Âm thanh của Ly Ly lại vang lên lần nữa.- Tiếp nhận.Thanh Ngọc đáp.“Tinh, Khí, Thần phải song song cùng phát triển thì thiếu gia mới có thể có được vô thượng đạo cơ, bước tới đỉnh phong chi lộ.
Hiện tại phát động nhiệm vụ tu luyện Tinh cảnh tới Khai Mạch cảnh nhất tinh, phần thưởng là 20 điểm tích lũy.”- Đinh! Phát động nhiệm vụ sử thi “Cực phẩm phu nhân”, phải chăng thiếu gia muốn tiếp nhận nhiệm vụ?Cái gì? Cực phẩm phu nhân? Phu nhân ở đâu?Trong lòng Thanh Ngọc như đang có mấy nghìn con quạ bay qua, hắn lau mồ hôi trán rồi lại nói:- Tiếp nhận.“Cốc chủ Vạn Hoa cốc Lý Mỵ Nương là nữ nhân mang thể chất Thái Âm thể, nếu kết hợp song tu cùng với thể chất không được phép nhắc đến của thiếu gia thì cả hai người sẽ đều có được lợi ích khổng lồ không đo đếm được.
Hiện tại phát động nhiệm vụ đẩy ngã Lý Mỵ Nương trong vòng ngàn năm, phần thưởng một bộ Thánh pháp Tâm Tâm Tương Ánh Quyết, một bình Tịnh Căn đan, 1000 điểm tích lũy, thất bại sẽ khiến Lý Mỵ Nương và thiếu gia trở mặt thành thù.
Lưu ý: điều này vô cùng bất lợi cho thiếu gia, phải thật lưu tâm, không được bỏ qua!Lời nhắc của chủ nhân: Nam nhân phải cường thế! Cố lên con trai!”Thanh Ngọc đọc xong chi tiết nhiệm vụ mà muốn ngã ngửa ra.Gì?Trâu bò!Lão cha ơi là lão cha!Người không có việc gì làm lại đi hố con như thế à?Người ta năm nay mới 5 tuổi thôi, lại bắt người ta đi lấy một lão cốc chủ mấy trăm tuổi!Con còn chưa có muốn lái máy bay!Bần tăng còn chưa có muốn hoàn tục! Chờ bần tăng vài năm lại tính!Ảo thật đấy!Trong đầu Thanh Ngọc lúc này lại có vô vàn con hươu cao cổ chạy qua.
Bây giờ mình mới chỉ là Luyện Khí tầng một, biết đến bao giờ mới tu luyện tới cảnh giới cao thâm.
Mà người ta đường đường là Cốc chủ một cốc, mình lại đem người ta đẩy ngã.
Người ta mà cáu lên thì có khi đem băm mình thành thịt nhão.Không được.Phải bình tĩnh, bình tĩnh.Cha đưa cái nhiệm vụ này hơi khoai, nhưng cũng chủ yếu là do bản thân mình không có thực lực.
Ở cái giới tu hành mạnh được yếu thua này thực lực là tất cả.Tâm trí Thanh Ngọc trở nên kiên định.- Ly Ly, cái gì là Thánh pháp?- Thiếu gia, như người đã biết người thường chỉ có thể tu luyện ba bộ công pháp, một bộ tâm pháp mà thôi.
Ngoài ra khi thiếu gia đạt tới Hóa Thần cảnh, có thể tu tập thêm một bộ Thánh pháp.
Thánh pháp mang theo hàm nghĩa Thái thượng đại đạo, được Thánh nhân sáng tạo ra, cam đoan với thiếu gia ở Hằng Thiên tinh này không có một bộ Thánh pháp nào, kể cả ở ngoài Hằng Thiên tinh đi nữa cũng vô cùng hiếm hoi.Thánh nhân ư?Cha mình để lại cho mình Thánh pháp, vậy có phải cha cũng là Thánh nhân?Thôi, không nghĩ nữa.Hai hôm nay di chuyển đường xa, hắn có hơi mệt mỏi, nửa năm nay rồi hắn chưa ngủ một giấc đầy đủ nào, hôm nay mặc kệ mọi chuyện đi, phải ngủ một giấc đã.Nói là làm, Thanh Ngọc dứt khoát lấy ra từ chiếc túi vải, ở đây vẫn còn hai miếng bánh quế hoa mà Trương ma ma làm cho hắn, hắn ăn một miếng, rồi ra suối rửa tay, lại vào nhảy lên giường ngủ.Khi lên giường, hắn lại thấy một mùi thơm nhè nhẹ của nữ nhân.
Kỳ quái, mùi này hắn từng ngửi qua rồi, nhưng nhất thời lại chưa nhớ ra là ngửi thấy ở đâu?Dần dần, Thanh Ngọc thở đều, tâm thần chìm vào giấc ngủ.Lúc đó.Trong căn nhà trúc của Thanh Ngọc bỗng thoáng hiện lên thân hình một nữ tử tuyệt mỹ.
Lý Mỵ Nương vận vẫn là bộ cung trang màu trắng ấy, nhưng lần này nàng không có đeo mạng che mặt.
Nàng cứ đứng yên đó quan sát hắn ngủ, một lúc sau, Mỵ Nương khẽ mỉm cười, lấy từ trong nhẫn trữ vật của nàng ra vài cuốn sách, một tấm địa đồ, một lọ đan dược và một tấm lệnh bài thân phận đặt ở đầu giường Thanh Ngọc, rồi từ từ biến mất.Sáng sớm ngày hôm sau.Thanh Ngọc mở mắt, hắn ngồi dậy, trong cơn ngái ngủ liếc nhìn xung quanh.Ủa? Sao đầu giường mình lại có mấy cuốn sách? Là ai cho mình?Thanh Ngọc vơ lấy mấy cuốn sách, rồi bắt đầu lật ra xem.
Có một cuốn là các quy tắc, giới luật chung trong Vạn Hoa cốc, một quyển ghi lại kinh nghiệm tu luyện trong Luyện Khí kỳ, một quyển thì lại ghi những điều cần phải biết khi sống trong giới tu hành.Những tư liệu này đối với Thanh Ngọc thì đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Trước nay hắn vẫn luôn muốn tìm hiểu những vấn đề này, nhưng không ai nói cho hắn biết.
Giờ tốt rồi.
Nhưng mà ai lại đưa sách cho mình nhỉ? Là bà cô Lâm San San kia sao?Thanh Ngọc lại nhìn tấm lệnh bài, giống với tấm lệnh bài trước kia vị tỷ tỷ kia cho hắn, khác ở chỗ trên lệnh bài chỉ có hai chữ Tiểu Ngọc, còn đằng sau thì lại có hình một cái đỉnh.À, đây là lệnh bài thân phận của hắn.
Thế này cũng dễ nói chuyện hơn, phòng khi gặp phải người khác, họ nghĩ trong đây không có nam nhân, lại rút kiếm ra chém mình thì hỏng.Thanh Ngọc mở lọ đan dược ra, giám định mới biết được đây là Tụ Khí Đan, chuyên dùng cho tu sĩ Luyện Khí kỳ, có thể đẩy nhanh tốc độ thu nạp linh khí lên gấp đôi, hiệu quả trong vòng một ngày.
Trong đây có 10 viên đan dược, vậy là đủ cho hắn dùng trong 10 ngày.Sau khi vệ sinh cá nhân, hắn mở ra Đế quân thương hành.Hiện tại hắn có 20 điểm tích lũy, hắn dứt khoát bỏ ra 3 điểm mua một cái lố bàn chải, một lọ kem đánh răng và một chai dầu gội đầu siêu to khổng lồ, mỗi thứ mất 1 điểm tích lũy.
Có những thứ tối cơ bản này cuộc sống cũng dễ dàng hơn.
Cái gì hà tiện thì hà tiện chứ những thứ này vẫn là cần thiết đấy.Còn 17 điểm, hắn lại dùng 10 điểm đổi lấy một loại võ kỹ tên là Lực Đỉnh.
Nói là võ kỹ chứ thực ra như những gì Ly Ly giới thiệu, Lực Đỉnh này hóa ra là một bài võ luyện buổi sáng, chỉ gồm 18 động tác đơn giản, nhưng tác dụng nó mang lại lại không đơn giản chút nào.Sau khi lĩnh ngộ Lực Đỉnh xong, Thanh Ngọc bắt đầu tập luyện.
Những tưởng 18 động tác này dễ lắm, ai dè khi vừa tập tới động tác thứ ba Thanh Ngọc đã phải ngồi bệt xuống đất, thở hồng hộc, mồ hôi tràn ra như suối.Hóa ra Lực Đỉnh này càng tập đến động tác cao hơn áp lực thiên địa lên người càng cao, là một loại vô thượng võ kinh dành cho người muốn luyện Tinh, hay giới tu hành vẫn gọi là luyện thể.Bài tập này mỗi ngày chỉ được phép thi triển một lần vào buổi sáng sớm, khi mặt trời vừa lên tỏa ra những tia tử khí đầu tiên tập luyện mới đem lại hiệu quả.Nếu kiên trì rèn luyện qua thời gian, kinh mạch sẽ trở nên rộng hơn, rắn chắc hơn, cường độ lưu thông linh khí khi thổ nạp cũng nhanh hơn.Hơn nữa điều quan trọng nhất là khi thi triển trong môi trường có áp lực mạnh mẽ, sẽ đẩy nhanh tốc độ tu luyện thân thể lên gấp đôi!Ở đâu có áp lực mạnh mẽ nhỉ? Thanh Ngọc thầm nghĩ.Rồi bất chợt, hắn nhìn thấy thác nước kia.Không biết mình có chịu nổi áp lực kia không?Nghĩ liền làm, hắn cởi áo, mon men theo bờ suối tới gần thác nước.
Khi tới gần ghềnh đá để nước từ thác chảy lên người, mới chỉ đưa bàn tay nhỏ ra thôi mà đã cảm giác đau rát thấu ruột gan rồi.Không được.Nước quá mạnh.Mình chưa chịu nổi áp lực này.Thanh Ngọc lại mon men theo bờ suối quay trở lại, bắt đầu thăm thú vườn linh dược.
Những linh dược này hắn đều có thể chăm sóc dễ dàng, thậm chí phân loại như thế nào, chế ra đan dược nào hắn cũng có thể nói vanh vách.
Tuy nhiên chưa nhìn thấy đan dược thực tế bao giờ nên chưa biết mà thôi.Đến gần buổi trưa, có một vị tỷ tỷ mặc y phục màu hồng nhạt, chắc độ khoảng 18 19 tuổi bưng một cái khay đến cho hắn.
Trên đó có 3 bộ y phục vừa với người hắn, một bữa cơm thanh đạm với cơm và rau, còn ngoài ra không có gì nữa.Vị tỷ tỷ đó chỉ nhìn hắn, cũng không nói năng gì, sau khi đặt đồ ăn và y phục ở trước cửa nhà trúc đã quay mặt bỏ đi, không nói tiếng nào.Thanh Ngọc cũng không quan tâm, có đồ ăn là tốt rồi.Thế là kể từ hôm đó, vị tỷ tỷ đó cứ hàng ngày mỗi ngày hai lần mang thức ăn đến cho hắn, còn Thanh Ngọc thì chỉ cần tập trung vào tu luyện.Sáng sớm hắn căn đúng thời gian, dừng thổ nạp ra ngoài sau đó vận chuyển Hồng Mông Kinh thi triển Lực Đỉnh.
Luyện tập xong thì lại bắt tay vào chăm sóc vườn linh dược.Xong xuôi đâu đấy hắn lại lấy ra hai thanh trúc nhỏ xíu hắn mới tìm được mà bắt đầu diễn luyện những kiếm thức đơn giản để vận dụng kiếm chiêu của Huyễn Diệt Kiếm Kinh.Đến chiều, sau khi ăn cơm trưa thì hắn lại ngồi đả tọa, tu luyện Hồng Mông Kinh giữa ánh nắng mặt trời nóng bức.
Ly Ly nói việc này khiến hắn có thể tu luyện Hồng Mông Kinh nhanh hơn, bởi vì hắn không thể ra ngoài mà mua dược tề luyện thể.
Hơn nữa trong người hắn cũng chỉ có vài đồng ngân lượng Trương ma ma cho hắn lúc đi.Tối, sau khi tắm giặt và dùng bữa xong, Thanh Ngọc lại bắt đầu đắm chìm tâm thần vào nghiên cứu cuốn sách “Vật”, khi nghiên cứu xong thì hắn chia đều thời gian ra để tu luyện Hỗn Độn Kinh và Thiên Diễn Kinh.Cuộc sống của hắn cứ tiếp diễn như vậy, không có ngày nào khác ngày nào.
Hắn cũng không cảm thấy nhàm chán, mà lại còn hứng khởi hơn, bởi vì hắn cảm nhận được hắn đang thực sự tiến bộ từng ngày.
Mục tiêu gần nhất của hắn bây giờ chính là luyện thể tới Khai Mạch cảnh..