quèn, nhìn kỹ thì mới phát hiện ra đây chắc là một đệ tử danh môn nào đó.Thanh Ngọc hỏi:- Ngươi là ai? Tới tinh cầu này làm gì?Tên áo vàng đáp:- Ta là ai mắc mớ gì tới ngươi? Ta thích đến thì đến thích đi thì đi, ngươi quản được sao?Thanh Ngọc không hề nói nhảm nhiều, đánh trước tính sau.

Lập tức hắn rút ra song kiếm, lao tới, thi triển một chiêu Phách Hoa Trảm về phía tên áo vàng.Hai luồng kiếm khí hình trăng lưỡi liềm đan vào nhau màu đỏ rực phá không mà đi, nhanh chóng bay thẳng tới mặt tên kia.Tên áo vàng không hề sợ hãi, lấy ra một thanh trường kiếm năm màu sáng lấp lánh, quát:- Đại Ngũ Hành Tiên Quang! Khởi!Từ thanh kiếm năm màu của hắn bỗng dưng hiển hóa ra hư ảnh một ngọn ngũ hành tiên tháp sừng sững cao khổng lồ.


Ngọn tháp này bắt đầu xoay nhanh dần, sau đó tạo thành một lồng phòng hộ vô cùng chắc chắn, làm đường kiếm khí của Thanh Ngọc lập tức bị ngăn lại.Tên áo vàng quát:- Hừ, một tinh cầu hạ đẳng mà thôi, dám lớn lối với bản thiếu gia, chết!Nói tới đây, hắn niệm chú, tòa ngũ hành tiên tháp bỗng dưng xoay với tốc độ chóng mặt, sau đó bắn ra một luồng tia sáng về phía Thanh Ngọc.Thanh Ngọc suy nghĩ một chút, rồi lấy Kỳ Lân Đỉnh ra chặn tia sáng này lại.Đông! Đông!Tia sáng kia đập vào Kỳ Lân Đỉnh, thì lập tức bị bắn ngược trở lại, làm tên áo vàng kia gào lên:- Làm sao có thể! Tiên khí của ta mà không đánh vỡ được cái đỉnh rách này ư?Thanh Ngọc dồn lực vào Trảm Thiên, ném Huyễn Diệt lên cao, sau đó thuấn di mà tới, hai tay nắm kiếm bổ thẳng một Toái Tinh Trảm vào cái lồng phòng hộ năm màu của tên áo vàng, sau đó bắt lấy Huyễn Diệt chém ngang một đường.Rắc…rắc…Lồng phòng hộ lập tức vỡ nát, không còn hoàn chỉnh.Tên áo vàng sợ hãi, lập tức kích phát một chiếc mặt dây chuyền đeo trên cổ, từ đó hiện ra một một vị La hán khổng lồ màu vàng rực, miệng niệm chú, quát:- Sát!La hán kia hiển hóa ra một thanh côn to lớn, lập tức đập thẳng về phía Thanh Ngọc.

Điều làm Thanh Ngọc bất ngờ là lúc hư ảnh La hán vừa ra, thì hắn bị định trụ một chỗ ở trên không, giống y như là lúc chiến đấu với…Sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, nghĩ tới một khả năng ghê gớm, Thanh Ngọc vận chuyển Đạo Nguyên Kinh thoát khỏi trói buộc, sau đó thi triển Hư Ma Chân Thân.Lập tức, cái côn của La hán kia đập xuống mặt biển, làm mặt nước sóng trào cuồn cuộn, vô cùng kinh khủng.

Thanh Ngọc nhìn chằm chằm vào tên áo vàng kia, sau đó bắn ra Thiểm Kích Mục Xạ vào La hán.Tức thì, Hư Ma Chân Thân cũng thi triển theo, hiển hóa ra hai thanh kiếm khổng lồ màu đỏ và đen trong không trung, rồi bắn thẳng về phía La hán kia.Tên áo vàng trông thấy Ma ảnh to lớn sau lưng Thanh Ngọc thì vô cùng kinh ngạc.

Nhưng hắn cũng không hề sợ hãi một chút nào cả.

Thanh Ngọc thì cũng âm thầm đánh giá một chút, xem ra ở Tiên giới kia mình cũng chỉ ngang bằng với tu sĩ đồng cấp thôi, không có gì đặc biệt cả.Không ngoài dự đoán của Thanh Ngọc, khi hai đạo kiếm khí khổng lồ chém vào La hán, lập tức nó hiện nguyên hình, thành một con Nhân Diện Ảnh Thù to lớn đáng sợ..