Không ngoài dự đoán, lão già Tần Hoằng khi thấy Thanh Ngọc vạch tội mình thì đã chủ động nhảy ra đứng cạnh Trần Tầm để bảo toàn mạng sống, nghiễm nhiên thừa nhận hành vi mưu phản nhân tộc của mình.Bây giờ Tần Hoằng, Tề Khiêm Vi và Triệu Phóng mặt trông không khác gì đít khỉ, đang chửi loạn hết cả lên.
Mấy lão không thể nào tới cứu viện Dương gia được, bởi vì như thế Nguyễn gia sẽ tố cáo tội trạng của Tần Hoằng, chắc chắn đẩy Tần gia vào bước đường cùng, thân bại danh liệt, không còn chỗ mà chôn thây.
Sau khi Tần gia mà bị diệt, há chẳng phải một nửa Trung Đô này rơi vào túi Nguyễn gia hay sao?Cáo già sống gần vạn năm như mấy lão, sẽ biết nên lựa chọn như thế nào.
Thà bỏ đi một gia tộc nhất đẳng mà bảo toàn tính mạng và gia tộc, hơn nữa duy trì điểm cân bằng của thế sự Trung Đô vẫn là hơn.Cay cú nhất ở đây là lão già Tề Khiêm Vi rồi, Dương gia là thông gia của Tề gia, nhưng lúc này lại bị Nguyễn gia gắp lửa bỏ tay người.
Tự nhiên Tề gia chẳng làm gì nên tội mà cũng bị cốc một cái vào đầu, bảo sao mà không chửi um sùm lên cho được?Trong đầu Tề Khiêm Vi lúc này đang âm thầm tính toán, xem làm sao vặt lông con lợn Tần Hoằng này, bắt hắn phải nôn ra thứ gì bồi thường tổn thất cho mình.Đại sự đã định, Nguyễn gia là người chiến thắng cuối cùng, người ta muốn làm gì chẳng được? Kể cả bây giờ Nguyễn Nhạc lão gia tử chỉ vào con heo nói đây là con chó, mấy lão già này cũng phải lập tức khen con chó đẹp ghê chứ chẳng chơi.Thanh Ngọc đánh chính là vào tâm lý này của mấy lão hồ đồ bất tử kia, làm mấy lão tổ tông các đại gia tộc bây giờ muốn tức điên lên mà vẫn phải âm thầm chịu đựng đấy.Ba nhà Trình, Hạ, Dương, thì có Dương Phủ là ở gần với Nguyễn gia thủ phủ nhất.
Kể cả Nguyễn gia có với tay mở rộng diện tích thủ phủ đến tận Dương Phủ đi chăng nữa, bây giờ là cũng không ai dám nói gì.
Một điều nữa là Dương gia còn vốn chuyên kinh doanh đan dược, rất phù hợp với tâm ý Thanh Ngọc lúc này.Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, có tiện nghi mà không chiếm thì đúng là kẻ ngốc rồi.Ở trong Dương Phủ lúc này, mặc kệ ánh mắt hoang mang sợ hãi còn chưa hiểu gì của Dương Bá Dương gia chủ, Thanh Ngọc nói:- Tất cả tộc nhân và hạ nhân Dương gia nghe đây, kẻ nào buông vũ khí xuống đầu hàng Nguyễn gia ta còn được sống, phản kháng, chết!Thanh Ngọc lấy Trảm Thiên, cách không chém một đường kiếm khí hời hợt về phía một ngọn giả sơn, ngay lập tức nó bị chẻ ra làm đôi, bửa về hai phía.Tộc nhân và đệ tử Dương gia vô cùng sợ hãi, lúc này Dương Bá mới run run nói:- Chúng ta hàng! Chúng ta xin hàng!Sau khi sắp xếp ở đây xong xuôi, Thanh Ngọc lại tất tả cùng lão gia tử Nguyễn Nhạc, Nguyễn Nhật cùng Trương, Cung tam vị trưởng lão, dẫn thêm một số tinh anh Nguyễn gia tiến tới Trần gia thủ phủ.
Nơi đây lập tức trở thành một bãi chiến trường giết chóc huyết tinh.Thanh Ngọc sau khi đi rời khỏi Ty Tràm sâm lâm mà chưa tới Trần gia ngay là vì có hai lý do.Thứ nhất là lực lượng của Nguyễn gia thiếu đi lão gia tử Nguyễn Nhạc và hai vị trưởng lão Đại Thừa không thể nhanh chóng tiếp quản Trần gia được.Thứ hai nữa là nếu tiến công Trần gia ngay lập tức, thì không vớ được món hời Dương gia kia vào túi rồi.Chuyện Nguyễn gia thôn tính Trần gia đã là việc thiên kinh địa nghĩa, cũng không có ai dám có ý kiến gì cả, đây là gia nhân của lũ phản nhân tộc, dĩ nhiên là người cầm quyền Trung Đô như Nguyễn gia có quyền phán định.Mà phán định xong thì của cải và tộc nhân ngoại tộc Trần gia về tay ai?Ai cũng biết câu trả lời, nhưng không có ai dám nói cả.Đệ tử dòng chính và tộc nhân họ Trần nếu phản kháng đều bị giết chết, còn không phản kháng thì bị phế đi tu vi, biếm thành nô lệ, còn đâu toàn bộ đệ tử khác họ thì được chiêu hàng.Thanh Ngọc cũng là niệm tình đây là nơi sinh ra của mẫu thân Trần Yên hắn, nên mới cố ý nhẹ tay, nếu không toàn bộ tộc nhân dòng chính Trần gia hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.Lịch sử vẫn luôn luôn do người thắng cuộc viết lên, nếu hôm nay mà bọn Quỷ Ảnh tộc kia còn sống thì Nguyễn gia và chúng nữ của Thanh Ngọc cũng phải lâm vào tình trạng tương tự mà thôi, không có gì khác biệt cả.
Tâm tình hắn cũng không hề cảm thấy có một chút vướng mắc nào.Thanh Ngọc một bên xách Nguyễn Anh và Nguyễn Trường theo, để bọn họ chứng kiến tất cả quá trình đẫm máu tàn khốc này.
Hắn nói:- Hai người các đệ phải nhìn cho kỹ, đây chính là chiến tranh, là giết chóc.
Nếu sau này hai người các đệ không cố gắng hơn, chỉ cần thua một nước cờ thôi thì Nguyễn gia chúng ta cũng sẽ có ngày chịu thảm cảnh như vậy.Nguyễn Anh và Nguyễn Trường lập tức mất đi tâm trạng hào hứng của kẻ chiến thắng mà bắt đầu lâm vào trầm mặc.
Lão gia tử và các vị trưởng lão đứng xung quanh cũng phải âm thầm gật đầu tán thưởng.Tiếc là Thanh Ngọc ý chí cao xa, tinh cầu này không giữ được chân hắn, nếu không có một người như Thanh Ngọc trấn thủ thì Nguyễn gia có thể an sinh vĩnh tồn rồi.Nguyễn Anh lúc này chắp tay thưa:- Ca dạy rất phải, chúng đệ xin khắc sâu vào lòng!Cung Hà Trang lúc này ở đằng sau nghe thấy Thanh Ngọc nói vậy thì mắt lóe lên dị sắc, nàng đã âm thầm đưa ra một quyết định, nhưng quyết định gì thì không ai biết được.Thanh Ngọc mỉm cười gật đầu, nhìn Trương Phù Hoa đang tung Khổng Tước Linh ra, hoành hành ngang dọc.
Cứ mỗi một đường tụ tiễn phi ra là sẽ có một đám Trần gia phản kháng bị xuyên thủng đan điền, rơi đánh bịch xuống mặt đất.
Nàng quát lớn:- Quỳ xuống cho ta!Phù Hoa hôm nay mặc Vận Nghê Thường, tà áo đỏ lung linh rực rỡ trong nắng, tựa như thiên tiên hạ phàm vô cùng xinh đẹp, khiến tất cả nam nhân đang quan chiến cũng phải âm thầm tắc lưỡi không thôi.Ở đằng xa lại là Mai Sương Sương với khuôn mặt câu hồn đoạt phách đang cưỡi lên một tấm Thần Hành Phù to lớn chở theo Tử Nhược mà bay lượn giữa chiến trường, tung ra vô số đạo lôi điện trắng rỡ lập lòe.
Tử Nhược ngồi sau lưng thì chắp tay chúc phúc cho nàng, khiến tốc độ và chân khí của Sương Sương tăng lên khoảng lớn.Lão gia tử hỏi:- Ngọc Nhi, tiếp theo có dự định gì không?Thanh Ngọc nói:- Gia gia cho người truyền ra tin tức, Nguyễn gia ta thay trời hành đạo, được thượng thiên chiếu cố, chiều ngày mai sẽ được Hằng Thiên ban ân, tất cả tu sĩ trong Nguyễn gia thủ phủ đều sẽ được đề thăng một tiểu cảnh giới, còn tu sĩ hậu kỳ sẽ trực tiếp tiến vào đỉnh phong.
Còn nữa, người giúp con thông báo, Nguyễn gia ta ngày Trung Thu năm năm sau tổ chức Tứ Kiếm Đại Hội, chỉ cần là tán kiếm tu trong thiên hạ, khi tới tham gia sẽ được tặng một thanh kiếm phù hợp với mình nhất, kể cả Hoàng khí và Tôn khí cũng có.Lão gia tử và chúng trưởng lão xung quanh giật mình kinh ngạc, nghe xong mà trợn mắt há mồm.
Cái gì thượng thiên ban phúc thì cũng thôi đi, lại còn tổ chức cái kiếm hội tặng kiếm làm cái gì?Nhưng rất nhanh sau đó họ cũng đã hiểu được ý đồ của Thanh Ngọc.Cái gọi là thượng thiên ban phúc kia chính là để lấy lòng dân chúng và tu sĩ trong thiên hạ, chứng tỏ Nguyễn gia là tuân theo thiên ý mà hành sự, quang minh lỗi lạc, xứng đáng làm tấm gương để tất cả hướng về.
Sau này không cần phải nói, sinh ý của Nguyễn gia sẽ tức khắc được cải thiện một mảng lớn.
Chúng trưởng lão ở đây cũng biết Thanh Ngọc mang trên thân đặc quyền của Tinh chủ, nên việc đó chắc hắn làm được.Nhưng mà còn tổ chức Tứ Kiếm Đại Hội kia thì bọn họ không hề hiểu được.
Nhưng mà Thanh Ngọc làm gì chắc cũng có lý do của hắn đấy.Thanh Ngọc lúc này quay mặt sang hai bên, bỗng dưng lại cảm thấy trong lòng có gì đó đang kêu gọi.
Nhìn ra thì mới thấy ở một góc đường phía xa có một tiểu cô nương bốn năm tuổi đang quỳ xuống trước mặt một tấm chiếu rách.Trên tấm chiếu kia có xác một người trung niên phụ nhân đang nằm, chắc cũng chết được khoảng bốn năm ngày rồi.
Tiểu cô nương trông vô cùng đáng thương, ăn mặc rách rưới, trên hàng mi vẫn còn đang nhạt nhòa lệ rơi.
Ở trước mặt tiểu cô nương có một tấm biển, không biết được người hảo tâm nào ghi cho bốn chữ “Bán thân táng mẫu.”Thanh Ngọc nhìn tới đây, không hiểu làm sao mà trong lòng dâng lên nỗi thương xót nhè nhẹ.
Hắn lập tức bay qua, làm mấy người bên cạnh cũng đi theo xem có chuyện gì.Khi đến nơi, Thanh Ngọc mới thấy đây là một tiểu cô nương dù trên mặt trát đầy bụi bẩn, nhưng vẫn để lộ ra dung nhan của một tiểu mỹ nhân thanh tú.
Hai mắt cô bé to tròn trong sáng, mặt mũi đường nét vô cùng hài hòa, sau này lớn lên chắc chắn là một nữ tử họa quốc ương dân.Lúc này, từ xa bỗng chạy tới hai tên tráng hán lực lưỡng, một tên gào lên:- Xú nha đầu! Mẫu thân ngươi chết còn nợ Lãm gia ta hai ngàn lượng bạc, bây giờ ngươi tính thế nào? Nếu không có tiền trả thì theo bọn ta về, bán mình đi mà trả nợ!Tiểu cô nương thương tâm, càng ngày càng khóc lớn, thương thay cho số phận hẩm hiu của mẫu thân và mình.
Tại sao ông trời lại bất công như vậy, mẫu thân nàng là người tốt nhất trên đời, sao lại phải chết?Thanh Ngọc, lão gia tử và chúng trưởng lão đứng ở bên thở dài một hơi, cũng thương hại tiểu cô nương khốn khổ này.- Đinh! Phát động nhiệm vụ phụ tuyến “Đệ tử đầu tiên”, Kiều Vân mang trong mình Mộc Đan Thể, rất có thiên phú trong việc luyện đan và chăm sóc các loại thảo dược, yêu cầu thiếu gia thu nàng làm đại đệ tử của mình, dạy dỗ nên người, phần thưởng là một cuốn Dưỡng Thảo Bí Kinh, 2000 điểm tích lũy! Lưu ý: Nhận đệ tử có tư chất sẽ tăng thêm khí vận của bản thân.Thanh Ngọc nghe xong lời Hệ thống mà cũng thấy vừa lòng, đây chính là những gì hắn đang suy nghĩ.
Chỉ có điểu không ngờ là tiểu cô nương này lại mang trong mình đơn linh căn Mộc hệ và thể chất đặc biệt.Thanh Ngọc nhìn hai tên tráng hán lực lưỡng kia một cái mà làm bọn chúng giật mình run rẩy, cả người cứ như ở trong hầm băng.
Hai tên này sợ hãi, lùi lại phía sau, cảm tưởng mình chỉ cần nói thêm một câu nữa thôi là sẽ bị vạn kiếm xuyên tâm, chết ngay tức khắc vậy.Thanh Ngọc tiến lại gần, ôm lấy tiểu cô nương vào lòng, hỏi:- Con tên là gì?Tiểu cô nương vẫn khóc, nhưng mếu máo nói:- Con tên Kiều Vân.Thanh Ngọc nhẹ nhàng xoa lưng cho Kiều Vân, rồi hỏi:- Ta mang mẫu thân con đi an táng đàng hoàng, lại trả nợ cho con, con có nguyện ý làm đệ tử của ta không?.